Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giới Tôn

Chương 11: Đấu giá hội




Chương 11: Đấu giá hội

Nhìn bóng chiếc LaFerrairi rời đi, một đám người vẫn còn ngây ra như phỗng.

“Đùa hả…ta vừa nhìn thấy cái gì vậy?”

“Lâm Uyên Hành bị dọa…chạy”

“Hình như mắt ta có hạt bụi bay vào, ai thổi hộ ta cái…”

“Không thể nào là như vậy được, mắt ta nhất định là có vấn đề”

“Đúng đúng, nhất định là có vấn đề.”

“Ta phải đi cắt kính...các người đừng cản ta…”

Cho tới khi Diệp Thiên Hoàng cùng Hàn Thanh Tâm lên xe rời đi, mọi người mới giật mình tỉnh lại.

“Không phải giả, là thật !!!”

“Tên đó là ai vậy? Quá trâu bò !”

“Ở địa bàn của Lâm thiếu mà dọa chạy được người ta, người thanh niên đi cùng Hàn đại tiểu thư không đơn giản…”

“Đầu óc ngươi có bệnh à, nhìn là biết không đơn giản rồi…”

“Chẳng lẽ là tình tay ba…”

“Nếu thế thì Hà Nội này chuẩn bị nhấc lên một trận gió tanh mưa máu rồi…”

“Nguy hiểm quá, ta lặn đây.”

“Ta cũng vậy…”

---------------

Trên chiếc Lamborghini, Hàn Thanh Tâm đã vui tới mức hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt. Cô quay sang nhìn Diệp Thiên Hoàng cười:



“Ha ha… Thiên Hoàng đại ca thật oai phong, đuổi được tên đó đi rồi. Bấy lâu nay hắn cứ bám lấy em phiền c·hết được.”

Diệp Thiên Hoàng khẽ nhếch miệng cười, dọa chạy một mao đầu tiểu tử mới hai mươi tuổi có gì là khó.

Nếu việc cỏn con ấy mà không làm được thì mặt của Hỗn Độn Đế Quân hắn không còn sót lại một chút nào.

“Nhưng mà…” Chợt nghĩ tới cái gì đó, Hàn Thanh Tâm không cười nổi nữa, cúi thấp đầu, vẻ mặt sầu khổ.

Diệp Thiên Hoàng thở dài, hắn biết chuyện Hàn Thanh Tâm nghĩ tới là gì.

Theo lời tên Lâm Uyên Hành kia nói thì tên đó và Hàn Thanh Tâm có hôn ước do chính tay hai vị lão gia tử Hàn, Lâm gia đặt cho. Dù chạy trốn thế nào thì Hàn Thanh Tâm cũng không thể thoát khỏi phận bị gả cho người.

Tất nhiên hắn có thể ngăn cản, nhưng hắn ngăn cũng được, không ngăn cũng được. Việc này không liên quan tới hắn.

Trước khi xác định rõ ràng hắn đối với Hàn Thanh Tâm là như thế nào hắn cũng không muốn quản quá sâu chuyện của Hàn gia.

Bởi nói thế nào hắn và Hàn Thanh Tâm cũng là người của hai thế giới khác biệt.

Một người là phàm nhân chỉ trăm năm là hóa thành bạch cốt, một kẻ là chí tôn vĩnh hằng cùng thời gian.

Sau khi đưa Hàn Thanh Tâm về Hàn gia, hắn quay lại biệt thự Long Cảnh Uyển. Ngày hôm nay có thể nói là ngày có thu hoạch lớn nhất trong hơn trăm tỷ năm qua.

Xiềng xích đại đạo cũng đã nứt ra, chứng tỏ cơ hội chứng đạo của hắn dễ dàng hơn rất nhiều. Việc hắn cần làm bây giờ là củng cố lại tâm cảnh của mình.

---------------

Một thời gian sau, Diệp Thiên Hoàng cũng không gặp Hàn Thanh Tâm. Nghe nói cô bé sắp tới kì thi nên phải ôn tập vô cùng gấp rút, ngoại trừ học ở trường chính là ở nhà, chỉ thi thoảng gọi điện thoại tới hỏi thăm hắn.

Hắn cũng không làm phiền cô bé, chỉ bảo cô cố gắng ôn tập, mỗi ngày đều xếp bằng trong phòng thử nghiệm đánh sâu vào xiềng xích ‘tình đạo’.

Một ngày này, tiếng chuông điện thoại của Diệp Thiên Hoàng vang lên. Hắn mở mắt, đó là số của Hàn Chấn Ngọc.

“Có chuyện gì?”

“Diệp tiên sinh, tôi chỉ muốn thông báo cho ngài, có một buổi đấu giá hội vào ngày mai. Nếu ngài không bận việc gì thì hi vọng ngài đi cùng với chúng tôi.”



“Đấu giá hội?” Diệp Thiên Hoàng nhớ hình như ở Thiên Tinh thần vực cũng có những buổi đấu giá hội. Chỉ là khi đó hắn không hứng thú bởi chẳng vật nào có thể lọt vào mắt của hắn.

Nghĩ tới điều gì đó, hắn gật đầu nói với Hàn Chấn Ngọc: “Được, tối mai ta sẽ qua.”

“Vậy được, tôi không làm phiền ngài nữa.” Thấy hắn đồng ý, Hàn Chấn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúp máy.

Ông ta cứ lo sợ Diệp Thiên Hoàng từ chối, bởi từ hôm đó khi ông ta được chứng kiến thực lực của hắn, ông ta quyết đinh tạo mối quan hệ tốt đẹp giữa Hàn gia và Diệp Thiên Hoàng.

