Tống Duy Bồ lặng lẽ chuyển về, anh đi sớm về trễ, có ở nhà hay không cũng chẳng khác gì. Việc thực tập của Mộc Tử Quân ở phòng khám dần đi vào quỹ đạo, cô được Tô Tố dẫn đi tham gia các khóa học nội bộ, tất nhiên nội dung sẽ thực tế hơn so với ở trường nhiều.
Tuy rằng phòng khám tâm lý có quy mô nhỏ, nhưng ba phía đối tác đều có nền tảng chuyên môn, các khóa đào tạo cho nhân viên rất chuyên nghiệp và đa dạng, thậm chí không giới hạn trong lĩnh vực tâm lý – ví dụ như khóa học ngôn ngữ ký hiệu, đặc biệt dùng để hỗ trợ những người có chướng ngại thính giác.
Khóa học diễn ra ba lần một tuần, mỗi nhóm đều được phân chia số lượng cố định, nhưng người lớn lại không mấy nhiệt tình học ngôn ngữ ký hiệu, cuối cùng người được cử đi học chính là thực tập sinh Mộc Tử Quân. Người dạy là một tình nguyện viên của tổ hộ lý, nhắc đến ngôn ngữ ký hiệu không chỉ dùng để giao tiếp với người khiếm thính, người tự kỷ, mà người có chướng ngại học tập cũng có nhu cầu, những năm gần đây nhu cầu dạy ngôn ngữ ký hiệu của xã hội cũng tăng lên.
Chỉ là…
Dù có tăng nhưng Mộc Tử Quân và các học viên khác vẫn học rất gian nan, cuối cùng giáo viên cố gắng khơi dậy đam mê của mọi người, kêu gọi họ tưởng tượng mình gặp một cô gái xinh đẹp, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu để bắt chuyện – “You are beautiful.”
Đây là phương thức bắt chuyện kỳ quái gì chứ, Mộc Tử Quân vừa học vừa nghĩ, sau đó học theo giáo viên dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay phải vẽ một hình chữ “U” trên môi, sau đó đẩy tay ra ngoài.
Ngày tháng bình yên cùng với những tiếng súng vang lên thỏa thích vào mỗi cuối tuần tại trường bắn, kỳ nghỉ hè đầu tiên của Mộc Tử Quân ở Melbourne cứ thế trôi qua.
Bản thân cô không có cảm giác đặc biệt gì về học kỳ mới hay kỳ nghỉ, người sụp đổ chính là Do Gia. Trong một kỳ nghỉ ngắn ngủi, cô ấy đã kiếm đủ sinh hoạt phí cho học kỳ tới, Mộc Tử Quân nghi ngờ rằng nếu tiếp tục làm thêm vài tháng nữa, cô ấy sẽ đủ khả năng thăng chức thành Quản lý bán hàng của cửa hàng.
“Nếu chị xin nghỉ học, ba mẹ chắc chắn sẽ giết chị.” Trái lại cô ấy không để tiền bạc làm lu mờ lý trí.
Lúc nói câu này, hai người đang ăn trưa tại một quán cà phê gần cửa hàng trang sức ngọc trai, hiếm khi cuối tuần rảnh rỗi, Mộc Tử Quân được giải phóng, chiều Do Gia lại phải trở về cửa hàng làm việc.
“Vậy khi đi học lại, chị có định nghỉ việc không?” Mộc Tử Quân hỏi.
“Còn tùy vào lượng bài vở kỳ này thế nào.” Do Gia nuốt vội miếng hamburger: “Còn em? Vẫn tiếp tục thực tập ở phòng khám chứ?”
“Có chút muốn…” Mộc Tử Quân chống cằm suy nghĩ: “Sếp lớn và chị Tô Tố đều rất tốt, em mới năm nhất, cũng không tìm được cơ hội thực tập tốt hơn ở chỗ khác…”
“Thật hâm mộ em và River, cả hai đều nhiệt huyết với chuyên ngành của mình như vậy.” Do Gia bị nghẹn đến trợn mắt, vội vàng uống Coca để thông thuận: “Chị thực sự không thích học Kiến trúc, chẳng có chút hứng thú nào, dù thi đấu đoạt giải chị cũng không cảm thấy thành công bằng việc bán ngọc trai.”
