Chương 13: Phản bội
Nhìn thấy Robert lao đến, ngay lập tức Lâm Uyên Hành lao ra đón đỡ, hai quyền đầu đụng vào nhau ‘ầm’ một tiếng.
Chỉ thấy Lâm Uyên Hành văng ra xa bốn, năm mét, còn Robert thì chỉ lùi lại chưa đầy một mét. Nhìn qua đã thấy rõ sự chênh lệch.
Cố gắng đứng vững thân hình, Lâm Uyên Hành tay ôm ngực, mặt âm trầm nhìn Robert:
“Vi thể sơ kì…”
Nhìn thấy thế, Trần Văn Long phá lên cười:
“Lâm Vấn Thiên, đứa cháu trai của ông cũng chỉ có thế. Đây chính là thiếu gia đệ nhất thủ đô sao? Xem ra Lâm gia cũng chẳng phải đầm rồng hang hổ gì.”
Lâm Vấn Thiên hừ lạnh: “Ai chẳng biết trước khi đạt tới hóa cảnh tông sư thì võ giả phương Đông lép vế hơn một chút so với võ giả phương Tây. Trần Văn Long ông xem lại đứa cháu trai phế vật của ông đi rồi hẵng nói.”
Nghe vậy, Trần Văn Long mặt lạnh xuống, không nói chuyện nữa. Trần gia cũng giống như Lâm gia, đều chỉ sinh được một đứa cháu trai. Nhưng giữa hai nhà có sự khác biệt rất lớn.
Vốn dĩ Trần Văn Long sinh được hai đứa con trai, thế nhưng đ·ã c·hết mất một người trong c·hiến t·ranh, bây giờ đứa còn lại lại sinh ra một tên phế vật suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Nếu Trần Dật Phong mà có được ba phần của Lâm Uyên Hành thì Trần Văn Long có thể nói là cảm ơn trời đất.
Thấy một đòn hiệu quả, Robert lại tiếp tục lao lên định cận chiến với Lâm Uyên Hành. Nhưng đã chịu qua một lần, Lâm Uyên Hành nơi nào còn tiếp tục sáp lá cà với Robert. Hắn nhanh chân lùi lại, vừa lùi vừa phóng ra nội lực t·ấn c·ông vào Robert.
Tuy nhiên trước hóa cảnh thì võ giả phương Đông lép vế hơn phương Tây cũng không phải nói suông. Chiến thể cảnh võ giả thối luyện xương cốt, vi thể cảnh võ giả bắt đầu thối luyện da thịt, còn đột phá hóa thể cảnh thì võ giả bắt đầu thối luyện lục phủ ngũ tạng. Khi đó cơ thể sẽ trở nên cứng như sắt thép, đủ để xưng kim cang bất hoại.
Võ giả phương Đông khi trở thành ngoại vi võ giả sẽ tích tụ nội lực, bổ trợ nội lực vào trong đòn đánh gia tăng lực sát thương. Đột phá thành nội vi võ giả thì có thể nội lực ngoại phóng, tức là có thể đánh ra vô hình khí lưu gây sát thương cho đối thủ ở tầm xa.
Còn khi trở thành hóa cảnh tông sư thì nội lực trong người võ giả sẽ trở nên cực kì cô đọng và sắc bén, có thể hình thành một lớp bảo vệ bên ngoài cơ thể. Cho nên mới nói chỉ khi nào đạt đến hóa cảnh tông sư thì võ giả phương Đông mới không chịu thiệt thòi khi chiến đấu với võ giả phương Tây.
----------------
Lâm Uyên Hành là nội vi võ giả sơ kì. Cách chiến đấu theo kiểu du kích của Lâm Uyên Hành quả nhiên có tác dụng. Robert vừa phải đỡ những đòn đánh của Lâm Uyên Hành, vừa phải khóa chặt vị trí của hắn nên dần dần không gian chiến đấu của Robert bị thu hẹp lại.
Nhưng Lâm Uyên Hành biết cách này của mình chỉ là kế tạm thời. Bởi vì nội vi võ giả dù lượng nội lực trong cơ thể đã đề thăng gấp nhiều lần so với ngoại vi võ giả nhưng vẫn là có hạn. Còn phía Robert mặc dù khó khăn chiến đấu nhưng chỉ chịu v·ết t·hương ngoài da, không b·ị t·hương gân động cốt.
Nhìn thấy một màn này, Trần Văn Long cảm thấy đại cục đã định, bèn quay lại nhìn Lâm Vấn Thiên, nói:
“Đã bao nhiêu lâu chúng ta không giao thủ với nhau rồi? Đến đến, để ta xem xem mấy năm nay ông có tiến bộ chút nào không?”
Trên mặt Lâm Vấn Thiên không nhìn ra cảm xúc gì, nói: “Câu này phải để ta nói mới đúng chứ. Chẳng lẽ ông quên ngày trước ai mới là kẻ thắng nhiều thua ít. Tới đi!”
Hai người lập tức lao vào nhau, quyền cước v·a c·hạm, chưởng khí nổ tung tạo nên từng tiếng vang nhỏ. Nếu có người ngoài không biết nhìn thấy một màn này chắc sẽ kinh ngạc đến mức hai mắt trợn lồi lên. Hai người có chỗ nào giống như hai lão nhân hơn sáu mươi gần bảy mươi tuổi. So với đám côn đồ hai ba mươi tuổi còn kinh khủng hơn nhiều.
Ở bên kia, Lâm Uyên Hành quyết định dừng việc đánh du kích. Thấy thế, Robert lập tức lao vào Lâm Uyên Hành. Từng cú đấm của hắn khiến Lâm Uyên Hành vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể ráng đón đỡ. Cảm thấy yết hầu ngòn ngọt nhưng hắn vẫn cắn răng nuốt xuống.
