Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 43




Ở Úc không có Tết Âm lịch, cũng không có ngày nghỉ thêm. May mắn là đêm Giao thừa năm nay rơi vào thứ bảy. Từ thứ tư đến thứ sáu Mộc Tử Quân đều không thể tập trung, mỗi khi cô tan ca về nhà thì Ninh Uyển vẫn còn đang du lịch bên ngoài chưa về.

Mỗi khi trở về, bà ấy lại khen Tống Duy Bồ tốt thế nào…

“Kiri.” Hôm đó về nhà cô lại nghe Do Gia cảm thán bên tai: “Chị thấy mẹ em đã hoàn toàn bị River chinh phục rồi.”

“Em cũng không ngờ anh ấy lại có sức hút với các bà mẹ trung niên như vậy.” Mộc Tử Quân trả lời.

“Đó là em đã đánh giá thấp khả năng của cậu ấy.” Do Gia nói: “Em nhìn thái độ của các dì ở phố người Hoa đối với cậu ấy mà xem, cậu ấy có thiên phú trong phương diện này lắm.”

Chiều ngày Giao thừa, thầy Tống — người có tài năng thiên bẩm trong nhiều phương diện đã sớm đến căn nhà thuộc sở hữu của mình dưới sự thúc giục của Ninh Uyển.

Để làm khách.

Ngoại trừ Steve về nhà ở Sydney, Do Gia và Tùy Trang cũng đến, cả nhóm tụ tập ồn ào trong phòng khách để chuẩn bị bữa cơm tất niên. Có người lớn chỉ huy, hiệu suất nấu nướng cao hơn hẳn so với lần tổ chức sinh nhật cho Mộc Tử Quân, trên bàn bày ra tám món ăn chưa từng có, thậm chí chiếc TV trước đây chỉ dùng để Steve chơi game còn chiếu cả chương trình Gala xuân của đài truyền hình trong nước.

Dù sao Do Gia cũng mới sang đây từ cấp ba, Steve không ở đây, người thực sự sinh ra và lớn lên ở đây chỉ có Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân không chắc là trước đây anh có xem chương trình Gala xuân cùng Kim Hồng Mai không, nên thừa dịp khi anh chuyển kênh mà hỏi.

“Hồi nhỏ chỉ xem được các kênh ở Úc, cũng không có mạng.” Anh nhìn chằm chằm màn hình, lơ đãng trả lời: “Hai năm trước khi ra đi, bà có chỉnh giúp nhưng tôi cũng không xem.”

“Bà” ở đây là chỉ Kim Hồng Mai.

Nghĩ đến cũng thật buồn cười, anh lớn lên ở phố người Hoa, thực ra anh hiểu rõ ý nghĩa của Tết Âm lịch đối với người Trung Quốc, nhưng trước đây anh chưa từng ngồi xuống xem chương trình Gala xuân cùng bà.

“Nhưng mà trước đây ở phố người Hoa cũng sẽ có hoạt động chứ? Anh cũng có thể cùng bà xem những hoạt động khác.” Mộc Tử Quân nhận ra sự tiếc nuối của anh, cố tìm đề tài khác.

“Có múa lân, chắc là ngày mai sẽ có.” Tống Duy Bồ điều chỉnh xong màn hình, đứng lên nhìn cô: “Ở trong nước cũng có phải không?”

“Tôi nghe nói ở Quảng Đông còn có.” Mộc Tử Quân nghĩ ngợi: “Nhưng mà ở nhà của tôi thì chưa thấy qua.”

“Vậy mai em có thể xuống lầu xem.” Anh nghiêng đầu chỉ ra đường lớn bên ngoài: “Quy mô rất lớn, có đội múa lân chuyên nghiệp.”

“Anh cũng đi à?”

“Tôi không biết múa lân.” Vẻ mặt Tống Duy Bồ ngạc nhiên: “Không phải cái gì tôi cũng biết, cái đó phải được huấn luyện.”

“Không phải…” Mộc Tử Quân bất lực: “Tôi hỏi là anh có đi xem không?”

Lúc này mới nhận ra, phút chốc hai người đều phì cười vì cuộc đối thoại khó hiểu này, Tống Duy Bồ nói: “Tôi có thể đi, khi nào tới tôi sẽ gọi cho em.”

Trong phòng bắt đầu có âm thanh của chương trình Gala xuân, bỗng nhiên không khí trở nên không khác gì trong nước. Tùy Trang từ bếp nhìn ra hướng phòng khách, sau đó quay lại tiếp tục làm bánh bao với Do Gia.

“Tốt quá.” Anh ta tự nói.

Do Gia nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cái gì?”

“Cậu đã quên rồi à?” Anh ta hạ giọng: “Giờ này năm trước, bà ngoại của River vừa mới qua đời hai tháng, cậu ấy không nhận điện thoại của tôi.”

“Tôi không biết.” Do Gia nhướng mày: “Lúc đó tôi chưa thân với cậu ấy, khi lên lớp trông cậu ấy rất bình tĩnh. Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi cũng không biết gia đình cậu ấy xảy ra chuyện.”

“Đúng vậy.” Tùy Trang lắc đầu: “Trước đây tôi nghĩ mất người thân là chuyện rất lớn, kết quả khi người bên cạnh thật sự gặp phải chuyện này, trái lại im ắng đến lạ thường, sau khi lễ tang kết thúc, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Người mất thì đã mất, người sống vẫn phải tiếp tục sống.

Như một cơn mưa to bất chợt trút xuống những ngày yên bình, sau đó mặt đất trở nên lầy lội. Bạn không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi ánh mặt trời làm khô nước mưa.

Bốn người trẻ tuổi vừa trò chuyện vừa phụ giúp chuyện bếp núc, bên kia Ninh Uyển cũng đã chuẩn bị xong bữa cơm. Đừng nói Kim Hồng Mai đã mất, ngay cả khi bà còn sống thì căn nhà này cũng chưa từng có nhiều người đến như vậy. Bên bàn ăn chỉ có bốn chiếc ghế dựa, Tùy Trang để Do Gia ngồi chiếc cuối cùng, anh ta cũng không nghĩ nhiều mà hỏi Tống Duy Bồ theo thói quen: “Còn ghế thừa không?”

