Chương 2: Một tỷ năm
Một tỷ năm sau.
Chủ điện Đế Thần Cung.
Hỗn Độn Đế Quân an vị trên thần tọa, phía dưới đứng đấy gần tám mươi người. Chính là năm vị chiến thần và các trưởng lão.
“Các vị trưởng lão, hôm nay ta gọi các ngươi tới đây là có chuyện muốn nói.
Tiếp đó ta phải rời cung một đoạn thời gian, trong thời gian đó Bách Hoa thánh tôn sẽ thay ta quản lí hết tất cả mọi việc. Ai có dị nghị gì không ?”
Tất cả các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về Thanh Hòa trưởng lão, người có tu vi và uy vọng cao nhất trong đám trưởng lão.
Thanh Hòa trưởng lão có chút chần chờ, sau đó đứng ra “Thưa Đế Quân, chúng thần có thể hỏi một chút người chuẩn bị đi đâu không ?”
“Hừ! Đế Quân làm việc mà cũng tới lượt các ngươi quản à?” Một giọng nam tức giận vang lên.
“Tinh Thần, không sao..” Hắn phất tay.
“Bản tọa lần này đi để tìm kiếm cách đột phá cảnh giới, chắc cũng mất ít lâu, các ngươi cứ làm việc của mình đi, có chuyện gì cứ báo cho Bách Hoa là được.”
Đám trưởng lão nghe vậy rất mừng, nghĩ tới Đế Quân đã là Thiên Tôn, đột phá cảnh giới chẳng phải sẽ trở thành Giới Tôn trong truyền thuyết
sao.
Khi đó thì trong tinh không sẽ không còn ai là đối thủ của Đế Quân nữa, Đế Thần Cung sẽ trở thành vũ trụ chi chủ.
“Nếu không còn chuyện gì thì giải tán đi, chiến thần lưu lại.”
“Chúng thần cáo lui..” Đám trưởng lão nghe vậy lục đục rời khỏi chủ điện.
“Tinh Thần, Thanh Lân, La Thiên, Mục Long, Bách Hoa, sau khi ta rời đi, các ngươi hãy trông coi bảo vệ Đế Thần Cung cho tốt.
Nhớ cứ làm giống như ta còn tại là được, đừng để bọn chúng nghi ngờ bất cứ điều gì.” Hỗn Độn Đế Quân mỉm cười.
“Nhưng sư phụ rời đi chỉ e bọn chúng cũng biết” Bách Hoa thánh tôn nghĩ tới điều gì đó, nói.
“Không sao, ta sẽ phong ấn đại thể sức mạnh, áp chế về đỉnh phong thánh tôn, có thể tránh né được cảm giác của bọn chúng.
Dù sao với tu vi ấy bọn chúng sẽ không chú ý đến, đỉnh thánh tôn cũng đủ để ta đi ngang bắc phương này rồi.”
Một luồng sáng tỏa khắp đại điện, giờ đây cả năm vị chiến thần có thể cảm giác được sức mạnh vô cùng lớn của Đế Quân đang từ từ giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở đỉnh phong thánh tôn.
“Từ bây giờ ta là Diệp Thiên Hoàng…”
----------------
Hệ thống tu luyện của vũ trụ chia làm năm Đại Nguyên cảnh chính: Phàm cảnh, Tiên cảnh, Thần cảnh, Thánh cảnh, Thiên cảnh.
Mỗi Đại Nguyên cảnh lại chia thành các đại cảnh giới nhỏ hơn.
Phàm cảnh bao gồm bát đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Mỗi khi vượt một đại cảnh giới, tu sĩ sẽ phải độ Tam Phàm Lôi Kiếp.
Sau khi tu sĩ Đại Thừa kỳ tích lũy đủ chân khí sẽ có thể độ Cửu Tiên Lôi Kiếp, vượt qua lôi kiếp chân khí trong cơ thể sẽ cô đọng và chuyển hóa thành tiên khí, được xưng là “vũ hóa phi thăng”.
Tiên cảnh bao gồm: Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, Thái Ất Huyền Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Đế, Tiên Tôn.
Mỗi đại cảnh giới đều cần tu sĩ độ Cửu Tiên Lôi Kiếp mới có thể bước vào cảnh giới tiếp theo.
Tu sĩ Tiên Tôn cảnh phải vượt qua Nhị Thập Thất Thần Lôi mới có thể thành thần.
Khi đó tiên khí sẽ chuyển hóa thành thần lực, chứa đựng sức mạnh cực lớn, có thể đánh vỡ một góc hư không. Được xưng là “phá hư thành thần”.
Thần cảnh bao gồm: Chân Thần, Hoàng Thần, Huyền Thần, Địa Thần, Thiên Thần, Thần Quân, Thần Vương, Thần Đế, Thần Tôn.
Sau khi tu sĩ Thần Tôn cảnh tích lũy đủ quy tắc sẽ có thể độ Bát Thập Nhất Thánh Lôi, vượt qua sẽ thành thánh, được xưng là “chứng đạo thành thánh”.
Tu sĩ Thánh cảnh không cần thần lực tích lũy trong cơ thể nữa mà có thể lấy bản nguyên chi khí ở một vùng tinh không xung quanh để chiến đấu.
