Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 3: Mỹ nhân yêu kiều




Chương 3: Mỹ nhân yêu kiều

“Ha…”

Diệp Thiên Hoàng thở nhẹ một tiếng, tiếp theo đó tu vi Thánh Tôn đỉnh phong như thủy triều hạ xuống, khi giảm còn Đại Thừa đỉnh phong thì ngừng lại.



Đây là việc hắn làm mỗi khi tới tinh cầu khoa kỹ nào đó. Dù sao thì “nhập gia tùy tục” chẳng phải nói suông.

Truy tìm tình đạo cũng không nhất thiết phải tu vi cao, nhất là ở những tinh cầu cấp thấp như thế này, làm người phàm cũng rất tốt.



“Cộc…cộc…cộc…cộc…”



Diệp Thiên Hoàng đang suy nghĩ thì chợt nghe tiếng bước chân đang tới gần.

Mặc dù đã phong tỏa tu vi nhưng thính giác vẫn nhạy bén hơn nhiều so với phàm nhân.



Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nép thân hình vào một góc khuất, phong tỏa hơi thở của mình.

Bây giờ chỉ có dùng mắt thường mới có thể nhìn thấy hắn chứ cảm ứng bằng thần niệm thì không thể nào phát hiện được trừ bốn Thiên Tôn còn lại.



Rất nhanh chủ nhân của tiếng bước chân cũng lộ diện. Đó là một mỹ nữ vô cùng yêu diễm.

Chỉ dựa vào dáng người của nàng đủ để tranh phong với vô số tiên nữ và thần nữ của những tông môn đỉnh cấp ngoài vũ trụ.



Mái tóc xõa xuống dưới vai, những đường cong lả lướt trên cơ thể, chỗ cần lồi thì nên lồi, cần lõm thì nên lõm tỏa ra một sức quyến rũ mê người.



Quả thực là thiên kiêu bá mị, vưu vật trời ban đủ để câu hồn đoạt phách của rất nhiều nam nhân khác.

Chiếc váy ngắn màu đen để lộ ra cặp đùi thon dài, nuột nà, trắng toát phối hợp với bờ mông căng tròn tạo nên một mị lực kinh người.



Tuy nhiên Diệp Thiên Hoàng hắn có mỹ nữ nào mà chưa từng nhìn qua. Chỉ cần hắn gật đầu một cái là đủ để vô số tiên nữ, thần nữ, thánh nữ tranh nhau bò lên giường của hắn.

Vậy nên hắn chỉ liếc một chút đánh giá sơ bộ nữ nhân này.



Trên tay nàng cầm một khay đồ ăn, có lẽ là bữa trưa. Nàng tìm một chiếc ghế sau đấy ngồi xuống vô cùng ưu nhã.

Lúc này hắn mới dừng phong tỏa hơi thở, từ trong góc khuất đi ra, đi tới bên cạnh nàng, dù bước chân vẫn rất nhẹ nhàng tựa như một con báo đang tiếp cận con mồi.



Cô nàng đang chuẩn bị ăn thì như cảm thấy mình bị người nhìn, chợt quay lại. Khi nhìn thấy Diệp Thiên Hoàng thì giật mình.





Đó là một người thanh niên cực kì suất khí, mái tóc dài đen tuyền buộc gọn gàng, dáng người thon gầy.

Đôi môi luôn mỉm cười, kết hợp với bộ đồ hắn mặc khiến hắn trông giống với những nam thần cổ trang mà cô hay xem trên tivi.



Lúc này Diệp Thiên Hoàng mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này.

Quả thật khuôn mặt luôn đi song song với dáng người. Đó là một khuôn mặt cực kì đẹp, một vẻ đẹp thiên sinh lệ chất.



Ngũ quan cân đối, đôi mắt long lanh như hạt sương, đôi môi anh đào nhỏ nhắn yêu kiều được tô điểm thêm màu hồng của son môi khiến cô trông càng thêm phần hấp dẫn.

---------------



“Xin chào!” Diệp Thiên Hoàng cười.



Cô gái ngơ ngác một lúc sau mới trả lời: “Xin chào! Rất vui được gặp anh. Tôi nghe không hiểu anh nói gì!”



Lúc này hắn mới chợt nhớ ra là mình đang dùng ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ.

Những tinh cầu cấp thấp này thường không biết đến nó.



Tuy nhiên cũng chẳng làm khó được hắn bởi vì chỉ cần nghe một lần thôi đã có thể nói thông dụng được thứ tiếng mà cô gái sử dụng rồi.

Dù sao thì tu sĩ vốn nhạy bén và tiếp thu tốt hơn người phàm, chứ đừng nói tới tồn tại đứng đầu vũ trụ như hắn.



“Xin lỗi, rất vui được gặp cô. Tôi có thể được biết tên của cô không?” Hắn chìa tay về phiá cô gái.

Dù sao trăm tỷ năm cũng không phải là ngồi không, mặc dù chưa tìm được thứ mình muốn nhưng hắn đã biết cách giao tiếp xã hội ở những tinh cầu khoa kỹ này.

Nhất là với phụ nữ, những năm qua hắn đã biết làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với một cô gái lần đầu gặp.



“Tôi tên Lâm Uyển Nhi, uyển trong uyển chuyển, nhi trong nhi nữ. Còn anh?”

Lâm Uyển Nhi rất lịch sự bắt tay với Diệp Thiên Hoàng.



“Tôi tên Diệp Thiên Hoàng, thiên trong thiên địa, hoàng trong đế hoàng.”



“Tên anh thật đặc biệt.” Lâm Uyển Nhi hé miệng cười.



