Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 45




Hoạt động tại Sydney kéo dài một tuần, những ngày Tống Duy Bồ không có mặt trôi qua thật bình thường.

Phong cách làm việc của người này không giống Mộc Tử Quân, cô luôn báo cáo ngay khi có tiến triển mới, còn anh thì phải tự sắp xếp thứ tự rõ ràng mới cập nhật tiến độ.

Vậy nên đến tận đêm trước khi về, anh mới gửi cho cô một tin nhắn [Tôi gặp Chúc Song Song rồi.]

Mộc Tử Quân rất căng thẳng: [Bà ấy nói gì?]

River: [Có chút phức tạp.]

River: [Mai trở về rồi nói sau.]

Kiri: [À, vậy mấy giờ anh về?]

River: [9 giờ, em ăn gì không tôi mang về cho?]

Kiri: [Không cần đâu, chiều mai tôi phải đi lấy tài liệu thay chị Tô Tố.]

Kiri: [Bên đó có một quán burger rất hot, tôi định ăn xong mới về ~]

River: [À.]

River: [Vậy em mang về cho tôi đi.]

Mộc Tử Quân: …

Thực tập gần ba tháng, cuối cùng cô cũng bị giao cho công việc mà thực tập sinh ghét nhất – đến vùng ngoại ô lấy dữ liệu từ một viện dưỡng lão. Nhưng gần đây cô cũng chán ngồi ở văn phòng rồi, đến chỗ đó phải đổi hai lần tàu điện rồi chuyển sang tàu hỏa, lộ trình hơn hai tiếng, đi đi về về mất cả buổi chiều, ngắm cảnh dọc đường còn thoải mái hơn ngồi trong văn phòng nhiều.

Mộc Tử Quân tính toán rất kỹ lưỡng, lấy xong tài liệu rồi đi mua hai cái burger, một cái cho Tống Duy Bồ, cô thì tìm một chỗ dưới bóng cây rung chân ăn phần của mình, rồi vui vẻ lên tàu hỏa trở về.

Sau đó… cô ngồi nhầm hướng.

Khi nhận ra cảnh vật dọc đường càng lúc càng hoang vắng, cô vội vàng xuống tàu, đợi một tiếng mới có chuyến tàu khác quay lại. Đúng lúc điện thoại hết pin, người trên toa tàu rất thưa thớt, có vài tên vô gia cư tinh thần không tỉnh táo thấy rõ, dáng vẻ lượn lờ trong tàu khiến cô cảm thấy căng thẳng.

Sân ga đổi tàu điện cũng là điểm cuối của chuyến tàu này, Mộc Tử Quân cắn răng bước xuống, nhìn thoáng qua thì thấy một người đàn ông tóc vàng lòa xòa say khướt cũng bước xuống theo. Từ nhà ga đến trạm tàu điện còn một đoạn đường, cô càng đi nhanh, gã cũng đi nhanh hơn. Sắc trời đã tối, lại không phải cuối tuần, vùng rìa thành phố đã không còn bóng người. Mộc Tử Quân thò tay vào balo mò mẫm nửa ngày, phát hiện thứ duy nhất có thể tự vệ được lại là… cái burger mới mua.

Ném burger vào mặt người ta thì có thể tranh thủ được bao lâu để chạy trốn?

Đầu óc cô rối bời, ngón tay chạm vào cạnh điện thoại, phát hiện màn hình đã tắt ngúm ––– 

Sao có thể xui xẻo đến mức này!

Gần như ngay lúc cô thầm oán giận trong lòng, tiếng bước chân theo đuôi phía sau cũng trở nên dồn dập hơn, lao thẳng về phía cô, tiếng thở dồn dập trong đêm tối tĩnh lặng càng thêm nặng nề. Cô cũng không chút do dự bắt đầu chạy về phía trạm tàu điện, hy vọng có người chờ tàu làm tên đàn ông vô gia cư này e ngại.

……

……

Nhưng trạm tàu điện cũng không có ai!

Mộc Tử Quân tuyệt vọng, vừa tuyệt vọng vừa bước đi, tiện thể nhanh chóng phân tích đơn giản bố cục trạm tàu điện. Chạy thì không kịp rồi, ít ra trạm tàu điện cũng có đèn, đi về phía trước thì lại càng tối đen, vậy nếu cô áp dụng chiến thuật “Tần Vương quanh cột” (*) thì có thể tranh thủ cho mình chút thời gian, chờ người khác hoặc tàu điện đến?

(*) Trong cuộc chiến giữa Tần Vương (秦王) và đối thủ, khi Tần Vương bị dồn vào đường cùng trong một căn phòng với các cột trụ. Thay vì đầu hàng, Tần Vương đã sử dụng chiến thuật chạy quanh các cột trụ để tránh đòn tấn công của đối thủ, tạo ra cơ hội phản công và lật ngược tình thế.

Cô chỉ là thực tập sinh đi lấy tài liệu thôi mà!

Gần như ngay khi Mộc Tử Quân sắp sụp đổ, một bóng đen xuất hiện từ bụi cỏ sau ga tàu điện, sau bóng đen đó là một thân hình thon dài. Ánh sáng không rõ, Mộc Tử Quân thấy bóng đen kia cúi người, phản ứng đầu tiên hiện ra trong đầu cô là: Kangaroo Úc đã bắt đầu tiến vào nội thành rồi sao?

