Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 17




Sự thật chứng minh, đánh giá “hành xử bề ngoài” của Do Gia cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ.

Sau khi nói câu “Để tôi đưa cô đi là được”, Tống Duy Bồ lại một lần nữa trở về trạng thái nửa ẩn nửa hiện, nửa gần nửa xa như trước. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, anh cũng đã hỏi Mộc Tử Quân một lần về thời gian đi Bendigo tại hiệu sách, đây là một mặt tích cực hiếm thấy trong cách ứng xử của anh.

“Tuần này tôi đã gọi điện cho Đường Minh Hạc vài lần, đều là âm thanh báo bận.” Ngày đó Mộc Tử Quân đã nói: “Cuối tuần tôi sẽ thử gọi lại, nếu vẫn như vậy thì chúng ta phải qua đó.”

Tuần sau là kỳ nghỉ giữa kỳ, thời gian của Tống Duy Bồ và cô đều khá dư giả. Tống Duy Bồ nghe vậy thì gật đầu, đặt phong bì tiền lương của cô lên quầy thu ngân, xác nhận những lời của Mộc Tử Quân đã nói trước đó – giữa hai người họ, mối quan hệ ổn định nhất là tiền bạc.

Số điện thoại và địa chỉ của Đường Minh Hạc đều do Đường Quỳ cung cấp, điện thoại luôn báo bận khiến Mộc Tử Quân có chút lo lắng, nhưng thực sự không biết phải mở lời với Đường Quỳ thế nào. Có rất ít nguyên nhân khiến điện thoại cố định báo bận, khả năng lớn nhất có thể là đã thay đổi số điện thoại — nói với Đường Quỳ rằng ông nội cô ấy đổi số điện thoại nhưng không thông báo cho cô ấy sao? Đây chẳng khác nào một cặp người thân đã đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng sau khi quyết định ngày khởi hành cuối cùng, cô vẫn muốn nói với Đường Quỳ một tiếng. Cô luôn cảm thấy rằng lý do Đường Quỳ chủ động đến gặp cô hôm đó không chỉ đơn giản là muốn nhờ cô xác nhận Đường Minh Hạc bình an vô sự.

Điện thoại của Đường Quỳ không bận, chỉ đơn giản là… không ai nghe.

Tin nhắn cũng không trả lời.

Ban đầu cô nghĩ là Đường Quỳ đang biểu diễn nên không có thời gian trả lời, nhưng đã qua một ngày, tin nhắn và cuộc gọi vẫn như đá chìm đáy biển. Cô không biết do áp lực học tập của mình quá ít hay bản tính trời sinh vốn thích lo chuyện bao đồng, đột nhiên lại lo lắng cho người mà mình chỉ mới gặp một lần, thậm chí còn xin số điện thoại của trưởng nhóm nhạc từ Trần Tiếu Vấn, người đã mời họ biểu diễn lần trước.

Đường Quỳ là tay bass, nhóm trưởng nhạc là giọng ca chính, cũng là một cô gái. Mộc Tử Quân gọi điện hỏi thăm vài câu mới biết được, hóa ra là nội bộ nhóm đang xảy ra mâu thuẫn, Đường Quỳ nóng tính, cãi nhau rồi đòi rời nhóm, mấy người trong nhóm đi tìm cô ấy đều bị mắng. Hai tuần nữa còn có một buổi diễn Livehouse đã ký hợp đồng, cô ấy đột nhiên biến mất như vậy, mấy người còn lại đang lo lắng tìm tay bass nào để thay thế.

Lần trước gặp Đường Quỳ ở trang viên, Mộc Tử Quân đã mơ hồ cảm nhận được tính cách gai góc của cô ấy, không ngờ tức giận lên lại cực đoan như vậy. Trước đây vì chơi nhạc cô ấy đã cãi nhau với gia đình, bây giờ thì nói rời nhóm là rời nhóm, thật là…

Cô lặng lẽ bấm màn hình điện thoại, sao chép địa chỉ nhà của Đường Quỳ mà trưởng nhóm gửi cho, nhập vào bản đồ, chuẩn bị nhìn xem. Chưa kịp tải xong chỉ dẫn tuyến đường, màn hình đã hiện lên cuộc gọi đến.

Mộc Tử Quân ngạc nhiên, vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói mơ màng của Đường Quỳ

“Cô tìm tôi?” cô ấy hỏi.

