Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 14: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn




Chương 14: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn

Trần Tinh Dực nhìn Trần Văn Long, ánh mắt đầy căm hận, nói:

“Có thể ông đã quên, nhưng năm đó khi ông ra ngoài chấp hành nhiệm vụ,khi đi ngang qua ngôi làng nhỏ ở ngoại ô, ông đã c·ưỡng h·iếp một người phụ nữ sau đó bỏ đi. Cô ấy vì chịu không nổi tủi nhục ấy mà ngay ngày hôm sau đã treo cổ t·ự v·ẫn. Ông có biết người mà ông đã làm chuyện đ·ồi b·ại ấy là vợ của ta không hả??

Hôm đó ta bận công việc phải đi qua đêm. Sáng hôm sau trở về đã thấy t·hi t·hể lạnh ngắt của vợ ta. Đến tận bây giờ, đêm đêm \ ta vẫn mơ thấy hình ảnh cô ấy. Trong mơ cô ấy liên tục hỏi ta tại sao lại để cô ấy một mình, tại sao lại để cô ấy phải c·hết.”

Trần Tinh Dực thanh âm khàn khàn, đôi mắt phiếm hồng, hai hàng lệ khẽ trào ra lăn dài trên đôi má gầy gò.

“Thời gian mười năm, ta một lòng điều tra h·ung t·hủ gây nên c·ái c·hết của vợ ta năm ấy. Nhưng khi đấy ta chỉ là một nhân viên quèn trong tập đoàn Thiên Quang, làm sao có khả năng tra ra chân tướng mà ông cố tình che đậy.

Nhưng trời cao có mắt, ta cuối cùng cũng tìm ra người đàn ông năm đấy là ông. Nhưng cái giá phải đánh đổi là ta phải đi theo ông hai mươi năm.”

Nghe xong, Trần Văn Long ngớ người, kí ức năm ấy bỗng chốc ùa về. Ông ta mở miệng, giọng nói chứa đầy vẻ bi thương:

“Thì ra là thế, thì ra là thế! Thật không ngờ Trần Văn Long ta cả đời tung hoành ngang dọc, đến cuối đời lại rơi vào kết cục bi thảm này. Thế nhưng ta không hối hận. Cả đời ta chỉ hối hận duy nhất một chuyện. Đó chính là để nàng phải c·hết.”

Trần Tinh Dực nghe vậy hơi khựng người, nghe thấy trong câu nói của Trần Văn Long có điểm bất thường, quay người túm lấy cổ áo ông ta nói:

“Trần Văn Long, ông nói cái gì? Ông nói rõ ràng ra cho ta.”

Đẩy tay Trần Tinh Dực ra, Trần Văn Long nhìn sang Lâm Vấn Thiên, cười nói:

“Lâm Vấn Thiên, thật không ngờ ông lại đi ra một nước cờ này. Một nước cờ đã được chuẩn bị tới tận hai mươi năm. Quả nhiên là ta vẫn thua ông. Trước kia cũng thế, bây giờ vẫn vậy.”

Nói xong Trần Văn Long giật lấy khẩu súng trong tay một người áo đen, chậm rãi đưa lên đầu.

“Trần Tinh Dực, kì thật năm đó ta vốn không phải cố ý hại cô ấy. Khi đấy ta bị người hạ dược, hoàn toàn không hay biết gì cả. Đến khi trở về Trần gia ta định sẽ đưa hai vợ chồng ông lên Hà Nội này sống, coi như bù đắp lại lỗi lầm của ta.

Nhưng khi ta quay trở lại thì hay tin cô ấy đ·ã c·hết, còn ông thì biến mất không rõ tung tích. Ta cho người đi tìm năm năm nhưng không tìm được ông. Ta thật không ngờ ông lại vào Trần gia, ở bên cạnh ta làm một nội gián.



Trần Văn Long ta cả đời kiêu hùng, mạng của ta phải do ta định đoạt. Ha ha ha…”

“Pằng” Tiếng súng vang lên, Trần Văn Long ngã xuống. Gia chủ tiền nhiệm Trần gia, thanh danh vang khắp bốn phương cuối cùng táng thân ở nơi này.

Đám người Trần Tinh Dực mang tới cũng nổ súng, bắn vào đám người áo đen. Từng tiếng súng vang lên, máu chảy lênh láng.