Tống Duy Bồ: “Cậu ra ban công xem.”

Mộc Tử Quân & Do Gia: …

Ninh Uyển ngẩn người, đặt đũa xuống bàn, trên mặt treo nụ cười khó hiểu: “Tiểu Tống, con có vẻ rất quen thuộc với căn nhà Tử Quân thuê nhỉ?”

Lúc này Tống Duy Bồ mới nhận ra, lắp bắp một chút: “À, con, cái đó, trước đây…”

“——Trước đây anh ấy cũng từng làm công việc chuyển nhà!” Mộc Tử Quân lớn tiếng nói.

Tống Duy Bồ nhìn cô, phản ứng mất nửa giây rồi lập tức ngồi thẳng lưng.

“Đúng vậy đó dì.” Anh quyết đoán sửa lời: “Vì tiền, cái gì con cũng làm.”

Do Gia & Tùy Trang & Mộc Tử Quân: …

Cảm giác trình độ tiếng Trung của anh qua nửa năm rèn luyện cường độ cao, bây giờ vừa tốt vừa không tốt…

Bữa cơm tất niên kết thúc trong hỗn loạn, hai chàng trai nói chuyện rất dễ bị lộ tẩy, Tùy Trang vừa mở miệng thì Do Gia đã đạp anh ta dưới gầm bàn, đạp đến mức anh ta chỉ có thể tập trung ăn. Sau khi ăn xong, mọi người dọn dẹp sạch sẽ bát đĩa, màn đêm cũng chính thức buông xuống.

Tống Duy Bồ đang dọn dẹp những việc cuối cùng trong phòng khách, Mộc Tử Quân từ nhà bếp bước ra, lén lút đi đến bên cạnh và nhét một đồng xu mát lạnh vừa được rửa sạch vào túi anh. Anh liếc nhìn một cái, ngữ khí có hơi ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng hôm nay không ai ăn được.”

“Tôi ăn được đấy.” Cô ghé đầu vào anh: “Tôi muốn giữ lại cho anh. Anh có hiểu ý nghĩa của việc này không?”

“Có ấn tượng.”

Mộc Tử Quân có ý tốt, anh không từ chối, sau khi dọn dẹp xong thì đi đóng cửa sổ phòng khách. Từ cửa sổ phòng khách nhìn ra, có thể nhìn thấy con đường chính ở phố người Hoa. Năm mới đã đến, các cửa hàng dọc trên đường phố đều treo đèn lồng đỏ và câu đối, Tống Duy Bồ nhìn thoáng qua, giờ mới nhớ đến chữ “Phúc” cũ trước cửa hiệu sách chưa gỡ xuống.

Năm ngoái anh không đổi, lúc ấy Kim Hồng Mai vừa qua đời, mọi thứ trong nhà và hiệu sách anh đều giữ nguyên, bao gồm cả chữ “Phúc” mà bà dán lên cửa hiệu và cửa nhà. Hồi nhỏ anh còn hỏi Kim Hồng Mai tại sao chữ “Phúc” trong khu phố người Hoa đều phải dán ngược, bà nói nó có nghĩa là “Phúc đã đến”.

Ký ức của anh về truyền thống dường như đều như vậy, biết được một cách gián đoạn từ chỗ của Kim Hồng Mai.

“Tôi đến hiệu sách một lát.” Anh nói với Mộc Tử Quân, cúi xuống lục tìm dưới bàn trà một bộ chữ “Phúc” thừa, bỏ vào balo rồi đến chào Ninh Uyển. Lúc nãy Tùy Trang lúc vừa ra cửa, còn kéo Do Gia ra ngoài mua đồ. Bây giờ Tống Duy Bồ cũng đi, trong phòng chỉ còn lại Mộc Tử Quân và Ninh Uyển.

Cô tiễn anh xuống lầu, lúc quay lại, Ninh Uyển nhìn con gái mình bằng ánh mắt đầy hàm xúc.

Mộc Tử Quân bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.

“Mẹ nhìn con như vậy làm gì.” Cô cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bàn, mặc dù trên bàn đã chẳng còn gì.

“Mẹ thấy là trong lòng con có quỷ.” Ninh Uyển nói.

“Không có.” Cô quả quyết phủ nhận. Tiểu phẩm trên màn hình càng phát càng chán, chỉ nghe lời thoại đã khiến người ta buồn ngủ. Mộc Tử Quân gọi điện cho Do Gia để xác nhận cô ấy có mang chìa khóa, sau đó tắt TV và đóng cửa sổ, thúc giục Ninh Uyển trở về phòng.

Mấy ngày nay Ninh Uyển đến Melbourne đều ngủ chung phòng với Mộc Tử Quân, chỉ là mấy ngày trước ban ngày bà ấy chơi mệt, Mộc Tử Quân thực tập cũng vất vả, hai người luôn đi ngủ sớm. Nhưng tối nay, cả hai mẹ con đều có tâm sự, nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng cùng nhau mở lời.

“Mẹ…”

“Hai đứa…”

Mộc Tử Quân giơ tay bật đèn ngủ lên.

Ánh đèn chiếu lên hai khuôn mặt, dung mạo giống nhau đến bảy phần. Ninh Uyển quay sang nhìn cô con gái vừa tròn mười chín của mình với vẻ lo lắng, gần như trong lòng bà ấy đã hiểu rõ.

Làm mẹ nào có ai không hiểu con gái mình.

Không nói cái khác, chỉ cần nhìn vào ngữ khí của Mộc Tử Quân khi nói chuyện với Tống Duy Bồ, làm chuyện gì cũng luôn vô thức nhìn về phía anh, kể cả khi ăn cơm…

Anh luôn chăm sóc cô theo bản năng.

Dẫu sao Ninh Uyển cũng lớn tuổi hơn, bà không quan tâm đến những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Mộc Tử Quân, đó là chuyện giữa cô và bạn thân. Điều bà ấy quan tâm hơn là chàng trai kia — lần đầu con gái nhỏ rung động, có thể thành hay không cũng là một trải nghiệm trong đời, quan trọng là… chàng trai này có phải là một người biết chừng mực và thiện lương hay không.

Tạm thời bà ấy thấy đứa nhỏ này cũng không tệ lắm.