Thử nghĩ xem, một kẻ mới hơn hai mươi tuổi, tu vi cường đại không nói, lại còn có thể sửa chữa được công pháp không hoàn chỉnh. Một kẻ như vậy gia tộc nào mới có thể bồi dưỡng được?

Chắc chắn thế lực của gia tộc ấy phải cực kì kinh khủng mới có thể đào tạo được quái vật như Diệp Thiên Hoàng.

Nếu để những Thánh cảnh kia biết được trong đầu ông ta nghĩ như vậy, nhất định sẽ lao tới vỗ cho ông ta một chưởng.

Gia tộc? Gia tộc nào có bản lãnh lớn đến nỗi bồi dưỡng được một vị Thiên Tôn? Nếu gia tộc đó mà tồn tại thì bây giờ Thiên Tôn cảnh cũng không đến mức phượng mao lân giác như vậy.

------------

Tối hôm sau, Diệp Thiên Hoàng lái xe tới khách sạn Vân Châu. Đây là khách sạn năm sao thuộc sản nghiệp của Mạc gia.

Hai tên bảo vệ thấy hắn ăn mặc sang trọng, đi Lamborghini thì vội vàng cho qua, trong đầu đang nghĩ xem đây là thiếu gia nhà nào.

Bước vào đại sảnh, một luồng không khí tráng lệ đập vào mặt Diệp Thiên Hoàng. Hắn âm thầm gật đầu.

Từ những chiếc đèn chói lòa đến từng chậu hoa, từng đồ vật đều được trang trí cực kì tinh tế. Xem ra lần này Mạc gia vô cùng coi trọng buổi đấu giá này.

Liếc một cái, thấy Hàn Chấn Ngọc đang nói chuyện với một đám lão già, hắn cũng không tới chỗ ông ta nữa mà đi thẳng tới khu vực đấu giá, chỉ để lại một tin nhắn bảo hắn tới rồi.

Khi khách mời đã tới đông đủ, một vị trung niên lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước lên sân khấu, nói:

“Cảm ơn mọi người đã tới đấu giá hội của chúng tôi. Được đón tiếp các vị quan khách ở đây là niềm vinh hạnh của Mạc gia.

Tôi là quản gia của Mạc gia, Mạc Đông Thăng, là người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay. Bây giờ, vật phẩm đấu giá đầu tiên xin được phép lên sàn.”

“Đây là bức họa Thiên Lý Giang Sơn Đồ, do Vương Hi Mạnh vẽ vào thời Bắc Tống, là một trong những bức họa nổi tiếng nhất của Trung Hoa.



Qua kiểm tra đã xác thực đây là hàng thật. Giá khởi điểm là một tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một trăm triệu.

Bắt đầu !”

“Ta trả một tỷ mốt…”

“Ta trả một tỷ hai…”

“Ta trả một tỷ bảy…”

Sau một hồi tranh đoạt, cuối cùng bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ đã thuộc về một gia tộc nhỏ với giá ba tỷ hai trăm triệu.

“Tiếp theo là món thứ hai….”

Sau đó một loạt các vật phẩm có giá trị được mang ra đấu giá. Cuối cùng buổi đấu giá dần đi vào hồi kết. Các đại gia tộc cũng bắt đầu rục rịch.

Diệp Thiên Hoàng cũng cảm thấy nhiều hứng thú về món đồ cuối cùng này. Một món đồ có thể làm cho các đại gia tộc tranh giành nhau rõ ràng không phải phàm phẩm.

“Và bây giờ chúng ta sẽ đến với vật phẩm cuối cùng trong ngày hôm nay. Đây là một chiếc đỉnh được Mạc gia phát hiện trong một tòa di tích cổ.

Lúc chúng ta phát hiện ra thì nó đang nằm trên thân một vị hóa cảnh tông sư. Công dụng của chiếc đỉnh này là khi mang nó bên mình có thể gia tăng tốc độ tu luyện tới hai lần.”

“Giá khởi điểm là năm mươi tỷ, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một tỷ. Bắt đầu !!”

Khi Mạc Đông Thăng báo lên cái giá này, rất nhiều gia tộc tuyến một lặng lẽ lắc đầu. Đối với những gia tộc có gia sản chỉ ngàn tỷ như họ không thể nào cạnh tranh được với tứ đại gia tộc.

Mạc Đông Thăng vừa dứt lời, Hàn Chấn Ngọc đã đứng dậy.

“Lão phu ra một trăm tỷ, hi vọng các vị ngồi đây có thể nể mặt Hàn gia ta.”

“Hừ ! Hàn gia ông đúng là phách lối không coi ai ra gì. Đấu giá hội là nơi người nào nhiều tiền hơn thì người đó lấy được đồ, tại sao phải nể mặt Hàn gia ông. Trần gia ta ra một trăm hai mươi tỷ.” Ngay lập tức Trần Văn Long đứng dậy nói.

Trần Văn Long là gia chủ tiền nhiệm Trần gia, cùng Hàn Chấn Ngọc là một trong những đại lão quyền uy nhất Việt Nam.

Nội tình Trần gia thâm hậu, mặc dù so ra kém Hàn gia nhưng cũng không kém quá nhiều, hoàn toàn có thể cùng Hàn gia liều cá c·hết lưới rách.

Đúng lúc này, Lâm Vấn Thiên chậm rãi đứng lên:

“Ta ra hai trăm tỷ.”