Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 16




Còn dám…

Ban đầu cũng còn ổn, nhưng vừa bị anh hỏi như vậy thì Mộc Tử Quân lại mất tự tin. Đúng là vậy, một lần đón máy bay, một lần đêm nay, Tùy Trang đã tự mình viết ba chữ “Không đáng tin” lên trán mình.

Xe phía trước vừa di chuyển, Tống Duy Bồ thu hồi ánh mắt, cũng theo đó vượt qua đèn xanh đèn đỏ, ngón tay của Mộc Tử Quân đặt lên định vị Bendigo rồi nhìn qua sườn mặt anh, không biết anh nói những lời này thực sự có ý gì.

“Cũng không phải… Đúng lúc hôm đó ăn cơm rồi ngẫu hứng nói về chuyện này, anh ta nói nếu cần có thể đưa tôi qua, cũng như đón máy bay vậy.” Mộc Tử Quân nói: “Vậy nên tôi thuận miệng hẹn luôn.”

Tống Duy Bồ lái xe, không quay đầu lại nhưng rõ ràng đang lắng nghe cô nói chuyện, nghe đến cuối cùng thì cười cười, tay trái khẽ xoay bánh lái một chút, cho xe rẽ vào một con đường khác.

“Vẫn chưa quen tìm tôi sao?”

Cô sửng sốt nhìn vào góc mặt của Tống Duy Bồ. Nhưng sau đó anh cũng không nói thêm nữa, biểu tình trên mặt cũng rất thờ ơ giống như vừa rồi không hề nói gì, chỉ là tiếp tục lái xe trở về nội thành Melbourne, thỉnh thoảng lại dừng đèn đỏ.

Xe tiến gần vào đoạn đường sầm uất, cửa hàng bên đường dần dần nhiều hơn nhưng phần lớn đều đã đóng cửa, chỉ còn lại vài cửa hàng sáng đèn. Trong vài lần đi rồi dừng, Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ vòng xe lại tấp vào lề đường, lúc ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt là một siêu thị Châu Á ở trung tâm thành phố, cô đã đi qua nhưng chưa vào lần nào.

“Tôi đi mua ít đồ.” Tống Duy Bồ tháo dây an toàn: “Em đợi trong xe hay vào cùng tôi?”

Cô “à” một tiếng, luống cuống tay chân tháo dây an toàn, mở cửa ghế phó lái bước xuống.

Nhân viên quầy lễ tân đang kiểm kê, thấy hai người họ bước vào thì nhắc nhở thời gian đóng cửa rồi tiếp tục cúi đầu sắp xếp. Mộc Tử Quân theo sau Tống Duy Bồ, thấy anh thuần thục lấy một số thực phẩm đông lạnh, rồi lấy một hộp cà phê phin từ kệ.

Còn cô từ lúc vào cửa thì đã ngó nghiêng khắp nơi, theo anh đi mua đồ một vòng cũng chưa chọn được gì, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh.

“Em tìm gì vậy?” Tống Duy Bồ quay đầu lại hỏi.

Anh mua đồ cũng không kén chọn, giống như hoàn toàn theo thói quen mà thả vào xe đẩy, cho nên tốc độ đi cũng nhanh. Lúc này đột nhiên dừng lại, Mộc Tử Quân để tâm chỗ khác nên suýt nữa đã đâm vào anh.

“À tôi…” Cô nhìn xung quanh cũng không có kết quả, thu hồi ánh mắt từ xa lại: “Tôi muốn mua hộp bánh trung thu.”

“Bánh trung thu?”

“Đúng, tối nay đến chỗ Trần Tiếu Vấn mới nhớ ra hôm nay là Trung Thu.” Cô nói đến đây mới bỗng nhiên phản ứng lại: “Anh có biết Trung Thu và bánh trung thu là gì không?”

Biểu cảm của Tống Duy Bồ như trong đầu xuất hiện một ít mảnh vụn, sau đó thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía cô, gật đầu: “Ừ.”

“Tết Trung Thu phải ăn bánh trung thu, tôi đã quên mua rồi.” Cô thở dài: “Nhưng siêu thị này hình như…”

Hình như hết rồi.

Một siêu thị Châu Á lớn như vậy không thể không bán, chỉ là cô đến quá muộn nên hàng dự trữ vốn không nhiều đã bị người Hoa ở nước ngoài tranh mua hết rồi. Mộc Tử Quân lại cùng Tống Duy Bồ dạo quanh một vòng trước quầy bán đồ ngọt, xác nhận thật sự không còn hộp nào.