“Nói đi?”

Đèn ngủ chiếu sáng, bóng người in lên tường. Mộc Tử Quân trở mình lần nữa, nằm sấp trên giường, giọng nói có phần hờn dỗi: “Nói gì chứ, không phải mẹ đã nhìn ra hết rồi sao?”

“Đúng vậy, mẹ nhìn ra rồi.” Ninh Uyển đưa tay xoa đầu con gái: “Nhưng mẹ nhìn ra không phải là cậu ấy, mà là con.”

“Con thế nào?”

Bà ấy cười khẽ một tiếng.

“Hôm đó lúc hai đứa đến đón mẹ.” Bà ấy nói: “Lúc mẹ nhìn thấy con, mẹ đã rất ngạc nhiên.”

“Tử Quân, con biết không? Mẹ thấy con của ngày xưa đã trở lại.”

Câu này vừa nói ra đã khiến Mộc Tử Quân chậm rãi mở to mắt, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Ninh Uyển. Bà ấy vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô, nói xong thì lập tức chìm vào hồi ức.

“Khi con kết thúc điều trị, chuyên viên tư vấn đã nói với mẹ.” Bà ấy nhìn bóng người trên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Cô ấy bảo mẹ đừng lo lắng, con rất mạnh mẽ, con đang cố gắng vượt qua bóng ma của những ngày tháng đó. Cô ấy nói chỉ cần mẹ bảo vệ tốt cho con, không để con tiếp xúc với những ký ức tổn thương đó nữa, con sẽ trở lại là cô bé hoạt bát và dũng cảm như xưa.”

Rất lâu không nhắc đến đoạn ký ức đó, Mộc Tử Quân chìm vào im lặng ngắn ngủi.

“Nhưng mẹ vẫn luôn biết.” Ninh Uyển thở dài: “Rất khó để trở lại như xưa. Mẹ rất yêu con, bất luận con có dáng vẻ nào thì mẹ vẫn rất yêu con, chỉ là mỗi khi nghĩ đến hình ảnh hoạt bát và dũng cảm, không sợ trời không sợ đất của con lúc nhỏ, mẹ lại cảm thấy rất có lỗi với con… Nếu khi đó mẹ không rời xa con quá lâu, không giao con cho người khác nuôi, không bỏ qua những gì con nói qua điện thoại thì tâm lý của con cũng không gặp vấn đề, tính cách cũng không thay đổi…”

“Mẹ.” Mộc Tử Quân ngắt lời bà ấy: “Thật ra con đã không còn nhớ những chuyện hồi nhỏ, cho nên con cũng không quan tâm lúc ấy những người đó đã đối xử với con thế nào. Con đã trưởng thành rồi, nhắc đến chuyện cũ mãi cũng không có ý nghĩa gì.”

“Thật sự không nhớ rõ sao?”

“Không nhớ. Gần đây con học được rằng, việc lưu trữ ký ức của con người liên quan đến ngôn ngữ, khi đó không ai lắng nghe con nói, con cũng không nói nhiều, vì thế ký ức của giai đoạn đó thật sự đã biến mất.”

Trong phòng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

“Cục cưng của mẹ thật tuyệt vời, tự mình lớn lên, tự mình vượt qua.” Ninh Uyển khẽ vuốt tóc cô: “Mẹ thấy rất ngạc nhiên. Lần này đến Melbourne, mới nửa năm không gặp mà lúc nhìn thấy con, nhiều cử chỉ và biểu cảm của con khiến mẹ nhớ lại tính cách trước đây của con. Đã xảy ra chuyện gì sao? Đặc biệt là khi con ở bên cạnh đứa nhỏ đó… Con trở về dáng vẻ trước đây là vì cậu ấy sao?”

Phải không?

Có phải là vì Tống Duy Bồ không?

Mộc Tử Quân đờ đẫn nhìn trần nhà.

Anh đón cô đến Melbourne, sau đó xuất hiện trong cuộc sống của cô. Anh để cô làm việc ở hiệu sách của mình, đưa cô về nhà, cùng cô đến Bendigo, đi Sydney, Alice Springs… Họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều chặng đường.

Thật kỳ lạ, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã theo bản năng tìm đến anh để nhờ giúp đỡ.

Mà anh đối với cô, gần như không bao giờ từ chối.

Thật ra việc nhờ người giúp đỡ không phải là tính cách của cô. Giúp đỡ người khác… lại càng không phải là tính cách của anh.

“Mẹ à, con không biết phải nói thế nào.” Cô dùng tay che mắt: “Chỉ là khi ở bên anh ấy, con cảm thấy lòng mình xuất hiện rất nhiều dũng khí, cũng có thể trở lại làm con người trước đây của mình một cách an toàn hơn.”

“Vậy cậu ấy giỏi thật đấy.” Ninh Uyển cười: “Mẹ đã tốn nhiều thời gian để bù đắp như vậy cũng không thể khiến con có đủ dũng khí trở lại làm chính mình.”

Hốc mắt của cô bỗng cảm thấy cay cay, còn Ninh Uyển thì tự nói với mình.

“Bởi vì cậu ấy chưa bao giờ khiến con thất vọng, có phải không?” Bà ấy nhẹ giọng hỏi con gái: “Thuở nhỏ mẹ luôn làm con thất vọng, sau đó con không còn tin mẹ nữa… Thật ra mẹ có thể cảm nhận được.”

“Con không có…”

“Không sao đâu, là mẹ sai.” Ninh Uyển lau nước mắt cho cô: “Mẹ nhớ ngày cuối cùng chuyên viên tư vấn đã nhắc nhở mẹ, kết thúc điều trị không có nghĩa là hoàn toàn khỏi hẳn. Bây giờ mẹ rất vui vì con đã gặp một người. Người đó có thể giúp con hoàn thành phần còn lại của quá trình hồi phục, giúp con có dũng khí trở lại là chính mình lúc ban đầu.”

“Con cảm thấy mẹ cũng không làm gì sai.” Mộc Tử Quân nhắm mắt: “Lúc đó mẹ chỉ muốn học lên tiến sĩ, mẹ cũng có ước mơ riêng cần thực hiện. Người sai không phải là mẹ, mà là những người đối xử tệ với con. Đến bây giờ con vẫn rất ghét họ, không muốn tha thứ cho họ.”

