Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 54




Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ ngồi xe Ryan để rời khỏi bến tàu.

Cũng không phải là không muốn đi máy bay, chỉ là một ngày trước khi khởi hành về, Mộc Tử Quân đã đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến nhà Nguyễn Ngân Cô để hỏi xin con chó nhỏ đi chưa vững hôm trước. Khi thấy Mộc Tử Quân đến đón, nó cũng rất kích động, cắn lấy đuôi chạy xoay vòng quanh trông rất hào hứng. Khi Nguyễn Ngân Cô tiễn cô ra ngoài còn dặn cháu mình nói với cô, giữa người và vật có duyên phận. Duyên chưa đến sẽ không bị ép phải đến, khi duyên phận đến rồi tự nhiên sẽ gặp được.

Cô cứ thế ôm theo chó con cùng Tống Duy Bồ lên xe của Ryan.

Hành trình trở về Melbourne từ Tây Úc rất dài rất xa, trải dài gần như 2/3 lục địa nước Úc. Tống Duy Bồ và Ryan thay phiên lái xe, trong khi hai con chó và Mộc Tử Quân ngủ nghiêng ngả ở ghế sau. Ba người về đến Melbourne thì đến phố người Hoa trước, bởi vì lái xe đường đêm, thời gian còn quá sớm, những cửa hàng xung quanh vẫn chưa mở cửa, họ đành lặng lẽ mở cửa tầng một của ngôi nhà hai tầng màu đỏ.

Steve nhìn tổ ấm trị giá 100 đô của mình bị chó con mới đến chiếm giữ, nó rộng lượng bỏ qua nhưng trông ánh mắt cũng không vui lắm.

“Đặt tên là gì đây?” Mộc Tử Quân hỏi Tống Duy Bồ.

Tống Duy Bồ cũng ngồi xổm xuống xoa đầu chó con, nó vui vẻ liếm tay anh. Anh nhớ tới ký ức của Nguyễn Ngân Cô: “Con chó mà bà ngoại anh nuôi tên là…”

Mộc Tử Quân: “Richard.”

Tống Duy Bồ: “Vậy gọi nó là Richard đi.”

Richard nằm lăn lộn dưới sàn, trong lúc vô thức đã được thừa kế tên họ của tổ tiên, cùng hai chủ nhân mới tiếp tục cuộc sống ở một nơi mới.

Mộc Tử Quân không biết người khác khi yêu đương sẽ báo tin cho bạn bè họ biết như thế nào, còn cô thì làm giống như phát hành tin tức mới vậy, sau khi bàn bạc thời gian với Tống Duy Bồ, hai người phân công ra dẫn những người trong cuộc đi ăn ở hai nơi khác nhau.

Trời xanh mây trắng, một ngày đẹp trời thích hợp để công khai. Mộc Tử Quân chọn một quán Brunch gần trường mời Tát Sa, Đường Quỳ và Do Gia. Bốn cô nàng chọn một bàn sát cửa sổ ngồi xuống, ba người họ còn hỏi thăm hành trình đi Tây Úc của cô.

“Cũng, cũng coi như suôn sẻ.” Mộc Tử Quân đang tìm cơ hội để mở lời.

“Tùy Trang nói hai người còn mang theo một con chó về nhà à.” Do Gia hỏi thăm.

“Phải, nó là con cháu đời sau của con chó trước kia bà ngoại anh ấy từng nuôi.”

“Bà Kim thật sự không phải người tầm thường.” Tát Sa cắn nĩa nói: “Hôm nào em rảnh thì kể chị nghe với, từng đến Alice Springs còn từng ở Tây Úc, không biết bà ấy còn đi qua nơi nào nữa không. Hai đứa đã tìm đủ hạt ngọc trên vòng tay chưa?”

Mộc Tử Quân đang lúc bối rối nhưng sự chú ý của cô vẫn không thể tự chủ được mà chuyển hướng: “Vẫn chưa, còn một hạt khắc chữ và một hạt khắc hình lá trúc nữa.”

“Bây giờ đã có manh mối gì chưa?”

“Chưa…”

Đường Quỳ lên tiếng an ủi: “Không sao, không có manh mối thì chứng tỏ vẫn chưa đến lúc có được manh mối. Giống như cô với River vẫn chưa thành đôi thì là do chưa đến lúc vậy thôi.”

Mộc Tử Quân: …

Hả?

Đường Quỳ sao có thể bẻ lái câu chuyện một cách điêu luyện như thế chứ?

Ba cô gái hiểu ý cười rộ lên, Do Gia còn cảm khái: “Chưa từng thấy ai chậm như hai người họ…”

Tát Sa: “Nhưng hình như em cũng có nhanh đâu.”

Do Gia: “Đó là do em không thích cậu ta.”

Đường Quỳ: “Hohoho.”