Thánh cảnh bao gồm: Thánh Quân, Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Đế, Thánh Tôn.
Mỗi đại cảnh giới tu sĩ cần độ Bát Thập Nhất Thánh Lôi mới bước vào cảnh giới tiếp theo.
Đến Thánh cảnh, tu sĩ cần phải chuyển qua từ quy tắc bản thân sang “đạo”. “Đạo” chính là một trong ba ngàn đại đạo.
Sau khi chuyển hóa hết quy tắc, tu sĩ cần tiếp tục cảm ngộ “đạo”. Quá trình cảm ngộ đồng nghĩa với tích lũy.
Khi tu sĩ tích lũy được ba ngàn vạn tỷ sợi “đạo” có thể độ Cửu Đại Thiên Kiếp, hung hiểm tột cùng. Vượt qua sẽ trở thành Thiên Tôn.
Thiên cảnh gồm hai đại cảnh giới: Thiên Tôn và Giới Tôn.
Thiên Tôn có khả năng đánh vỡ hư không, di chuyển trong hỗn độn. Mười vạn tỷ năm tới nay chỉ có năm vị chí tôn đạt tới cảnh giới này.
Bởi sức p·há h·oại cực kỳ kinh khủng nên các vị Thiên Tôn rất ít khi chiến đấu với nhau.
Giới Tôn là cảnh giới trong truyền thuyết, hiện nay trong vũ trụ vẫn chưa ai tới được cảnh giới này.
---------------
Sau khi rời đi Đế Thần Cung, Diệp Thiên Hoàng một đường thẳng lên phương bắc.
Mặc dù tu vi chỉ còn là đỉnh thánh tôn nhưng tốc độ của hắn vẫn cực kì nhanh, mỗi bước của hắn có thể vượt qua khoảng cách ngàn ức năm ánh sáng, nhanh hơn mấy lần so với tốc độ của đỉnh thánh tôn chân chính.
Hắn hao hết trăm tỷ năm thời gian để đi qua vô số tinh cầu cấp thấp có sự sống.
Mỗi hành tinh hắn ở lại mười năm. Thời gian mười năm, hắn hòa mình vào cuộc sống ở hành tinh ấy, hiểu hết mọi thứ nhưng vẫn không thể hiểu được cái gọi là “tình”.
Cứ thế, trăm tỷ năm qua đi, hắn đã đi gần hết những hành tinh hắn cho rằng có thể làm hắn ngộ được đạo.
Đối với những kẻ khác, trăm tỷ năm là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, vô pháp tưởng tượng. Nhưng đối với hắn, trăm tỷ năm chỉ tựa như một giấc mộng mới qua.
--------------
Biên hoang.
Đây là nơi biên giới của vũ trụ phương bắc, thuộc về Càn Khôn thần vực một vị trí.
Nơi đây hư vô quy tắc chiếm đại đa số. Không gian phong bạo xảy ra liên tục, tu sĩ dưới thần cảnh đụng phải lập tức sẽ bị mạt sát.
Biên hoang giống như một chiếc lồng cực lớn giam giữ vô số tu sĩ, tách biệt họ khỏi thế giới bên ngoài.
Vì thế ở biên hoang này chỉ tồn tại tu sĩ Tiên cảnh và Phàm cảnh. Chỉ khi nào đột phá thần cảnh mới có thể chống lại phong bạo để đi ra thé giới bên ngoài.
Diệp Hoàng sau trăm tỷ năm di chuyển đã tới nơi này.
Hắn cẩn thận cảm ứng. “Ân, có một số hành tinh tồn tại sự sống, cấp độ cũng không cao lắm, có thể thử được.” Tiếp đó hắn vận lên thánh bộ bước về phía hành tinh gần nhất.
Ba mươi năm sau.
Địa Cầu.
Là một tinh cầu nhỏ tồn tại sinh mệnh, thuộc về Ngân Không Tiên Vực, cùng tám tinh cầu khác quay quanh một chủ tinh.
Một thiếu niên mái tóc đen tuyền, đôi mắt yêu dị lơ lửng bên ngoài không gian.
“Tinh cầu khoa kỹ à… hy vọng sẽ được đi…” Không gian hơi vặn vẹo, thân ảnh hắn từ từ biến mất.
Việt Nam.
Một quốc gia nhỏ nằm ở phía đông lục địa, nhân khẩu gần trăm triệu người, là một dải đất mang hình chữ S. Phía đông được bao quanh bởi biển cả, phía tây tiếp xúc với những quốc gia khác.
Giữa trưa, trên sân thượng một tòa nhà cao gần năm mươi tầng ở thủ đô Hà Nội, thân ảnh Diệp Thiên Hoàng hiện ra.
Hắn thầm nghĩ: “Linh khí ở tinh cầu này lại mỏng như thế, chỉ đủ chèo chống tu sĩ tu luyện tới Nguyên Anh sơ kì.”
Diệp Thiên Hoàng dùng thánh niệm quét một vòng quanh Địa Cầu. Hắn đã cảm ứng được một số ít Nguyên Anh sơ kì, còn lại là kha khá tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ.
Bởi vì dù gì Địa Cầu cũng là một tinh cầu khoa kỹ nên chỉ tồn tại một lượng không nhiều lắm tu sĩ Phàm cảnh.