Thi đấu đoạt giải mà cô ấy nhắc đến là cuộc thi mà cô ấy và Tống Duy Bồ tham gia năm ngoái, theo lý thuyết thì cả hai cần phải cùng đi Sydney, nhưng Do Gia nghe nói mỗi đội chỉ cần một người cũng được, lập tức nhường danh ngạch cho Tống Duy Bồ để một mình anh đối mặt với các ông lớn trong ngành, chủ yếu là không ảnh hưởng đến công việc bán hàng.
“Em ăn xong chưa?” Cô ấy ăn miếng cuối cùng với đầy oán khí với chuyên ngành: “Đi thôi, chắc nhà thiết kế của chúng ta đã đến rồi.”
Viên ngọc trai cô đã để lại chỗ Do Gia lâu như vậy, cuối cùng cũng có được sự thẩm định chính xác. Thật ra Mộc Tử Quân cũng không biết mình tìm hiểu chi tiết viên ngọc trai này có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại đây có lẽ là việc duy nhất cô có thể làm. Từ Melbourne đến Sydney, rồi đến Alice Springs… Cuộc đời tiếp theo của Kim Hồng Mai có liên quan gì đến viên ngọc này không?
Còn Tống Duy Bồ…
Cô nghĩ đến Tống Duy Bồ là thấy giận.
Hôm đó ở bờ biển anh đã nói chắc như đinh đóng cột là “Làm việc này với em là lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất trong những năm qua”, khi tìm Kim Hồng Mai cũng biết hỏi người khác giúp cô, bây giờ là sao?
Đi vào biển rộng phụ thuộc vào người lái tàu, anh phải lên thuyền rồi căng buồm, không thể chỉ dựa vào thuyền trưởng để điều khiển chứ!
Mộc Tử Quân cứ tức giận như vậy mà theo Do Gia vào cửa hàng trang sức.
Do Gia từng nhắc đến nhà thiết kế thương hiệu trang sức này, nghe nói còn rất trẻ, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, thiết kế đầu tiên giành giải thưởng của thương hiệu này là do anh ấy làm ra. Đối phương sống chủ yếu ở Tây Úc, trước đây chỉ đến cửa hàng ở Melbourne một lần, vẻ ngoài xem ra là con lai, người cũng rất hòa nhã, nhưng có một vấn đề duy nhất… khiếm thính bẩm sinh.
Không phải nghe không rõ, mà là hoàn toàn không nghe được, cho nên cũng không nói chuyện. Khi đến cửa hàng, anh ấy sẽ mang theo một phiên dịch viên để giúp anh ấy giao tiếp với Quản lý cửa hàng, hiểu rõ về hiệu suất thị trường và đánh giá của mỗi thiết kế. Anh ấy cũng sẽ mang theo người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu để tìm hiểu tình hình từ nhân viên, lần trước đã trực tiếp tìm gặp Do Gia – người có thành tích bán hàng tốt nhất, bảo cô ấy rằng nếu khách hàng có ý kiến gì thì có thể chuyển đến anh ấy.
Thực sự Do Gia đã dồn tâm hết huyết vào việc bán ngọc trai, cẩn thận ghi lại ý kiến của khách hàng vào sổ tay, trước đó đã nói với Quản lý rằng muốn cho Ryan – nhà thiết kế lần này – nhìn xem, tiện thể hỏi về nguồn gốc của viên ngọc trai kia cho Mộc Tử Quân.
Khi hai người quay lại cửa hàng, Ryan đã có mặt, đằng xa có một căn phòng nhỏ bằng kính, Mộc Tử Quân thấy bóng lưng một người mặc áo sơ mi trắng, một tay đỡ huyệt thái dương, trước mặt bày vài món trang sức, đầu hơi nghiêng về phía một người, người đó đang diễn tả ngôn ngữ ký hiệu với anh ấy.
Dáng vẻ anh ấy gật đầu cũng chậm rãi, rất chắc chắn, trên gương mặt của Quản lý và phiên dịch viên đều là những nụ cười nhẹ nhõm. Nhìn bóng lưng cũng có thể thấy khí chất của người này rất dịu dàng, không có tính công kích nào.
Trước đó, Do Gia đã nói với Quản lý về yêu cầu của cô với Ryan, bây giờ sắp xếp trước cho Mộc Tử Quân ngồi trên một chiếc ghế sofa không có tựa lưng, cầm tài liệu báo cáo đợi bên ngoài căn phòng kính. Thời gian ăn trưa chưa qua, cửa hàng rất ít khách, Mộc Tử Quân thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn quanh nơi khác, nhanh chóng phát hiện bộ trang sức mà Tống Duy Bồ đã tặng cô trước đây.
