Vòng cổ ngọc trai lâu đời đã mất đi vẻ sáng bóng lộng lẫy ban đầu. Nguyễn Ngân Cô vì để lấy hạt ngọc kia mà đã dùng kéo cắt đứt cả đoạn vòng cổ.
Hạt ngọc rơi leng keng trên mặt bàn rồi lại nảy lên lăn vào rãnh bên mép bàn, cuối cùng lần lượt xếp ngay ngắn thành một hàng. Nguyễn Ngân Cô đã không còn nhìn rõ nữa, Mộc Tử Quân ngập ngừng đưa tay ra nhặt lấy hạt ngọc có khắc chữ “Bất” trong số đó.
Làm xong mọi thứ, Nguyễn Ngân Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà ấy loạng choạng quay người tập tễnh đi ra ngoài bỏ lại bọn họ ở phía sau. Người nhà của bà gật đầu chào với nhóm người Mộc Tử Quân, sau đó chạy theo đỡ lấy thân thể yếu ớt của bà.
Mộc Tử Quân cúi đầu, tháo vòng tay trên cổ tay xuống, gỡ nút thắt ra rồi chầm chậm bỏ hạt ngọc mới này trở về trên cổ tay. Con chó con buổi sáng được cô bế lên giờ đang lăn lộn dưới sàn gầm gừ về phía cô. Mộc Tử Quân ngồi xổm xuống xoa đầu nó, sau đó đứng dậy cùng Tống Duy Bồ rời đi.
***
Bọn họ lại một lần nữa chắp vá thêm một đoạn cuộc đời của Kim Hồng Mai.
Bà từng bảo những người trên sa mạc đất đỏ gọi bà là thuyền trưởng, nhưng ở vùng đất ven bờ biển này, bà mới trở thành một thuyền trưởng thật sự. Mộc Tử Quân rất muốn đi ngắm nhìn chiếc thuyền số hiệu Hoa Hồng ấy, nhưng thời gian đằng đẵng, chiếc thuyền thuê ấy chắc chắn đã bị đổi chủ nhiều lần, cuối cùng còn bị sóng gió ở Ấn Độ Dương đục ruỗng trở thành một đống sắt vụn nhìn không ra được dáng hình.
Bà đã trở lại Melbourne, dùng số tiền kiếm được ở miền biển ấy mua lại tòa nhà hai tầng màu đỏ trong phố người Hoa. Bà từng nói với Trần Nguyên Cương, bà muốn làm một gốc cỏ dại có thể tự mình bám rễ vào thế giới này, không cần dựa dẫm vào ai nữa. Lời thề ấy hiện giờ cũng đã thực hiện được.
Ngày hôm qua mưa to gió lớn, hôm nay bên bờ biển đã khôi phục lại trạng thái tuyệt vời của thời tiết Tây Úc, ánh mặt trời tỏa nắng ấm chiếu rọi khắp nơi. Chỉ là bến tàu thực sự quá nhỏ, Ryan đã đưa Mộc Tử Quân đi tham quan khắp một vòng ở đây, cảm thấy người dân ở đây chỉ có mỗi cà phê, cuộc sống giải trí rất nghèo nàn.
Nhưng cũng có thể là do cô vẫn chưa hiểu ra được cách thức giải trí của người dân nơi đây.
Cuối cùng sau vài lần tiếp xúc, Tống Duy Bồ và Ryan cũng đã quen thuộc với nhau hơn, rất nhiều cuộc nói chuyện đã không còn cần phải thông qua cô nữa, hai người dùng điện thoại gõ những câu đơn để giao tiếp với nhau. Mộc Tử Quân đang đứng trước một cửa hàng âm nhạc nhìn tấm áp phích bên trong, chợt bị anh túm lấy góc áo, cô ngơ ngác quay sang.
“Muốn đi lặn không?” Tống Duy Bồ hỏi thẳng vào vấn đề.
Có hơi bất ngờ.
Mộc Tử Quân nghẹn lại, cô không quá tự tin với kỹ thuật bơi lội của mình. Nhưng trước đây cô từng xem qua, bơi và lặn không quá liên quan với nhau, thế là trong tiếng “ừm” còn mang theo vẻ háo hức mong đợi.
Ryan cũng đi tới, ra dấu tay với cô: [Chúng tôi đều có mặt, sẽ không sao đâu.]
Mộc Tử Quân: [Có cần mua thiết bị lặn không?]
Ryan: [Bến tàu có đủ.]
Quả thực ở bến tàu cái gì cũng có. Mộc Tử Quân nhìn thấy Tống Duy Bồ và Ryan đã thuê một chiếc thuyền, trên thuyền có đặt phao cứu sinh và tất cả những thiết bị lặn cần thiết. Đôi mắt ông chủ thuê xanh biếc như biển cả, ngậm điếu thuốc đưa họ lên thuyền. Sau khi tháo sợi dây thừng buộc vào cọc, ông ta lại nhảy vào bờ, đưa mắt nhìn chiếc thuyền từ từ rời đi.
“Sao tự nhiên lại muốn đi lặn vậy?”
Ryan đã đi lái thuyền, Mộc Tử Quân quay sang nhìn Tống Duy Bồ đang khom lưng ở một bên kiểm tra các thiết bị lặn. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, trả lời: “Không thấy được chiếc thuyền mang số hiệu Hoa Hồng, nhưng biển cả mà nó đi qua vẫn còn ở đó.”
Đúng vậy, vùng biển mà nó đi qua sẽ mãi ở đó.
Có lẽ trong gió vẫn còn dư ảnh về góc khăn lụa đỏ hồng kia.
Giữa thuyền có một cái phòng đơn giản, Mộc Tử Quân đi vào thay sang đồ lặn, lúc ngẩng đầu lên Tống Duy Bồ và Ryan cũng đã thay xong. Anh hỏi thăm trình độ bơi lội của Mộc Tử Quân rồi giải thích ngắn gọn về một số điều cần chú ý khi xuống nước cho cô biết.
