Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 12: Đoạt bảo




Chương 12: Đoạt bảo

Trong phòng lập tức im ắng lại, tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Hai trăm tỷ, đùa hả?”

“Vì một chiếc đỉnh rách nát mà bỏ ra hơn hai trăm tỷ, quả thực là dọa người…” Một gia chủ gia tộc tuyến hai kinh ngạc nói.

Ngay lập tức có người phản bác.

“Ngươi thì biết gì, chiếc đỉnh đó không phải vật bình thường, nếu không thì giá khởi điểm cũng không cao tới năm mươi tỷ.”

“Chiếc đỉnh đó là thần đỉnh hay tiên đỉnh mà kinh khủng vậy…”

“Hừ, làm cho tốc độ tu luyện tăng gấp đôi cũng đồng nghĩa với việc thực lực gia tộc nâng cao một bước. Ngươi không thấy ngay cả hóa cảnh tông sư cũng coi trọng nó à, mặc dù đ·ã c·hết…”

Một đám người xôn xao bàn tán.

“Lâm Vấn Thiên, ta tưởng Lâm gia ngươi không coi trọng chiếc đỉnh này chứ…” Hàn Chấn Ngọc sắc mặt trầm xuống nhìn Lâm Vấn Thiên.

“Hàn Chấn Ngọc lão bằng hữu của ta ơi, chiếc đỉnh này có kẻ nào mà không coi trọng nó chứ. Chỉ có kẻ ngu mới từ bỏ cho người khác.” Lâm Vấn Thiên cười ha hả.

Một đám người lập tức nhìn Lâm Vấn Thiên, mặt từng người treo đầy hắc tuyến. Cái gì mà chỉ có kẻ ngu mới từ bỏ hả? Chúng ta không có tiền nên không tranh giành, ngươi lại nói chúng ta là kẻ ngu.

Ngu con mẹ ngươi!

Một đám gia chủ chỉ hận không thể lao vào bạo đánh tên Lâm Vấn Thiên đó một trận. Nhưng Lâm gia quả thực là một cây đại thụ đứng trước mặt họ. Chỉ có thể nhịn !



“Nếu vậy ta ra hai trăm năm mươi tỷ.” Hàn Chấn Ngọc lập tức tăng giá.

“Hai người các ngươi định bỏ lại ta à, chỉ vài trăm tỷ Trần gia chúng ta vẫn theo được. Hai trăm bảy mươi tỷ.” Trần Văn Long lập tức cười lớn.

“Bốn trăm tỷ.” Lâm Vấn Thiên tiếp tục đưa ra một cái giá trên trời.

Mọi người trong phòng lại lần nữa há hốc miệng không nói nên lời. Một gia tộc chỉ được xưng là gia tộc tuyến hai nếu sở hữu gia sản hơn hai ngàn tỷ. Muốn bước vào hàng ngũ gia tộc tuyến một cần phải sở hữu năm ngàn tỷ trở lên.

Còn nếu muốn trở thành một đại gia tộc cần phải sở hữu ít nhất là hai vạn tỷ, chưa kể đến các điều kiện khác.

Lâm gia quả nhiên là Lâm gia, chỉ dùng tiền không cũng có thể đập c·hết chín thành chính người ngồi trong này.

Diệp Thiên Hoàng lắc đầu. Không ai nhìn ra được lai lịch của chiếc đỉnh đó nhưng hắn có thể. Chiếc thanh đồng đỉnh đó quả thực đến từ tiên vực. Trong đó giá trị nhất là một luồng tiên khí ở trong đó. Nó khiến cho tu sĩ căn cơ không tốt tăng tốc độ tu luyện lên gấp hai, còn với những thiên tài yêu nghiệt thì nó có thể làm cho tốc độ tu luyện tăng lên bốn, năm lần.

Ngoài ra nếu trường kì mang theo bên mình có thể khiến tinh thần thư thái, bồi bổ căn cơ, thanh lọc tạp chất trong cơ thể. Phàm nhân mang theo nó có thể bách bệnh bất xâm, thọ nguyên trăm tuổi.

