Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 15: Trần gia loạn




Chương 15: Trần gia loạn

“Diệp Thiên Hoàng? Hắn là ai?”

Lâm Uyên Hành lắc đầu: “Cháu không biết. Cháu chỉ gặp hắn có một lần. Là người mà Hàn Thanh Tâm nhận làm anh trai.”

Cháu đã thử cho người điều tra nhưng lai lịch hắn cực kì thần bí, tựa như một tờ giấy trắng tinh. Cảm giác như hắn không thuộc về thế giới này vậy.”

Lâm Vấn Thiên càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người thanh niên tên Diệp Thiên Hoàng này. Ông ta hỏi:

“Thế sao ta có cảm giác giống như cháu rất sợ hắn vậy?”

Thấy Lâm Vấn Thiên hỏi vậy, Lâm Uyên Hành trầm mặc. Một lúc sau mới trầm giọng trả lời: “Ánh mắt của hắn.”

“Hử ? Ánh mắt ?” Lâm Vấn Thiên cảm thấy như rơi vào sương mù. Đứa cháu này của ông ta cái gì đều tốt, duy chỉ có tật ăn nói lấp lửng nửa chừng là không hề tốt một chút nào.

“Phải, hôm đó cháu tới bãi đua xe ngầm, nhìn thấy Hàn Thanh Tâm đang cười nói vui vẻ với hắn ta. Cháu cảm thấy hơi ghen tỵ nên tiến đến mời hắn đi dự tiệc gặp mặt. Thế nhưng…

Thế nhưng hắn chỉ thả ra một câu ‘không đi’ cháu thấy vậy bèn dùng tay định giữ hắn lại. Lúc đó hắn chỉ lẳng lặng nhìn cháu một cái. Chỉ bằng một ánh mắt đã khiến cháu cảm thấy thân thể mình như muốn đóng băng lại.

Ánh mắt đó cực kì kinh khủng. Ở nó cháu nhìn thấy được một mảnh thi sơn huyết hải, cốt rải đầy đất, máu nhuộm tinh hà. Quả thực là cảnh tượng tu la địa ngục.

Từ ngày cháu hiểu biết tới nay, chưa có người nào cho cháu áp lực như hắn. Áp lực đó thậm chí lớn gấp nhiều lần so với mấy lão già kia.”

Nghe Lâm Uyên Hành thuật lại, khuôn mặt Lâm Vấn Thiên ngày càng trầm xuống. Nếu thật là như vậy thì khả năng Diệp Thiên Hoàng đó là cao thủ hóa cảnh tông sư. Hắn ta lại đi rất gần với Hàn gia. Điều này khiến ông ta ngày càng lo lắng hơn.

Dẫu sao tứ đại gia tộc chỉ mình Lâm gia có hóa cảnh tông sư tọa chấn, nay lại lòi ra một Hàn gia nữa. Vấn đề ở chỗ tên Diệp Thiên Hoàng đó mới hai mươi tuổi. Mới hai mươi tuổi mà đã trở thành hóa cảnh tông sư vạn người kính ngưỡng, ở trong đó ý vị như nào không cần nói cũng biết.

Tất nhiên Lâm Vấn Thiên cũng không coi trọng câu nói cuối cùng của Lâm Uyên Hành. Hai mươi tuổi tông sư đã là phượng mao lân giác, nếu thật sự mạnh hơn những lão già kia thì quả thật là lật trời.

Lâm Uyên Hành thở dài, hắn biết Lâm Vấn Thiên nghĩ như thế nào. Nhưng hắn cũng không nói gì, dù gì chính hắn cũng cho rằng một mình Diệp

Thiên Hoàng không thể mạnh hơn Lâm gia đã truyền thừa mấy trăm năm được.



“Uyên Hành, nếu có thể hãy mời cậu ta tới Lâm gia làm khách, ta cũng muốn xem xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

-------------

Cùng lúc đó.

Đại sảnh Trần gia.

Trần Hoàng Kiệt sắc mặt âm trầm đứng trước t·hi t·hể Trần Văn Long. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy rõ ràng từng sợi tơ máu trong mắt ông ta. Ở xung quanh là toàn bộ con cháu nhà họ Trần. Phía trước là một bà lão đang ôm lấy t·hi t·hể Trần Văn Long khóc. Đó chính là Lê Thị Loan, năm này đã hơn sáu mươi tuổi, là vợ của Trần Văn Long cũng chính là mẹ của Trần Hoàng Kiệt.

Một lúc sau, ông ta mới lên an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Dù gì cha cũng đã đi rồi. Người c·hết không thể quay lại. Con nhất định sẽ tự tay bắt h·ung t·hủ đã hại c·hết ông ấy, sau đó rút da rọc xương hắn để tế bái linh hồn của cha.”

“Hoàng Kiệt, con nhất định phải khiến hắn trả giá, phải trả giá thật... đắt…” Nói xong câu này, bà lão ngất đi. Trần Hoàng Kiệt sai hạ nhân đem bà ấy đi nghỉ ngơi, còn mình thì phủ tấm màn che t·hi t·hể Trần Văn Long lại. Sau đó hắn ta ngồi vào chủ vị, quét mắt nhìn tất cả mọi người, trầm giọng hỏi:

“Còn ai chưa đến?”

“Gia chủ, còn quản gia Trần Tinh Dực chưa thấy đến. Tôi đã sai người đi tìm ông ta về.” Một người đứng ra nói, ông ta là người chi thứ Trần gia.

Trần Hoàng Kiệt lắc đầu: “Không cần tìm nữa, nếu hắn không ở đây tức là mọi chuyện đã rõ ràng. Có lẽ giờ này hắn đang trên đường sang nước ngoài rồi.”

Mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên, quay đầu bàn tán xôn xao.