“Cái này…” Tống Duy Bồ đứng sóng vai với cô, nhìn kỹ khoảng trống trên kệ: “Tôi không rõ lắm, Trung Thu nhất định phải ăn sao?”

“Thật ra cũng không nhất định.” Mộc Tử Quân hơi thất vọng lắc đầu: “Nhưng năm nay là lần đầu tiên tôi không ở nhà, nên rất muốn ăn… Thôi vậy.”

Cô định rời đi nhưng Tống Duy Bồ lại không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về hướng trái của cửa hàng Châu Á rồi nói với cô: “Bên kia còn một cửa hàng nữa.”

“Nhưng cửa hàng đó đóng cửa sớm lắm.”

Sớm biết vậy đã lấy một cái từ chỗ Trần Tiếu Vấn về nhà rồi. Vừa rồi trong đầu cô toàn nghĩ về chuyện của Đường Quỳ và ông nội cô ấy, suốt buổi vũ hội Mộc Tử Quân chỉ uống chút nước trái cây. Sau khi mua bánh trung thu không được, cô chỉ lặng lẽ theo sau Tống Duy Bồ, chuẩn bị đợi anh thanh toán xong sẽ đi nhờ xe về nhà.

Quầy thu ngân đã kiểm kê gần xong, Mộc Tử Quân tựa vào kệ phía sau và xem điện thoại. Khi mở thông báo tin nhắn lên, cô nghe thấy âm thanh quét mã sản phẩm phía Tống Duy Bồ. Thấy anh có vẻ không chú ý đến mình, Mộc Tử Quân cuộn màn hình xuống vài lần rồi nhấn vào tin nhắn thoại chưa đọc của mẹ.

“Tử Quân à, mẹ mới vừa về nhà, hôm nay trường bận muốn chết, ăn Tết cũng không cho chúng ta nghỉ.”

“Tối nay muốn gọi video không?”

Mộc Tử Quân thở dài, đưa điện thoại đến bên miệng, hạ giọng trả lời: “Muộn quá rồi, phòng của con cách âm kém, video call sẽ làm phiền bạn cùng phòng của con, để sau nha mẹ.”

“Có phải cô bạn cùng phòng làm y tá phải dậy đi làm sớm lúc 5 giờ sáng, tối 9 giờ sẽ không cho các con làm ồn đó không?”

“Là cô ấy…”

Trước quầy thu ngân truyền đến tiếng của túi nhựa, Mộc Tử Quân ngẩng lên, thấy Tống Duy Bồ bỏ từng món hàng đã thanh toán vào túi.

“Vậy con đã ăn bánh trung thu chưa?” Phía bên kia lại hỏi.

Mộc Tử Quân lơ đãng nhìn Tống Duy Bồ cho đồ vào túi, ánh mắt trống rỗng cũng không biết dừng ở đâu. Lúc anh đặt món hàng cuối cùng vào túi, một gói to đầy phát ra tiếng “soạt”.

Mộc Tử Quân cũng nhấn nút thoại, trả lời mẹ mình: “Ăn rồi mẹ, con có chút việc, tạm thời không nói nữa.”

Hai người họ lần nữa trở thành khách hàng cuối cùng của cửa hàng. Lúc mang theo đồ ra khỏi cửa thì trên đường gần như không còn người qua lại, chỉ có vài chiếc xe lặng lẽ lướt qua. Tống Duy Bồ đặt những thứ mua được vào ghế sau, sau tiếng “phịch” thì cửa ghế lái được mở ra, Mộc Tử Quân cũng ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, chuẩn bị chờ anh rẽ trái ở ngã tư phía trước —— đó là hướng về nhà cô.

Kết quả Tống Duy Bồ khởi động xe cả buổi cũng không di chuyển.

Mộc Tử Quân nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói mang chút ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Lúc này Tống Duy Bồ mới xoay nhẹ tay lái, xe chuyển hướng từ lề đường ra đường xe chạy, đi một chút là đến vòng xoay lớn. Trước đây Mộc Tử Quân chỉ đi taxi qua nơi này, rẽ vào rồi đi ra từ lối ra thứ hai là đường về nhà cô, lối ra thứ ba chính là hướng về phố người Hoa.

Tống Duy Bồ lái xe chậm, phía trước lại có vài chiếc xe đang chắn nên tốc độ tiến vào vòng xoay cũng chậm. Mộc Tử Quân chống tay phải lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi: “Bình thường bánh trung thu để được bao lâu?”

Cô chậm rãi quay đầu lại, không kịp hiểu ý anh ngay lập tức.

“Loại bánh trung thu bán trong cửa hàng vừa rồi.” Tống Duy Bồ nói: “Để bao lâu thì không ăn được nữa?”