Kangaroo có khả năng hăng hái làm việc nghĩa không?

Cô thật sự hoảng loạn đến mức đầu óc có chút chập mạch.

“Kangaroo” lặng lẽ đứng trong bóng tối, cổ họng phát ra một chuỗi âm thanh gầm gừ làm dấy lên cảm giác cảnh giác bản năng. Mộc Tử Quân dừng bước, nhất thời không biết phía trước vô định hay người phía sau mới nguy hiểm hơn.

Giây tiếp theo, bóng đen kia lao thẳng về phía cô như mũi tên.

Mộc Tử Quân hét lên “Á”, lấy chiếc burger trong túi ra ném về hướng đó, quả nhiên ném trượt, chiếc bánh rơi xuống đất “phịch” một tiếng vỡ tan tành. Trong khoảnh khắc khi bóng đen đến trước mặt, cô theo phản xạ ngã ra sau, tầm mắt chỉ thấy bóng đen… xẹt qua người cô.

Sau cơn bùng nổ ngắn ngủi, bóng đen điều chỉnh hơi thở, bắt đầu rưng rưng sủa lớn đầy khí lực, bốn chân chuyển hướng đứng chắn trước mặt cô, điên cuồng gầm gừ về phía gã vô gia cư tóc vàng.

Chú chó khổng lồ to như một con sói lông óng ánh bị chọc giận, làm cho gã kia sợ đến mức phải hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi này. Mộc Tử Quân chưa hết kinh hoàng, hai tay chống xuống mặt đường xi măng, sửng sốt một lúc sau mới nhận ra mình đang đau.

Vừa rồi ngã quá mạnh, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị trầy xước. Chú chó xua đuổi mối đe dọa rồi lại uốn éo thân mình vòng đến cạnh cô, thân hình khổng lồ dựa vào chân cô, dùng đầu của mình cọ vào chỗ bị thương, nâng cánh tay cô từ trạng thái buông thõng lên.

Mộc Tử Quân có chút lúng túng.

Chú chó này nhìn rất quen mắt, cô khó lòng không có những liên tưởng tương ứng.

Quả nhiên, lúc này bóng người trong bóng tối cũng đi đến trước mặt cô, cúi người đỡ cô dậy. Mộc Tử Quân ngẩng đầu thì thấy Ryan đang đứng giữa ranh giới của ánh đèn đường và bóng cây, áo sơ mi trắng nửa sáng nửa tối.

Lòng bàn tay và khuỷu tay của cô đều bị thương nên không có cách đáp lại anh ấy, nên chỉ vẫy tay, tự chống xuống đất đứng dậy. Trong suốt quá trình đứng dậy, chú chó sói đều dùng vẻ mặt quyến luyến lăn qua lăn lại quanh chân cô, làm cho ánh mắt lơ đãng mà Ryan để lại cũng ẩn chứa một tia ghét bỏ.

Mộc Tử Quân đứng thẳng người, lúc này mới có sức điều động những kiến thức ít ỏi về ngôn ngữ ký hiệu của mình.

Mộc Tử Quân: [Cảm ơn anh, người đó cứ đi theo tôi.]

Ryan: [Buổi tối ở khu vực phía Bắc không an toàn, sao cô lại tự mình đến đây?]

Mộc Tử Quân: [Tôi đi xe, nhưng đi nhầm hướng.]

Anh ấy hiểu ký hiệu tay của cô, gật đầu, cúi xuống vỗ đầu Steve khích lệ. Bổ nhào vào cùng một người, lần trước thì bị mắng, mà lần này lại được khen ngợi, chú chó sói phấn khởi đứng lên vẫy đuôi đi ăn chiếc burger Mộc Tử Quân ném xuống đất.

Mộc Tử Quân: “A cái đó tôi để cho…”

… Thôi vậy.

Cô còn có thể nhặt lên mang về cho Tống Duy Bồ không.

Từ bỏ việc cứu giúp chiếc burger, Mộc Tử Quân quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Ryan.

Mộc Tử Quân: [Chuyến tàu điện tiếp theo khi nào đến?]

Ryan: [Thời gian chuyến cuối đã qua rồi, tốt nhất là cô nên gọi taxi.]

Mộc Tử Quân: …

Cô lục túi, xác nhận điện thoại của mình đã hết pin, đành phải bất đắc dĩ ngước lên, ký thác hy vọng cuối cùng vào Ryan.

Mộc Tử Quân: [Điện thoại của tôi hết pin rồi, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không?]

Ryan: [Tôi chỉ mang nó ra ngoài đi dạo thôi, không mang theo điện thoại.]

… Tình thế gì đây!

Steve đã ăn xong cái bánh hamburger, ngoài miệng vẫn còn dính nước sốt. Mộc Tử Quân không còn cách nào khác, đành ngồi xổm xuống xoa đầu nó, nó lập tức chui đầu vào lòng cô như thể đã quen biết từ lâu.