Mộc Tử Quân nhỏ giọng nói: “Thực ra bọn em đã hôn nhau ở bến tàu…”

Do Gia: “Em cảm thấy River đẹp trai hơn Tùy Trang, nhưng không phải em chỉ thích nhìn vào diện mạo.”

Đường Quỳ: “Kiri hình như mới nói chuyện đúng không.”

Tát Sa: “Nhưng gu thẩm mỹ của chị nghiêng về Ryan hơn.”

Khung cảnh bỗng nhiên trở nên loạn xa, đến mức ngay cả bản thân Mộc Tử Quân cũng nghi ngờ không biết vừa rồi mình có lên tiếng hay chưa. May mà bữa ăn bỗng nhiên rơi vào khoảng im lặng quỷ dị, Do Gia chớp chớp đôi mắt, từ từ chuyển ánh mắt về phía Mộc Tử Quân, giọng điệu nghiêm túc nói: “Mọi người đợi đã.”

Đường Quỳ cũng phản ứng theo: “Vừa nãy Kiri nói gì vậy?”

Do Ga đột nhiên hú hét lên, Tát Sa cũng giật mình ngẩng đầu: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Quỳ: “Kiri nói cô ấy và River hôn nhau rồi!!!!”

Tát Sa: “Aaaaaaaa!”

Mộc Tử Quân: …

Cô đã bắt đầu thấy lo lắng thay Tống Duy Bồ.

Nhưng rõ ràng Tùy Trang và Steve sau khi nghe Tống Duy Bồ báo tin lại hết sức bình tĩnh, dù sao thì hai người họ nhìn Tống Duy Bồ tự mình đấu tranh tâm lý cũng không phải ngày một ngày hai rồi.

Tùy Trang đã quen nhìn sóng to gió lớn trên thị trường giày thể thao, anh ta càng điềm tĩnh hơn trước những chuyện tình yêu thế này: “Tôi không bất ngờ, đây là chuyện sớm muộn, cũng đã quen biết nhau bao lâu rồi.”

Steve thì lại tỏ ra già đời hơn: “Kể từ ngày cậu đón cô ấy về nhà sống, tôi đã đoán được sẽ có kết cục này.”

Tống Duy Bồ gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Một lát sau, Tùy Trang phía đối diện lại đặt cốc nước đá lên mặt bàn, phát ra tiếng leng keng giòn giã.

“Vậy thì…” Anh ta nghiêng đầu hỏi: “Trong hai người ai tỏ tình trước?”

“Cô ấy.” Tống Duy Bồ thản nhiên trả lời.

“Thật sao?” Tùy Trang có hơi nghi ngờ.

Tống Duy Bồ nhớ tới dáng vẻ Mộc Tử Quân cúi người đến chạm trán với anh, anh khẳng định chắc nịch: “Thật.”

Cùng lúc đó, Mộc Tử Quân ở bên kia cũng được Do Gia ấn vai lại hỏi một câu tương tự.

“Một câu hỏi rất quan trọng.” Do Gia khom người vươn tay qua đống thức ăn trên bàn: “Trong hai người ai là người tỏ tình?”

Mộc Tử Quân sững sờ, nhớ lại cảnh tỏ tình hỗn loạn giữa hai người cùng với câu nói ngọt xớt của Tống Duy Bồ “Anh thích em chết đi được”, thế là cô trả lời bằng giọng điệu còn kiên quyết hơn Tống Duy Bồ: “Đương nhiên là anh ấy rồi!”



Sau khi đã kể chi tiết về câu chuyện ngày hôn nhau cho ba người nhóm nữ nghe, cuối cùng Mộc Tử Quân đã có thể về nhà.

Thực ra dù ba người họ ban đầu rất kích động, nhưng về sau Mộc Tử Quân cũng nhận ra họ càng để tâm đến tình tiết lúc xác định quan hệ hơn là kinh ngạc trước sự việc. Dường như đối với mọi người, việc cô và Tống Duy Bồ ở bên nhau là chuyện đương nhiên, hoặc ở trong lòng mọi người, cô và anh đã bên nhau từ rất lâu rồi.

Đời người dường như là một câu chuyện rất khó để tưởng tượng những khả năng có thể xảy ra. Chẳng hạn nếu như năm đó Không tiên sinh trở lại bến tàu, quãng đời còn lại của Kim Hồng Mai sẽ tiếp diễn như thế nào? Tỷ như ngày cô đến Melbourne hôm đó không phải do Tống Duy Bồ đến đón, vậy thì cuộc sống của cô ở nơi đây sẽ ra sao?

Con người khi đang bước đi trên đường đời sẽ gặp được rất nhiều người, đa số là bèo nước gặp gỡ, tình cờ gặp được nhau, nhưng loại duyên phận để được gặp nhau theo cách này cũng rất hiếm. Cho đến bây giờ, Mộc Tử Quân đã tin giữa cô và Kim Hồng Mai có một loại duyên phận kỳ diệu, bà đã nuôi dưỡng Tống Duy Bồ trưởng thành rồi đưa anh đến bên cạnh cô, để cô tiếp tục hành trình đi gặp gỡ những người bạn năm xưa của bà.

