Chương 1: Đế Thần Cung
Vũ trụ hồng hoang
Thiên địa huyền hoàng
Từ hỗn độn sơ khai đã xuất hiện năm vị chí tôn. Mỗi vị đều có thần lực thông thiên, được thiên địa dựng dục mà thành.
Cho tới mười vạn tỷ năm trước, một trận đại chiến đã nổ ra.
Chí tôn tranh phong, thiên băng địa liệt
Sinh linh đồ thán, vạn vật tan hoang
Trận chiến ấy kéo dài hơn một ngàn năm khiến cho hỗn độn tán loạn, tất cả sinh linh khi đấy đều diệt tuyệt.
Kết quả của nó đã khiến tinh không mở ra, hình thành nên vũ trụ này.
Năm vị chí tôn biết không ai thắng được ai, bèn chia cắt tinh không, mỗi người trấn giữ một phương.
Bắc phương vũ trụ, Thiên Tinh thần vực.
Là thần vực lớn nhất bắc phương cũng là một trong năm thần vực lớn nhất toàn vũ trụ, có diện tích cực kì khổng lồ.
Tinh cầu tồn tại sự sống ở đây nhiều vô số kể. Chính vì thế Thiên Tinh tồn tại đại lượng tiên nhân, thần nhân và thánh nhân của toàn phương bắc.
Thế nhân đều biết nơi cư ngụ của chí tôn là ở sâu trong Hiên Viên thần sơn.
Hiên Viên thần sơn diện tích ngàn vạn năm ánh sáng, bị khí hỗn độn bao phủ quanh năm .
Vì thế nó trở nên cực kì nguy hiểm và ít có kẻ dám tới gần. Phần là vì nguy hiểm trùng trùng và phần lớn là vì sợ mạo phạm tới vị tồn tại kia.
Đế Thần Cung.
lNằm ở nơi tận cùng nhất của thần sơn, nó là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn.
Bởi hỗn độn chi khí bao quanh nên tòa cung điện trở nên cực kì mờ ảo và huyền bí.
Đế Thần Cung được tạo từ những vật liệu khan hiếm nhất trong vũ trụ - thần thạch và thiên kim và đã tồn tại từ thuở vũ trụ sơ khai.
Tinh phong.
Là ngọn núi duy nhất bên trong Thần Cung được hỗn độn bao phủ quanh năm, đây là nơi ở của Hỗn Độn Đế Quân, một trong năm chí tôn của vũ trụ.
Từ xưa tới nay, kẻ có thể vào ngọn núi ấy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chính là năm vị chiến thần thân cận nhất dưới trướng Đế Quân.
Kể cả các trưởng lão trong cung cũng không thể bước vào một bước. Bởi vì chỉ có năm vị chiến thần mới có lệnh bài để có thể ra vào trận pháp.
Nếu không dù chỉ bước một bước vào cũng sẽ bị trận pháp mạt sát, hình thần câu diệt.
--------------
Một nữ nhân xuyên qua trận pháp bước lên. Nàng nhìn qua cũng chỉ có hai mươi tuổi bộ dáng, quốc sắc thiên tư.
Mặc dù sống thật lâu nhưng tuế nguyệt không hề lưu lại bất kì vết tích trên người nàng.
Mái tóc đen tuyền vắt xuống dưới chiếc eo thon, bộ ngực nẩy nở, bờ mông vểnh lên.
Lấy thánh tôn tu vi, quanh năm ở trên cao vị đã dưỡng thành một trương mặt lãnh diễm, kết hợp với bộ cung trang màu lam tạo nên một vẻ uy nghiêm thánh khiết không thể mạo phạm
Nàng đi tới trước cửa một căn phòng: “Sư phụ ! Bách Hoa tham kiến người !”
“Vào đi” Giọng một thanh niên trầm thấp vang lên. Bách Hoa Thánh Tôn bước vào.
Đó là một thanh niên cực kì suất khí. Mái tóc dài màu đen được buộc gọn gàng phối hợp với khuôn mặt tuấn lãng và bộ thần trang màu đen đủ để cho mọi nữ tử đầu hoài tống bão.
Hắn chính là Hỗn Độn Đế Quân, cung chủ Đế Thần Cung, một trong năm vị chí tôn trong trận chiến mười vạn tỷ năm trước, chủ nhân của vũ trụ phương bắc.
“Có chuyện gì ?”
“Người định như vậy thật sao? Người là Thiên Tôn, chí tôn của vũ trụ, đâu cần thiết phải làm như vậy!”
“Bách Hoa” – Thanh niên thở dài – “Tu vi của con đã là Thánh Tôn đỉnh phong, muốn bước vào Thiên Tôn cảnh cần thấu hiểu ít nhất một ‘đạo’.
Năm xưa ta đã mất hơn vạn tỷ năm để cảm ngộ đạo đầu tiên, từ đó trở thành Thiên Tôn người người kính ngưỡng.
Con mặc dù sở hữu thiên phú trác tuyệt, thế nhưng so với năm người bọn ta vẫn còn kém lắm. Dù gì ta cũng là được thiên địa dựng dục mà thành.