“Mẹ cũng không tha thứ cho bọn họ.” Ninh Uyển nói: “Con thấy mẹ mấy năm nay rồi đấy, Tết cũng lười gặp họ, để ba con tự đi đối phó đi.”

Hai mẹ con nhỏ giọng cười rộ lên.

“Ngủ đi.” Ninh Uyển nói: “Sáng mai mẹ làm bữa sáng rồi gọi con dậy.”

“Dạ.”

***

Mộc Tử Quân cũng không ngờ mình lại ngủ một mạch đến trưa.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, tiếng khua chiêng gõ trống, thậm chí còn có tiếng pháo nổ vang vọng. Cô chui đầu vào gối âm thầm khó chịu, nhưng bỗng nhiên phản ứng được đây là chuyện gì, cô dựng thẳng người lên.

Bắt đầu múa lân rồi.

Trên điện thoại chỉ có một tin nhắn của Tống Duy Bồ [Đến rồi], nhưng anh cũng không thúc giục cô. Mộc Tử Quân vội vàng rời giường, nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách, là giọng của Ninh Uyển và Tống Duy Bồ.

Tiếng nói chuyện kèm theo tiếng nước cọ rửa đồ, cô dán vào cửa lén nghe một lúc lâu cũng không nghe được gì. Phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh, cô vừa định nghe kỹ lại thì nghe thấy tiếng hô to của Ninh Uyển truyền vào lỗ tai: “Con còn chưa chịu dậy à!??”

Cô sợ tới mức vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Tống Duy Bồ đang ngồi trên ghế sofa, Ninh Uyển đang ở phòng bếp nên anh không tiện lười biếng tựa lưng ra sau như bình thường, lưng thẳng tắp, có chút gò bó. Trong nháy mắt khi đối diện với Mộc Tử Quân, vẻ mặt anh hơi giật mình, ánh mắt nhìn cô có chút khác biệt so với thường ngày.

Cô bịa đại: “Đồng hồ báo thức của con không kêu.”

Thực ra cô không đặt đồng hồ báo thức.

Không biết Tống Duy Bồ đã đợi bao lâu, nhưng anh chỉ nhìn cô một lát rồi gật đầu, ra hiệu cô không cần vội. Trên bàn ăn đã có sẵn thức ăn, Ninh Uyển giục Mộc Tử Quân ăn xong, xem như ăn bữa trưa sớm.

“Đoàn múa lân đến đâu rồi?” Cô vừa ăn vừa hỏi Tống Duy Bồ, nghẹn đến tìm nước khắp nơi. Tống Duy Bồ đứng lên rót cho cô một ly rồi ngồi xuống chỗ đối diện bàn ăn, giọng điệu vẫn chậm rãi.

“Vừa qua khỏi một nửa.” Anh nói: “Còn nửa con phố nữa, em không cần gấp gáp.”

Tốc độ nói chuyện bình thường của anh cũng không nhanh, nhưng hôm nay lại có vẻ đặc biệt khoan dung. Mộc Tử Quân bưng bát cháo uống hết, lúc ngẩng đầu lên thấy Ninh Uyển đi đến thu dọn bát đũa, thoáng nhìn qua huých Tống Duy Bồ một cái.

“Dì à.” Anh đứng dậy, rất lễ phép thưa: “Chúng con đi xem múa lân trước.”

Hôm nay anh không mang gì, điện thoại cầm trực tiếp trên tay, đứng ở cửa đợi Mộc Tử Quân. Cô thay quần áo rồi ra khỏi phòng, hai người một trước một sau xuống lầu, cô nhìn thấy mô tô của Tống Duy Bồ đậu dưới lầu.

“Buổi sáng hai người nói gì vậy?” Cô theo sau anh hỏi.

Anh không trả lời ngay mà đi kiểm tra xăng của mô tô một chút. Mộc Tử Quân ngơ ngác nhìn động tác của anh, thấy anh quay về gara lấy ra một cái mũ bảo hiểm mới, cái của mình thì treo lên tay lái.

“Không nói gì cả.” Anh mới quay lại nhìn cô: “Đi xem múa lân trước đã.”

Thời gian họ xuống lầu thật đúng lúc, đoàn múa lân bắt đầu di chuyển từ đầu phố người Hoa, khua chiêng gõ trống, dừng lại thời gian ngắn trước mỗi cửa hàng, cuối cùng đến gần sòng bạc. Bà chủ quán ăn Thượng Hải cũng đứng tựa vào một bên cửa, trước cửa hàng chất đầy ghế cao, trên mái nhà treo một cây xanh.

“Đó là gì vậy?” Mộc Tử Quân đứng phía sau đám đông, kiễng chân nhìn.

“Là hái lộc.” Từ nhỏ Tống Duy Bồ đã nhìn thấy nhiều, hiển nhiên rất quen thuộc với cảnh tượng này.

Một con sư tử di chuyển khéo léo đã nhảy lên ghế, đầu sư đặt một chân lên lưng ghế, một chân khác bị đuôi sư ôm lấy. Sư tử màu vàng rực dần đứng thẳng, Mộc Tử Quân không cần kiễng chân cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa ấy lao ra từ đám đông. Đầu sư tiến gần mái nhà, tiếng trống chiêng dần dần dồn dập, chỉ thấy ngọn lửa nhảy mạnh lên một cái, ngậm lấy lộc non treo trên đó xuống.

Một tiếng chiêng vang lên báo hiệu chiến thắng, từ cành xanh bay ra một phong bao đỏ. Hái lộc là một dấu hiệu tốt, cả chủ cửa hàng treo phong bao và con sư tử nhận được phong bao đều vui vẻ. Trong đám đông không chỉ có người Hoa mà còn có nhiều gương mặt người da trắng địa phương, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng họ vẫn vỗ tay tán thưởng màn biểu diễn đặc sắc này.

“Những vũ sư này từ đâu đến vậy?” Mộc Tử Quân hỏi Tống Duy Bồ.

“Phố người Hoa có đội múa lân.” Anh nói: “Hầu hết đều là đời sau của những người Hoa lâu đời. Ở Boxhill cũng có đội múa lân, cơ bản là các khu người Hoa đều có đội múa lân của riêng mình.”