Trên đầu truyền đến một tiếng cười, đây là lần đầu tiên Mộc Tử Quân nghe được âm thanh của Ryan. Đúng như lời Do Gia đã nói, anh ấy chỉ bị khiếm thính chứ dây thanh quản không có vấn đề. Người không nghe được rất khó có thể học nói, nhưng tiếng cười không bị ảnh hưởng, đây là một âm thanh rất dễ nghe.

Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, thấy anh ấy nhặt dây dắt của Steve rồi làm ký hiệu với cô: [Nhà tôi ở gần đây, nếu cô không phiền thì có thể sạc điện ở nhà tôi.]

Không còn cách nào khác, lại thêm một cái đầu chó cứ cọ vào lòng làm toàn bộ phòng tuyến của cô sụp đổ, Mộc Tử Quân gật đầu, đứng dậy đi theo Ryan về nhà.

Đi được vài bước thì cô hỏi: [Tại sao anh lại đi ra từ trong bụi cây?]

Ryan kéo dây dắt, Steve nhanh chóng theo sát, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, một người một chó lại đi vào bụi cây, Mộc Tử Quân cũng đành kiên trì đi theo. Trước khi ánh sáng biến mất, cô thấy anh ấy dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời: [Nó tự chọn đường đi.]

Trước đây Mộc Tử Quân có đến khu phía Bắc vài lần, nhưng đều là đi bằng tàu điện, chưa bao giờ đi sâu vào khu dân cư ở đây, nghe Tống Duy Bồ nói trị an ở đây chỉ mới chuyển biến xấu trong hai năm gần đây, khi anh còn nhỏ không có chuyện này. Nhà của Ryan ở ven đường, liền kề với vài ngôi nhà khác, trước cửa lớn có một khu vườn rất nhỏ, gần như chỉ cần đi vài bước là tới cửa chính.

Ngôi nhà không tính là mới, khóa cửa cũng rất cũ. Anh ấy dùng chìa khóa mở cửa để Steve chạy vào trước, sau đó dẫn Mộc Tử Quân vào.

Đèn trong phòng không sáng lắm, nhưng ánh sáng rất nhu hòa. Khi Mộc Tử Quân vào đến phòng khách mới nhận ra, nguyên nhân ánh sáng êm dịu là do trong phòng có nhiều trang sức ngọc trai.

Ngọc trai trơn bóng.

Cô bồn chồn ngồi xuống trong căn phòng đầy ánh ngọc, bên chân có thêm chú chó sói đen nằm im lìm. Ryan hỏi mượn điện thoại của cô, sau đó tìm dây sạc cạnh ghế sofa giúp cô cắm sạc.

Lần đầu tiên Mộc Tử Quân cảm thấy thời gian từ lúc cắm sạc cho đến khi điện thoại tự khởi động lại lâu đến vậy.

Ryan thì rất tự nhiên, anh ấy tiện tay cầm một cuốn tạp chí thiết kế trên bàn trà lật xem. Mộc Tử Quân không có điện thoại để dời lực chú ý, cô thận trọng ngồi trên ghế sofa, cách duy nhất để giết thời gian là gãi bụng cho chú chó nằm trên chân cô.

Đột nhiên có tiếng cười khẽ từ phía đối diện, Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ryan dừng lại trên người Steve đang rất ngoan ngoãn trong tay cô.

Dường như anh ấy rất quan tâm đến chú chó này.

Ryan ra ký hiệu với cô: [Tại sao nó lại thích cô như vậy?]

Mộc Tử Quân: [Chắc nó hướng ngoại thôi.]

Ryan lắc đầu: [Không, bình thường nó rất nghiêm túc.]

… Nghiêm túc?

Mộc Tử Quân nhìn Steve đang nghiêng đầu thè lưỡi với cô, từ chối cho ý kiến.

Điện thoại vẫn chưa có dấu hiệu khởi động máy, Mộc Tử Quân thở dài, cô nghĩ có lẽ là vì 1% pin trước khi ngắt điện đã được dùng hết toàn bộ. May mà không khí không còn xấu hổ như vừa rồi, cô chỉ vào những viên ngọc trai trên kệ, dò hỏi: [Anh học thiết kế trang sức ở đâu?]

Ryan: [Chưa từng học qua, từ nhỏ đã bắt đầu thiết kế rồi.]

Mộc Tử Quân khá ngạc nhiên: [Vậy thì anh thật sự rất có thiên phú đó.]

Ryan: [Ba tôi làm nghề nuôi ngọc trai, tôi lớn lên cùng ngọc trai.]

Câu này được diễn đạt khá trừu tượng bằng tay, Mộc Tử Quân suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh ấy. Do Gia từng nói anh ấy sống ở Tây Úc, có vẻ như là người của một trang trại ngọc trai nào đó bên Tây Úc, khó trách anh ấy lại có thể nhận ra viên ngọc trai cô mang đến là ngọc trai Úc trắng.

Hiển nhiên anh ấy cũng nhớ đến ngọn nguồn quen biết với Mộc Tử Quân.

Ryan: [Viên ngọc trai đó rất lâu năm, có chuyện xưa gì không?]

Mộc Tử Quân: [Đó là một câu chuyện rất dài, sợ rằng hôm nay không thể kể hết cho anh nghe được.]