Cô không tự chủ mà đứng lên đi tới đó.
Thật kỳ lạ, khi bộ trang sức được đặt trong cửa hàng, trên kệ trưng bày đắt tiền, góc độ của ánh đèn cũng được nghiên cứu tỉ mỉ, trái lại không xinh đẹp bằng khi được chiếu sáng dưới ánh trăng bên bờ biển đêm đó. Có lẽ kim cương cần được tôn vinh, vì kim cương vốn là đá quý được cắt gọt. Nhưng ngọc trai thì không, ngọc trai được nuôi dưỡng bởi đại dương và thủy triều, sự chăm sóc của con người trái lại khiến nó mất đi vẻ rực rỡ.
Cô đứng bên cạnh cẩn thận quan sát đôi bông tai ngọc trai, cố gắng tìm ra sự khác biệt so với bộ trang sức mà Tống Duy Bồ đã tặng cô. Sự tập trung khiến cô phản ứng chậm với xung quanh, chỉ nghe thấy vài tiếng thở hắt kinh hoàng, khi ngẩng đầu lên thì cô đã bị một khối xám đen đâm ngã.
Khối xám đen này lao tới trực diện, còn mang theo hơi nóng, không chỉ đâm ngã cô mà còn thở phì phò. Mộc Tử Quân không quen với việc thét chói tai ở nơi công cộng, dù cổ họng nghẹn muốn nổ tung cũng không hét lên được, sau một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng cô cũng lấy lại tinh thần, phát hiện ra trên người mình là một chú… chó sói lai, với bộ mặt dài ngoẵng.
Nhà cô ở trong nước cũng nuôi chó, cô có biết sơ qua về các giống chó, chú chó trước mắt rõ ràng là chó sói Tiệp Khắc thuần chủng. Tuy là họ hàng gần của sói, nhưng đã được thuần hóa như chó nhà, chỉ là thích nhảy bổ lên người, nhưng mà chú chó trước mặt này có vẻ đặc biệt thích cô.
Mộc Tử Quân ngã đau lưng, khó khăn muốn ngồi dậy nhưng lại bị nó dùng chân đè vai xuống. Cô nằm trên đất đầy tuyệt vọng, cũng may giây tiếp theo trong cửa hàng vang lên tiếng quát lớn bằng tiếng Anh.
“Steve! Come back!”
Mộc Tử Quân: …
Tên này phổ biến cao vậy sao???
Người gọi chó là phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, chó sói rời khỏi người Mộc Tử Quân, luyến tiếc nhìn cô một cái, cuối cùng chạy về bên cạnh Ryan. Người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi nhanh chóng bước đến bên cô, cúi xuống muốn nói nhưng không thể, chỉ có thể nhanh chóng dùng tay ra hiệu với phiên dịch viên bên cạnh.
Nhanh thì nhanh, mấy câu này cũng không phức tạp, Mộc Tử Quân nhanh chóng nhớ lại những gì giáo viên ngôn ngữ ký hiệu đã dạy, trước khi người phiên dịch kịp mở miệng, cô đã ra hiệu “Không sao”.
Cô biết ngôn ngữ ký hiệu rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Ryan, nhưng sau khi cô ra hiệu xong, rõ ràng đối phương cũng bối rối, một tay túm lấy gáy chú chó sói nhà mình đối diện với cô. Mộc Tử Quân bị ngã chưa kịp đứng dậy, ngồi trên đất suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra——
Cô đã ra hiệu câu “You are beautiful” mà giáo viên ngôn ngữ ký hiệu đã tẩy não họ mấy ngày trước…
Hiểu lầm lớn rồi!
Cô vội vàng đổi động tác tay, ra hiệu chính xác một lần nữa là “Không sao”, sau đó dựa vào tay vịn của ghế sofa từ từ đứng lên. Ryan cũng hoàn hồn, lập tức đỡ lấy cánh tay còn lại của cô, người hơi dựa vào gần, cơ thể anh ấy toát ra một cổ hơi thở thoải mái.