“Tôi sẽ mang theo cái phao cứu sinh này xuống, phía trước có một sợi dây cáp, em không cần chui vào đâu, nếu chui vào sẽ không nhìn thấy rõ cảnh vật dưới biển. Em cứ nắm chặt lấy phao cứu sinh, tôi mang theo em bơi về phía trước.”
Nói xong anh chỉ về Ryan đang lái thuyền: “Ryan ở phía sau, không có vấn đề gì đâu.”
Mộc Tử Quân bèn hỏi: “Tôi không cần mang theo bình dưỡng khí hay gì sao??”
“Lần đầu tiên em xuống nước, không lặn sâu.” Tống Duy Bồ đi tới kiểm tra quần áo lặn cho cô một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới dẫn cô đi đến bên mép thuyền.
Thân thuyền không lớn còn chạy với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bờ nữa. Sau trận mưa to xối xả hôm trước mặt biển yên tĩnh lạ thường, Mộc Tử Quân ghé vào bên mạn thuyền, trên mặt là bọt nước do động cơ bắn vào.
“Giữa các điểm lặn có gì khác nhau không?” Cô hỏi Tống Duy Bồ.
“Có một mảng san hô, không sâu, lặn với ống thở cũng có thể nhìn thấy.” Tống Duy Bồ ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Ryan nói dưới đáy biển sẽ có một vài loài cá rất đẹp, tới lúc đó phải bơi thấp xuống một chút.”
“Tiếc là tôi chỉ có thể lặn với ống thở.” Cô lắc đầu nói: “Vậy anh xem xong về kể lại cho tôi biết nhé.”
Tống Duy Bồ không nói là được hay không, chỉ đưa mắt nhìn mặt biển phía trước như đang suy nghĩ gì đó. Mộc Tử Quân đã xây dựng cảm tình với chiếc phao cứu sinh trên thuyền được một lúc, dẫu sao thì lát nữa xuống biển nó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Cuối cùng cũng đã đến điểm lặn, Ryan dừng thuyền lại, tiếng gầm rú của động cơ lúc này dần dần im bặt. Tống Duy Bồ và Ryan nhảy xuống biển trước, Mộc Tử Quân ngồi trên mép thuyền nhìn Tống Duy Bồ bị nước biển nhấn chìm rồi lại ngoi lên trong làn nước, anh hất tóc vỗ tay ra hiệu về phía cô.
“Nhảy xuống!” Anh hô lớn.
Mộc Tử Quân ôm theo chiếc phao bơi nhắm mắt lại, nhảy tõm xuống nước rồi lại được sức nâng đưa về trên mặt biển. Nước biển tanh mặn trong nháy mắt đã tiến vào trong khoang miệng, cô phun nước trong miệng ra, cánh tay bấu chặt lấy phao.
Cô có thể cảm nhận được sức nâng của phao, lực đẩy của sóng. Nước biển theo bản năng điều chỉnh lại tư thế của cô, Mộc Tử Quân buông lỏng hai tay, nửa khuôn mặt chìm trong biển nước, dùng tay phải nắm lấy mặt sau của phao bơi.
Sau đó, một lực kéo từ phía trước truyền tới, cô ngước mắt lên vài tấc thì nhận ra Tống Duy Bồ đã túm chặt lấy sợi dây buộc vào phao bơi, bơi ngược về sau kéo cô cùng tiến về phía trước.
Sau lưng cô cũng có tiếng đập nước, đó là tiếng chân vịt của Ryan đập xuống mặt nước biển. Mộc Tử Quân chưa từng được bơi nhanh đến như vậy, cô cắn chặt ống thở của kính lặn vùi đầu vào trong biển, ngắm nhìn thảm thực vật dưới đáy biển đang dần lướt qua trong mắt.
Bơi nhanh như thế, anh hai này là cá sao?
Cô chưa từng đến miền biển hoang dã thế này, biển ở Tây Úc vẫn còn thưa dấu chân người, thế nên chỉ vừa mới ngâm mặt trong mặt nước một lát là đã có thể nhìn thấy bầy cá bơi qua. Mộc Tử Quân đang phải túm chặt lấy phao bơi nên không tiện ra dấu tay với Ryan, chỉ có thể ngẩng đầu lên khỏi làn sóng hỏi Tống Duy Bồ: “Liệu có gặp loài cá to nào không?”
Tống Duy Bồ quấn chặt sợi dây kéo trên cổ tay, đang chuyên tâm bơi về phía trước, nghe vậy chợt thả chậm lại tốc độ, xoay người lại trong làn nước biển trả lời rất chân thành: “Có chứ, có cá mập.”
Mộc Tử Quân: …
“Anh nói chuyện đàng hoàng đi!”
“Có thật đó.” Anh túm lấy phao bơi kéo về trước, Mộc Tử Quân hơi rướn người về trước, anh còn bổ sung thêm: “Còn có sứa độc nữa.”
Mộc Tử Quân: …
Cô theo anh xuống biển làm quái gì chứ!
Kể từ giây phút đó, mỗi một bóng đen trong biển đều trở thành mối đe dọa dai dẳng trong tâm trí Mộc Tử Quân.
Vị trí thuyền dừng không quá xa rặng san hô. Sau khi bơi qua một điểm lặn nào đó, đáy biển từ hoang vu trong nháy mắt đã trở nên tươi tốt. Phía sau chợt vang lên một tiếng “phụt”, Ryan từ trên mặt nước lặn xuống đáy biển, cơ thể lướt xuyên qua những tảng đá và san hô.