Có đôi lúc Mộc Tử Quân cũng không phân biệt rõ được, đây rốt cuộc là câu chuyện giữa cô và Tống Duy Bồ hay là câu chuyện giữa Kim Hồng Mai và cô. Melbourne đối với cô giống như một giấc mộng thủy tinh đầy màu sắc, cô bước đi trong giấc mộng đó, thỉnh thoảng lại xông vào thế giới mà Kim Hồng Mai lưu lại. Mọi thứ trong giấc mộng lướt qua trong chớp mắt rồi biến mất, chỉ có Tống Duy Bồ vẫn luôn ở lại bên cạnh cô.

Ít nhất cho đến hiện tại, Tống Duy Bồ vẫn đang…

Mộc Tử Quân đẩy cửa tầng một của cửa hàng trống dành cho chó ở ra.

… đang ngơ ngác ở đó cho chó ăn.

Anh ấy trong giấc mộng cũng quá thực tế rồi!

Dù sao dưới tầng cũng không có người đến, đồ đạc Tống Duy Bồ mua về đều đặt thẳng xuống đất. Mộc Tử Quân nhìn thấy có mấy lon đồ hộp cho chó con, còn có viên canxi dành cho động vật và một vài hộp thịt chế biến sẵn. Ngoài ra còn có một quyển sổ tay hướng dẫn nuôi loại chó cỡ lớn bằng tiếng Anh, Mộc Tử Quân liếc mắt nhìn sang còn thấy anh gấp vài trang trong đó như làm dấu những trang quan trọng để đọc lại.

Tống Duy Bồ muốn làm gì sẽ đều cẩn trọng như thế.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của Mộc Tử Quân nên Tống Duy Bồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô xách một cái ghế đến ngồi xuống trước mặt anh và Richard. Richard đang ăn đồ hộp rất vui vẻ, Mộc Tử Quân nhìn chó con đang hào hứng thưởng thức, rồi lại nhìn sang Tống Duy Bồ hỏi: “Anh sao vậy?”

“Anh muốn mở lại cửa hàng này lần nữa.” Tống Duy Bồ nói.

“Hửm?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên: “Vì sao?”

Chẳng phải vừa mới đóng cửa một hiệu sách hay sao?

Tống Duy Bồ nhìn Richard ăn no rồi lại lăn lộn dưới sàn, anh nhặt lấy quyển sách hướng dẫn nuôi chó lên đưa cho Mộc Tử Quân xem. Cô lật những trang anh đã gấp ra, đọc qua cũng hiểu được đại khái.

Muốn nuôi lớn một con chó lai sói Tiệp Khắc không hề rẻ, hơn nữa khi cô nhìn sang Richard, một chú chó con chỉ mới hai tháng tuổi mà lượng thức ăn đã rất nhiều, nếu như nó lớn hơn sẽ còn đòi hỏi cao hơn.

Mộc Tử Quân cảm thấy áy náy với Tống Duy Bồ, một người tính toán kỹ lưỡng mà đã đem lợi nhuận hơn nửa năm của hiệu sách trả lương cho cô, không dễ gì mới có thể đóng cửa tiệm ngồi nhà thu tiền thuê lại phải mang trên vai gánh nặng nuôi một con chó cỡ lớn.

Cô suy xét lại bản thân mới ý thức được chó con cũng là do cô mang về, từ ngày đáp máy bay xuống đất nước này, sự tồn tại của cô dường như đang tạo thêm gánh nặng kinh tế cho người ta. May mà Tống Duy Bồ là một người vừa đẹp trai vừa hữu dụng, bất luận là người hay chó đều quán triệt từ đầu đến cuối. Người đến nuôi người, chó đến chăm chó, vừa mới ăn cơm hai ngày đã bắt đầu suy nghĩ đường ra.

Sau khi nhận ra được điều này, Mộc Tử Quân lập tức xung phong đứng ra.

Cô tiến đến bên cạnh anh: “Tống Duy Bồ, con chó này là do em mang về, chuyện cửa tiệm này của anh cũng để em suy nghĩ cho. Lần đầu tiên nhìn thấy nó em đã cảm thấy để trống là vô cùng lãng phí tài nguyên, cửa tiệm nằm ở vị trí rất tốt trong phố người Hoa, chắc chắn có thể nghĩ ra công việc kinh doanh phù hợp…”

Tống Duy Bồ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Em muốn suy nghĩ ý tưởng?”