Thấy Lâm Uyên Hành sắp đến giới hạn, Robert tung một cú đấm toàn lực vào người Lâm Uyên Hành. Chớp thời cơ đó, Lâm Uyên Hành cũng trả lại Robert một chưởng.Sau đó cả hai thân ảnh lập tức bay ra ngoài, khóe miệng khẽ chảy ra một tia máu.
Bên này chiến trường, Trần Văn Long liếc mắt thấy cảnh lưỡng bại câu thương ấy thì giật mình, động tác khựng lại một nhịp. Lâm Vấn Thiên nhanh chân đạp vào ngực Trần Văn Long khiến ông ta bay mạnh ra ngoài, phun ra một ngụm máu, chịu nội thương.
---------------
Ở phía xa, một thân ảnh khẽ ồ lên kinh ngạc, nói: “Lại còn biết sử dụng nội lực để công kích vào lục phủ ngũ tạng của đối thủ. Vi thể võ giả lục phủ ngũ tạng không khác gì người bình thường. Chịu thương thế như vậy xem ra tên vi thể cảnh kia cũng phải nằm viện dài dài. Lâm Uyên Hành này đúng là không tầm thường. Chiêu này không phải ai cũng ngộ ra khi đang chiến đấu được.”
Thân ảnh còn lại vẫn im lặng không nói gì, chỉ quan sát động tĩnh phía dưới. Thấy vậy thân ảnh đầu tiên cũng khá bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể coi như chưa nói.
Sau khi đánh bay Trần Văn Long, Lâm Vấn Thiên chạy ra đỡ Lâm Uyên Hành ngồi dậy, điểm vài huyệt đạo của hắn. Lập tức Lâm Uyên Hành ngồi xếp bằng vận công. Lần này hắn chịu nội thương rất nặng, xương sườn cũng gãy mất ba cái, cần phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới khỏe hẳn được.
Trần Văn Long chậm rãi đứng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, cười lạnh: “Lâm Vấn Thiên, ông vẫn chẳng thay đổi gì, chỉ biết nhân cơ hội đối thủ không chú ý thì ra tay trọng thương họ.”
Lâm Vấn Thiên cũng không tức giận, mỉm cười: “Binh bất yếm trá, du bất yểm hà. Ông thua là do ông chủ quan khinh địch, không trách được người khác”
Trần Văn Long lập tức hừ lạnh: “Vậy thì sao chứ. Hôm hai hai ông cháu các ngươi đều phải c·hết. Ra đây đi.” Nói rồi ông ta phẩy tay. Lập tức những người áo đen mai phục sẵn lập tức bước ra ngoài chĩa súng vào hai người Lâm Vấn Thiên.
“Thế nào hả Lâm Vấn Thiên, ông không ngờ đến chứ gì. Hừ! Hôm nay bảo đỉnh là cũng đoạt, mạng của ông ta cũng lấy.”
“Ha ha ha…” Lâm Vấn Thiên cười lên ha hả, nhìn Trần Văn Long với vẻ mặt đầy giễu cợt. “Có gì mà không ngờ chứ, chúng ta tranh đấu cả nửa đời người chứ không phải ngày một ngày hai. Chút thủ đoạn này của ông ta làm sao không nhận ra chứ.”
Trần Văn Long nhìn thần sắc Lâm Vấn Thiên không đúng, chẳng lẽ tình báo xuất hiện sai lầm. Không thể nào! Rõ ràng ta đã cho người theo dõi động tĩnh của Lâm gia rồi mà, không thể có chuyện hắn biết người của ta mai phục ở chỗ này được. Chẳng lẽ… Nghĩ tới đây, đồng tử Trần Văn Long mạnh mẽ co rụt lại.
Từ phía sau lập tức một đám người trang bị AK47 xuất hiện bao vây lấy cả Trần Văn Long và đám người áo đen. Số lượng còn đông gấp đôi đám người mặc đồ đen do Trần Văn Long mang tới. Đi đầu là một vị trung niên nhân.
“Trần Tinh Dực, là ông ? Ông dám phản bội ta, phản bội Trần gia? Trần gia ta rõ ràng không bạc đãi với ông, sao ông dám ??” Nhìn thấy người đàn ông này, Trần Văn Long lập tức gào thét. Ông ta không thể tin được người quản gia đi theo mình hơn hai mươi năm lại phản bội mình ngay tại giờ phút này.
“Trần Văn Long, ông không ngờ chứ gì? Ông có ngày hôm nay tất cả đều là quả báo do ông tự chuốc lấy mà thôi.” Trần Tinh Dực cũng không bình tĩnh.
“Hừ, quả báo. Ta đã làm gì chứ. Thời gian ông đi theo ta ta chưa từng bạc đãi ông một chút nào, thậm chí còn ban cho ông họ Trần, có quyền thừa kế một phần gia sản Trần gia nữa. Vậy mà ông dám phản bội ta, còn dám nói quả báo với ta?”
Trần Văn Long cũng trở nên bình tĩnh lại. Ông ta biết rõ kiếp nạn này mình không bao giờ thoát được, chỉ muốn trước khi c·hết biết rõ nguyên nhân khiến người thuộc hạ trung thành từng ấy năm lại phản bội ông.
“Được thôi, trước khi ông c·hết, ta sẽ cho ông biết để ông có thể nhắm mắt xuôi tay, đây cũng coi như ta trả công ơn dưỡng dục của Trần gia suốt hai mươi năm”
Trần Tinh Dực chắp tay, lẳng lặng nhìn lên trời, cả người như lâm vào hồi ức.