Ryan: [Tôi rất hiếu kỳ, tôi rất thích nghe những câu chuyện sau mỗi món trang sức.]

Ngay khi anh ấy vừa hoàn thành câu này bằng ký hiệu, Mộc Tử Quân nhìn thấy màn hình điện thoại của mình sáng lên. Cô ra hiệu cho Ryan rồi vội vàng cầm điện thoại lên. Sau khi logo khởi động xuất hiện ngắn ngủi, màn hình sáng lên, tín hiệu phục hồi, sau đó xuất hiện…

“Ting.”

“Ting — ting ting.”

“Ting ting ting —”

Mộc Tử Quân: …

Cô thậm chí còn chưa kịp mở bất kỳ tin nhắn nào, màn hình đã bị một cuộc gọi đến chiếm chỗ, chữ “River” nhấp nháy liên tục. Cô vội vàng trượt để nghe máy, ngay khi cuộc gọi kết nối, phản ứng đầu tiên từ đầu dây bên kia lại là lâm vào im lặng.

Giây tiếp theo, cô thực sự cảm nhận được một loại cảm giác gọi là “thở phào nhẹ nhõm một hơi đầy căng thẳng” —

“Sao điện thoại em lại tắt máy?”

“Tôi… Hết pin.” Mộc Tử Quân không hiểu.

“Vậy sao em không trở về nhà?”

“Không còn tàu điện nữa.”

“Vậy em gọi taxi đi.”

Lại trở về điểm xuất phát.

“Hết pin rồi mà.”

Tống Duy Bồ bị kéo vào vòng lẩn quẩn.

“Bây giờ thì sao?”

“Tôi đang sạc nhờ ở nhà bạn.”

Đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mở cửa đi xuống cầu thang.

“Lần sau nếu hết pin, em nói với Do Gia hoặc tôi một tiếng, cậu ấy cũng không bắt máy. Đã mấy giờ rồi?”

“Tôi không ở chỗ Do Gia.”

Tiếng bước chân dừng lại.

Mộc Tử Quân nhìn thoáng qua Ryan, thấy anh ấy lại bắt đầu đọc tạp chí, cô lập tức vừa nói chuyện vừa mở bản đồ xem vị trí, sau đó gửi địa chỉ nhà anh ấy cho Tống Duy Bồ qua tin nhắn.

“Tôi vừa mới sạc điện thoại, vốn chuẩn bị gọi taxi. Anh đến đây đón tôi à? Tôi đã gửi địa chỉ qua cho anh rồi.”

Cô có thể nghe rõ âm thanh từ đầu dây bên kia, ví dụ như hiện giờ là tiếng mở cửa gara và tiếng lên xe. Mộc Tử Quân cử động nhẹ, chú chó dưới chân tưởng cô muốn chơi với nó nên hưng phấn sủa hai tiếng.

Tiếng động cơ xe.

“Nhà bạn em còn có chó à?”

“Ừ, chó nhà bạn.”

“Chúng ta có người bạn nào nuôi chó sao?”

Tiếng xe khởi động và di chuyển ra khỏi gara, sau đó là tiếng chuyển số, rẽ một cái là ra khỏi phố người Hoa.

“À, chuyện rất phức tạp.” Mộc Tử Quân không biết bắt đầu từ đâu: “Hôm nay tôi ngồi nhầm tàu, sau đó khi trở về—”

“Cạch.”

Tiếng ngắt cuộc gọi như tiếng dây đàn bị đứt, Mộc Tử Quân nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, quay sang nhìn Ryan.

Ryan làm ký hiệu nhẹ nhàng: [Khởi động điện thoại khi vừa mới sạc không đủ để duy trì cuộc gọi. Cô có muốn dùng điện thoại của tôi để gọi lại không?]

Mộc Tử Quân: [Nhưng tôi không nhớ số điện thoại của anh ấy.]

Ryan: [Rất bình thường, tôi cũng không nhớ số điện thoại của những người bạn bình thường.]

Mộc Tử Quân: …

Giống như được an ủi, nhưng lại có gì đó không đúng.

Thôi vậy.

Mộc Tử Quân: [Không sao, tôi đã gửi địa chỉ cho anh ấy rồi, anh ấy sẽ đến đón tôi ngay thôi.]

Ryan gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

[Không cần vội.]

[Lát nữa khi cậu ấy đến, tôi và Steve sẽ tiễn cô ra.]

Nhà của Ryan không phải vị trí dễ thấy, khi Mộc Tử Quân đặt định vị cũng chỉ định vị được đường phố. Trực tiếp lái xe đến sẽ nhanh hơn nhiều so với đi tàu điện, cô ngồi thêm một lúc để sạc điện thoại lên đến 10%, sau đó cùng Ryan đến ven đường đợi Tống Duy Bồ.

Một chú chó săn oai phong lẫm liệt đứng bên cạnh cô, cho dù là buổi tối ở khu Bắc cũng cảm thấy rất an toàn. Ryan dắt chó đứng chờ cùng cô, rất lịch sự và chu đáo.

Chẳng mấy chốc, đèn xe của Tống Duy Bồ đã xuất hiện ở cuối đường.