“Đúng vậy, cứ để em!” Mộc Tử Quân kéo lấy tay áo dẫn anh lên tầng: “Trước đây hiệu sách đều do một tay anh lao tâm khổ trí, hiện giờ cửa tiệm này cứ để em lo…”

Hai người một trước một sau đi lên tầng hai, Mộc Tử Quân mới nhìn thấy trên sàn phòng khách đặt rất nhiều đồ đạc mới chuyển đến. Cô đi tới xem thử thì nhận ra là hai thùng nước soda vẫn chưa khui ra.

“Anh mua thứ này làm gì thế?”

“Không phải anh mua.” Tống Duy Bồ đi tới đẩy mấy thùng giấy vào trong góc tường, “Lúc anh dọn dẹp nhà kho dưới tầng đã tìm được, đều do bà ngoại anh mua.”

“Nước soda?”

Chẳng trách Mộc Tử Quân ngạc nhiên như thế, một bà lão ở độ tuổi xế chiều như Kim Hồng Mai, ăn cháo uống trà thì quá bình thường, uống soda thì có vẻ hơi… “xịn” một chút.

Nhưng Kim Hồng Mai thời thượng như thế cũng không phải ngày một ngày hai rồi.

“Đúng vậy, bà nói hồi còn trẻ rất thích uống loại này.” Tống Duy Bồ vừa nói vừa lấy ra một chai từ trong thùng: “Anh thì uống không quen lắm, bà ngoại sẽ bỏ thêm lát chanh vào.”

“Ngon không?” Mộc Tử Quân thực sự chưa từng nếm thử nó.

“Em muốn thử không?” Tống Duy Bồ quay đầu hỏi.

Mộc Tử Quân không thể tưởng tượng được mùi vị của nó bèn gật đầu.

Trong nhà có sẵn chanh và đá viên. Tống Duy Bồ bảo cô rót soda vào ly rồi vào bếp tìm chanh, anh bỏ lát chanh vào trong nước có ga, những bọt khí nho nhỏ nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Mộc Tử Quân cầm ly nước đưa lên trước mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bị nước khúc xạ, những viên đá và lát chanh tươi được bao bọc bởi bọt khí vây quanh, thỉnh thoảng lại va vào thành ly phát ra những tiếng leng keng vui tai.

Dường như mỗi ngày trôi qua cô lại có thêm nhiều hiểu biết về Kim Hồng Mai.

“Bà còn thích gì nữa không?” Cô không nhịn được hỏi thăm.

“Còn thích…” Tống Duy Bồ xoay người tựa vào tủ ly, cố gắng nhớ lại: “À bà ngoại còn rất thích hoa sen, vào mùa hạ bà sẽ tự lái xe đi ra ngoại ô để mua hoa sen về, nhưng hoa sen rất hiếm khi nở tự nhiên. Bà nói với anh rằng, nếu như hoa sen hái về mà sáng ngày hôm sau vẫn chưa nở thì nó sẽ không bao giờ nở nữa.”

Anh nói xong lời này, vẻ mặt lại có hơi bối rối.

“Kỳ lạ, trước đây anh chưa từng nghĩ tới những chuyện thế này. Dường như chỉ khi em đến hỏi anh, anh mới có thể nhớ ra từng chút một.”

Giọng điệu anh khi nhắc về Kim Hồng Mai hiện giờ rất bình thản, Mộc Tử Quân mỉm cười cúi đầu uống một ngụm soda chanh. Trước đây cô tình cờ đọc được một vài bài viết, trong đó có nhắc đến nước soda là thức uống thịnh hành ở Thượng Hải vào thời dân quốc, có lẽ Kim Hồng Mai đã nếm thử loại đồ uống có ga này vào thời điểm đó, sau đó sự lưu luyến về hương vị đã kéo dài đến tận nơi xứ người.

Cô lắc nhẹ ly nước trong tay, dưới tác dụng làm lạnh của đá viên, bọt khí bên trong nhanh chóng dâng lên trên bề mặt. Nước và bọt khí liên tục khúc xạ dưới ánh mặt trời, đời người tựa như ảo ảnh trong mơ.

***

Mộc Tử Quân nói sẽ giúp Tống Duy Bồ lo chuyện cửa tiệm mới, cô nói được làm được, mấy ngày tiếp theo đó đều cân nhắc xem kinh doanh cái gì thì sẽ lời nhiều, nơi suy nghĩ ngoại trừ thư viện ra thì là phòng khám mà cô thực tập.

Tô Tố vẫn chưa biết chuyện của cô và Tống Duy Bồ, e rằng khi biết rồi phản ứng còn dữ dội hơn cả nhóm Do Gia. Mộc Tử Quân không định nói cho cô ấy biết, chỉ làm theo từng bước để hoàn thành công việc thực tập của mình, giúp các nhân viên chính thức chỉnh lý và sắp xếp các tài liệu khảo sát, thỉnh thoảng sẽ cùng Tô Tố tiếp đón và thăm hỏi người bệnh.