“À, đúng vậy.” Mộc Tử Quân vội vàng sắp xếp lại ngôn ngữ, trong lòng biết rõ tốt nhất đừng đề cập đến chuyện nhóm nhạc lúc này: “Tôi…  Bên phía Bendigo… chính là…”

Không tổ chức nổi.

Cô thở dài, biết mình không giỏi nói dối nên đành chuyển chủ đề sang Đường Quỳ: “Cô bị bệnh sao? Cô đã xem tin nhắn tôi gửi chưa?”

“Ừ, tôi phát sốt.” Giọng Đường Quỳ mệt mỏi: “Ngủ mấy ngày rồi.”

“Vậy cô có cần…” Cô cân nhắc từ ngữ, lo lắng sau khi Đường Quỳ đuổi những người bạn trong nhóm đi cũng sẽ từ chối mình: “Tôi mang chút đồ ăn qua cho cô nhé? Khu nhà cô bên kia hình như khó gọi đồ ăn ngoài?”

Cô không biết điều này có tính là vượt quá giới hạn không, dù sao trước đó cô và Đường Quỳ chỉ mới gặp nhau một lần, khi vừa nói xong, cô mới nhận ra rằng mình đã vô tình tiết lộ việc trưởng nhóm đã cho cô địa chỉ của Đường Quỳ. May mắn thay, Đường Quỳ đã nóng đến mức phản ứng chậm chạp, chẳng những không truy hỏi cô làm sao biết được chỗ ở của mình hẻo lánh, mà sau khi suy nghĩ một lúc, mới nói một câu: “Được, vậy cảm ơn cô.”

Sau khi hai người cúp máy, cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thay đồ rồi ra khỏi nhà, đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó mua mấy phần ăn thích hợp cho người bệnh.

Chỗ ở của Đường Quỳ phải đi xe điện rồi chuyển sang xe buýt, mất gần hơn một giờ đồng hồ mới đến nơi. Mở cửa cho cô là một cô gái có vẻ ngoài Nam Mỹ, nói là bạn cùng phòng của Đường Quỳ, cho biết phòng cô ấy ở tầng hai.

Thật ra không cần cô bạn đó nói, Đường Quỳ ho dữ dội trong phòng, cô đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy. Mộc Tử Quân leo lên cầu thang, gõ cửa vài tiếng, Đường Quỳ đã mở cửa cho cô vào phòng.

Phòng ngủ rất bừa bộn, cây bass và nhạc phổ vứt bừa bãi trên sàn nhà, trên bàn có vài loại thuốc đã dùng hết. Sau khi vào cửa, Mộc Tử Quân kéo rèm cửa trong phòng cô ấy ra, ánh sáng lâu ngày mới tràn vào phòng.

“Cô ăn đi.” Cô chỉ vào túi đồ ăn: “Nhà hàng này gần nhà tôi, có cháo hải sản và nhiều món khác, rất thích hợp cho người bệnh dùng.”

Đường Quỳ ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, chậm rãi di chuyển từ giường đến bàn học, mở hộp ra, như đang tự nói một mình: “Đã lâu rồi tôi không ăn đồ Trung Quốc.”

Mộc Tử Quân nhìn thoáng qua thùng rác đầy vỏ mì gói, Đường Quỳ chú ý đến ánh mắt của cô, bỗng nhiên hiểu ra: “Tôi đã lâu không ăn bữa cơm nào tử tế.”

Mộc Tử Quân: …

Xem ra các thành viên trong ban nhạc vẫn chưa đủ hiểu cô ấy — mỗi lần đến thăm đều bị mắng, lần sau mang chút đồ ăn đến không phải được rồi à? Đường Quỳ ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn cháo, Mộc Tử Quân cúi người giúp cô ấy nhặt nhạc phổ lên, thấy trên đó đều là dấu gạch chéo.

Khi còn nhỏ Uyển Thành Trúc đã dạy cô một chút về đọc nhạc phổ, Mộc Tử Quân nghiêng đầu, dùng ngón tay gõ nhịp theo bản nhạc trên song sắt đầu giường. Đường Quỳ tạm dừng động tác ăn, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cô cũng chơi nhạc à?”