Cô vẫn như cũ chưa hiểu ý anh, nhưng mà vẫn trả lời: “Một hai tháng gì đó.”

Xe tăng tốc chạy vào vòng xoay.

Tống Duy Bồ thắng xe lại nhường cho các xe trong vòng xoay đi trước, mắt nhìn về hướng lối ra thứ hai một lúc rồi lên tiếng, lúc này Mộc Tử Quân mới hiểu ra.

“Nhà của tôi có người tặng một hộp, vẫn chưa hỏng, em có muốn lấy không?”

Mộc Tử Quân: …

Xe trong vòng xoay tăng tốc rời đi, Tống Duy Bồ cũng nhấn ga đi vào. Lối ra thứ nhất hiện ra trước mắt, anh giảm tốc độ vài giây, hỏi lại cô: “Đi không? Nếu đi, tôi sẽ rẽ lối ra thứ ba.”

Mộc Tử Quân: “Tôi…”

Không đi à??

Nhanh chóng đến gần lối ra, cô phải quyết định ngay lập tức. Trong vòng xoay không thể lái xe quá chậm, những chiếc xe sau đã bắt đầu bấm còi. Thời gian gấp rút, cô chưa kịp suy nghĩ gì, dư quang thấy lối ra thứ hai về nhà mình lóe qua, từ ghế lái truyền đến giọng của Tống Duy Bồ vang lên: “Chậc, đi qua mất rồi.”

Mộc Tử Quân: …

Anh?? 



Vòng xoay này là nút giao thông quan trọng nhất của khu phố lân cận. Nếu đã đi qua, muốn quay về hướng nhà Mộc Tử Quân phải mất hơn mười phút, mà tiện đường đi qua nhà Tống Duy Bồ cũng chỉ mất thêm chừng đó thời gian. Dù sao thì tình hình là như vậy, bây giờ cuối cùng Mộc Tử Quân cũng có đủ thời gian suy nghĩ cặn kẽ, nhưng dù nghĩ thế nào cũng thấy đến nhà anh sẽ thích hợp hơn.

Bây giờ cô cũng rất quen thuộc đường đến phố người Hoa, dù sao khoảng thời gian rảnh rỗi sau khi học xong cô đều đến làm ở tiệm sách của Tống Duy Bồ, tuy ông chủ như anh cũng không thường xuyên xuất hiện. Bên phải ngôi nhà gạch đỏ là gara, lát nữa Tống Duy Bồ còn phải đưa cô về nên không lái xe vào mà chỉ đỗ bên đường, sau đó hai người đi từ cầu thang ngoài trời lên lầu hai.

Cánh cửa kiểu cũ mở ra, phát ra âm thanh như một chiếc máy lỗi thời. Mộc Tử Quân đi theo anh vào một mảnh không gian tối đen, sau khi mò mẫm bật đèn thì lại nhìn thấy phòng khách cổ kính của nhà anh lần nữa.

Anh đặt đồ xuống đất rồi đến tủ lạnh tìm bánh trung thu cho cô, lục lọi một lúc vẫn không tìm được nên chuyển sang tìm trong ngăn tủ. Mộc Tử Quân chắp tay sau lưng đứng chờ anh ở phòng khách, nhìn đèn từ phòng khách đến nhà bếp lần lượt bật sáng, cuối cùng thấy Tống Duy Bồ đứng dậy cầm chìa khóa, nói với cô: “Có thể ở trong gara, tôi xuống lầu lấy một chút.”

Cô gật đầu, ánh mắt lướt qua thứ gì đó trên đất, hỏi: “Để tôi giúp anh cất đồ ăn vào tủ lạnh nhé? Mấy thứ anh mua đều dễ tan lắm.”

Anh gật đầu rồi cầm theo chùm chìa khóa đi dọc từ cầu thang sắt ngoài cửa xuống dưới. Khi anh vào gara thì tiếng động cũng nhỏ hơn nhiều, Mộc Tử Quân mang đồ ăn anh vừa mua đến cạnh tủ lạnh, sắp xếp từng món một vào vị trí.

Tủ lạnh có ba ngăn, trên cùng là ngăn tươi sống, ở giữa có một ngăn đông lạnh riêng biệt, ngăn dưới cùng có nhiệt độ thấp hơn, thích hợp để bảo quản thực phẩm lâu dài. Mộc Tử Quân mở ngăn dưới cùng, phát hiện bên trong chật ních, mấy hộp sủi cảo đông lạnh xếp ở phía ngoài. Mộc Tử Quân xem ngày sản xuất, thấy là từ tháng chín năm ngoái. Nghĩ lại, đây có lẽ là khoảng thời gian mà Kim Hồng Mai qua đời.