--------------

Lâm Vấn Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh t·hi t·hể Trần Văn Long, nhìn ông ta một lúc rồi nói: “Lão bằng hữu, vĩnh biệt.”

Sau đó Lâm Vấn Thiên quay sang nhìn Trần Tinh Dực lúc này đang không ngừng lẩm bẩm ‘không thể nào’ khẽ lắc đầu. Mặc dù Trần Văn Long đ·ã c·hết nhưng dù gì ông ta cũng không phải gia chủ hiện tại của Trần gia, vậy nên chuyện này cũng không làm Trần gia suy yếu hơn là bao.

Trần Tinh Dực đi theo Trần Văn Long làm nội gián, nhưng chưa được bao lâu thì Trần Văn Long quyết định từ bỏ chức gia chủ, trao lại cho con trai ông ta là Trần Hoàng Kiệt. Vậy nên Trần Tinh Dực cũng không tiếp xúc được gì nhiều với cơ mật nhà họ Trần. Nay quân bài này đã lộ, vậy cũng không cần đến nữa.

“Trần Tinh Dực, ông đừng ở đó sướt mướt nữa. Bây giờ Trần Văn Long đ·ã c·hết, chắc chắn Trần Hoàng Kiệt sẽ nghi ngờ ông đầu tiên. Ta sẽ sắp xếp để ông sang nước ngoài một thời gian, tránh né sự t·ruy s·át của Trần gia.”

“Nhưng còn c·ái c·hết của vợ ta…” Trần Tinh Dực hơi chần chừ. Hai mươi năm nay ông ta truy tìm h·ung t·hủ s·át h·ại vợ mình, mặc dù tìm được nhưng lại biết thêm rằng còn có kẻ chủ mưu đằng sau. Trần Văn Long trước khi c·hết cũng không cần thiết phải lừa dối.

“Đừng lo, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Còn việc của ông thì hãy cứ làm như ta nói là được.”

“Vậy thì…được. Ta sẽ làm theo lời ông.” Trần Tinh Dực gật đầu một tiếng rồi dẫn người rút khỏi cầu Tinh Nguyệt.

Nhìn đám người Trần Tinh Dực rời đi, Lâm Vấn Thiên thở ra một hơi. Quay người đi đến bên cạnh Lâm Uyên Hành, nói:

“Uyên Hành, hôm nay cháu làm rất tốt. Quả nhiên không khiến ta thất vọng. Đi thôi !”

------------

“Ông muốn đi đâu ?” Một giọng nói hơi khàn vang lên. Sau đó là một loạt tiếng bước chân tiến tới. Lâm Vấn Thiên mạnh mẽ xoay người lại. Khi nhìn thấy người đến, sắc mặt ông ta trong nháy mắt biến đến vô cùng khó coi, trầm giọng nói:



“Hàn Chấn Ngọc, không ngờ ông cũng tới.”

Không sai, đó chính là đám người Hàn Chấn Ngọc và Diệp Thiên Hoàng. Thấy sắc mặt của Lâm Vấn Thiên, Hàn Chấn Ngọc bước lên nhìn ông ta, cười nói:

“Ông làm gì mà ngạc nhiên thế! Ông đã tính được Trần gia thì ắt hắn cũng phải tính được Hàn gia sẽ không để yên đâu nhỉ.”

Lâm Vấn Thiên thầm mắng một tiếng. Tất nhiên ông ta cũng đã tính đến chuyện Hàn gia và Mạc gia cũng muốn ra tay đoạt bảo. Vậy nên ông ta đã cho người giá·m s·át chặt chẽ Hàn Chấn Ngọc và Mạc Thừa Hải.

Thế nhưng tin tức truyền lại chỉ thấy mình Mạc gia có hành động, không hề thấy dấu hiệu cho thấy Hàn gia muốn nhúng tay vào. Người biết chuyện này đều là tâm phúc của Lâm Vấn Thiên nên không thể phản bội ông ta. Chuyện này có gì đó không đúng.

“Ha ha, chắc chắn ông đã phái người đi chặn Mạc Thừa Hải nhằm mục đích dụ Trần Văn Long ra và g·iết c·hết ông ta. Một nước cờ rất hay, chỉ tiếc ông không tính được rằng người mà ông theo dõi lại chỉ là thế thân của ta mà thôi.”