Trước đó, Do Gia nói anh ấy là người lai, nhưng khác với nét lai Tây của Trần Tiếu Vấn, anh ấy có đặc điểm lai Á điển hình, mắt và tóc đều màu đen, thoạt nhìn bề ngoài không khác gì người châu Á, chỉ có thể nhìn ra chút khác biệt từ đường nét xương mặt. Sau khi đỡ Mộc Tử Quân đứng lên, anh ấy quay lại nắm lấy cổ chú chó sói—— không ngờ chú chó này vẫn dán mắt vào Mộc Tử Quân, vẻ mặt trung thành như bị huyết thống tổ tiên gọi về.
“Trời ạ! Kiri, em không sao chứ!”
Lúc này Do Gia mới chạy tới cùng Quản lý cửa hàng——vừa rồi đang báo cáo giữa chừng, bốn người họ nghe thấy một trận kinh hô trong cửa hàng, quay lại thì thấy Mộc Tử Quân bị chú chó săn đang buộc ở kho hàng của Ryan đè ngã, không biết nó làm thế nào mà tự tháo dây ra được.
“Không sao không sao.” Mộc Tử Quân khó khăn đứng dậy: “Sao trong cửa hàng lại nuôi chó…”
“Chó của Ryan.” Do Gia vẫn chưa hoàn hồn: “Sao nó lại đè ngã em… Bình thường nó rất điềm tĩnh mà.”
Mộc Tử Quân lại nhìn chú chó Steve, ánh mắt nó nhìn cô đều là sự trung thành cuồng nhiệt——cô cho Do Gia… cơ hội nói lại lần nữa, con chó này điềm tĩnh chỗ nào?
So với chủ nhân của nó đúng là kém nhiều lắm
Anh ấy lại xác nhận với Mộc Tử Quân rằng cô không bị thương, sau đó quỳ một gối xuống, đặt tầm mắt ngang với chú chó, rồi giữ hai bên cổ nó, dường như đang có một cuộc giao tiếp thầm lặng giữa người và động vật. Sau khi bị anh ấy nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng Steve cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình là không đúng, phát ra âm thanh ư ử trong cổ họng, lắc lư thân mình cúi đầu xuống.
Lúc này anh ấy mới quay lại, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với Mộc Tử Quân: [Xin lỗi, là tôi không trông chừng nó cẩn thận.]
Mộc Tử Quân vừa học đến level 2 ở lớp ngôn ngữ ký hiệu tại phòng khám, miễn cưỡng hiểu được ý nghĩa, cũng đáp lại một cách đơn giản: [Không sao, tôi không bị thương.]
Vừa rồi anh ấy không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của chú chó sói như đã bị khiển trách nặng nề, cơ thể dán sát vào chân Ryan, vẫn muốn tiếp cận Mộc Tử Quân nhưng chỉ dám nhìn thoáng qua cô.
Hiển nhiên anh ấy cũng cảm nhận được sự bồn chồn của Steve, sau khi xin lỗi Mộc Tử Quân lần nữa thì lôi chú chó, ra ngoài cùng với phiên dịch viên và Quản lý. Do Gia nhìn ba người họ ra khỏi cửa, cô ấy đến bên cạnh Mộc Tử Quân, đặt viên ngọc trai vừa được chuyên gia giám định vào tay cô.
“Lần trước anh ấy cũng mang chó đến.” Do Gia nói: “Nghe đồng nghiệp bảo con chó này do anh ấy nuôi lớn, đi đâu cũng phải mang theo. Nhưng lần trước nó rất yên tĩnh, lần này không biết sao lại…”
Cô ấy nhìn Mộc Tử Quân: “Em nhìn mình xem, chọc mèo chọc chó.”
Mộc Tử Quân: …
Cô rất oan uổng.
Trở lại chuyện chính.
“Anh ấy đã xem cho chị chưa?” Cô thay đổi tư thế để viên ngọc trai lăn giữa các ngón tay: “Có nói gì không?”
“Là ngọc trai Úc trắng.” Do Gia cũng chuyển hướng nhìn viên ngọc trai trong tay cô: “Anh ấy dùng máy chiếu soi, là ngọc trai không nhân, ngọc trai Úc trắng tự nhiên, nên kích thước không lớn như ngọc trai nuôi hiện nay, nơi sản xuất là ở Tây Úc.”
“Chỗ nào của Tây Úc? Tây Úc không phải rất lớn sao.”
Bằng gần nửa nước Úc.
“Đâu thể biết được.” Do Gia cũng bất lực: “Ngọc trai tự nhiên không giống những trại nuôi cố định bây giờ, ven biển Ấn Độ Dương, mò được chỗ nào thì tính chỗ đó thôi.”