Mộc Tử Quân chăm chú quan sát thông qua lớp kính, trong miệng cắn ống thở không thể phát ra âm thanh, nhưng trong lòng đã thốt lên một tiếng hô hoán đầy ngạc nhiên.
Hành động bơi của Ryan đã làm xáo trộn sự yên tĩnh vốn có của đáy biển, đám cá nhỏ hoảng sợ vội vàng bơi ra khỏi những lớp san hô. Mộc Tử Quân nhìn thấy anh ấy lật người giống như nằm trong bầy cá, thong thả bơi xuyên qua chúng.
Vùng biển này vốn đã được coi là có tầm nhìn cực cao, nhưng dù sao cô cũng đang ở trên mặt biển, ánh sáng càng đi xuống lại càng mờ tối, không thể nhìn rõ được quá nhiều chi tiết. Mộc Tử Quân cảm thấy phao bơi lại bị kéo đi, cô ngẩng đầu lên, nhả ống thở ra khỏi miệng.
“Sao vậy?”
“Em nhìn rõ không?” Tống Duy Bồ hỏi.
“Cũng tạm.”
Anh nhìn cô một lúc rồi xoay người bơi đến bên cô, ấn cả hai cánh tay cô vào trên phao.
“Giữ vững nhé.”
Mộc Tử Quân cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn theo thói quen làm theo những lời Tống Duy Bồ nói. Hai tay vừa nắm chặt lấy phao bơi, trước mắt đột nhiên có bọt nước bắn tung tóe, Tống Duy Bồ đã xoay người bơi xuống đáy biển.
Anh bơi thẳng xuống, đầu hướng về phía đáy, trước mắt Mộc Tử Quân chợt hiện lên tư thế của anh trước khi biến mất, trong lòng bất giác thốt lên: Định làm nàng tiên cá à!
Trên mặt biển thoáng chốc chỉ còn lại mình cô, không có Tống Duy Bồ, cũng không có Ryan!
Xung quanh quá mức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng, cô biết dưới chân mình có vô số sinh vật được thai nghén trong vùng biển này nhưng vẫn cảm thấy yên tĩnh đến cô đơn. Mộc Tử Quân đưa ra những suy đoán, liệu những lúc Nguyễn Ngân Cô lặn dưới miền biển sâu vớt ngọc trai, Kim Hồng Mai đang trên mặt biển chờ đợi sẽ suy nghĩ điều gì?
Cánh tay cô bám chặt phao bơi, chầm chậm gối đầu vào đó. Cô không tự di chuyển nhưng biển khác với bể bơi, sóng sẽ tự động đẩy con người về phía trước. Cô bỗng nhiên có chút lo lắng, sợ lúc Tống Duy Bồ lên thì cô đã bị sóng cuốn đi đến một nơi mà anh không thể tìm thấy; cũng sợ lúc anh không có ở đây, xung quanh sẽ xuất hiện những sinh vật biển vượt ngoài trí tưởng tượng của cô.
Thế là Mộc Tử Quân căng thẳng ôm chặt lấy phao, đạp chân về sau tiến ngược về hướng sóng.
Lúc mang kính lặn vùi đầu vào nước biển thì vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đáy biển, nhưng từ mặt nước nhìn xuống thì tầm nhìn không cao. Đang lúc sốt ruột không biết phải làm sao thì một chuỗi bong bóng nước ùng ục xuất hiện ở chỗ cô.
Tống Duy Bồ trồi lên mặt nước mà không hề có một báo hiệu nào.
Trước mặt cô bỗng “ào” một tiếng, bọt nước văng tung tóe lên, Tống Duy Bồ bơi ra khỏi làn nước, anh đưa một tay nắm lấy phao bơi, làn sóng nhấp nhô đẩy Mộc Tử Quân sâu xuống nước vài centimet, cô vội vàng ngậm miệng lại.
Cô cố ngẩng đầu lên cao để ngăn nước biển tràn vào miệng, hỏi: “Anh đi làm gì vậy?”
Tống Duy Bồ vừa bơi đi một vòng, lúc này đang vịn vào phao để thở, sau đó chìa tay còn lại ra. Mộc Tử Quân nhìn xuống, thấy tay trái của anh đã nắm lại nắm đấm, ở giữa nắm tay để lại một khoảng trống hẹp nhưng rất kín.
Anh lật nắm đấm lại, tay kia buông phao nắm lấy tay Mộc Tử Quân đặt trên mặt nước, lòng bàn tay cô hướng lên trên nửa chìm nửa nổi trong nước, để lại một vòng xoáy nước độc lập trên biển.
Sau đó, anh đặt nắm đấm tay mình vào trong bàn tay cô rồi thả ra.
Mộc Tử Quân bất ngờ ồ lên một tiếng thật khẽ.
Một con cá nhiệt đới có màu sắc rực rỡ rơi vào trong tay cô, bơi tới bơi lui trong lòng bàn tay chật hẹp ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thân cá có những đường sọc màu vàng sáng mà trước kia cô từng được thấy trong phim phóng sự về thiên nhiên.
Con cá đó vẫy đuôi va vào lòng bàn tay cô, thân cá mềm mại lướt qua da thịt, Mộc Tử Quân tò mò nhìn nó một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Tống Duy Bồ.
“Thả nó là được.” Anh nói.
Mộc Tử Quân gật đầu, hạ bàn tay thấp xuống nước một chút, biển trong lòng bàn tay nhanh chóng hòa vào nước biển bên ngoài, con cá nhiệt đới khi va vào ngón tay cô lần nữa mới nhận ra không còn vật cản, nó lắc mình lao nhanh về phía đáy biển.
“Còn muốn xem gì khác nữa không?” Anh hỏi.
“Không xem nữa, không xem nữa.” Mộc Tử Quân vội vã lắc đầu: “Thế này cũng khiến anh đủ mệt rồi.”