Cô không chắc đây là do Kim Hồng Mai hay Tống Duy Bồ mua. Nếu là Kim Hồng Mai, thì có thể nói đây là lần đầu tiên Mộc Tử Quân cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của bà trong căn nhà này. Đến thời điểm nào đó bà sẽ già đi và rời khỏi theo lẽ tự nhiên, để lại một mình Tống Duy Bồ sắp xếp lại từng chút dấu vết bà để lại.

Cửa phòng phát ra tiếng mở, Tống Duy Bồ đã quay lại.

Hộp bánh trung thu trong tay anh còn lớn hơn cô tưởng, là một hộp hình lập phương, trông như một món quà được ai đó tặng. Mộc Tử Quân định cất sủi cảo đông lạnh và đồ ăn mới mua vào tủ lạnh, nhưng nhét đồ mới vào thì không còn chỗ để sủi cảo nữa. Lúc hết đường xoay sở thì Tống Duy Bồ đi tới, nhặt sủi cảo đã hết hạn trên mặt đất lên xem như đang suy nghĩ gì đó, sau đó không nói một lời ném hai hộp sủi cảo vào thùng rác trong bếp.

“Còn cái nào hết hạn nữa không?” Anh đóng nắp thùng rác lại rồi hỏi cô: “Vứt hết đi.”

Cô “ừm” một tiếng, quay lại lục lọi vài hộp thực phẩm khác bên ngoài, chọn ra những hộp hết hạn rồi mang đến chỗ thùng rác trong bếp. Cô cố nhét mấy hộp chưa mở bao bì vào thùng, Tống Duy Bồ cũng lưu loát buộc chặt miệng túi lại, xách ra cửa chờ vứt.

Mộc Tử Quân đi theo sau anh, lớn gan hỏi: “Là bà ngoại anh mua phải không?”

“Ừ.” Tống Duy Bồ cúi đầu đặt túi rác vào cạnh tường, trả lời câu hỏi của cô: “Tôi chỉ dùng ngăn đông lạnh ở giữa, cảm ơn em đã giúp tôi xem xét phía dưới.”

Cô không biết tại sao anh lại cảm ơn mình, chỉ cảm thấy giống như mình vừa xóa đi dấu vết cuối cùng của Kim Hồng Mai trong căn nhà này.

Anh xử lý xong rác rồi đi rửa tay, ra hiệu cho Mộc Tử Quân tự lấy bánh trung thu. Cô nhìn theo hướng anh chỉ, quan sát kỹ hộp bánh trung thu vừa lấy từ gara lên, đối với độ lớn này cô thật sự có chút không dám khen tặng.

“Này cũng quá nhiều rồi.” Cô đưa tay thăm dò bao bì bên ngoài cùng: “Tôi lấy hai cái thôi nhé? Tôi vốn định mua loại bán lẻ.”

“Lấy hết đi.” Tống Duy Bồ từ nhà bếp ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi không ăn.”

“Sao lại không ăn?”

“Tôi chỉ có một mình, ăn cũng không có gì đặc biệt.”

“Tôi cũng một mình mà.”

“…”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Mộc Tử Quân suy nghĩ một lát rồi nhìn Tống Duy Bồ, cảm thấy mình cũng không nói gì sai ——thực sự đều một mình mà. Anh ở lại Melbourne một mình, còn cô thì một mình đến Melbourne du học.

Hộp bánh trung thu được thiết kế rất dễ mở, xé vỏ bao bì bên ngoài sẽ lộ ra ba tầng ngăn nhỏ bên trong. Cô dùng ngón tay lấy hai cái trên cùng ra, một hộp nhân hạt sen và một hộp nhân đậu.

Tống Duy Bồ lặng lẽ suy tư hơn nửa phút, cũng đi đến lấy hai hộp bên dưới ra giống như cô, đáng tiếc vận may quá kém, một hộp nhân ngũ vị và một hộp nhân sầu riêng. Mộc Tử Quân không đành lòng, đặt hộp nhân ngũ vị lại, kiểm tra hàng dưới cùng một lượt, chọn một hộp nhân hoa quế để thay thế.

Tống Duy Bồ cúi đầu nhìn cô loay hoay: “Không giống nhau à?”

“Không giống, anh chưa ăn bao giờ sao?” Cô ngạc nhiên.

“Lúc nhỏ từng ăn rồi.” Anh nói: “Lớn rồi thì không thích ăn nữa, cảm thấy quá ngọt.”