Anh lái xe rất nhanh, có lẽ là do anh không gọi lại cho Mộc Tử Quân được nên chỉ muốn đến thật nhanh. Mộc Tử Quân bước vài bước ra đường vẫy tay với anh, xe càng gần thì cô càng thấy chân mày người trên ghế lái hơi nhíu lại.

Sau tiếng phanh chói tai, Tống Duy Bồ dừng xe ngay trước mặt cô rồi mở cửa bước xuống, đi vòng đến trước người cô. Chú chó sói cảnh giác đứng dậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, nhưng khi nhận ra Mộc Tử Quân không có phản ứng chống lại thì nó từ từ nằm xuống lại.

Mộc Tử Quân nâng tay lên giới thiệu: “Đây là Ryan, người thẩm định ngọc trai…”

Nhưng anh không nhìn Ryan, chỉ mở cửa xe phía ghế phụ, khoác tay qua vai và đẩy cô về phía ghế phó lái. Lần cuối cùng Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ có biểu cảm này là khi anh tình cờ gặp chủ nhà của cô ở trạm xăng, nhưng lúc đó tính khí cô không như bây giờ, bước chân cô chững lại, nhíu mày nói: “Anh không chào hỏi một tiếng sao?”

“Tôi không quen anh ta.” Anh mở cửa ghế phụ ra, một tay khác nắm khung kính bên cạnh, khiến Mộc Tử Quân bị kẹt hoàn toàn giữa cửa xe và ghế phụ.

“Không phải, nhưng…” Cô tức giận: “Vậy để tôi ra chào tạm biệt.”

“Vừa rồi lâu như vậy chưa đủ để tạm biệt sao?”

Anh bước tới nửa bước, Mộc Tử Quân theo phản xạ lùi lại, vừa lùi đã ngồi hẳn lên ghế. Tống Duy Bồ đóng cửa lại, đi nhanh về phía ghế lái. Chú chó sói nhận thấy không khí không bình thường, lại đứng phắt dậy phát ra tiếng gầm gừ, thân thể căng cứng như muốn bổ nhào tới, nhưng bị Ryan giữ chặt.

Mộc Tử Quân bất lực, chỉ có thể vẫy tay chào Ryan qua cửa sổ, đổi lại là nụ cười gật đầu của đối phương. Bên cạnh vang lên tiếng “cạch”, là Tống Duy Bồ đóng cửa xe.

Cuối đường có thể quay đầu xe, chiếc bán tải lao vụt đi, lại quẹo gấp với một góc độ khéo léo, nhấn ga lớn đi qua Ryan và chú chó sói, bên đường vọng lại tiếng chó sủa giận dữ.

Mộc Tử Quân: …

Tiếng chó sủa làm cô vô thức nhớ đến chiếc hamburger bị ném xuống đất, cẩn thận hỏi: “Cái kia… Anh đã ăn tối chưa…”

“Về nhà đã gọi hơn một trăm cuộc điện thoại.” Tống Duy Bồ lại chuyển hướng về nhà: “Không có thời gian ăn.”

“À… Vậy… Không biết phố người Hoa còn quán nào mở cửa không…”

Anh liếc nhìn cô một cái.

“Hamburger của anh bị chó ăn mất rồi…”

Tống Duy Bồ: …

Mộc Tử Quân ngồi thẳng người, cố gắng giải thích từ đầu: “Chuyện là như thế này, tôi đi nhầm hướng tàu lửa…”

Đêm khuya, đường phố vắng vẻ, khu Bắc lại càng ít xe hơn. Tống Duy Bồ nhấn chân ga, Mộc Tử Quân bị đẩy ngược vào lưng ghế, lời nói đến miệng cũng bị nuốt trở lại.

Cơn giận dần dần bốc lên.

Sáng dậy thời tiết rất đẹp, buổi sáng ở công ty chị Tô Tố còn mời cô ăn trưa, bảo cô khi xuống lấy tài liệu thì đi nhanh về nhanh. Cô đã nghe nói nhà ga ở Úc rất khó phân biệt phương hướng, nhiều người còn đi nhầm tàu, nên lúc đi cô luôn chú ý đến các chỉ dẫn.

Tối nay Tống Duy Bồ về nhà nên cô rất vui, anh không ở nhà suốt một tuần khiến mọi thứ trở nên vô vị, khi mua bánh hamburger cho anh cô còn cố ý thêm một lớp nhân bò.

Có lẽ vì cả ngày trôi qua quá suôn sẻ, nhiệm vụ cũng đều hoàn thành thuận lợi, nên lúc về nhà cô đã lơ là cảnh giác, kết quả là tàu hỏa ở Úc này đúng là không thể lơ là một giây nào. Trên đường về gặp mấy gã say rượu, cô rất căng thẳng, sau khi Steve sủa đẩy lui được tên kia, sự căng thẳng ấy lại chuyển thành sợ hãi. Lúc ở nhà Ryan cô cũng không thể thả lỏng, mãi đến khi thấy Tống Duy Bồ gọi điện thoại cho mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả cũng không biết anh giận cái gì, vừa gặp mặt đã trưng ra bộ mặt khó chịu.