Hai người im lặng một lúc, gió biển dường như cũng yên tĩnh lại.
“Ryan đâu?”
“Anh ta lặn xuống sâu hơn.” Tống Duy Bồ mỉm cười bất lực: “Ở trong nước anh ta càng tự do hơn.”
Hai người lại đợi thêm một lúc, cuối cùng Ryan cũng quay trở lại một lần. Nhưng anh ấy vẫn chưa kết thúc, quay lại là để đưa những món đồ anh ấy đã nhặt được dưới đáy biển cho hai người họ mang đi. Lúc anh ấy xuống nước đã đeo một chiếc túi ở bên hông, lúc này Mộc Tử Quân mới nhận ra công dụng của chiếc túi.
Tống Duy Bồ chỉ về hướng chiếc thuyền, ra hiệu cho anh ấy rằng họ sẽ về thuyền trước. Quả thực, sau khi ngâm mình trong nước biển quá lâu, hiện giờ còn không phải mùa nắng nóng, tay chân của Mộc Tử Quân đã trở nên lạnh lẽo và tê cứng. Ryan gật đầu, đứng trong làn nước vẫy tay bảo họ cứ về thuyền trước, sau đó lại xoay người bơi về sâu trong đáy biển.
Có lẽ anh ấy còn có việc riêng phải làm, anh ấy là người lớn lên ở mảnh đất này, có một thế giới khác với họ.
Tống Duy Bồ thả phao bơi ra, buộc dây lại vào cổ tay mình. Nào ngờ Mộc Tử Quân đột nhiên lao tới cản trước mặt anh, nói: “Tôi muốn tự bơi về thuyền.”
Tống Duy Bồ có hơi bất ngờ: “Có được không đó?”
Bơi trong biển khác hẳn với bơi bể bơi, sóng đánh rất mạnh.
“Tôi muốn thử xem, tôi không muốn cứ mãi để anh kéo theo tôi như thế này.”
Anh nhanh chóng hiểu được ý cô, dùng một tay kéo mạnh sợi dây kéo phao bơi đến bên cạnh mình, sau đó gật đầu nói với cô:
“Vậy tôi sẽ bơi chậm hơn ở sau em, nếu em cảm thấy không ổn thì cứ kêu tôi, tôi sẽ đưa phao đến.”
Mộc Tử Quân chỉ nói “được” sau đó cắn chặt ống thở, vùi đầu vào trong biển bơi về phía trước.
Lần này Tống Duy Bồ thực sự bơi rất chậm, anh ôm theo phao bơi ở phía sau thong thả theo sát Mộc Tử Quân.
Cứ bơi theo từ từ như thế, đến anh cũng bất giác thấy buồn cười.
Anh cảm thấy có lúc mình rất giống một người cha già lao tâm lao lực cho đứa con gái nhỏ, Mộc Tử Quân làm gì anh cũng không thấy yên tâm, thỉnh thoảng buông tay ra một lần mà còn phải ở bên cạnh quan sát xem khi nào cô cần giúp đỡ thì sẽ sẵn sàng đưa tay ra.
Thực ra cũng không cần thiết phải thế, cô là một người cực kỳ dũng cảm.
Dũng cảm hơn cả anh.
Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh cũng không nên luôn coi cô là đối tượng cần được dẫn dắt.
Cô có hướng đi riêng của mình.
Đường về mất nhiều thời gian hơn lúc đi, Mộc Tử Quân bơi đến bên mạn thuyền là đã mệt rã rời, Tống Duy Bồ đỡ cô lên thuyền, còn anh thì chống bên mạn thuyền nhìn cô nằm trên boong, tầm mắt của cả hai vừa vặn ngang nhau.
Mộc Tử Quân thở hổn hển một hồi lâu, cuối cùng cũng chầm chậm nghiêng người nằm nghiêng trên boong thuyền. Cô đã cởi bỏ hết thiết bị trên đầu ra, mái tóc dài ướt sũng xõa ngang vai, trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước nước chưa được lau khô.
“Đỡ hơn chưa?” Tống Duy Bồ thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn cơ thể anh vẫn chìm trong nước, tay chống vào bên mép thuyền, vai chỉ cao hơn mạn thuyền một chút. Sóng biển dập dìu đánh vào cơ thể anh, Mộc Tử Quân nhắm mắt lại một lúc, khi mở mắt ra bỗng nhiên đưa tay gõ nhẹ vào kính lặn trên mặt anh.
Cô gõ rất nhẹ, nhưng thiết bị dính sát vào mặt, bên tai còn nghe hai tiếng “cạch cạch”. Tống Duy Bồ sững sốt lập tức đưa tay cởi kính lặn và mũ lặn ra.
Khi một người tiến xuống biển sâu, cho dù có mặc kín đến đâu cũng sẽ bị ướt. Anh ném các thiết bị lên boong, đưa tay vuốt tóc rồi hất tóc theo bản năng. Những giọt nước bắn tung tóe, anh bám vào mạn thuyền rướn người đến gần Mộc Tử Quân hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Cô chống tay trên má nhìn vào mặt anh một lúc, bỗng nhiên cô ghé sát đến chạm nhẹ trán mình vào trán anh.
Một cái chạm rất khẽ, giống như sự ỷ lại của một con vật còn non nớt. Trên mặt cô thấm đẫm hơi thở của biển cả, những giọt nước đọng lại trên hàng mi, lúc va chạm lại lăn xuống dọc theo đôi gò má. Anh thoáng chốc ngây người ra, cơ thể lại bị sóng đẩy về trước thêm một chút, cánh tay phải giữ chặt lấy mạn thuyền. Cái chạm ngắn ngủi như thế, thoáng qua đã muốn rời đi.
Vào khoảnh khắc tách rời đó, Tống Duy Bồ đưa tay ôm lấy gáy cô.