“Không, tôi chỉ biết một chút.” Mộc Tử Quân đặt bản nhạc lên giường: “Viết khá hay mà, sao lại gạch nhiều thế?”

Ánh mắt Đường Quỳ dao động giữa cô và bản nhạc, biểu cảm trở nên không tốt lắm: “Địa chỉ của tôi là ban nhạc nói cho cô phải không? Họ bảo cô đến thuyết phục tôi à?”

Hóa ra bản nhạc này là ý kiến từ phía ban nhạc, việc gạch bỏ cho thấy Đường Quỳ không chấp nhận, đây cũng là nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai bên. Mộc Tử Quân vội chuyển chủ đề, nói lại: “Không có không có, họ chỉ lo lắng vì không liên lạc được với cô nên nhờ tôi mang chút đồ ăn đến.”

Đường Quỳ nhìn cô một lúc, cũng không truy hỏi nữa mà chỉ quay lại tiếp tục ăn. Mộc Tử Quân kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi: “Cô không thích bài nhạc đó à?”

“Rất tệ.”

“Tôi không hiểu lắm, nó không tốt chỗ nào?”

“Không phải không tốt.” Đường Quỳ ngửa đầu uống hết cháo, mở hộp khác ra: “Nhưng đó không phải là nhạc rock. Chúng tôi đã làm nhiều nhạc pop rồi, tôi muốn quay về phong cách ban đầu, họ lại không đồng ý.”

Đó là tranh chấp thông thường trong các ban nhạc.

Nhưng mà sau khi ăn no, giọng điệu của cô ấy cũng dịu lại. Đường Quỳ thả chậm tốc độ, tiếp tục giải thích với cô.

“Nhạc rock là nổi loạn và sáng tạo.” Cô ấy nói: “Đó là lý do tôi tham gia ban nhạc này, nếu từ đầu họ chỉ làm nhạc pop để chạy theo thị trường, sao tôi lại…”

Cô ấy dừng lại một chút.

“… Vì loại ban nhạc này mà cãi nhau với người nhà.”

Mộc Tử Quân nhạy bén bắt được một tia tiếc nuối khi cô ấy dừng lại. Nhớ đến lần gặp nhau đầu tiên, Đường Quỳ đã tự nói “Tôi đã lâu rồi không trở về nhà” và câu nói “Ông ấy đã đập vỡ cây bass của tôi” trong lòng Mộc Tử Quân đã mơ hồ hình dung ra sự xung đột xảy ra trong gia đình cô ấy.

Hơn nữa tính cách của Đường Quỳ và những gì mà người múa lân Đường Minh Hạc đã trải qua thời niên thiếu, cô có thể đoán được đại khái ông ấy cũng là một người thẳng thắn. Hai người như vậy gặp nhau, dù là cách một thế hệ ông cháu, cùng với sự lựa chọn cuộc sống độc lập của Đường Quỳ… đúng là tia lửa va chạm thì bùng lên chiến hỏa mà.

“Thật ra gần đây tôi đã gọi điện cho ông nội cô mấy lần.” đến lúc này, Mộc Tử Quân cũng không nhịn được nói ra: “Máy đều báo bận, ông ấy có chuyển nhà không?”

Đường Quỳ nghe vậy thì ngẩn người, giọng nói lộ vẻ bất ngờ: “Máy bận? Tôi không biết. Ông ấy sẽ không chuyển nhà, ông ấy đã sống trong căn nhà đó cả đời, tôi cũng được ông ấy nuôi lớn ở đó, không cần thiết phải chuyển nhà ở độ tuổi này.”

Mộc Tử Quân gật đầu: “À, vậy có thể là đổi số điện thoại thôi… Dù sao cuối tuần này tôi cũng phải qua đó, gặp mặt rồi nói sau.”

Quả thật rất nhiều chuyện phải gặp mặt mới có thể nói rõ, nhưng có đôi khi “gặp mặt” chính là điều khó khăn nhất. Thật ra Bendigo không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng lái xe, nhưng Đường Quỳ nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về.

Bữa cơm Mộc Tử Quân mang đến rất đúng khẩu vị của cô ấy, cô ấy nói mùi vị này giống y như đúc nhà hàng Quảng Đông ở Bendigo lúc cô ấy còn học tiểu học, sau đó cửa hàng này kinh doanh không tốt phải đóng cửa, đã lâu cô ấy chưa ăn được một bữa ăn hợp khẩu vị như vậy. Đặc biệt là sau khi rời khỏi Bendigo, việc ăn cơm hàng ngày đều tạm bợ.