Với lý lịch của cô hiện tại đương nhiên không đủ để tư vấn độc lập, nhưng Tô Tố cũng từng nhắc đến với cô, nếu như muốn tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, có thể lựa chọn bệnh nhân mà cô thấy quan tâm trong các trường hợp bệnh, vào thời gian rảnh hay trong thời gian người nhà họ chờ đợi đến lượt tư vấn thì hãy tìm đến đối phương để trò chuyện.

Tô Tố là người vui vẻ, tố chất nghề nghiệp rất cao nhưng thực sự rất nhiều chuyện. Mỗi ngày Mộc Tử Quân đều chứng kiến cảnh cô ấy đấu tranh giữa tính chuyên nghiệp và mong muốn được hóng hớt chuyện. Từ góc độ của người chuyên nghiệp, cô ấy không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào của bệnh nhân; nhưng từ góc độ của một người thích buôn chuyện, mỗi ngày cô ấy đã nghe quá nhiều trường hợp thần kỳ, nếu như chuyện nào cũng chôn sâu trong lòng, e rằng chính bản thân cô ấy cũng sẽ mắc phải chứng bệnh tâm lý nào đó như “Chứng kìm nén muốn nói nhưng không thể”.

Cuối cùng cô ấy đã thỏa hiệp bằng cách xử lý “Tôi sẽ không nói cho bạn biết đây là ai, nhưng tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của anh ta” để giảm bớt áp lực cho chính bản thân mình.

Đây đã là ngày thứ sáu từ khi Mộc Tử Quân nhận lời lên ý tưởng cho việc mở cửa hàng mới nên kinh doanh cái gì thay Tống Duy Bồ.

Phòng khám mở cửa bắt đầu làm việc lúc 9 giờ, bệnh nhân đến tư vấn về cơ bản sẽ lần lượt đến sau 10 giờ. Mộc Tử Quân sắp xếp lại toàn bộ phiếu hẹn của bệnh nhân thuộc về Tô Tố trong hôm nay rồi đặt ở quầy lễ tân, sau đó sẽ đọc lướt qua một lần như thường lệ trước khi rời đi.

Buổi sáng chỉ có hai người, người đầu tiên là một cô gái người Châu Á đi cùng với ba mẹ đến, là một người di cư rất điển hình yêu cầu được phục vụ bằng tiếng Phổ Thông; người còn lại là một chàng trai trẻ tuổi dân bản địa, dòng họ Johns cũng là họ thường gặp ở Châu Úc. Phiếu hẹn của chàng trai này rõ ràng là được ba mẹ điền cho, bày tỏ rằng thời niên thiếu bởi vì một trường hợp ngoài ý muốn đã bị giam giữ hai năm, sau khi ra tù không thể hòa nhập vào xã hội một cách bình thường được. Cộng đồng dân cư đã đề nghị họ đưa con tiến hành khơi thông tâm lý.

Mộc Tử Quân liếc mắt nhìn vào dòng điền tuổi, phát hiện đối phương cũng 19 tuổi. Tô Tố từng than phiền với Mộc Tử Quân không biết bao nhiêu lần rằng luật bảo vệ thanh thiếu niên ở Úc gần như là chiếc ô bảo hộ cho đám trẻ con có bản chất xấu xa đó. Trong hệ thống pháp luật như thế mà người này đã từng ở tù hai năm, Mộc Tử Quân thật sự khó để tưởng tượng được anh ta đã từng làm ra việc gì vào năm đó.

Cô kẹp tờ giấy hẹn vào hồ sơ, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

Mỗi ngày Tô Tố đi làm đều sẽ đến muộn hơn một chút, trong tay cầm ly cà phê bước đi vội vã vào thang máy, để tạo sự chuyên nghiệp của dân văn phòng còn chào hỏi từ bên ngoài vào đến trong sảnh, đến chỗ Mộc Tử Quân mới thở phào và “say hi” với cô.

“Sáng nay nhiều người không?”

“Không nhiều, chỉ có hai người.” Mộc Tử Quân chỉ vào quầy lễ tân: “Nhưng hôm nay hình như có một trường hợp hơi…”

“Trường hợp của Johns đúng không?” Tô Tố cau mày lại: “Trường hợp của cậu ta rất hóc búa, những bác sĩ tư vấn khác không xử lý được nên đã chuyển sang cho tôi. Tôi đã xem qua lý lịch của cậu ta, vấn đề của cậu ta không chỉ có…”

Tố chất chuyên nghiệp của Tô Tố đã khiến cô ấy ngậm miệng lại đúng lúc, Mộc Tử Quân cũng biết điều cúi đầu xuống, lật xem xấp phiếu khảo sát vừa thu thập được vào hôm qua.