Mộc Tử Quân gật đầu, theo đám đông tiếp tục di chuyển.

Đội múa lân đi một mạch đến gần Bảo tàng Hoa kiều, họ biểu diễn một màn cuối cùng trên khoảng đất trống, quá mức quy củ, trái lại không sinh động như lúc hái lộc. Nhìn đội múa lân khua chiêng gõ trống, Mộc Tử Quân chợt nhớ lại phong thái của Đường Minh Hạc khi còn ở phố người Hoa, nhất định không thua kém gì những hậu bối này.

Hai dây pháo nổ xong, các nghệ nhân múa lân gỡ đầu lân xuống để lộ ra những gương mặt đen tóc đen, ai nấy đều toát lên vẻ hào hùng. Vài người trong đó rõ ràng là có quen biết với Tống Duy Bồ, khi đi qua anh còn va vai chào hỏi vài câu ngắn gọn rồi rời đi cùng các đồng đội khác. Điều này khiến Mộc Tử Quân một lần nữa nhận ra rằng, phố người Hoa là nơi anh lớn lên.

Cũng như khi ở sòng bạc, chỉ cần họ ở phố người Hoa, thái độ của anh đối với cô vẫn như một chủ nhà nhiệt tình, chu đáo.

“Xem xong chưa?” Anh quay đầu hỏi cô.

“Ừ.” Mộc Tử Quân gật đầu.

Hai người quay lại hướng về nhà, nhưng dáng vẻ của Tống Duy Bồ lại không giống như muốn đưa cô về nhà. Mộc Tử Quân nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm mà anh lấy ra, bỗng nhiên nhận ra có thể Tống Duy Bồ muốn đưa cô đi đâu đó.

Cô bước nhanh vài bước để theo kịp bước chân của anh, hỏi: “Muốn đi đâu sao?”

“Em có tiện không?”

Họ rẽ vào một con ngõ nhỏ, lại đi qua con hẻm chật hẹp, về đến dưới lầu căn nhà nhỏ màu đỏ gạch. Tống Duy Bồ mở điện thoại trả lời vài tin nhắn, bước lên mô tô, khởi động “rừm” một tiếng.

“Tôi quay về nói với mẹ một tiếng…”

“Không cần.” Tống Duy Bồ đội mũ bảo hiểm: “Tôi đã nói với bà ấy rồi.”

…?

Cho nên đây mới là câu trả lời chính xác cho câu hỏi vừa nãy sao?

Mỗi lần Tống Duy Bồ chở cô bằng xe máy đều khác với khi lái xe hơi. Khi lái xe hơi, đích đến luôn được định sẵn, trong lòng họ đã đạt sự nhất trí với nhau về mục tiêu. Nhưng khi đi mô tô, anh hiếm khi nói cho cô biết đích đến là nơi nào.

Mà cô cũng dần dần cũng không thích hỏi nữa.

Anh luôn đưa cô đến một nơi vượt quá tưởng tượng của cô, như một con tàu trôi dạt trên biển cả vô tận, dòng nước biển sẽ dẫn họ đến hòn đảo nhỏ chôn giấu kho báu.

Hôm nay cô không mặc váy, cách ăn mặc hôm nay phù hợp với loại phương tiện này hơn so với ngày hôm đó. Tống Duy Bồ ném mũ bảo hiểm cho cô, cô quy củ đội vào, lại cẩn thận ngồi lên ghế sau xe anh.

Thời tiết rất nóng.

Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm Tết Âm lịch ở Nam bán cầu, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cái Tết vào mùa hè. Cô đoán rằng Kim Hồng Mai cũng sẽ bị rối loạn bởi cảm giác lạc mùa, trong mỗi mùa hè đầy tiếng pháo, nhớ về cố hương với tuyết và dòng sông đóng băng.

Cô bỗng ý thức được, thực ra Kim Hồng Mai là dân chạy nạn từ miền Đông Bắc vào Nam, bà đã nhiều lần rời bỏ quê hương, từ vùng đất khắc nghiệt phía Bắc vượt qua sông Trường Giang, rồi lại vì chiến tranh mà tiếp tục chạy về phương Nam, thậm chí vượt qua dãy phân cách xích đạo đến một nơi khác biệt về mùa. Số phận con người bị thời đại xoay chuyển đến mức hoàn toàn không thể đoán trước, tính cách và tầm nhìn bị đập vỡ nhiều lần, rồi lại không ngừng được trùng tu kiến tạo, cho đến khi hoàn toàn tách rời với cái tôi trong quá khứ.

Thật kỳ diệu, Kim Hồng Mai ở nơi này và người phụ nữ mà cô chắp vá lại từ ký ức của ông nội hoàn toàn không phải là cùng một người. Cô từng rất tiếc nuối cho mối tình không có kết quả của họ, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy, đối với Kim Hồng Mai mà nói, có lẽ bà đã bước vào một cuộc đời rực rỡ hơn.

Chiếc mô tô rời khỏi trung tâm thành phố, đi lên một con đường hướng về phía Tây Bắc. Trong lúc đó Mộc Tử Quân đã quen với sự hoang vu của thành thị nơi đây, sau mảnh đất hoang là một rừng cây, Tống Duy Bồ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước một sườn đồi đầy cây bụi, bên đường có một khoảng đất trống được bao quanh bởi bức tường xi măng, thoạt nhìn như một nhà máy bỏ hoang.

Nhưng đây rõ ràng không phải nhà máy, ngay khi Mộc Tử Quân nhìn thấy cổng nhận dạng thì vẻ mặt lập tức cứng lại.

Khoảng đất trống trước cổng không có vạch kẻ, Tống Duy Bồ dừng xe máy ở đó, ra hiệu Mộc Tử Quân đưa lại mũ bảo hiểm cho anh. Cô lặng lẽ làm theo, không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng.

“Pằng!”

Tiếng súng nổ vang lên từ bên trong khuôn viền tường chắn, cũng do vị trí nơi này khá hẻo lánh nên âm thanh mới vang vọng như vậy. Tống Duy Bồ gọi một cuộc điện thoại, sau đó đứng bên cạnh Mộc Tử Quân, có vẻ như đang chờ người bên trong ra đón họ.