Cái hamburger đó không phải cô cố ý cho chó ăn.

Lần trước dẫn cô đến trường bắn thì giả vờ tốt như vậy, đúng là kẻ lừa đảo, lừa gạt lòng tin của cô…

Khi Tống Duy Bồ đỗ xe vào gara mới phát hiện Mộc Tử Quân đang ngồi khóc trên ghế phụ.

Ơ không phải chứ…

Cô khóc cái gì?

Anh cũng đang nghẹn một bụng lửa giận vô danh. Từ sân bay về nhà không thấy bóng dáng cô đâu, tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, trời tối đen mà không có tin tức gì. Thật vất vả mới nói được vài câu thì bị cắt đứt, anh lái xe đi đón người, kết quả bên cạnh cô là một người đàn ông anh chưa từng gặp.

Lúc lái xe qua đó, Tống Duy Bồ bị cô chọc tức đến nỗi mắt tối sầm lại, bây giờ mới nhớ ra mình chưa ăn tối. Cô nói gì nhỉ, hamburger bị chó ăn mất?

Tại sao hamburger mua cho anh lại cho chó ăn!

Nên cô khóc cái gì…

Người không hay khóc thì lúc khóc lại càng khiến người khác đau lòng. Mộc Tử Quân khóc không thành tiếng, gục đầu xuống dựa vào lưng ghế phụ, đôi vai run lên từng chập, tóc che mặt, nước mắt rơi xuống áo: “tí tách” một tiếng..

Tống Duy Bồ xoa trán, xuống xe mở cửa ghế phụ. Cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, lặng lẽ tháo dây an toàn, vừa ngồi thẳng lên đã bị anh đẩy vai ép trở lại.

“Anh thả tôi ra.” Mộc Tử Quân nghẹn ngào.

“Thả em ra để đi đâu?”

“Về nhà.”

“Còn biết về nhà à?” Lời anh nói vẫn cứng nhắc, nhưng giọng điệu đã mềm mại hơn. Kết quả là Mộc Tử Quân chịu không nổi chút ấm ức nào, bị anh trách một câu thì nước mắt đã rơi xuống như mưa.

… Anh lại nói sai gì rồi?

Lần trước cô khóc, anh đã làm thế nào nhỉ?

Mộc Tử Quân dùng mu bàn tay lau nước mắt, dưới ánh đèn gara, Tống Duy Bồ mới nhận ra lòng bàn tay và khuỷu tay của cô đều bị trầy xước. Ánh mắt anh thay đổi, nắm chặt cổ tay cô kiểm tra, giọng điệu lo lắng: “Sao lại thế này?”

Mộc Tử Quân: “Không liên quan đến anh, dù sao anh cũng không quan tâm!”

“Sao tôi lại không quan tâm? Em cũng không nói với tôi mà.”

“Anh có cho tôi cơ hội nói à?”

“Anh—”

Tống Duy Bồ lập tức mất hết khí thế, Mộc Tử Quân đẩy anh ra rồi xuống xe, vừa đi hai bước đã bị anh nắm vai kéo về. Cô dùng sức vùng vẫy, giận dữ nói: “Anh có thể đừng luôn nắm vai tôi không!”

Vai không được nắm, khuỷu tay thì bị trầy xước, bàn tay cũng bị thương, anh còn có thể chạm vào đâu?

Mộc Tử Quân giãy dụa rất kịch liệt, tay Tống Duy Bồ trượt từ vai cô xuống vài centimet, dứt khoát luồn tay qua eo kéo cô vào lòng, tay kia đặt lên bả vai cô. Trên vai có chút ẩm ướt, anh nhận ra là nước mắt của Mộc Tử Quân đã cọ vào áo mình.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?” Anh giữ chặt cô: “Em đừng cử động nữa, tôi sợ chạm vào vết thương của em.”

Nói nhiều như vậy, không ngờ câu này lại hiệu quả. Mộc Tử Quân trong lòng anh dần dần yên tĩnh lại. Tống Duy Bồ nhẹ nhàng vỗ lưng cô hai cái, cô cúi đầu tựa vào vai anh, tiếp tục im lặng khóc một lúc nữa.

Giờ phút này Tống Duy Bồ cảm thấy mình thực sự tội ác tày trời, có chém ngàn đao cũng không đủ.

“Chúng ta về nhà xử lý vết thương trước được không?” Anh dẹp hết sự nóng nảy của mình: “Sau đó em kể cho tôi nghe cuối cùng sao lại thế này, vừa rồi không nghe em nói là lỗi của tôi.”

Mộc Tử Quân gật đầu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.

“Anh thật là thất lễ.” Cô cúi đầu nhỏ giọng trách móc: “Trước đây không chào hỏi Đường Quỳ, hôm nay cũng không chào hỏi Ryan…”

Cái gì Ryan với không Ryan.

Cô nhắc đến tên người đàn ông này, Tống Duy Bồ lại bắt đầu thấy tức giận.

“Cũng không phải là lỗi của mình tôi.” Anh không kìm được mà phản biện: “Anh ta cũng không chủ động chào hỏi tôi mà…”

Mộc Tử Quân ngẩng đầu, đôi mắt vừa khóc xong hiện lên sự ngạc nhiên.