Thấy Lâm Vấn Thiên tăng giá lên tới bốn trăm tỷ, Hàn Chấn Ngọc cũng không tiếp tục tăng giá. Bởi dù chiếc thanh đồng đỉnh ấy sở hữu công dụng nghịch thiên nhưng cũng không đến mức làm cho ông tăng giá cao hơn.

Lâm gia có thể sừng sững đứng ở vị trí số một trong tứ đại gia tộc, thậm chí có thể lọt vào top năm đại gia tộc ở Việt Nam thì nội tình quả thực Hàn gia vẫn chưa thể so sánh.

“Bốn trăm tỷ lần một…

Bốn trăm tỷ lần hai…

Bốn trăm tỷ lần ba. Thành giao! Chiếc thanh đồng đỉnh này thuộc về Lâm gia.” Thấy hai nhà Trần Hàn không tiếp tục tăng giá, Mạc Đông Thăng liền tuyên bố người thắng cuộc.



Diệp Thiên Hoàng lắc đầu, đứng dậy đi ra đại sảnh. Hắn thấy buổi tối hôm nay cũng khá thú vị. Xem người khác tranh nhau một món đồ gì đó khiến hắn cảm thấy khá thoải mái. Lần sau trở về Đế Thần Cung nhất định phải đi một chuyến đấu giá hội, để tránh cho Bách Hoa suốt ngày càu nhàu hắn chỉ biết tu luyện không chịu ra khỏi cửa.

Thật ra không phải hắn gấp rút tu luyện, thậm chí là chấp nhận rời khỏi Đế Thần Cung để truy tìm đại đạo. Bởi vì hắn mơ hồ cảm ứng được một cỗ nguy cơ sắp sửa giáng xuống. Vũ trụ sẽ phải đón nhận một trận đại hạo kiếp.

Mặc dù chỉ là một vài mảnh vỡ nhưng hắn có thể thấy được vũ trụ phải chịu kiếp nạn kinh khủng như thế nào. Cả vũ trụ điên cuồng run rẩy, khe nứt hư không xuất hiện tràn lan. Thời không trở nên cực kì hỗn loạn, vô số tinh cầu vỡ nát, bao nhiêu nền văn minh tiên tiến diệt tuyệt. Khắp vũ trụ đâu đâu cũng là tiếng la hét, máu nhuộm đỏ tinh không.

Ngay cả hắn và bốn Thiên Tôn còn lại cũng không thể ngăn chặn nó. Một cỗ thế lực bí ẩn như muốn thôn phệ toàn vũ trụ này. Có lẽ bốn tên kia cũng giống hắn, cũng đang tìm cách để trở nên mạnh mẽ hơn đối phó với hạo kiếp.

---------------

Khi hắn đi ra đại sảnh thì thấy tin nhắn do Hàn Chấn Ngọc gửi đến. Một lát sau Hàn Chấn Ngọc đi đến chỗ của hắn, nói nhỏ: “Diệp tiên sinh, ngài hãy đi với ta một chuyến.”

“Đi đâu?” Diệp Thiên Hoàng hỏi ngược lại, hắn cũng cảm thấy có chuyện sắp sửa xảy ra.

“Đoạt bảo.” Phun ra hai chữ, Hàn Chấn Ngọc quay người đi ra ngoài.

Diệp Thiên Hoàng nghe vậy khẽ nhếch miệng cười. Phải rồi, sao hắn lại có thể quên được chuyện này nhỉ. Sau những buổi đấu giá là những trận đại chiến nổ ra. Ai cũng không để vật phẩm mình nhìn trúng lại rơi vào tay kẻ khác. Vậy nên chuyện g·iết người đoạt bảo thường xảy ra như cơm bữa.

Tất nhiên đây chỉ là Bách Hoa thánh tôn kể cho hắn nghe. Kẻ nào dám c·ướp đoạt bảo vật trong tay hắn? Trong suốt mười vạn tỷ năm, chỉ có một lần duy nhất năm người bọn hắn tranh đoạt một món bảo vật. Cuối cùng người giành được món bảo vật đó là hắn.