Chỉ nói vài câu mà cửa hàng đã có khách mới. Do Gia bị gọi đi phục vụ, ánh mắt Mộc Tử Quân rơi xuống viên ngọc trai trên tay——thời gian dài đã làm mất đi ánh sáng ban đầu của nó, hóa ra dù là ngọc trai Úc trắng tự nhiên cũng không chịu nổi sự bào mòn của thời gian.
Lần này, dường như không ai nói cho cô biết con đường phía trước nên đi đâu.
Bà Kim ơi…
Bà còn lưu lại thứ gì khác không?
Nhìn viên ngọc trai này thêm cũng không thu được thông tin gì mới, Mộc Tử Quân thở dài, bỏ nó vào ngăn phụ của túi xách. Do Gia đang bận tiếp khách nên không có thời gian chào tạm biệt cô, Mộc Tử Quân quay lưng bước ra khỏi cửa hàng ngọc trai, nhìn thấy một chiếc xe màu xanh nhạt đậu bên lề đường, cửa sổ sau xe hạ xuống, trên khung cửa sổ là một khuôn mặt chó ủ rũ.
Là chú chó sói vừa đâm ngã cô và bị chủ nhân dùng “ý niệm” dạy dỗ một trận.
Mộc Tử Quân buồn cười, bị bộ dạng ủ rũ của nó làm cho buồn cười, sau đó ánh mắt cô chuyển sang người đang đứng bên ngoài xe nói chuyện với ai đó——thực ra anh ấy cũng không hẳn là đang nói chuyện, chỉ là chậm rãi dùng tay ra hiệu với phiên dịch viên, đối phương sẽ truyền đạt ý mình đến người Quản lý.
Áo sơ mi của anh ấy rất sạch sẽ, dưới ánh sáng mặt trời chẳng những không chói mắt, ngược lại còn mang đến cảm giác mềm mại như ngọc trai. Thật khó tưởng tượng người lai lại có khí chất Trung Quốc cổ điển như vậy, huống chi anh ấy còn rất trẻ.
Đúng là mỗi người một vẻ, hoàn toàn tương phản với khí chất sắc bén như dao của Tống Duy Bồ, Ryan giống như viên ngọc trai được khảm trên chuôi dao.
Cô nhìn Ryan một lần cuối rồi xoay người đi về nhà ở khu phố người Hoa.
Hôm nay Tống Duy Bồ không ra ngoài, lúc trưa Mộc Tử Quân ra ngoài đã thấy anh đang sắp xếp đồ đạc, khi cô về nhà, vali và balo đã chất đống ở góc phòng khách. Anh ngồi trên sofa, trên bàn trà đặt laptop, từ từ lướt xem tài liệu.
Mộc Tử Quân ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh xem màn hình.
“Wow.” Cô giả vờ ngạc nhiên: “Đạt giải rồi à? Giỏi quá nha~”
Tống Duy Bồ: …
Anh đoán cũng biết là Do Giai nói với cô.
“Em nói chuyện nghiêm túc đi.” Anh liếc nhìn Mộc Tử Quân.
Từ ngày đón cô về từ trường bắn, cô bắt đầu buông thả bản thân, không gặp thì thôi, vừa gặp là tìm cách chọc anh tức giận.
Nói chuyện nghiêm túc có vẻ nhàm chán, Mộc Tử Quân dứt khoát không nói nữa, đứng dậy tìm dụng cụ hút bụi trong nhà, đứng trước lò sưởi để hút những sợi lông chó sói trên người xuống. Tống Duy Bồ nghe được âm thanh bất thường nên ngẩng đầu lên nhìn, biểu cảm dần trở nên khó hiểu.
“Tôi bị chó đâm ngã.” Mộc Tử Quân kịp thời giải thích.
“Nó cắn em à?” Anh đứng lên kiểm tra.
“Không, chỉ đâm ngã thôi.” Dụng cụ hút bụi đã dính một lớp bụi và lông chó đen, cô xé bỏ lớp giấy trên bề mặt, tiếp tục tìm lông chó còn sót lại: “Chó sói rụng lông nhiều như vậy sao…”
Tống Duy Bồ đi lại, kéo cô ra kiểm tra trước sau một lượt, xác nhận cô không sao anh mới thả lỏng, thuận miệng tiếp lời cô: “Ừ, không thể lên xe, trong xe toàn lông.”