“Tại sao quản gia lại ra nước ngoài? Lại vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng này chứ?”

“Ta nào biết, có lẽ là đi làm việc mà gia chủ căn dặn.”

“Thế nhưng vừa nãy gia chủ bảo có lẽ, nếu vậy thì không phải đi làm việc cho gia chủ rồi.”

“Vậy thì ông ta đi đâu được?”

“Mọi chuyện làm sao lại rõ ràng, rõ ràng gì?”



“Để xem, gia chủ tiền nhiệm bị người s·át h·ại, quản gia lại không thấy đâu. Có lẽ nào…”

“Thật sự có thể là như vậy.”

“Nếu vậy thì nguy rồi…”

Nói đến đây, một đám người vô cùng ăn ý mà ngậm miệng lại. Bọn họ biết đây là chuyện cực kì quan trọng không thể nói bừa.

Nghe phía dưới nghị luận, sắc mặt Trần Hoàng Kiệt càng thêm âm trầm. Hắn bảo tất cả mọi người lui ra đại sảnh, chỉ để lại một vài người. Tất cả người được ở lại đều là tinh anh Trần gia, mỗi người đóng góp tầm quan trọng không nhỏ cho sự phát triển của Trần gia. Và họ cũng đều là nội vi võ giả cảnh.

Trần Hoàng Kiệt quét mắt một lượt, nói:

“Các vị nghĩ sao về chuyện này?”

Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng dậy nói:

“Gia chủ, ta nghi ngờ rằng quản gia Trần Tinh Dực đã phản bội Trần gia chúng ta.”

Trần Hoàng Kiệt lắc đầu: “Việc đó thì ta biết, chỉ là c·ái c·hết của cha ta là như thế nào. Hôm nay ông ấy đi tới đấu giá hội tranh giành một chiếc đỉnh, trước khi đi còn mang theo khá nhiều người, ta vốn cho rằng với từng ấy người cộng thêm bản thân ông ấy là nội vi võ giả hậu kì chắc chắn sẽ thành công. Vậy mà…”

Nói đến đây hai mắt hắn lại đỏ lên. Từ sau khi anh trai hắn c·hết, hắn trở thành người lãnh đạo Trần gia. Trần Văn Long là cha hắn, đối xử với hai anh em hắn cực kì yêu thương. Bây giờ ông ấy c·hết, trái tim của hắn như bị bóp nghẹt lại.

Mọi người nhìn thấy Trần Hoàng Kiệt như vậy, cũng cúi đầu. Họ biết Trần Hoàng Kiệt thương yêu cha hắn tới nhường nào.

“Chắc chắn là Mạc gia, đấu giá hội là do Mạc gia tổ chức, rất có thể bọn hắn g·iết người diệt khẩu.”

“Ta nghĩ là Hàn gia, Hàn gia đối với Trần gia chúng ta cũng không phải tốt đẹp gì.”

“Các người đều sai cả.” Một người lắc đầu. “Ta vừa nhận được tin báo, hôm nay người dành được bảo đỉnh là Lâm gia.”

Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra. Chỉ một câu nói như vậy đã khiến bọn hắn đoán được tám chín phần nguyên nhân c·ái c·hết của Trần Văn Long.



Trần Hoàng Kiệt xoa đầu. “Nếu là Lâm gia thì phiền phức rồi. Lâm gia cũng không phải gia tộc bất nhập lưu nào. Có thể đứng vững ở vị trí đệ nhất thế gia Hà Nội bao năm, nội tình Lâm gia quả thật không ai có thể so sánh.”

“Thôi, các người về nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nghĩ cách.” Nói xong hắn phẩy tay, đứng lên đi về thư phòng. Những người còn lại cũng lục đục ra về.

----------------

Sáng hôm sau.

Khi những ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng, Diệp Thiên Hoàng từ trong cảm ngộ tỉnh lại. Lí do là bởi vì Hàn Thanh Tâm gọi đến. Nói tới cũng một thời gian rồi hắn không gặp cô nàng. Nghĩ đến nụ cười xinh xắn cùng đôi mắt đen lay láy, hắn lại thấy hơi nhớ nhớ.

Hàn Thanh Tâm gọi điện tới cho hắn, nói rằng hôm nay mình rảnh, bảo hắn đến đưa cô đi chơi. Hắn đồng ý một tiếng rồi vào phòng tắm. Khi đi ra thì lại trở thành một nam tử tuấn lãng vạn người mê.

Đến trước cổng Hàn gia thì thấy Hàn Thanh Tâm đang đứng đợi. Chiếc áo màu vàng kết hợp với chiếc váy màu da làm Hàn Thanh Tâm trở nên quyến rũ hơn. Thấy hắn đến, Hàn Thanh Tâm chui ngay vào xe, cười nói:

“Thiên Hoàng đại ca, anh tới rồi.”

Diệp Thiên Hoàng gật đầu một cái: “Ừ. Hôm nay không học bài hả?”

“Hôm nay là sinh nhật một người bạn của em, em muốn anh đưa em đi.” Nghĩ đến được đi chơi với Diệp Thiên Hoàng, Hàn Thanh Tâm ngòn ngọt cười.

“Được rồi…” Hắn gật đầu, cũng không hỏi xem là người bạn nào, đạp ga phóng xe về phía trước.

----------------

Vốn dĩ mình định từ giờ đến khi thi đại học mỗi ngày ra một chương, nhưng tình hình có vẻ không được ổn lắm/

Không còn cách/ Học kém nên phải nỗ lực ^.^

Vậy nên khi nào rảnh thì mình mới tiếp tục ra chương/ Mọi người thông cảm giúp mình ạ/

Thi đại học xong chắc chắn sẽ bạo chương/

Các bạn nhớ theo dõi thường xuyên nhé/

Cảm ơn