Mộc Tử Quân mở to mắt nhìn anh như đang giật mình, rồi lại thản nhiên như không. Cô đã quá mệt, vẫn còn đang thở gấp vì phải bơi ngược chiều sóng về thuyền vừa nãy. Hơi thở mát lạnh liên tục phả vào trên môi khiến làn da vốn đã lạnh buốt vì nước biển thấm ướt đã nóng bừng lên.
Anh giữ lấy gáy cô kéo cô về phía mình, trên những ngón tay còn quấn quanh những sợi tóc đã ướt đẫm. Mộc Tử Quân ngoan ngoãn nghe theo lời anh nhắm mắt lại, những giọt nước bám trên hàng mi cũng lần lượt rơi xuống.
Anh nếm được vị tanh mặn của nước biển, không biết là từ môi cô hay là do anh đã đem từ trong biển ra. Anh từ từ ngoi lên khỏi mặt nước, còn cô được anh dẫn dắt cúi người về phía biển, khiến khung cảnh giờ đây hệt như yêu quái dưới biển đang dụ hoặc người trên thuyền.
Anh hôn cô rất nhẹ nhàng, bắt đầu từ khóe môi hôn đến mức khiến từng chút trên cơ thể cô mềm nhũn. Chút ý thức còn lại mách bảo với cô rằng cô đã sắp rơi xuống biển lần nữa, Mộc Tử Quân chỉ có thể rời khỏi cái hôn ướt át, nhỏ giọng can ngăn: “Em không muốn xuống biển nữa…”
Anh phản ứng lại nhưng tay vẫn giữ sau gáy cô, cúi đầu vùi vào hõm cổ cô cười khẽ vài tiếng, sau đó mới chống tay lên boong dùng lực nâng mình nhảy lên thuyền.
Anh ngồi nghiêng người về phía cô, Mộc Tử Quân đang nằm nghiêng cũng đã ngồi dậy, dường như cô đã ý thức được chuyện gì vừa xảy ra nên muốn đứng dậy rời đi, nhưng đã bị Tống Duy Bồ túm trở lại.
Bốn về vắng lặng, phóng mắt nhìn ra xa cũng không thấy bờ, xung quanh chỉ có đáy biển vắng lặng và đàn cá bơi ngang, cô không chạy thoát được.
“Lại muốn quỵt nợ?” Tống Duy Bồ nhéo cằm không cho cô đi.
“Em chỉ chạm nhẹ thôi.” Mộc Tử Quân: “Ai biết anh lại…”
“Chạm nhẹ?” Tống Duy Bồ bật cười cúi người tới sát mặt cô. Mộc Tử Quân không thoát được, vòng eo đã bị tay anh giữ chặt, cơ thể hoàn toàn áp sát vào người anh.
“Vì sao không chịu nói?” Tống Duy Bồ chất vấn bên tai cô: “Em quá thích anh rồi.”
Người gì thế này!
Mộc Tử Quân tức giận đẩy vai anh ra, phản bác lại: “Rõ ràng là anh thích em vô cùng còn nói…”
Tống Duy Bồ thản nhiên nương theo lời cô: “Đúng vậy, anh thích em chết đi được.”
Mặt biển quá yên tĩnh.
Tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng sóng và tiếng gió, biết được có vô số sinh vật hiện diện dưới chân mình nhưng vẫn cảm thấy hiu quạnh.
Anh cúi đầu hôn lên hàng mi, đuôi mắt, chóp mũi, khóe môi một cách nâng niu. Cô nhắm mắt lại để mặc anh ôm cô lên trên đùi, sau đó vòng hai tay ôm lấy lưng anh.
Lúc họ hôn nhau sẽ vuốt ve mái tóc của nhau, Mộc Tử Quân không biết lúc người khác hôn nhau có làm như vậy không, nhưng đối với hai người họ động tác này dường như là bản năng. Cô vuốt mái tóc ngắn ướt đẫm của anh ra sau đầu, anh cũng dùng tay nhẹ nhàng tách những sợi tóc ướt dính trên cổ cô. Mộc Tử Quân cảm thấy giờ phút này mình cũng giống như con cá nhiệt đới bơi trong lòng bàn tay mình ban nãy, va chạm tứ tung trong một tấc vuông nhỏ bé, lượng nước đang dần bay hơi hết phải đợi anh thả tay ra, cô mới có thể trở lại biển cả.
Anh phát lòng từ bi buông cô ra.
Vừa nãy lặn dưới nước mà cô còn chẳng cảm thấy ngạt thở như lúc này, cô tựa người trên vai anh thở hổn hển từng hơi lớn. Bàn tay anh đặt trên xương vai cô, sau đó trượt xuống theo sống lưng, dừng lại trên thắt lưng nhẹ nhàng vỗ về.
Mộc Tử Quân ngẩng đầu dậy, ánh mắt tức giận nhìn anh.
Lửa giận không tên.
Ngọn lửa giận vô cớ sau khi mất cái hôn đầu tiên.
Còn anh thì vẫn vui vẻ mỉm cười với cô mà không hề có gánh nặng gì, ánh mắt liếc nhìn về phía sóng nước cuồn cuộn phía mặt biển đằng xa, sau đó nhìn lại cô, tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở một câu: “Ryan sắp về đến rồi.”
Mộc Tử Quân vội vàng lăn xuống khỏi người anh.
Cô vào trong phòng thay đồ lặn ra, Tống Duy Bồ cũng thong thả đứng dậy. Vừa nãy anh và Ryan đều thay đồ trực tiếp trên boong thuyền, quần áo cũng ném vào trong thùng sắt có nắp đậy. Tống Duy Bồ đi về phía thùng sắt hai bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch ở sau lưng. Anh quay đầu lại thấy Mộc Tử Quân đang hừng hực khí thế đi tới đẩy mạnh anh một cái, chân vịt để lặn rất khó để giữ thăng bằng, Tống Duy Bồ lảo đảo sau đó ngã thẳng xuống biển một tiếng ”tõm” rất vang.