Mộc Tử Quân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Không trách cô ngạc nhiên, hành vi của Tống Duy Bồ nhìn thực sự không giống người nuôi chó, nuôi một con possum đã là cực hạn anh có thể chăm sóc động vật nhỏ.
Anh hơi ngẩn ra, rõ ràng cũng bất ngờ tại sao tự nhiên mình lại nói như vậy, nhớ lại một lát mới phản ứng lại.
“Bà ngoại nói cho tôi biết.” Anh nói.
“Bà từng nuôi chó à?” Mộc Tử Quân càng tò mò.
Lần trước nhắc đến chuyện này là rất lâu rồi, Tống Duy Bồ cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ là khi đó họ đã tình cờ gặp một chú chó sói khổng lồ ở khu phố người Hoa, Kim Hồng Mai đã cảm thán.
Rất khó để hình dung loại cảm giác này, Tống Duy Bồ cảm thấy lúc Kim Hồng Mai nuôi anh còn không kiên nhẫn, không hiểu sao bà lại có kiên nhẫn nuôi chó——dù sao từ nhỏ đến lớn anh cũng dễ nuôi hơn chó nhiều, cho ăn là lớn lên xuất sắc, tuấn tú lịch sự.
“Tối nay anh bay đến Sydney à?” Mộc Tử Quân hỏi làm cắt ngang suy nghĩ so sánh với chó của anh.
“Ừ.”
Cô gật đầu, lấy viên ngọc trai từ túi ra, thuật lại đánh giá của Ryan về nó, coi như trước khi Tống Duy Bổ rời đi đã cho anh một lời giải thích về việc “Tiếp tục tìm kiếm”. Anh cầm viên ngọc trở lại sofa, đưa nó lên trước mặt soi dưới ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ.
Đương nhiên ánh sáng tự nhiên không thể so được với ánh sáng chuyên dụng để đánh giá trong cửa hàng trang sức, anh càng không nhìn ra được sự khác biệt về cấu trúc bên trong ngọc trai mà Ryan nói. Tống Duy Bồ thả lỏng ngón tay, viên ngọc trai rơi vào lòng bàn tay, anh bỏ nó vào túi áo cùng chìa khóa xe.
“Anh định mang đi à?” Ánh mắt Mộc Tử Quân nhìn tới.
“Ừ.” Anh nói: “Đúng lúc tôi đi Sydney, đến hỏi Chúc Song Song xem sao.”
Chúc…
Chúc Song Song…
Biểu cảm của Mộc Tử Quân trở nên rất đặc sắc.
Xét thấy cô có thể là người duy nhất trên thế giới ngoài Chúc Song Song biết về câu chuyện đó, hiện giờ tâm trạng của Mộc Tử Quân rất phức tạp——
Mặc dù Tống Duy Bồ đi tìm Chúc Song Song, khách quan mà nói cũng không có gì. Nhưng việc anh đi tìm Chúc Song Song, tổng thể vẫn cảm thấy có gì đó không ổn!
“Sao vậy?” Tống Duy Bồ chú ý đến biểu cảm của cô, quay mặt lại.
“Không có gì không có gì.” Mộc Tử Quân vội vàng xua tay: “Tôi chỉ nghĩ bà ấy lớn tuổi rồi, chúng ta nên cố gắng ít làm phiền bà ấy…”
“Tôi thấy em cũng làm phiền không ít người lớn tuổi.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân: ….
Đúng là vậy.
Trần Nguyên Cương không tỉnh táo, Đường Minh Hạc và Rossela đều qua đời, hiện tại ngoài Chúc Song Song ra, thực sự không còn con đường nào khác để đi.
“Vậy thì… anh thử cũng được…” Cuối cùng Mộc Tử Quân cũng hạ vai xuống, không còn sức lực nói: “Chỉ là sau khi anh gặp bà ấy vẫn nên… cẩn thận một chút…”
Tống Duy Bồ: “Tại sao lại phải cẩn thận?”
Mộc Tử Quân giải thích: “Sau này về nước khi tôi kể với ông nội về những năm tháng của bà ở Úc, chắc chắn cũng phải lựa lời, không nên nói hết mọi thứ.”
“Đó là vì ông nội em và bà ngoại tôi có khúc mắc tình cảm, Chúc Song Song thì không có.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân: …
Làm sao để giải thích với Tống Duy Bồ, so với đoạn thời gian với Chúc Song Song, ông nội cô thật sự không là gì cả.