Ở quầy lễ tân chợt vang lên tiếng “ding dong”, cô gái đầu tiên của buổi tư vấn tâm lý đã đến. Tô Tố trở về phòng làm việc của mình, Mộc Tử Quân đứng dậy trao đổi với đối phương, nhanh chóng xử lý những thông tin trước tư vấn, sau đó đưa hai mẹ con vào phòng tư vấn tâm lý.

Vì phòng khám này là cơ sở tư nhân phục vụ 1-1 nên thu phí rất cao, mỗi buổi tư vấn cơ bản nhất chỉ kéo dài 40 phút. Mộc Tử Quân ở bên ngoài đợi Tô Tố và hai mẹ con cô gái kia tư vấn xong, cô ngồi ở bàn làm việc một lúc rồi lại đi đến quầy lễ tân để giúp đỡ. Lúc đang bận rộn đến váng đầu chợt nghe thấy tiếng ho khan vang lên từ ngoài cửa.

Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, vào khoảnh khắc nhận ra người đến là Steve, cô ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

Khu vực trung tâm của Melbourne chỉ lớn chừng ấy, gần như các công việc văn phòng có tiếng đều tập trung trên con phố này. Văn phòng luật nơi Steve thực tập nằm ngay bên cạnh, anh ấy nói rằng cơm trưa dưới tầng phòng khám nơi Mộc Tử Quân làm việc rất ngon, cho nên rảnh rỗi sẽ đến quét thẻ thành viên của cô, trưa ngày nào cũng ăn cơm với cô, đến mức Tô Tố một dạo còn nghi ngờ rằng cô đang nuôi cá.

Chưa nghe ai nói nuôi cá còn phải bỏ tiền mua thức ăn cho cá bao giờ.

Nhưng hôm nay cô trợn mắt ngạc nhiên vì cái khác, bởi vì con cá của cô đến để báo đáp ân tình. Trong tay Steve xách theo hai ly trà sữa, một ly cho Mộc Tử Quân, ly còn lại của anh ấy đã uống phân nửa. Mộc Tử Quân một tay cầm tài liệu công việc một tay nhận lấy ly trà sữa, ngẩng đầu cảm khái: “Anh có lương tâm từ khi nào vậy?”

“Không hẳn.” Steve cật lực nhai nuốt trân châu trong miệng, nhe răng cười với cô: “Anh nợ tiền River, nhưng cậu ấy lười đòi nên bảo anh mua trà sữa đến cho em.”

Mộc Tử Quân: …

Lỗi của cô, lẽ ra cô không nên kỳ vọng quá nhiều vào con cá này.

Dù sao công việc trong tay trong chốc lát cũng không hoàn thành ngay được, thế là Mộc Tử Quân vừa giải quyết vừa trò chuyện với Steve.

“Hôm nay anh không đến văn phòng luật à?”

“Có chứ, chỉ là lúc ra ngoài đi đưa đồ cho đương sự có đi ngang qua tiệm trà sữa rồi đi ngang qua chỗ em.”

Hai người cứ trò chuyện câu được câu không một lúc, Mộc Tử Quân biết Steve không dễ gì mới chạy ra khỏi văn phòng nên không muốn về ngay. Nói được một hồi, hai người chợt nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội từ trong hành lang truyền đến, rõ ràng tiếng của một người nam trẻ tuổi và ba mẹ của anh ta.

Steve giật mình, suýt nghẹn trân châu trong miệng. Tiếng cãi vã ngoài cửa càng lúc càng gần, nương theo tiếng cãi nhau là tiếng thùng rác bị đá đổ. Steve hoảng hốt bước về sau, lùi đến bên cạnh Mộc Tử Quân đang ngồi sau bàn lễ tân.

“Anh ra dáng đàn ông con trai xíu được không hả?” Mộc Tử Quân đè thấp giọng chất vấn.

“Phòng khám chỗ em còn trấn an những người có khuynh hướng bạo lực sao?”

Giọng nói của ba người bên ngoài bên ngoài càng lúc càng gần, Mộc Tử Quân nghe thấy tiếng hét của chàng thiếu niên kia mà gân xanh trên trán cũng giật theo. Ngay sau đó, cánh cửa phòng khám bị đá mở vang lên một tiếng “rầm” như thùng rác bên ngoài, một người đàn ông trung niên người Úc tóc vàng túm lấy đứa con trai đi vào, theo sau là một người phụ nữ vẻ mặt nghiêm nghị.

Một nhà ba người rất điển hình…

Nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này không thường gặp lắm.

Mộc Tử Quân đảo mắt nhìn sang phiếu hẹn trong tay, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã xác nhận rằng chàng trai tóc vàng chính là Johns mà vừa nãy Tô Tố mới nhắc đến. Sau khi anh ta đi vào phòng khám đã quan sát Mộc Tử Quân từ đầu xuống chân, tiếp đó đã bị người ba túm lấy vai đẩy vào bên trong phòng tư vấn.