“Anh ấy không nói được.” Mộc Tử Quân nghiêm túc nói: “Anh ấy bị khiếm thính bẩm sinh, chỉ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, anh không nhìn anh ấy thì làm sao anh ấy chào hỏi được.”

Anh ấy không nói được.

Anh ấy bị khiếm thính bẩm sinh…

Biểu cảm của Tống Duy Bồ dần trở nên nghiêm trọng.

Chết tiệt thật.

Mình thật đáng chết mà…

Tống Duy Bồ mất hết mọi đạo đức cao thượng, ngoan ngoãn cùng Mộc Tử Quân về nhà, mở cửa cho cô, rót nước, lấy cồn và băng cá nhân đến, ngồi quỳ bên cạnh ghế sofa, tư thế vô cùng nhún nhường.

Mộc Tử Quân vừa đưa tay cho anh khử trùng vừa kể về mối quan hệ của Ryan với ngọc trai, thuật lại chuyện xảy ra buổi chiều lần nữa. Tống Duy Bồ nghe được cũng cau mày, không ngờ khu Bắc đã loạn đến mức này.

“Sau này em muốn đến vùng ngoại ô thì nói với tôi một tiếng.” Anh nói: “Tôi có thể lái xe đưa em đi.”

“Đâu phải lúc nào anh cũng ở nhà.”

“Tôi sẽ cố gắng ở nhà nhiều hơn.”

Dán băng cá nhân lên khuỷu tay, cuối cùng Tống Duy Bồ cũng hoàn thành việc chuộc lỗi, lại nhớ đến thái độ của mình đối với Ryan lúc nãy. Anh nhéo nhéo mi tâm, hỏi Mộc Tử Quân: “Em và người đàn ông đó…”

“Người ta không phải tên ‘người đàn ông đó’.”

Tống Duy Bồ không tranh cãi.

“Ryan, đúng không?” Anh tiếp tục hỏi: “Lần này may mà anh ta đến kịp, chúng ta có cần tìm cơ hội cảm ơn anh ta không?”

Ôi.

Sao đột nhiên trở nên lễ độ như vậy.

“Cảm ơn thế nào?” Mộc Tử Quân nghĩ ngợi: “Tôi cũng không có phương thức liên lạc của anh ấy…”

Tống Duy Bồ gõ gõ huyệt thái dương, nghĩ ra cách.

“Tôi nhớ địa chỉ nhà anh ta.” Anh nói: “Em viết gì đó, tôi sẽ giúp em gửi đến trước cửa nhà anh ta, để lại số điện thoại của tôi.”

“Vì sao lại để lại số điện thoại của anh, không phải nên để lại số của tôi sao?”

Tống Duy Bồ: …

“Vì vừa rồi tôi đã thất lễ.” Anh nói: “Tôi muốn thể hiện sự nhiệt tình một chút.”

Được thôi.

Mộc Tử Quân nghĩ một chút, đột nhiên có ý tưởng.

“Khi tôi và anh ấy đứng đợi anh ngoài cửa, chúng tôi có hàn huyên vài câu.” Cô nói: “Anh ấy nói mình đến Melbourne để học khóa đào tạo chuyên sâu của một bậc thầy thiết kế nổi danh, cho nên sẽ ở đây nửa năm. Anh ấy chưa từng sống dài hạn ở Melbourne, cũng không quen biết ai, thỉnh thoảng cảm thấy rất cô đơn.”

“This is life.” Tống Duy Bồ bất ngờ phát biểu theo kiểu Dư Thu Vũ, thậm chí lần này là bằng tiếng Anh: “Nhẫn nại một chút sẽ qua thôi.”

Mộc Tử Quân: …

“Không phải tuần sau Tùy Trang tổ chức tiệc tân gia ở nhà mới sao?” Cô trực tiếp bỏ qua lời anh nói: “Là căn biệt thự ở ngoại ô đó.”

Sự nghiệp bán giày của Tùy Trang trong mùa hè này đạt kỷ lục mới, thậm chí còn phát triển đến mức thuê hẳn hai trợ lý để xử lý đơn hàng, tiền ngày một nhiều lên, người cũng phấn khởi, anh ta thuê một căn biệt thự có bể bơi ở ngoại ô, lại mặt dày mày dạn mời Do Gia đến thuê cùng.

Trước đây Do Gia chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng từ khi ba mẹ cô ấy bắt đầu kiểm soát chi tiêu, cô ấy đã hiểu được sự khó khăn của cuộc sống, thật đúng là bị thuyết phục. Hai người vừa hoàn thành việc chuyển nhà tuần này và đã gửi lời mời đến những người bạn thân, chuẩn bị tổ chức tiệc tân gia vào chủ nhật của tuần cuối cùng trước khi nhập học.

Tống Duy Bồ được cô nhắc nhở mới nhớ ra, anh gật đầu.

“Hay là mời Ryan đi cùng chúng ta đi?” Mộc Tử Quân hỏi: “Dù sao Do Gia cũng quen biết anh ấy, sẽ không quá gượng gạo đâu.”