Tiếp theo là vài tiếng súng nữa vang lên từ trong khuôn viền tường chắn, cô hơi nghiêng đầu. Vì buổi sáng ra ngoài vội vàng, Mộc Tử Quân chỉ buộc tóc đuôi ngựa cao, mái tóc đung đưa theo từng cử động, giống như hình ảnh của cô ngày ở Alice Springs.

Cô mặc áo sơ mi và buộc tóc đuôi ngựa trông rất đẹp, mái tóc bồng bềnh như nữ thợ săn trong thần thoại Hy Lạp, giống như thuyền trưởng ngồi trên cột buồm, tràn đầy sức sống và mang vẻ đẹp tinh khôi.

Đây mới là con người thật của cô.

“Sáng nay.” Cuối cùng cô cũng mở lời: “Anh đã nói về chuyện này phải không?”

“Không phải dì chủ động nhắc đến.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Có làm em khó chịu không?”

“Không sao.”

“Em có thể khó chịu mà.” Anh nói: “Em có thể giận dỗi với tôi, tùy hứng đòi hỏi những yêu cầu vô lý, làm mọi thứ em muốn. Ở bên tôi, dù em có dáng vẻ gì đều được, giống như em… lúc nhỏ.”

Cô bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay, trong lòng như có thứ gì đó bị chôn vùi nhiều năm đang điên cuồng muốn phá đất mà lên.

“Tôi muốn bắn súng.” Cô lau mặt, không có nước mắt, giọng nói cũng được điều chỉnh tốt, chỉ có chút cứng nhắc.

“Được.” Anh nói: “Chúng ta chờ huấn luyện viên ra.”

Họ vừa nói xong không lâu, một người châu Á trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo, mặc áo bảo hộ màu cam bước ra từ bãi tập bắn nhiệt tình chào hỏi Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân nghe họ trò chuyện, dường như anh ta là bạn học trung học của Tống Duy Bồ, hiện đang làm huấn luyện viên ở đây, sáng nay họ đã liên lạc với nhau.

Tống Duy Bồ bảo anh ta nói tiếng Trung với Mộc Tử Quân, anh ta cũng lịch sự đổi ngôn ngữ, dù trình độ không bằng Steve. Cũng may là Mộc Tử Quân đã hiểu rõ các quy tắc bắn súng, vừa nghe vừa đoán, đi theo anh ta thẳng vào bãi tập bắn trong khuôn viên có tường bao quanh.

Chỗ đứng bắn là một cái lều đơn giản, trên bàn đã chuẩn bị sẵn súng và đạn. Hai bên không ngừng vang lên tiếng súng nổ, tiếng nổ bạo liệt, khoảng cách gần đến mức làm tim người ta đập nhanh.

Nhưng tim cô cũng không kiểm soát được, vì hưng phấn mà đập thình thịch.

“Cần tôi làm mẫu không?” Huấn luyện viên hỏi.

Mộc Tử Quân lắc đầu, ngay sau đó là giọng nói của Tống Duy Bồ: “Em ấy rất chuyên nghiệp.”

Trong giọng nói của anh còn có chút tự hào.

Anh dường như rất thích tự hào thay cô, chữ cô viết đẹp, anh đang bị sốt cũng nhớ khen, kỹ thuật bắn súng của cô chuẩn, anh cũng muốn khoe với bạn cũ. Mộc Tử Quân cười một tiếng bất lực, ngước nhìn sang anh, đối phương cũng đang khoanh tay nhìn cô chăm chú.

“Tôi không nói sai mà.” Anh hỏi: “Tay thiện xạ bắn trúng con mồi trong sa mạc?”

“Tôi đã không bắn nhiều năm rồi.” Cô cúi đầu để làm quen với khẩu súng: “Lần đó là may mắn thôi.”

Trên bàn có sẵn các loại súng cỡ lớn nhỏ, lâu rồi cô không chạm vào súng, khi chọn súng thì vô thức chọn khẩu cỡ nhỏ giống mấy cô gái bên cạnh. Huấn luyện viên đã quen với việc này, nhưng Tống Duy Bồ lại đứng bên cạnh chỉ tay: “Cỡ lớn mới đã.”

Đường kính to thì viên đạn cũng lớn, sức giật mạnh gấp đôi. Mộc Tử Quân liếc nhìn anh một cái, không vui nói: “Anh muốn thử thì tự mình bắn cỡ lớn đi.”

“Tôi không bao giờ thử những thứ mình chưa làm qua trước mặt người khác.” Tống Duy Bồ nói: “Sẽ làm tổn hại hình tượng toàn năng của tôi.”

… Tôi khinh.

Nhưng mà cô do dự một lúc, như bị ma xui quỷ khiến mà đổi sang khẩu súng cỡ lớn.

Huấn luyện viên đưa tai nghe cho Mộc Tử Quân, cô đeo vào, ngay lập tức bị ngăn cách khỏi sự ồn ào bên ngoài. Đã nhiều năm rồi cô không chạm vào những linh kiện lạnh lẽo này, nhưng không ngờ rằng việc huấn luyện từ thời thơ ấu đã trở thành ký ức cơ thể, cô lại hành động theo bản năng lần nữa, nạp đạn vào súng.

Khẩu súng rất nặng, cô đặt báng súng lên vai, tâm mắt nhắm ngay ống ngắm, điều chỉnh báng súng, nhanh chóng tìm thấy điểm chữ thập ở giữa hồng tâm.

Cô bóp cò.

Viên đạn rời nòng.

Tiếng súng vang lên, tiếng rít cắt không khí, sắc bén, chói tai —

Xuyên thủng hồng tâm.

Đây chỉ mới là viên đạn đầu tiên.

Viên đạn thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Mỗi viên đạn là một tiếng rít, mang theo sức giật rất lớn, liên tục va vào vai cô từng cái một. Huấn luyện viên đứng bên cạnh nhanh chóng nhận ra khẩu súng cỡ này có vẻ quá nặng đối với Mộc Tử Quân, định bước qua gọi cô dừng lại — nhưng bị Tống Duy Bồ ngăn cản.