Lúc cô ấy nói chuyện, đôi khi giữa vài câu đơn lẻ sẽ tiết lộ một chút về quá khứ của mình và Đường Minh Hạc, ví dụ như từ khi sinh ra là ông nội đã nuôi cô ấy lớn, thậm chí cô ấy không gần gũi với ba mẹ của mình bằng ông nội. Đường Minh Hạc trong miệng cô ấy không giống với Kim Hồng Mai, đó là một người ông hết sức chuẩn mực hợp cách, tất cả tâm huyết đều dồn vào đứa trẻ, làm cho người ta rất khó tưởng tượng có một ngày sau này ông ấy sẽ… đập vỡ cây bass của cô ấy.

“Đường Quỳ.” Khi nghe đến cuối, Mộc Tử Quân thử thăm dò hỏi: “Cho nên cô vẫn có chút nhớ ông ấy, phải không?”

“Rất khó để không nhớ.” Đường Quỳ cười như không sao cả, nhưng vẻ mặt và lời nói không khớp nhau: “Đặc biệt là lúc bị bệnh, khi còn bé tôi bệnh đều là ông ấy chăm sóc, đi mua đồ ăn tôi thích ăn. Nhưng mà ngày tôi đi… cô không thấy cảnh tượng lúc ấy căng thẳng bao nhiêu đâu, đến bây giờ tôi chưa từng thấy ông ấy giận đến như vậy, thật ra tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại giận dữ thành như vậy, tôi chỉ là…”

Cô ấy tạm dừng một chút.

“Tôi chỉ đi chơi với các thành viên ban nhạc muộn một chút, hơn nữa đêm mới về nhà mà thôi, ông ấy lại bắt tôi rời ban nhạc. Tôi lo lắng nói với ông ấy tôi không muốn học đại học, kết quả ông ấy đã… trực tiếp đập vỡ cây bass của tôi.”

“Vậy còn ba mẹ cô đâu?”

“Bọn họ còn sợ ông nội hơn tôi, gia đình tôi rất truyền thống, ông nội là người quyết định của cả nhà. Họ cũng không ủng hộ việc tôi không học đại học nên tôi đã cãi nhau với họ, sau đó cùng ban nhạc rời khỏi Bendigo.” 

Đường Quỳ đã ăn xong, ôm gối ngồi trên sàn nhà, vừa nói chuyện vừa gảy đàn bass. Mộc Tử Quân đặt cánh tay lên bàn, đầu tựa vào tay lắng nghe cô ấy kể.

“Trong bốn năm tôi rời đi, không phải tôi không muốn trở về. Nhưng năm ngoái nghe bạn học cũ nói, ba mẹ tôi đã sinh một đứa nhỏ khác, ha, thực sự giống như họ cảm thấy nuôi dưỡng tôi thất bại, cho nên quyết định nuôi lại một đứa khác…”

“Đừng nói như vậy.” Mộc Tử Quân lắc đầu.

“Sau khi ban nhạc đến Melbourne luôn phát triển không tốt, chỉ có thể nhận các buổi biểu diễn thương mại để duy trì, năm ngoái cuối cùng cũng phát hành một album, nhưng lượng tiêu thụ cũng chỉ bình thường. Công ty quản lý của chúng tôi phủ nhận phong cách trước đó của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi tạo ra những bản nhạc phù hợp với thị trường hơn, chính là những bài hát mà cô thấy trên sàn nhà.”

“Kiri.” Cô ấy bỗng nhiên dừng gảy bass, ngẩng đầu hỏi cô: “Tôi rất thất bại phải không? Vì ước mơ mà cãi nhau với gia đình, kết quả ước mơ lại không thực hiện được. Trước đây tôi không muốn trở về, bây giờ càng… không dám quay về.”

“Không phải chỉ những người thành công mới có thể về nhà.” Mộc Tử Quân nói.

Đường Quỳ nghe vậy thì sửng sốt một lát, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục gảy ra một đoạn nhạc. 

Mộc Tử Quân: “Nghe rất hay.”