Mộc Tử Quân vội vàng chạy tới can ngăn, giải thích với gia đình họ về quy trình tư vấn ở đây, đồng thời dẫn họ đi đến phòng chờ. May mà cô gái lễ tân vào lúc này cũng đã trở lại, nhận lấy việc tiếp đón bệnh nhân từ trong tay Mộc Tử Quân dẫn đường cho ba người họ rời đi.

Lúc này Mộc Tử Quân mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như tướng mạo con người cũng có thể dùng từ “khó chịu” để hình dung, vậy thì tên Johns này rõ ràng khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, bao gồm cả ánh mắt anh ta quan sát cô ngay khi vào cửa cũng khiến cô sởn hết gai ốc.

Mộc Tử Quân thở phào lấy lại tinh thần, quay sang cảm khái với Steve: “Những lúc thế này mới thấm thía được công việc tư vấn tâm lý là một ngành dịch vụ…”

Nhưng vượt khỏi dự liệu của Mộc Tử Quân, Steve từ sau khi đến đã vừa cười vừa nói với cô giờ lại im lặng không nói gì.

Anh ấy cúi đầu ngồi xuống chiếc ghế trống sau quầy lễ tân, hai tay siết chặt đặt trên đầu gối, Mộc Tử Quân do dự giây lát mới đưa tay chạm nhẹ vào vai anh ấy, khẽ gọi: “Steve?”

Anh ấy dường như bật người tránh khỏi tay cô theo bản năng.

Lúc này Mộc Tử Quân mới ý thức được trạng thái của Steve rất bất thường, cô vội vàng rót một cốc nước nóng đưa tới. Steve lúc này mặt mũi tái nhợt, đưa tay nhận lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm để bình tĩnh trở lại, Mộc Tử Quân khẽ vỗ vai anh ấy.

“Anh không sao chứ?” Cô cẩn thận hỏi thăm, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra vừa rồi, không biết là chuyện gì đã kích động đến Steve như thế. Rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có bệnh nhân và ba mẹ của bệnh nhân đến…

Mộc Tử Quân dường như đã nhận ra được gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Steve.

Lúc này cuối cùng Steve cũng đã lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng trên đầu gối từ từ ngước lên, khóe môi vẫn còn nhợt nhạt

“Chính là cậu ta.” Steve nghẹn giọng nói: “Người dìm chết người trong bể bơi năm đó… chính là cậu ta.”



Lúc về đến nhà, Mộc Tử Quân đã quên mất mình đã trải qua thời gian còn lại của ngày hôm nay thế nào.

Thiếu niên đó ở trong phòng chờ cũng không ngừng la hét mắng chửi, dường như hoàn toàn không thể kiểm soát hành vi của mình. Cô nghe thấy tiếng người mẹ chỉ trích, nói rằng đây đã là phòng khám cuối cùng chấp nhận phục vụ cho anh ta mà họ có thể tìm được, lần trước anh ta đập cửa hàng ở bên ngoài đã từng bị cảnh sát cảnh cáo, anh ta buộc phải học được cách khống chế khuynh hướng bạo lực của mình.

Có lẽ là vì tiếng ồn ào bên ngoài quá lớn và ảnh hưởng, buổi tư vấn của Tô Tố và hai mẹ con cô gái kia đã dừng lại trước thời hạn. Tô Tố đi ra ngoài ra hiệu cho Mộc Tử Quân dẫn ba người họ đi vào, cô hít sâu một hơi đi đến phòng chờ dẫn đường, cố gắng kiểm soát đôi mắt mình không quan sát thiếu niên đó.

Mãi cho đến khi đưa ba người họ vào phòng tư vấn, cánh cửa phòng đóng sầm lại, Mộc Tử Quân mới dựa vào tường thở phào, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Steve vừa mới đi khỏi.

Kiri: [Anh ta giết người mà chỉ bị phán hai năm tù?]

Steve: [Năm đó cậu ta 13 tuổi, đây là lý do vì sao thanh thiếu niên ở Úc coi trời bằng vung.]

Kiri: [Em không cho rằng anh ta trưởng thành sẽ có chuyển biến khá hơn.]

Từ sau khi học tâm lý, cô đã tin rằng có một số người tồn tại bản chất ác tự nhiên bên trong.

Cũng giống như Tống Duy Bồ tồn tại bản chất lương thiện tự nhiên.

Cô không có cảm xúc thương hại hay có ý giúp đỡ đối với những người tồn tại cái ác trời sinh trong người, đó có lẽ cũng là nguyên nhân cô vẫn chưa được xem là một bác sĩ tâm lý đủ tư cách. Trong phòng tư vấn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào thét của thiếu niên kia, Mộc Tử Quân vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tô Tố. Âm thanh đó cứ luôn quanh quẩn trong đầu cô, cho đến khi tan làm về nhà vẫn chưa ngừng nghỉ.