***
Trước đó Mộc Tử Quân không biết Ryan ở lại trong biển một mình để làm gì, đợi đến khi anh ấy trở lại mới biết được anh ấy đi nhặt một giỏ các loại sò vẹm có thể ăn được về thuyền.
Cuộc sống của cư dân trên bến tàu thực sự khép kín, cũng giống như các thổ dân trên sa mạc đất đỏ lúc không có tiền sinh hoạt sẽ đi săn để sống. Ba người thay quần áo xong thì lái thuyền về bờ, Ryan vỗ tay từ xa, Steve đang ngoan ngoãn chờ đợi trên bãi biển cũng vui mừng chạy tới.
Trên chợ phiên ở bến tàu có quầy hàng chuyên giúp đỡ xử lý hải sản, Mộc Tử Quân đưa hết giỏ sò vẹm cho họ, lúc quay đầu lại thấy Ryan và Tống Duy Bồ đang gõ chữ để giao tiếp với nhau. Ryan chỉ về một hướng trên bãi biển cho Tống Duy Bồ biết, Tống Duy Bồ nhìn theo hướng tay, vẻ mặt tỏ ra rất có hứng thú.
Cái người này!
Bỏ đi, kỹ thuật diễn xuất của anh quá cao siêu, giỏi giả vờ như không có gì xảy ra, đây cũng không phải lần đầu.
Phía sau vang lên tiếng lạch cạch liên tiếp, chủ quầy đang cạy vỏ sò ra giúp cô. Mộc Tử Quân quay sang thấy Tống Duy Bồ và Ryan đi tới lựa chọn một túi tôm có sẵn ở quầy hàng bên cạnh rồi đi về phía cô.
Hai người họ đã giao tiếp được với nhau, người mở miệng trước là Tống Duy Bồ. Anh cúi người nhận lấy túi sò vẹm chủ quầy đưa, hỏi Mộc Tử Quân: “Ryan nói tối nay muốn đưa chúng ta đi nướng hải sản trên bãi biển, ở đó có một khách sạn được cải tạo từ xe việt dã, chúng ta sẽ đặt ba chiếc xe, đêm nay có thể sẽ ngủ bên bờ biển, có được không?”
Ryan ở một bên mỉm cười trông rất lanh lợi, Mộc Tử Quân nhìn Ryan, thầm nghĩ anh chàng này rất vui vẻ khi có bạn bè từ xa đến, đến cả trải nghiệm hoang dã thế này cũng đã sắp xếp đâu vào đó.
Đúng lúc đúng chỗ đến mức cô và Tống Duy Bồ vừa nãy thật sự đã là đạn đã lên nòng buộc phải bắn đi, vấn đề không khí ở Tây Úc còn lớn hơn cả Laura’s Fantasy.
Lúc quay người sang, Tống Duy Bồ vẫn là dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra ấy. Mộc Tử Quân cũng chùng xuống tỏ ra thản nhiên nhìn anh, trả lời: “Em sao cũng được.”
Bãi biển mà Ryan nhắc đến cách bến tàu một đoạn đường, hai bên là những khách sạn từ xe địa hình nằm lần lượt trên bãi cát. Vui nhất khi ngủ ngoài trời là chú chó Steve, nó chạy quanh bờ cát, mãi cho đến khi mùi hải sản nướng tràn ngập trong không khí nó mới chạy về. Tiếc là phần lớn hải sản nó đều không ăn được, lại không biết nhả vỏ ra, Ryan chỉ có thể ngồi xếp bằng bên cạnh vỉ nướng, bóc mấy con tôm đút cho nó ăn.
Bọn họ cũng không phải nhóm du khách duy nhất trên bờ biển này, thỉnh thoảng ở đằng xa lại vang đến tiếng cười nói và tiếng chạm cốc. Mộc Tử Quân uống vài ngụm bia, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, vừa hay có thể nhìn thấy ngôi đền Thánh Mẫu được xây dựng trên vách đá gần biển.
Ngôi đền trông giản dị vào ban ngày đến khi đêm xuống chỉ thấy được hình dáng phác họa của bóng mờ mà lại trở nên hào hùng lạ kỳ. Trong sự hùng vĩ đó lòng cô chợt sinh lòng thành kính, cơ thể loạng choạng lùi về sau, tựa lưng vào trên cánh tay của Tống Duy Bồ chống trên nền cát.
Cô quay sang thì phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Tiếng ồn ào của du khách gần đó trong nháy mắt đã đi xa.
“Ai nói đây?” Anh bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“… Hả?” Mộc Tử Quân ngỡ ngàng.
“Em muốn tự nói hay anh nói.”
Nói cái gì đây… Mộc Tử Quân nghệt mặt ra, mãi cho đến khi Tống Duy Bồ thở dài, giải thích rõ hơn.
“Nói cho Do Gia, Tùy Trang và những người kia biết hai chúng ta đã… bắt đầu yêu nhau.”
Mộc Tử Quân: …
Không phải chứ!
Không đúng!
Sao lời này phát ra từ trong miệng anh nghe cứ kỳ quái thế nào ấy nhỉ??
Mộc Tử Quân rút hai chân lại ôm lấy đầu gối, trong người có hơi lâng lâng. Sau một hồi suy nghĩ, cô đưa ra một quyết định khá hợp lý: “Anh đi nói với bên nam, em đi nói với bên nữ.”
“Được.”
Bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Mộc Tử Quân muốn gọi đây là khoảng thời gian xa lạ sau khi đã xác nhận quan hệ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà trước đó hai người cứ lần lữa không muốn đâm thủng mối quan hệ này. Mô hình chung sống hiện có đột nhiên bị phá vỡ, mô hình chung sống kiểu mới vẫn chưa khám phá ra được. Không khí trên bờ biển rõ ràng rất thông thoáng, nhưng cô lại cảm thấy hô hấp cứ loạn nhịp. Mái tóc xõa ngang vai cuối cùng cũng hong khô trong gió đêm, Mộc Tử Quân dùng sợi dây buộc quanh cổ tay để buộc gọn lại, cô ăn xong món hải sản đã nguội trong tay sau đó đứng dậy.
“Em về phòng trước.” Cô nói với Tống Duy Bồ, sau đó thở hắt ra, xoay người đi về phía chiếc xe khách sạn mà cô đã thuê.
Nói là xe việt dã, thực ra nó đã được bố trí hoàn chỉnh trông giống như một phòng ngủ riêng biệt, có phòng tắm và bồn rửa tay nối liền với ống nước, còn có một chiếc giường sạch sẽ, cửa sổ cũng trang bị rèm kéo kín, hạn chế duy nhất là người bên trong không thể đứng thẳng. Nhưng khách sạn này chủ yếu bán loại trải nghiệm như thế, Mộc Tử Quân khom người tắm rửa xong xuôi, thay sang một chiếc áo phông phủ đến đùi rồi nằm thẳng xuống chiếc giường đơn chật hẹp.
Cách âm của xe không tốt lắm, cô vẫn có thể nghe thấy từng đợt sóng vỗ và tiếng hò reo của đám đông ở phía xa. Những âm thanh chồng chất lên nhau tạo nên tiếng ồn trắng hoàn hảo đủ để khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ màng.
Con người vào những lúc nửa mê nửa tỉnh thường sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện, không có nguyên nhân kết quả, cũng không có logic, nhưng hết cảnh này đến cảnh khác đều có bóng dáng anh trong đó. Cô không biết làm thế nào mà một người hoàn toàn xa lạ lại có thể can dự sâu vào cuộc đời cô đến vậy, nhưng nghĩ ngược lại, cô cũng đã tham dự sâu vào cuộc đời anh như thế.
Mộc Tử Quân trong lúc suy nghĩ mông lung chợt nghe thấy tiếng cửa xe bị đẩy ra.
Tiếng sóng và tiếng ồn của đám đông bên ngoài chợt vang lớn hơn rồi lại biến mất ngay khi cánh cửa khép chặt lại. Trên người Tống Duy Bồ dường như có một rào cản khi đến gần cô, anh có thể khiến cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh khom người đi đến bên giường, đưa tay véo má cô.
“Cửa còn không biết đóng kín.” Anh nói.
Cô lặng lẽ nghiêng người, dịch cơ thể vào sát tường, chừa ra chỗ trống cho anh ngồi.
Trong chiếc xe việt dã cải tạo thành phòng ngủ này có giường có bàn ghế có đèn đứng và phòng tắm. Lúc ở một người vẫn có thể xoay người thoải mái, nhưng khi hai người trưởng thành đi vào thì hiện ra vẻ chật chội thấy rõ.
Tống Duy Bồ cũng tắm xong trong xe mình rồi mới sang, trên người không còn mùi tanh mặn của nước biển mà trở về mùi cây cỏ tươi mát sạch sẽ thường ngày. Mùi hương trên người anh nhanh chóng tràn ngập khắp không gian trong khoang xe chật hẹp. Lúc này Mộc Tử Quân mới ý thức được, thì ra mùi hương cô ngửi thấy khi ngồi trên xe anh, hoặc khi ở trong nhà ở phố người Hoa đều là mùi hương chính anh mang đến.
Anh ở đâu thì nơi đó sẽ có mùi hương mà cô quen thuộc.
“Anh có thể nằm xuống không?” Tống Duy Bồ đang trưng cầu ý kiến của cô: “Quần áo sạch sẽ rồi.”
Mộc Tử Quân suy nghĩ trong giây lát rồi trịnh trọng gật đầu.
Đệm giường phát ra tiếng cọt kẹt yếu ớt, đối với nội thất bày trí nơi này để chống đỡ cả hai người không phải là chuyện dễ dàng. Mộc Tử Quân tựa lưng vào bức tường xe lạnh lẽo, cong người lại nhìn anh, Tống Duy Bồ cũng nằm nghiêng ở bên cạnh cô. Trong xe không mở đèn, ánh sáng duy nhất là đống lửa chiếu rọi vào trên bãi biển. Khuôn mặt hai người mờ ảo chiếu rọi lên thành xe, Mộc Tử Quân do dự rất lâu, sau đó lại nhẹ nhàng áp trán mình lên trán anh.
Tống Duy Bồ cười khẽ: “Hành động này rốt cuộc có nghĩa là gì đây?”
“Em không biết nữa, em chỉ muốn chạm vào anh như vậy.”
Chiếc giường quá đỗi chật hẹp, lúc cô nói chuyện mang theo hơi thở ấm áp phả vào bên tai anh. Tống Duy Bồ đặt tay bên dưới cổ Mộc Tử Quân kéo cô vào trong lòng, tựa cằm vào trên đỉnh đầu cô.
“Em có thể làm quen với anh một lần nữa.” Anh nói.
Mộc Tử Quân chớp chớp đôi mắt, hàng mi khẽ quét qua cổ anh. Tống Duy Bồ ngửa đầu ra sau, ngăn cô lại: “Nhột.”
“Em đang làm quen lại với anh.”
“Có ai dùng lông mi để làm quen bao giờ…”
Đúng nhỉ, đúng là kỳ lạ.