“Ừ, đây là bài hát mà chúng tôi sẽ trợ diễn cho một ban nhạc ở Livehouse vào tháng sau.” Đường Quỳ khẽ thở dài: “Đó là sân nhà họ, chúng tôi chỉ có một bài hát này.”

“Các cô sẽ có một Livehouse cho riêng mình.” Mộc Tử Quân nói một cách chân thành.

Tay cô ấy lại gảy thêm vài nốt nữa, sau đó nhìn Mộc Tử Quân, nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”

Chơi nhạc là một cách tốt để giết thời gian, bất giác sắc trời đã tối từ bao giờ. Đường Quỳ đã hồi phục hoàn toàn từ cơn bệnh, xuống lầu tiễn Mộc Tử Quân đến trạm xe buýt.

“Cuối tuần tới trường học có mid-term break (*).” Mộc Tử Quân nói: “Tôi và bạn tôi sẽ đến Bendigo, cô… ngoài việc muốn xác nhận sức khỏe ông ấy vẫn ổn, thực sự không có gì muốn tôi chuyển lời chứ?”

(*) Mid-term break: Kỳ nghỉ ngắn giữa hai kỳ học trong một học kỳ. Thời gian của mid-term break thường là một đến hai tuần, tùy theo quy định của từng trường học.

“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.” Đường Quỳ lắc đầu: “Trước khi gặp ông ấy cô hãy nói với tôi một tiếng, lúc đó nếu tôi nhớ ra, tôi sẽ nói với cô.”

Khi cô ấy nói hết câu, một chiếc xe buýt cũng vội vã lao tới từ xa, dừng lại trước mặt Mộc Tử Quân. Về trung tâm thành phố vào lúc này nên trên xe trống trơn, Mộc Tử Quân bước lên xe và mở cửa sổ, vẫy tay với Đường Quỳ.

Cô ấy đứng dưới biển báo xe buýt cũng vẫy tay với cô, hình dáng của cô ấy dần dần nhỏ lại khi xe buýt đi xa, cuối cùng biến mất ở góc đường.

****

Tuần trước mid-term break là một tuần khá là căng thẳng.

Phần lớn các bài thi và luận văn của nhiều môn đều phải nộp trước khi nghỉ giữa kỳ, Mộc Tử Quân đã tự trải nghiệm được hậu quả của việc rảnh rang không có việc gì lại đi tìm Đường Quỳ. Luận văn không chỉ dí mình cô, trong thư viện cũng kín hết chỗ ngồi. So sánh nhiều lần, cô phát hiện ra cửa hàng sách của Tống Duy Bồ nơi cô làm thuê là không gian học tập tốt nhất.

Nhìn lại khu phố người Hoa, khó tìm thấy một nơi kinh doanh kém hơn cửa hàng này. 

Biển hiệu của “Hiệu sách tiếng hoa Tương Tuyệt” đặt trong hành lang, cửa hàng này đã tồn tại từ rất lâu, có lẽ từ khi tòa nhà này  được xây dựng. Ban đầu, nó được dùng với mục đích gì? Tại sao Kim Hồng Mai lại mua một cửa hàng như vậy?

Khoảng thời gian sau khi bà ra đi, xuất phát từ tâm trạng gì mà Tống Duy Bồ vẫn tiếp tục kinh doanh cửa hàng sách này, ngay cả khi nó căn bản… không kiếm được tiền?

Mộc Tử Quân không thể hiểu được, nhưng hiện tại cô có quá nhiều điều cần suy nghĩ, ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu cô thôi. Về phần cửa hàng sách này, giống như ngày cô đặt chân đến Melbourne và ngồi ở ghế phụ của Tống Duy Bồ, anh luôn có thể cung cấp cho cô một không gian tương tự, nơi cô có thể an ổn mà ngồi nơi đất khách quê người.

Khi anh ở đây thì nơi này là không gian xe, lúc không ở thì đây thì là cửa hàng sách. Mộc Tử Quân ngồi trong cửa hàng sách yên lặng hoàn thành tất cả các bài luận giữa kỳ, khi tải bài luận cuối cùng lên hệ thống, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Khi cô ngẩng đầu lên đã là 12 giờ khuya.