“Vậy em cứ trao đổi với Tùy Trang trước.”

“Được, tôi sẽ hỏi.”

Nhiệm vụ chuộc lỗi ẩn giấu cũng đã được sắp xếp xong, cuối cùng chủ đề cũng chuyển sang chuyến đi Sydney của Tống Duy Bổ. Mộc Tử Quân rất lo lắng anh và Chúc Song Song trong lúc trò chuyện sẽ lộ ra điều gì đó nguy hiểm, may mắn là anh chỉ nói về công việc, những thông tin thu được chỉ liên quan đến viên ngọc trai đó.

“Em có biết người này không.” Tống Duy Bồ lấy ra một tấm danh thiếp rất cũ: “Hồ Phong Niên, hình như là… thư ký cũ của Diệp Nhữ Thu.”

… Thư ký Hồ?

Mộc Tử Quân nhanh chóng lục tìm trong ký ức về nhân vật này, đây là người đã dạy Kim Hồng Mai lái xe trong hồi ức của Chúc Song Song. Mặc dù trong đoạn hồi ức đó ông ấy không xuất hiện nhiều, nhưng Mộc Tử Quân lại có cảm tình với ông ấy một cách khó hiểu, luôn cảm thấy người này thâm tàng bất lộ, vừa bảo vệ bản thân vừa có thể giúp đỡ người khác, là một người biết suy tính thấu đáo.

“Có chút ấn tượng.” Cô nhận lấy tấm danh thiếp đã ngả màu, nhìn kỹ nó dưới ánh đèn: “Bà ngoại anh học lái xe là do ông ấy dạy, sao tự nhiên anh lại hỏi về ông ấy?”

“Chúc Song Song nói rằng sau này bà ấy không liên lạc với bà ngoại tôi nữa, nhưng đã gặp thư ký Hồ vài lần.” Tống Duy Bồ gật gù nhìn tấm danh thiếp: “Sau khi Diệp Nhữ Thu vào tù, ông ấy đã làm kinh doanh xuất khẩu ngọc trai một thời gian, nói cô Kim đã giúp đỡ ông ấy rất nhiều.”

“Giúp cái gì?” Mộc Tử Quân rời mắt khỏi tấm danh thiếp, nhìn vào mắt Tống Duy Bồ. Cô vốn nghĩ sẽ nhận được thông tin hữu ích hơn, nhưng chỉ thấy Tống Duy Bồ lắc đầu, ngữ khí cũng có chút khó hiểu.

“Bà ấy không hỏi.” Anh nhún vai: “Bà ấy chỉ biết vậy thôi.”

Mộc Tử Quân không nói gì, trong lòng thầm hiểu hành động của bà ấy.

Những người không thể có được tốt nhất nên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của nhau, nếu không thì chỉ một lời nói cũng có thể gây ra sóng gió. Những người thượng đẳng đến từ Sydney như họ và Kim Hồng Mai trong vòng xã giao lẩn quẩn ở Melbourne thật đúng là khác nhau, khi họ làm việc luôn cân nhắc thiệt hơn, nặng nhẹ đều phải tính toán.

“Vậy thư ký Hồ này…” Tấm danh thiếp cũ đến mức này, trong lòng cô đã có phán đoán.

“Đã qua đời rồi.” Tống Duy Bồ nói: “Đã qua đời hai mươi năm trước, con cháu ông ấy đã sang Châu Âu, không liên lạc với Chúc Song Song.”

Không có gì ngạc nhiên, nhiều người qua đời rồi cũng thành thói quen. Mộc Tử Quân gật đầu, ánh mắt quay lại tấm danh thiếp, nhìn thấy thông tin về công ty xuất khẩu ngọc trai của Hồ Phong Niên in bằng chữ hoa tiếng Anh, số điện thoại và fax rõ ràng đã không còn hiệu lực, có lẽ thứ duy nhất có thể sử dụng được là văn phòng ở phố người Hoa Sydney.

“Đã phá dỡ rồi.” Tống Duy Bồ nói: “Tôi đã đi xem qua.”

Lại lâm vào ngõ cụt.

Viên này khó tìm hơn viên kia, cảm giác mỗi bước tiến đều bị kẹt lại thật sự khó chịu. Mộc Tử Quân kẹp danh thiếp vào một cuốn sách, suy nghĩ về cách mà cô thường vượt qua mỗi khi bế tắc, cô nói với Tống Duy Bồ: “Tôi sẽ mời Tát Sa đến bữa tiệc, thuận tiện hỏi ý kiến chị ấy một chút.”

Tống Duy Bồ: …

“Em mời quá nhiều người rồi.” Anh nói: “Em không định gọi cả Đường Quỳ chứ?”

“Tôi không mời.” Mộc Tử Quân thành thật trả lời: “Nhưng lần trước tôi đã đi ăn cùng cô ấy, Do Gia cũng có mặt, hai người họ rất hợp tính nhau, Do Gia đã mời cô ấy rồi.”

Tống Duy Bồ: …

“Tính cách tôi và cô ấy không hợp nhau.”

“This is life.” Mộc Tử Quân vỗ vỗ bờ vai anh: “Nhẫn nại một chút sẽ qua thôi.”