Anh lắc đầu rồi quay lại, ánh mắt rơi vào Mộc Tử Quân đang cắn môi chịu đựng sức giật trên người. Cũng may là anh đã yêu cầu huấn luyện viên chuẩn bị đệm vai, với loại đạn này có lẽ chỉ bị bầm tím chút thôi.

Những viên đạn đầu tiên rất chính xác, nhưng càng về sau, có lẽ vì vai quá đau không thể chịu nổi, độ chính xác khi bắn giảm dần. Nhưng đạn vẫn chưa bắn hết, Tống Duy Bồ đứng bên cạnh nhìn Mộc Tử Quân, nhìn mái tóc đuôi ngựa và dáng người căng thẳng dưới chiếc áo sơ mi của cô, bên tai anh lại vang lên những lời của Ninh Uyển sáng nay.

“… Nếu có thể làm lại từ đầu, dì sẽ không cùng ba con bé đi du học tiến sĩ, cũng sẽ không giao nó cho ông nội nuôi.”

“Dì cứ nghĩ ông nội đối xử tốt với nó là đủ, nhưng không ngờ rằng ông lại bị bệnh, nên chúng tôi chỉ có thể gửi nó cho người thân khác nuôi. Những người đó bề ngoài giả vờ tận tâm, nhưng sau lưng lại nói móc đứa trẻ. Rõ ràng trước đây là một đứa trẻ vui tươi và dũng cảm, nhưng sống ba năm ở nhà người khác lại trở nên nhút nhát, không còn tự tin nữa, thậm chí giao tiếp cũng gặp vấn đề…”

“Hồi nhỏ con bé rất thích bắn súng, ông nội cũng thường dẫn nó đi tập. Nhưng khi dì trở về, con bé lại không dám cầm súng nữa, nó nói rằng người lớn bảo đây không phải là thứ con gái nên chơi…”

“… Thật ra khi nó gọi điện cho dì đã nhắc đến việc này, nhưng lúc đó dì chỉ lo viết luận văn tốt nghiệp, hoàn toàn không hiểu được nó đang cầu cứu. Sau này dì đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý, chuyên viên tư vấn nói với dì rằng, nó chắc chắn đã chịu nhiều cú sốc và phủ nhận nên mới trở nên khép kín và tự ti như vậy…”

“Cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng cải thiện được đôi chút, nhưng đứa con gái ngày xưa không bao giờ trở lại nữa. Bây giờ tuổi con bé cũng không lớn lắm, nhưng gặp chuyện gì cũng không thích nói với dì, không biết làm nũng hay giận dỗi… Dì thà rằng có một đứa con gái hay khóc hay cười, không kiểm soát được cảm xúc của mình.”



Viên đạn cuối cùng rời khỏi nòng.

Cơ thể căng thẳng của Mộc Tử Quân lập tức thả lỏng, vai cũng đau rõ rệt hơn sau tiếng súng cuối cùng. Cô buông cò súng, ngón tay và cổ tay bị rung lên đến tê liệt, đầu gối đang quỳ xuống đất cũng nhức mỏi, gần như không thể đứng dậy.

Phía sau bỗng có người vươn tay đỡ lấy cô.

Anh vòng tay qua người, nắm lấy cánh tay cô, tay kia thì đỡ vai cô, mang lại cho cô sự hỗ trợ ngoài mong đợi. Dưới sự giúp đỡ của anh, Mộc Tử Quân khó khăn đứng vững, cố gắng nắm chặt tay phải bị tê liệt, cuối cùng cũng tìm về chút ít cảm giác.

Cô xoa nhẹ bả vai một chút, khi chạm vào không thể kiềm chế mà rên lên một tiếng. Tống Duy Bồ giúp cô tháo đệm vai ra, dưới chiếc áo sơ mi trắng đã xuất hiện vài vết bầm xanh.

Vừa rồi anh vẫn luôn chịu đựng không can thiệp, nhưng lúc này cũng không kìm được mà nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên vai cô thế nào cũng không thể dời đi.

Mộc Tử Quân nhìn thấy ánh mắt đau lòng không kiềm chế được của anh, trong cổ họng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Người dẫn cô đi bắn súng là anh.

Người để cô bắn cỡ lớn cũng là anh.

Anh tự ý điều tra quá khứ của cô, để cô trút hết nỗi ấm ức và tiếc nuối qua từng viên đạn. Lúc trước anh yêu cầu sự giúp đỡ từ cô, nhưng sau khi phát hiện ra cô cũng không hoàn hảo như vậy, anh lại bảo cô có thể dựa vào anh.

Vai càng lúc càng đau hơn, trong mắt cô dâng lên một tầng nước mắt. Anh thử chạm vào một chút thì nhận lại một tiếng nghẹn ngào của cô: “Ai bảo anh đưa tôi đến đây, đau chết mất.”

Anh chuyển ánh mắt về lại khuôn mặt cô, thấy nước mắt thì lập tức có chút hoảng loạn.

Huấn luyện viên cũng có chút ngạc nhiên, vội vàng bước tới hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Tống Duy Bồ vội vã lắc đầu, cảm ơn bạn mình rồi kéo tay Mộc Tử Quân dẫn cô rời đi, đi thẳng tới chỗ đỗ xe.

Anh đi trước, cô bị anh kéo tay theo, vừa đi vừa khóc, khóc đến mức anh cũng nhận ra, nước mắt mãnh liệt này không phải lỗi của anh.

Trước cổng trường bắn có một xe bán nước giải khát, anh để cô ngồi lên yên sau của chiếc mô tô rồi đi mua một chai nước đá. Cô ngồi nghiêng trên yên sau dùng nước đá chườm mặt, ngẩng lên thì thấy anh đang khoanh tay nhìn cô cười.

Mộc Tử Quân bực bội nói: “Anh cười gì chứ!”

“Đây chính là tính cách thật của em phải không?” Tống Duy Bồ hỏi.

Cô lập tức chán nản phủ nhận ngay: “Không phải! Bây giờ tôi đang giận! Vốn dĩ tính tình của tôi rất tốt và dịu dàng!”

“Được được được.” Tống Duy Bồ vẫn cười tiếp, trong giọng nói đều là dỗ dành: “Vậy có thể nào nhờ cô Mộc tốt tính và dịu dàng đừng khóc nữa không, bây giờ tôi rất lo dì sẽ nghĩ tôi bắt nạt em đấy.”