Ngày mai — không đúng, đã là hôm nay rồi. Theo thời gian đã hẹn trước đó với Tống Duy Bồ, rạng sáng hôm nay họ sẽ xuất phát đến Bendigo, vốn nghĩ mình có thể hoàn thành luận văn trước thời hạn, bây giờ xem ra cô đã đã đánh giá cao bản thân rồi. Sau khi đứng dậy sắp xếp đồ đạc một lát, Mộc Tử Quân lại nhớ đến lúc trước Tống Duy Bồ đã nói với cô là cửa hàng đã nhập một số sách mới — cô không biết bình thường đã không bán được mấy quyển, anh còn nhập hàng mới làm gì — nhưng dù sao thì cô vẫn phải trưng bày những quyển sách này ra.

Thời gian đã khá muộn, nhưng nhìn khối lượng công việc của cô trong mấy ngày qua cũng chỉ là mở cửa sổ và bật đèn mỗi buổi sáng, phục vụ năm ba khách hàng cũ, sau đó cố gắng uống nước trong máy nước và sử dụng điện của cửa hàng, công việc vẫn kéo dài đến thời điểm này. Sau vài suy nghĩ ngắn ngủi, Mộc Tử Quân ngay lập tức đặt chuột máy tính vào cặp, lấy chìa khóa từ ngăn kéo và đi mở cửa kho hàng.

Đã lâu không nhập hàng, tất nhiên kho hàng cũng đã lâu không mở cửa, vừa mở ra là bụi bẩn đã bay lên, cô nhắm mắt bước vào, ho khan vài tiếng, hơi thở lại làm bụi bay lên nhiều hơn.

Có hàng mới gì đâu?

Mộc Tử Quân dùng tay lần theo bờ tường tìm công tắc đèn treo, nhấn vài lần cũng không thấy có phản ứng gì mới nhận ra đèn trong kho hàng có thể đã hư rồi. Cô mượn ánh sáng ngoài cửa để quan sát kĩ hơn, vừa bước vào trong một đoạn, không chú ý tới độ đàn hồi của cửa kho lại tốt như vậy, sau khi cô bước vào thì chậm rãi đóng lại. 

Trước mắt thoáng chốc chỉ còn một mảnh tối đen. 

Đừng nói là sách, đến kệ sách cũng không thấy rõ. Mộc Tử Quân hít một hơi rồi lùi về sau hai bước, cô muốn chạm vào tay nắm cửa để mở cửa ra ngoài.

Phía cửa lại truyền đến một tiếng “cạch” không rõ. 

Mộc Tử Quân: …

Trong phòng rất tối, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra để chiếu sáng. Tiếc là khi cô xoay tay nắm cửa, nó chỉ phát ra một tiếng “cạch”, nhưng khóa cửa vẫn không có chút động tĩnh nào…

… Không phải chứ?

Giữa lúc không còn hy vọng, vậy mà suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mộc Tử Quân lại là: May mà vừa rồi đã kịp nộp hết tất cả luận văn.

Sau đó là suy nghĩ thứ hai là—— 

Thư viện. 

Giữa kỳ và cuối kỳ là giai đoạn đặc biệt, thư viện luôn mở cửa 24/7. Hầu hết các bộ môn Kiến trúc đều có bài tập nhóm, Tống Duy Bồ và Tùy Trang ngồi trong một phòng thảo luận độc lập đã đặt trước, các thành viên nhóm bên cạnh đều đã ngủ say. 

“Nộp chưa?” Tùy Trang đánh ngáp một cái rồi hỏi Tống Duy Bồ. 

Vẻ mặt của Tống Duy Bồ cũng không có tinh thần lắm, nhưng vẫn tốt hơn bộ dạng bị đánh gục của những người khác không ít. Sau khi gõ vài cái trên bàn phím, anh nhìn vào thanh tiến độ tải lên đã hoàn thành, cuối cùng cũng có thể đóng máy tính. 

“Nộp rồi.” Tống Duy Bồ nhìn Tùy Trang một cái: “Cậu không buồn ngủ à?” 

“Buồn ngủ chứ.” Tùy Trang kiên cường nói: “Nhưng mà tôi gần như không làm gì, việc lớn nhất mà tôi có thể đóng góp là tỉnh táo với cậu đến khi xong.”

Tống Duy Bồ: “Tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào.” 