Từ sau lần đó năm Thiên Tôn bọn hắn thống nhất với nhau sẽ không tự ra tay tranh giành mà để cho thuộc hạ đi làm. Bởi lần tranh đoạt đó xảy ra trong suốt một ngàn năm. Bọn hắn đánh đến mức thời không hỗn loạn, khiến nguyên một góc vũ trụ sụp đổ.

--------------

Cùng lúc đó, Lâm Vấn Thiên sau khi lấy được bảo đỉnh thì tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nhưng Lâm Uyên Hành thì không như vậy. Lần này là hắn đi cùng ông nội đến buổi đấu giá, cả quá trình cực kì thuận lợi. Lâm Uyên Hành biết kiểu gì ba đại tộc còn lại cũng không ngồi yên nên hắn đã sắp xếp hết mọi chuyện đâu vào đấy chỉ chờ thu lưới.



Nhưng trước khi rời khỏi đó, hắn đã nhìn thấy Diệp Thiên Hoàng. Ngay lập tức trong lòng hắn loạn thành một bầy. Ánh mắt của Diệp Thiên Hoàng ngày ấy khiến bây giờ hắn nghĩ lại mà vẫn thấy sợ. Nỗi sợ mà Diệp Thiên Hoàng gây ra đã ăn mòn vào tâm trí của hắn, trở thành bóng ma tâm lý nặng nề.

Cầu Tinh Nguyệt.

Một đám người mặc đồ đen, đeo kính đen, thần sắc trông rất dữ tợn, trên tay là những khẩu FN Five Seven được lên đạn sẵn. Bọn chúng nấp sau những chiếc xe Jeep được q·uân đ·ội sử dụng.

Ở phía trước là một lão nhân khoảng sáu lăm tuổi, bên cạnh ông ta là một kẻ thân cao mét tám, dáng người cơ bắp cuồn cuộn. Nếu nhìn kĩ thì rõ ràng hắn ta không phải là người Việt Nam.

Khoảng mười giờ tối, một chiếc Mercedes – Benz S600 Pullman Guard đi thẳng về phía cầu. Đây là loại xe bọc thép chống đạn được sản xuất tại Đức. Trên xe chính là Lâm Vấn Thiên và Lâm Uyên Hành. Nhìn thấy có người chặn ở giữa cầu, ông ta ra hiệu cho tài xế dừng xe lại. Sau đó bước xuống, nhìn về phía người đàn ông, cười nói:

“Lão bằng hữu của ta, ông đây là đang chặn đường tôi sao?”

Lão nhân nghe vậy cũng cười đáp lại: “Lâm Vấn Thiên, ông nhìn còn không rõ ràng sao?”

Hai mắt Lâm Vấn Thiên híp lại thành khe nhỏ:

“Ông đây là muốn g·iết người đoạt bảo?”

Mặt lão nhân lập tức trầm xuống: “Lâm Vấn Thiên, thức thời thì mau giao bảo đỉnh ra đây, ta có thể cho ông một cái toàn thây. Dù sao chúng ta cũng đã tranh đấu với nhau gần năm mươi năm, ta cũng không muốn ông c·hết quá khó coi.”

“Trần Văn Long, ông thì như thế nóng vội ra tay với ta? Như ông nói, chúng ta làm đối thủ của nhau cả nửa đời người, ông nghĩ rằng ta không có chuẩn bị sao?”

Trần Văn Long sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, hừ lạnh:

“Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ quái đều là vô nghĩa. Robert, t·ấn c·ông đi.”

Tất cả mọi người đều không nhận ra, ở cách đó không xa, có hai người đang đứng nhìn về phía họ, ở phía sau họ là cả một đoàn hơn hai chục người. Tất cả đều được vũ trang súng ống đầy đủ. Một người trong đó khẽ nhếch miệng, nói:

“Kịch vui bắt đầu…”