Cô hít mũi một cái, ngồi thẳng lên, lúc này Tống Duy Bồ mới lên xe.

“Cho nên trước đây em luôn nói rằng tôi đừng bỏ mặc em…” Anh nghiêng đầu nhìn cô, đội lại mũ bảo hiểm cho cô: “Là vì lúc nhỏ luôn không có ai quan tâm em sao?”

“Không phải.” Cô vẫn tiếp tục bướng bỉnh: “Tôi chỉ đang giải thích nghĩa của từ ‘bỏ gánh’ cho anh thôi.”

Được được, em nói cái gì thì là cái đó.

Tống Duy Bồ khởi động mô tô, động cơ bắt đầu rung lên. Anh đội mũ bảo hiểm cho mình, cách một lớp kính hỏi: “Lần sau khi nào em muốn đi bắn súng?”

Mộc Tử Quân cài mũ bảo hiểm, âm thanh cũng bị kẹt trong mũ.

“Mùng năm mẹ tôi sẽ về nước.” Cô nói: “Tiễn mẹ xong, anh đi cùng tôi.”

“Được.”

“Anh cũng phải bắn.”

Tống Duy Bồ khởi động mô tô, có hơi ngạc nhiên, quay đầu lại một chút: “Tại sao?”

“Muốn xem anh xấu mặt.” Mộc Tử Quân nói: “Khó khăn lắm mới tìm được thứ anh không giỏi.”

Tống Duy Bồ: …

Được được!

***

Ninh Uyển rời nhà năm ngày, ba Mộc Tử Quân cũng gọi điện thoại cho vợ mình năm ngày. Tối mùng năm, Ninh Uyển để lại một tủ lạnh đầy thức ăn cho Mộc Tử Quân, sau đó thu dọn hành lý về nước.

Cũng là chuyến bay nửa đêm, khoảng trưa mai sẽ đến. Tống Duy Bồ lái xe đưa hai mẹ con ra sân bay, trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, như thường lệ là những lời dặn dò trong cuộc sống, giống như Kim Hồng Mai trước đây hay nói với anh.

“Vậy tháng bảy con về nước phải không?” Mộc Tử Quân hỏi Ninh Uyển.

“Tháng bảy về đi, dù sao ông nội con cũng đã nói.” Ninh Uyển thở dài: “Mùa đông này ông muốn tự mình đi Thượng Hải, đừng ai đi theo, cũng không muốn gặp ai.”

“Ông đã khỏe hẳn chưa…”

“Dù sao lúc gọi điện thoại mắng người cũng đầy nội lực, người già rồi, tính tình thiếu gia hồi trẻ lại quay về.”

Mộc Tử Quân gật đầu, cuối cùng cũng lưu luyến nói tạm biệt với Ninh Uyển rồi tiễn bà ấy vào cửa an ninh. Quay đầu lại, cô thấy Tống Duy Bồ đang dựa vào một cây cột gần đó, bộ dạng trông như vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có biểu cảm gì vậy?” Mộc Tử Quân hỏi với giọng kỳ lạ.

Tống Duy Bồ không trả lời ngay, chỉ lắc lắc chìa khóa xe trong tay rồi xoay người dẫn cô về bãi đỗ xe.

Em không cần gặp mẹ vợ, em không hiểu đâu.

Ngày mai cô còn phải đến phòng khám thực tập, anh cũng có lớp hè vào buổi sáng. Hai người vội vã lái xe về phố người Hoa, đèn trong nhà vẫn sáng, Do Gia đang xem phim, tiếng cười của cô ấy vọng xuống dưới lầu.

Mộc Tử Quân ngồi ở ghế phó lái, nhớ lại Do Gia nói rằng ngày mai cô ấy sẽ chuyển đi, bảo cô yên tâm đi làm không cần lo lắng. Nhưng Tống Duy Bồ vẫn chưa nhắc gì về chuyện anh quay lại.

“Cuối tuần đi bắn súng không?” Anh tắt máy hỏi.

“Anh bận lắm à?”

“Tàm tạm.” Anh nghĩ một lúc: “Chỉ là khóa học sắp kết thúc, có vài tác phẩm cần nộp.”

“Vậy anh lo xong chuyện trường học trước đi.” Mộc Tử Quân tháo dây an toàn và đeo túi lên vai: “Do Gia nói anh tháng sau sẽ đi Sydney?”

“Đúng, trước trận đấu có buổi giao lưu.” Anh gật đầu: “Phải đi một tuần.”

“Một người bận rộn.” Cô xuống xe, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, đầu nghiêng nhẹ: “Vậy đừng quay lại đây sớm, đỡ mất thời gian của anh.”

Tống Duy Bồ hiểu ý cô, cười cười hỏi ngược lại: “Vậy em có muốn tôi quay lại không?”

“Tôi sao cũng được.” Cô đáp.

“Thật sao?” Anh khởi động xe, hạ cửa sổ xuống mức thấp nhất, thình lình đưa một phong bì qua ghế phụ: “Vậy đưa lương cho em trước.”

… Bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Mấy tuần này Mộc Tử Quân thực tập ở phòng khám, không hề đến tiệm sách thì lấy đâu ra lương. Nhưng Tống Duy Bồ đã đưa phong bì qua cửa sổ, cô bối rối nhận lấy, sau đó nhìn chiếc xe bán tải phóng đi.

Trước đây trong phong bì thường có tiền và một viên kẹo chocolate, từ bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, nhưng cảm giác lần này lại khác hẳn. Từ cửa sổ phòng khách trên lầu vẫn đang vang lên tiếng nhạc nền của chương trình truyền hình, cô đứng giữa đêm hè và tiếng ồn mở phong bì ra, dốc ngược đầu phong bì.

Một vỏ đạn rơi vào lòng bàn tay, kèm theo một thẻ thành viên của trường bắn và một mẩu giấy gấp nhỏ. Cô mở tờ giấy trắng ra, trên đó vẫn là chữ viết không đẹp lắm của Tống Duy Bồ:

“Phần thưởng cuối năm cho xạ thủ siêu đẳng.”