“Cha mẹ anh chắc chắn rất mong anh trở thành một con người vĩ đại nên mới đặt cho anh cái tên ấy.”

Diệp Thiên Hoàng cười cười, thầm nghĩ ta làm gì có cha mẹ, nếu như có thì cha mẹ cũng chính là mảnh thiên địa này.



“Sao anh lại lên được chỗ này, hình như anh không phải nhân viên ở công ty của tôi.

Với lại bộ dạng của anh giống hệt như đang đi đóng phim cổ trang vậy.

Không lẽ anh thuộc đoàn làm phim nào, đang giờ nghỉ trưa bèn lẻn lên sân thượng công ty tôi ngắm cảnh hay sao?”

Lâm Uyển Nhi không bao giờ có thể ngờ được có thể có người tới từ ngoài vũ trụ, tình cờ thấy tòa nhà này cao nhất bèn 'hạ cánh' ở đây.



Diệp Thiên Hoàng cười cười. “Hóa ra cô là chủ nhân nơi này.

Ha..ha.. Tôi không phải đóng phim gì đấy, còn trang phục này là có một số nguyên nhân tôi không thể nói rõ được.

Có điều cô nói vậy cũng không sai, xin lỗi vì đã tự lên trên sân thượng này.”



Lâm Uyển Nhi liếc một lượt bộ trang phục của hắn, thầm nghĩ người thanh niên này ăn mặc thật khác người.

Nhưng hắn mặc bộ đồ đấy lại cực kì hợp, trông rất đẹp trai.

Nghĩ tới đây không hiểu sao mặt cô bỗng ửng hồng càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm.



“Nhìn anh thế này chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi nhỉ?”



Lâm Uyển Nhi vội vàng điều chỉnh cảm xúc của mình, hỏi.



“Tôi năm nay hai mươi mốt tuổi, cô thì sao?”

DIệp Thiên Hoàng hơi khựng lại trong giây lát rồi trả lời không chút do dự.

Đùa sao. Cũng không thể nói thật được, mặc dù nói thật thì nàng ta cũng không bao giờ tin.

Cô nào biết được con người đang nói chuyện với cô thật ra là một lão quái vật thật sự với tuổi thọ gấp hơn vạn lần số tuổi của tinh cầu này.



“Anh vậy mà còn trẻ như thế. Tôi bốn tháng nữa là tròn hai mươi lăm tuổi.”

Lâm Uyển Nhi nói xong rồi tiếp tục ăn bữa trưa của mình, không nói thêm điều gì. Không khí chợt im ắng lại.

Diệp Thiên Hoàng cũng không làm phiền cô nữa.

----------------



Sau khi Lâm Uyển Nhi ăn xong, hắn mới hỏi tiếp: “Trưa nào cô cũng ăn ở đây sao?”





“Phải, bởi vì ở trên này một mình rất thanh tịnh, có thể làm đầu óc tôi giải tỏa căng thẳng và mệt mỏi”.



Lâm Uyển Nhi cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại nói nhiều tới vậy.

Vốn dĩ cô cực kì chán ghét tiếp xúc với nam nhân, cho dù cô là chủ tịch tập đoàn Thiên Quang lớn nhất nhì Hà Nội và cũng thuộc top năm tập đoàn lớn nhất Việt Nam, giá trị tài sản lên đến mấy vạn tỷ.



Những đơn hàng giá trị không lớn lắm thường cô sẽ giao cho cấp dưới thực hiện.

Còn chỉ khi có đơn hàng cực kì quan trọng cô mới trực tiếp đi gặp đối tác, mà mỗi lần gặp mặt đều rất kiệm lời, nhất là với đối tác là đàn ông.

Tuy nhiên lần nào cô cũng có thể giành một lợi ích không hề nhỏ về tập đoàn mình.



Nhưng khi gặp người thanh niên này, cô lại cho thể nói chuyện với hắn một cách thoải mái.

Hắn khác với những tên nam nhân khác, khi trò chuyện, hắn không hề làm cho cô có cảm giác chán ghét.



Sau khi trò chuyện với nữ nhân ấy một lúc lâu, Diệp Thiên Hoàng cũng hiểu sơ bộ về nơi này.

Hắn đang đứng trên sân thượng của tổng bộ một tập đoàn lớn ở thủ đô Hà Nội.



Tập đoàn Thiên Quang lấn thân vào rất nhiều các lĩnh vực khác nhau, từ bất động sản, du lịch cho tới mĩ phẩm làm đẹp..

Mặc dù có nhiều lần Lâm Uyển Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, như nhìn một kẻ ngốc.



Về phần tại sao ư?

Tất nhiên là do hắn hỏi những câu hỏi mà người Địa Cầu nào cũng biết.

“Anh từ trong núi đi ra à?”

Cái ánh mắt của Lâm Uyển Nhi khi ấy khiến hắn có chút ngượng ngùng.

Nhưng cũng nhờ thế mà hắn hiểu sơ sơ về tinh cầu này, tựa như dòng thời gian, lục địa, kỹ thuật công nghệ phát triển tới mức nào..v.v



“Đã tới giờ làm việc rồi, tôi phải đi đây.

Đúng rồi, có lẽ anh nên rời khỏi đây, nếu để cho nhân viên khác thấy rồi gọi bảo vệ thì không hay đâu.”

Nhìn đồng hồ sau đó đứng lên, trước khi đi xuống lầu thì ngoảnh mặt lại nói với Diệp Thiên Hoàng một câu sau đó không đợi hắn trả lời đã bước tiếp.



“Một nữ nhân thú vị”.

Hắn lắc đầu, sau đó từ từ biến mất.