Mộc Tử Quân khẽ cười, lùi người về sau một chút rồi dùng lòng bàn tay chạm vào yết hầu của anh. Tống Duy Bồ là người khác giới đầu tiên mà cô tiếp xúc sâu hơn, tất cả những kiến thức về cơ thể nam giới mà cô biết dường như đều đến từ anh, chẳng hạn như… cơ bắp lúc không dùng lực cũng sẽ mềm kia…
Cô chạm vào chỗ yết hầu của anh, nhìn thấy một thứ tròn tròn như khớp xương đang trượt lên trượt xuống.
Thần kỳ ghê.
Cô lại chọc thêm vài cái, bị Tống Duy Bồ búng vào trán. Mộc Tử Quân tự nghịch tự vui một lúc, nhưng thấy anh cũng không có phản ứng gì, cô tò mò hỏi: “Trước đây em nghe nói, yết hầu của nam giới rất nhạy cảm.”
“Tùy người.”
“Anh không như vậy sao?”
“Anh không nằm ở yết hầu.”
“Vậy ở chỗ nào?”
Tống Duy Bồ không nói nữa, chỉ cúi đầu nhìn cô. Anh nắm lấy tay cô đặt lên người mình, dùng một giọng điệu rất đơn thuần để trả lời: “Em có thể tự mình thử xem.”
Mộc Tử Quân: …
Anh thật sự thích để cô sờ mó anh, mỗi khi có cơ hội như vậy anh đều tích cực chủ động thể hiện bản thân mình.
Vậy thì cô không khách sáo đâu!
Tiếc là thử một hồi lâu vẫn không tìm ra, Mộc Tử Quân vừa mới chống tay ngồi dậy chuẩn bị thay đổi suy nghĩ, thì đã nghe Tống Duy Bồ rít một tiếng sau đó ôm cô trở lại. Đệm giường phát ra tiếng kẽo kẹt dữ dội, Mộc Tử Quân không kịp phòng bị, bèn trách: “Em còn chưa làm quen xong!”
“Em quá chậm.” Anh luồn ngón tay vào tóc cô kéo cô quay mặt về phía mình: “Đến lượt anh.”
Cô không thuận theo: “Tống Duy Bồ…”
Anh nghiêng đầu tránh né cô giày vò, sau đó lật mình đổi vị trí với cô, lúc lên tiếng đã mang theo giọng cảnh cáo: “Đừng cắn.”
Cô đã học được rất nhiều từ cái hôn mơn trớn dài đằng đẵng này.
Không hổ danh thầy Tống.
Đống lửa bên ngoài cửa sổ lần lượt dập tắt, vào một thời khắc nào đó, bờ biển cuối cùng cũng đã rơi vào bóng tối và tĩnh mịch.
Trong xe cũng vậy.
Cô lại được anh ôm lên trên người, đầu tựa vào trên lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh, có một loại cảm giác lạ lẫm và mỏi mệt khi mở ra một thế giới mới. Tống Duy Bồ dùng ngón tay quấn lấy tóc cô kéo ra, hỏi bâng quơ: “Giờ lại đang làm quen với anh sao?”
Mộc Tử Quân: …
Quen thuộc rồi, trước đây nói anh trong đen ngoài trắng hoàn toàn là hiểu lầm, anh chính là kiểu trong đen ngoài trắng ở giữa kẹp thêm lòng đỏ trứng gà hiếm có khó tìm mới đúng.
Cô vịn vào lồng ngực ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt anh. Trong đêm, có hai đôi mắt trong vắt nhìn nhau, cô thấy anh cười với mình, đang lúc định lên tiếng, giọng nói anh lại khôi phục vẻ nghiêm túc như ban ngày.
“Chuyện trước kia của anh.” Anh nói rất chậm: “Em đều biết rồi có phải không?”
Mộc Tử Quân sững sờ, rõ ràng có hơi lúng túng.
“Steve đã hứa với em…”
“Không phải Steve.” Tống Duy Bồ vuốt tóc cô: “Không phải cậu ấy nói, cậu ấy là người bên phe em.”
Thật thú vị, Steve đã cùng anh lớn lên giờ đã trở thành người bên phe cô, ngược lại là Đường Quỳ và Ryan vốn qua lại thân thiết với Mộc Tử Quân đã dần dần quen với việc giao tiếp với anh.
“Anh tự đoán được.” Tống Duy Bồ cũng học theo dáng vẻ của Mộc Tử Quân, chạm nhẹ trán mình vào trán cô: “Lần trước lúc anh nhảy xuống hồ bơi mà em không hỏi gì cả, anh đã đoán được.”
Cô nhướng mắt như đã hiểu ra, cơ thể mềm mại lại nằm xuống tựa vào trong lòng anh, mái tóc dài hơi ẩm do mồ hôi đã rơi vào trên cổ. Tống Duy Bồ chầm chậm nắm lấy tay phải của cô đặt trên vị trí trái tim mình.
“Cảm ơn em.” Anh nói khẽ: “Anh cảm thấy mình chiến thắng rồi, anh đã giết chết con rồng ấy.”
“Em không giúp gì cả, là nhờ anh giỏi giang tự mình giải quyết.” Mộc Tử Quân lên tiếng.
“Đúng, anh thật sự rất giỏi.” Tống Duy Bồ tự gật đầu khẳng định khiến Mộc Tử Quân phì cười. Ngay sau đó, đôi môi ấm nóng của anh chạm vào trán cô, hôn một đường đi xuống rồi dừng lại trên cánh môi cô: “Cho nên bây giờ anh đến đón thuyền trưởng của mình.”
Thật kỳ diệu, rõ ràng là cùng một bến tàu, có người đã đánh thắng trận nhưng không còn cơ hội trở về tìm cô gái của mình. Mà có người chiến đầu với con rồng quái ác nhiều năm, vào ngày chiến thắng, người anh muốn gặp đã đứng ở nơi anh thu hồi bảo kiếm.
Mặt trăng vẫn là mặt trăng khi ấy.