Gần đây Tống Duy Bồ về nhà rất sớm, Mộc Tử Quân cảm thấy chuyện nuôi Richard dường như đã nới lỏng thời gian công việc và cuộc sống của anh ra một chút, chẳng hạn như buổi tối phải về cho chó ăn, còn phải dẫn nó ra ngoài đi dạo. Hiện giờ Richard vẫn còn nhỏ nên cũng không vận động nhiều, nhưng đợi đến khi nó lớn hơn một chút có thể sẽ phải lái xe đưa nó đi đến những khu vực xa hơn vắng người hơn để dạo bộ.

Có lẽ là vì ban ngày đã tận mắt nhìn thấy đầu sỏ gây nên chứng ám ảnh tâm lý cho Tống Duy Bồ, cho nên sau khi về nhà Mộc Tử Quân vẫn không tự chủ được mà đi lẽo đẽo bên cạnh anh, Tống Duy Bồ đi đến đâu cô sẽ theo đến đó.

Sau lần thứ ba quay đầu suýt va vào Mộc Tử Quân, Tống Duy Bồ đã hoàn toàn bất lực.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?”

“Không có gì mà.” Cô giả vờ thản nhiên nói: “Chỉ là em muốn… muốn ở bên cạnh anh mà thôi.”

Tống Duy Bồ vừa cho chuột ăn xong, trong tay vẫn còn cầm vỏ chuối, anh tiện tay ném vào trong thùng rác, sau đó ôm Mộc Tử Quân ngồi xuống sofa. Cô tựa vào người anh, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn lo âu nhìn anh như ngày đó anh nhìn Richard vậy.

Tống Duy Bồ: “… Chỗ thực tập có vấn đề gì sao?”

Có, thật sự có.

Nhưng cô không có ý định cho anh biết.

Cô choàng tay qua vai anh, đưa trán mình chạm vào trán anh. Những sợi tóc va vào khiến anh nhắm mắt lại, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên sống mũi cô khiến cô phải rụt về sau.

Anh vội vàng giữ cằm cô lại trước khi cô muốn rời đi.

Anh nghiêng đầu: “Nói xem, sao em lại thế này?”

Anh đã hiểu quá rõ cô, cô không nói cũng có thể nhìn ra cô có tâm sự. Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt tối đen phát sáng đó, cô đưa tay muốn vuốt ve.

Cô rất thích đôi mắt của anh, từ lần đầu gặp đã thích, đôi mắt đen nhánh thuần túy hơn bất cứ người nào cô từng gặp. Cô cũng chưa hiểu dáng mắt anh gọi là gì, không được xem là mắt hoa đào, bởi vì mắt anh hẹp hơn mắt hoa đào một chút, đuôi mắt hơi nhếch lên một chút, đen hơn và dài hơn, mỗi lần cô chạm vào đuôi mắt, anh sẽ nhắm mắt lại để mặc cô cảm nhận.

Cô cảm thấy nếu như mình cứ sờ mãi thế này, cho dù có một ngày nào đó bảo cô nhắm mắt vẽ Tống Duy Bồ, nói không chừng cô cũng làm được.

Lúc này cô vuốt ve từ khóe mắt đến đuôi mắt, chẳng qua giữa chừng đã bị anh giữ tay lại. Cô nhìn vào đôi mắt dò hỏi của Tống Duy Bồ, biết chắc hôm nay cô buộc phải cho anh một câu trả lời thuyết phục.

“Chỉ là…” Cô ngập ngừng một lát, không tốn công mấy đã nghĩ ra lý do thoái thác: “Chỉ là chuyện cửa tiệm dưới tầng, em đã có ý tưởng rồi.”

“Thật sao?” Tống Duy Bồ sững sờ, rõ ràng không ngờ được mới đó mà cô đã nghĩ ra ý tưởng: “Em muốn làm cái gì?”

Mấy ngày trước cô đã nói với Tống Duy Bồ, lần này họ sẽ không kinh doanh nữa, cửa hàng làm kinh doanh buộc phải có người giám sát, cả hai người họ đều không có thời gian. Gần một tuần trôi qua, trong lòng cô đương nhiên đã có ý tưởng cụ thể hơn về cửa tiệm dưới tầng, nhưng việc cô định làm đầu tiên thực ra không có liên quan gì đến cửa tiệm đó.

Hiếm khi cô lừa được Tống Duy Bồ.

“Một việc không cần anh phải vất vả nữa.” Cô lại ấn đầu ngón tay lên khóe mắt anh, lông mi của anh thật dài, đầu ngón tay chạm vào có hơi nhột: “Tống Duy Bồ, anh biết không? Từ ngày em đến Melbourne, anh vẫn luôn giúp đỡ em…”

“Lần này, em cũng muốn làm một việc cho anh.”