“Bây giờ ông có hai lựa chọn. Một là giao bảo đỉnh ra ta sẽ thả ông cháu hai người đi, hai là ta sẽ g·iết cả hai người rồi đoạt lấy bảo đỉnh. Sống c·hết của hai người là do ông quyết định.

Nhưng ta khuyên ông tốt nhất giao đồ vật ra, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng coi như thân thuộc, đôi bên lại có hôn ước, ta cũng không muốn làm quá tuyệt tình. Lâm Uyên Hành là một đứa nhỏ tốt, cả Hà Nội này chỉ có cậu ta mới xứng làm chồng của cháu gái ta.”

Biết đại cục đã định, Lâm Vấn Thiên thở dài, lấy thanh đồng đỉnh từ trong xe ra đưa cho Hàn Chấn Ngọc. Sau đó cúi người dìu Lâm Uyên Hành lên xe. Trước khi lên xe, Lâm Vấn Thiên nhìn Hàn Chấn Ngọc thật sâu một cái, mở miệng nói:

“Hay cho một chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi sẵn. Quả không hổ là kì phùng địch thủ của ta. Lần này ta thua, vật cũng thuộc về ông. Lần sau gặp mặt ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

Sau khi Lâm Vấn Thiên rời đi, Hàn Chấn Ngọc cho người thu dọn t·hi t·hể trên cầu đồng thời bảo người đưa t·hi t·hể Trần Văn Long về Trần gia. Sau đó quay người nói với Diệp Thiên Hoàng:

“Diệp tiên sinh, chiếc bảo đỉnh này ngài giữ lấy, nó có thể tăng lên tốc độ tu luyện của ngài. Có nó, đấu lôi đài sắp tới phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.”

Diệp Thiên Hoàng lắc đầu:

“Không cần, ông cứ giữ đi.”

“Nhưng mà…”



“Nó không có tác dụng với ta.” Nói rồi Diệp Thiên Hoàng quay người bước đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm đen thẳm, chỉ thấy tiếng nói vọng lại.

“Ta về trước. À đúng, nhớ cho người đưa xe của ta về Long Cảnh Uyển.”

Hàn Chấn Ngọc lắc đầu, bước lên xe đi về Hàn gia.

---------------

Cùng lúc đó, trên chiếc Pullman Guard, Lâm Vấn Thiên sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt thành quyền đầu đập vào cửa xe.

“C·hết tiệt, chỉ thiếu chút nữa thôi đã mang được đồ về nhà rồi. Lại bị Hàn Chấn Ngọc chen ngang. Rõ ràng ta đã cho người theo dõi ông ta, lại bị ông ta chơi một vố. Kết quả chúng ta mất cả chì lẫn chài.”

Lâm Uyên Hành sắc mặt tái nhợt, dựa vào ghế xe, khẽ mở miệng nói:

“Ông đừng tức giận. Suy cho cùng hôm nay chúng ta cũng đã đạt được một phần mục đích. Trần Văn Long đ·ã c·hết, địa vị của Trần gia ở bên quân sự cũng giảm sút nặng nề, đã không còn lo ngại gì nữa.”

“Thế nhưng ta không cam tâm a…”

“Thật ra kể cả hôm nay chúng ta có phát hiện động tĩnh của Hàn gia thì cũng không cầm được bảo đỉnh về.” Lâm Uyên Hành lắc đầu nói.

Lâm Vấn Thiên nghe vậy, ngây người một chút rồi hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì tên kia cũng ở trong đám người đó."

Lâm Vấn Thiên nhất thời trở nên hứng thú, tính tình đứa cháu này ông ta là người rõ nhất. Thủ đoạn tàn bạo, máu lạnh, duy chỉ đối với con bé Hàn gia là một lòng si tình.

Vậy nên Lâm gia mới không quá ép sát Hàn gia. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một kẻ có thể làm cho nó cảm thấy kiêng kị.

“Hắn là người nào?"

Nhớ đến ánh mắt khủng bố ấy, thân thể Lâm Uyên Hành khẽ run lên, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:

“Diệp Thiên Hoàng…”