Tiếng nói chuyện của hai người họ đánh thức những bạn học khác, sau khi mọi người biết bài tập đã nộp xong thì đều đứng dậy lấy túi xách, bộ dạng như cái xác không hồn. Tống Duy Bồ là người rời khỏi cuối cùng, vừa cất laptop vào cặp thì điện thoại của anh truyền đến tiếng rung mơ hồ.

Đã trễ lắm rồi, trước khi bật màn hình anh cũng không nghĩ người gọi lại là Mộc Tử Quân. Tùy Trang giục anh nhanh lên, Tống Duy Bồ “ừ” một tiếng, bước nhanh theo kịp, tay còn lại bấm nút nghe.

Tống Duy Bồ: “Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng như tờ, sau một hồi lâu, mới truyền đến một giọng nói nửa như nghiến răng nghiến lợi, nửa như run rẩy sợ hãi: “Tống Duy Bồ…”

Tống Duy Bồ:?

Anh dừng bước, truy vấn cô: “Sao vậy?”

Bên kia lại im lặng hồi lâu, khi nói tiếp thì hơi thở đã mỏng manh hơn: “Kho hàng trong cửa hàng sách của anh…”

“Có rất nhiều nhện…”

Tối như vậy cô vào nhà kho làm gì?

Tống Duy Bồ còn chưa kịp hỏi tiếp thì từ đối diện vang lên một tiếng “cạch”, giống như điện thoại bị ném ra, sau đó là tiếng hét của Mộc Tử Quân:

“— Đừng lại đây a a a!!!”

***

Cửa hàng sách.

“Thật ra, thật ra tôi không ngờ cái cửa kia tự khóa lại, tôi muốn gọi điện thoại cho anh, kết quả tín hiệu trong kho quá kém…”

Một ly nước được đưa qua.

“Ừ.”

“Tôi mở đèn pin, giơ di động lên để tìm tín hiệu, kết quả khi vừa mở đèn lên thì một con nhện từ trần nhà treo xuống…”

“… Dù sao tôi cũng rất sợ nên đã lùi lại rồi đụng vào cái kệ kia, còn đụng rớt một ít đồ trên đó. Tôi muốn giúp anh nhặt lên, kết quả vừa cúi xuống… trên sàn lại… lại bò ra một đống nhện…”

Mộc Tử Quân ngồi trên ghế sau quầy thu ngân, kể lại tất cả những chuyện kinh hồn vừa xảy ra. Tống Duy Bồ cong gối ngồi cạnh cô, nhìn cô uống xong ly nước đó, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Anh nhìn thoáng qua nhà kho, cánh cửa khép hờ, chính anh cũng đã quên lần cuối cùng mở nó ra là khi nào. Chắc là… chắc là lúc Kim Hồng Mai vẫn còn.

Lúc đưa nước, tay của Mộc Tử Quân rất lạnh, thật sự là bị hoảng sợ không ít. Cũng phải, giữa đêm hôm khuya khoắt lại bị nhốt chung với một đống nhện trong nhà kho không thể bật đèn, lúc nhìn thấy anh mở cửa cô không khóc đã là tốt lắm rồi.

Cô cúi thấp đầu, có thể thấy cánh tay vẫn còn chút run rẩy. Trước đây Tống Duy Bồ chưa từng an ủi ai, khi gặp vấn đề gì đều tỉnh như ruồi, vì vậy cũng ít khi được an ủi, lúc này ngoài việc đưa nước ra thì anh cũng không biết nên làm gì nữa.

Cốc còn lại chỉ còn một chút nước, Mộc Tử Quân một hơi uống hết, Tống Duy Bồ nhận ly trống từ tay cô.

“Đã đỡ hơn chưa?” Anh hỏi.

Mộc Tử Quân gật đầu, hai tay đỡ trán, có chút mệt mỏi chống cánh tay lên đùi.

“Là vì tôi chưa nói rõ ràng sao?” Tống Duy Bồ đứng dậy, đặt ly vào giá đỡ phía sau, sau đó cúi người kéo hàng dưới cửa ra: “Tôi đã nói với em ở trong ngăn tủ, là cái tủ này, không phải ngăn tủ nhà kho. Kho sách… tôi cũng rất lâu rồi chưa vào.”