Muốn thành Thiên Tôn thứ sáu thì con còn phải đi một con đường cực kì xa.”
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới việc sư phụ…”
“Sau khi thành thiên tôn, ta mất gần 3 vạn tỷ năm để hiểu thấu các đạo còn lại. Duy chỉ có “tình đạo” ta đã thử mọi cách vẫn không tài nào hiểu thấu.
Có lẽ do ta vốn là thiên địa thai nghén mà ra, lại không thường xuyên ra khỏi Đế Cung nên không hiểu được thế nào là “tình”.
Vậy nên ta mới quyết định hạ giới đi tìm “tình đạo”. Con hiểu rồi chứ?”
“Bách Hoa... đã rõ. Chỉ là vẫn còn một chuyện đệ tử không hiểu. Tại sao sư phụ không đến những tinh cầu tu chân hoặc khoa kỹ phát triển mà lại cố ý đi tới những tinh cầu cấp thấp, có sự khác nhau sao ?” Bách Hoa thánh tôn đáp.
“Khác. Tinh cầu tu chân hoặc khoa kỹ phát triển thường kẻ mạnh làm vua, lấy lợi ích làm đầu. Ở nhưng nơi ấy khó để ta tìm được đạo chân chính.
Những tinh cầu cấp thấp thường không phụ thuộc quá nhiều vào kẻ mạnh nên ở những tinh cầu ấy ta có thể tìm được 'tình đạo' chân chính.” Đế Quân mỉm cười.
Nhìn tới vẻ mặt không muốn của Bách Hoa thánh tôn, hắn cười: “Có nhất thiết phải vậy không, ta chỉ đi một đoạn thời gian thôi, lại cũng không phải không trở lại.”
“Thối sư phụ, người không hiểu tâm ý của ta, đáng đời không độ được tình kiếp, khúc gỗ, hừ!” Bách Hoa thánh tôn trong lòng sinh khí, hung ác giậm chân.
Hắn thấy nàng như thế, không hiểu chuyện gì xảy ra, dù sống hơn mười vạn tỷ năm nhưng những thứ này hắn thật sự không hiểu.
Về phương diện này hắn tựa như một tờ giấy trắng thế nên cũng không quan tâm lắm.
“Thế người khi nào chuẩn bị đi?” Bách Hoa thánh tôn hỏi nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng.
Dù sao từ khi nàng bái nhập môn hạ của hắn cho tới giờ đã ở bên cạnh hắn ngót nghét bốn vạn tỷ năm, chưa từng rời xa hắn.
Bây giờ hắn đi nàng lại thấy lòng buồn man mác, muốn ở bên cạnh hắn lâu hơn chút nữa.
“Có lẽ cũng sắp, chắc khoảng tỷ năm nữa ta sẽ đi, dù sao nếu giờ ta tìm được cách độ “tình đạo” thì ta sẽ không cần phải đi nữa”
Nghe được hắn trả lời, Bách Hoa tựa như một tiểu nữ hài được cho kẹo một dạng, tâm tình vui sướng khó nói ra lời.
“Vậy sư phụ nghỉ ngơi đi, con không làm phiền người nữa” Vừa nói vừa nhảy nhót ra ngoài.
Nếu để cho thế nhân biết Bách Hoa thánh tôn nổi tiếng với mị lực kinh người, sát phạt quyết đoán, uy nghiêm lãnh duệ lại có như thế một mặt chắc sẽ rớt hàm ra mất.
“Ha ha” Hắn lắc đầu. Bách Hoa thánh tôn là đệ tử duy nhất mà hắn thu, tu vi hiện tại lại cao nhất toàn vũ trụ chỉ sau năm kẻ bọn hắn, là một trong năm vị chiến thần của Đế Thần Cung.
Ngày trước hắn đi qua một viên tinh cầu, nhìn thấy nàng đang chiến đấu với người khác, thấy được trong mắt nàng vẻ quật cường, kiên định, dù b·ị t·hương nặng nhưng vẫn cố gắng cầm kiếm chĩa về phía kẻ thù để bảo vệ cha mẹ là phàm nhân. Năm ấy nàng mới bảy tuổi.
Dựa vào cuốn công pháp không hoàn chỉnh nhặt được, chỉ mới bảy tuổi nhưng nàng đã tu luyện tới Nguyên Anh sơ kì.
Thiên phú có thể coi là yêu nghiệt, không hề thua kém so với những thiên tài đỉnh cấp của những tông môn hàng đầu Phàm cảnh.
Chính lúc ấy hắn đã thu nàng làm đệ tử duy nhất của mình.
Trải qua gần bốn vạn tỷ năm, nàng đã trở thành một nữ nhân được vô số linh sinh kính ngưỡng, được người đời ca tụng là “thánh nữ vĩnh hằng”.
Thế nhưng trong mắt hắn nàng vẫn như là cô bé ngày nào.
“Một tỷ năm a.. Không biết liệu có được không? Có lẽ đi…” Hắn chắp tay nhìn về phía tinh không, ánh mắt thâm thúy.