Cánh cửa gỗ hẹp được mở ra, để lộ ra một chồng sách mới được đóng gói. Mộc Tử Quân nhìn sang một cái, hơi tuyệt vọng di chuyển tầm mắt về lại đầu gối mình.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                

Thấy cô còn cần nghỉ ngơi thêm một lát, Tống Duy Bồ tìm bóng đèn dự phòng từ ngăn tủ, kéo một chiếc ghế vào nhà kho để sửa đèn. Đã lâu không vào đây, anh cũng không ngờ bên trong lại phủ đầy bụi bặm thế này, đèn cũng trục trặc trong im lặng, góc tường thì giăng kín mạng nhện.

Thay xong bóng đèn, nhà kho lại được ánh sáng bao trùm lần nữa. Tống Duy Bồ phủi sạch bụi trên tay, rồi cúi xuống nhặt những thứ rơi vãi trên sàn. Một số sách, đều là những cuốn ế ẩm mà Kim Hồng Mai đã nhập về cửa hàng trước đây nhưng không bán được. Anh nhặt từng cuốn sách đặt lại lên kệ, khi dọn dẹp đến tầng dưới cùng, bất chợt phát hiện một chiếc phong bì.

Phong bì màu trắng rất mỏng, mặt ngoài hơi ố vàng, bên trong đựng thứ gì đó sờ vào có chút cứng, nhưng không quá cứng. Lúc Kim Hồng Mai còn sống, anh cũng ít khi vào nhà kho, sau khi bà qua đời thì cửa vẫn luôn đóng chặt, nếu không phải hôm nay Mộc Tử Quân va vào làm đổ kệ sách, có lẽ đến ngày chuyển nhượng cửa hàng này anh cũng không nhìn thấy chiếc phong bì được kẹp trong trang sách này.

Bóng đèn mới thắp sáng cả nhà kho, Tống Duy Bồ nửa ngồi xổm xuống, tay phải tựa vào kệ sách, từ từ mở miệng phong bì rồi trút hết ra —— bức ảnh mà trước đây anh chỉ nhìn thấy trên điện thoại, ảnh chụp chung của Đường Minh Hạc và Kim Hồng Mai chậm rãi trượt ra từ phong bì.

Không biết bức ảnh này được đặt ở đây từ khi nào.

Có lẽ ngay cả Kim Hồng Mai cũng đã quên mất sự tồn tại của bức ảnh này.

Trong ảnh là bà khi còn trẻ và Đường Minh Hạc ôm đầu lân sư trước ngực, phía sau là phố người Hoa tám mươi năm trước. Bức ảnh đen trắng không có màu sắc, nhưng được cất giữ lâu ngày trong phong bì lại bảo đảm được độ ổn định của sắc độ, đến nỗi có thể nhìn rõ chi tiết trên khuôn mặt của Kim Hồng Mai, rõ nét hơn tất cả những bức ảnh anh từng thấy trước đây.

Năm đó Kim Hồng Mai có lẽ cũng không chênh lệch bao nhiêu so với tuổi của anh bây giờ, còn rất trẻ, đứng giữa đội múa lân, tràn đầy khí phách. Tống Duy Bồ ngắm bức ảnh rất lâu, cuối cùng lấy lại tinh thần, khi đứng dậy mới rời mắt khỏi bức ảnh.

Giai đoạn thứ sáu của nỗi buồn là tìm kiếm ý nghĩa.

Tìm kiếm ý nghĩa từ cuộc đời của người đã khuất là một cách tiếp cận của con người sau khi mất đi người thân, ý nghĩa không nằm ở sự mất đi, mà là sau khi mất —— bỗng nhiên Tống Duy Bồ cảm thấy hình như mình như đã hiểu một chút ý nghĩa của câu này.

Anh không cảm thấy mình dũng cảm trong vấn đề này, đối với những việc mình không muốn đối diện, anh có thói quen khóa chúng lại, không nhìn đến, cũng không nhớ tới.

Nhưng Mộc Tử Quân lại xuất hiện.

Cô ngồi trên xe của anh, ngồi trong cửa hàng sách của anh. Cô mở ra tủ lạnh mà anh không muốn mở, lại mở ra nhà kho đã đóng kín từ lâu.

Tốt quá, Tống Duy Bồ bỗng nhiên nghĩ như vậy ——

Bây giờ anh cũng rất muốn biết, cô còn có thể giúp anh mở ra những quá khứ nào về Kim Hồng Mai.

Đó đều là những nơi anh không có dũng khí đối mặt một mình.