“Bà không tức giận sao?” Mộc Tử Quân càng ngạc nhiên hơn: “Ngày Tết mà không cùng người lớn ăn bánh trung thu.”

Tống Duy Bồ dừng lại một chút, giọng điệu bình thản: “Bà đi ăn nhà hàng Trung Hoa được sao Michelin với một ông lão quen ở vũ hội.”

Mộc Tử Quân: …

Hợp với lẽ phải, tuy ngoài ý muốn nhưng thiết lập nhân vật vẫn ổn định.

Chia bánh trung thu xong, anh cũng vứt cả vỏ hộp ra cửa, sau đó đưa Mộc Tử Quân xuống lầu về nhà. Hai người đi một trước một sau trên cầu thang ngoài trời, cô xách một túi bánh trung thu nặng trĩu anh cho. Nửa thân xe đỗ ngoài gara, Tống Duy Bồ đi mở cửa xe thì bỗng nhiên nghe thấy Mộc Tử Quân dừng bước. Khi quay lại đã thấy cô đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cả ngày hôm nay trời đầy mây, vừa sập tối áng mây cũng che phủ ánh trăng. Nhưng lúc này mây đã tan đi, lộ ra ánh trăng tròn vành vạnh trong đêm. Mộc Tử Quân ngẩng đầu ngắm ánh trăng kia một lúc rồi hỏi Tống Duy Bồ: “Cho nên Nam bán cầu và Bắc bán cầu dù mùa ngược nhau, nhưng Tết Trung Thu mặt trăng đều tròn đúng không?”

“Em học địa lý kiểu gì vậy.” Anh thu ánh mắt từ bầu trời đêm về, giọng điệu mang theo vài phần buồn cười: “Nam Bắc bán cầu thì có liên quan gì đến mặt trăng? Cùng một ngày, ở bất cứ nơi nào thì mặt trăng cũng đều giống nhau.”

“Trong sách địa lý không đề cập cái này mà.” Mộc Tử Quân đuổi kịp bước chân anh, ngữ khí có chút bực bội.

“Đây là kiến thức cơ bản.”

“…”

Dưới ánh trăng tròn, anh đưa cô về nhà, Mộc Tử Quân không cần đoán cũng biết bạn cùng phòng đã ngủ rồi, chỉ cần chút tiếng ồn cũng sẽ khiến đối phương nổi giận. Cô đành lén lút như kẻ trộm vào bếp lấy dao, nĩa và dĩa mang về phòng ngủ. Cô ngồi trước bàn học, lấy bánh trung thu từ trong hộp ra rồi cắt thành hai nửa, vừa chuẩn bị cho vào miệng thì như nghĩ đến gì đó, lập tức lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Lái xe từ nhà Tống Duy Bồ đến nhà cô thì rất nhanh, vừa rồi vì rón rén nên tốn không ít thời gian, hiện giờ chắc anh chắc cũng đã về đến nhà. Mộc Tử Quân tìm lại khung chat với anh trong danh sách tin nhắn, gửi tấm ảnh bánh trung thu qua cho anh rồi nói: [Tôi ăn rồi.]

Một lát sau, đối phương trả lời lại, không có ảnh chụp, chỉ có hai dòng chữ.

River: [Ừm]

River: [Tôi cũng ăn rồi.]

***

Mặt trăng có chu kỳ tròn khuyết như nhau, nhưng mà nhiệt độ thì mỗi ngày một cao hơn. Mộc Tử Quân ngủ muộn, sáng hôm sau bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, vội vàng thay đồ lên lớp lúc 9 giờ sáng. Hơn nửa buổi học, cô nhận được tin nhắn từ Do Gia, kêu cô sau giờ học ở lại đợi cô ấy cùng đi ăn trưa.

Tiết học của cô kéo dài hai tiếng, còn của Do Gia bên kia là hai tiếng rưỡi. Khi Mộc Tử Quân đến, lớp của họ vẫn chưa tan. Đó là lớp hỗ trợ giảng dạy, các bạn trong lớp có nhiệm vụ lên thuyết trình, lúc cô lẻn vào từ cửa sau đúng lúc Tống Duy Bồ là người thuyết trình cuối cùng.

Lúc trước Do Gia đã từng nói với cô đây là tiết học duy nhất mà cô ấy học chung với Tống Duy Bồ, không giống Tùy Trang, anh ta đã đối chiếu với lịch học của Tống Duy Bồ để sao chép ra một thời khóa biểu y hệt. Thời gian thuyết trình quá lâu, lại sắp đến giờ tan học, trong lớp chỉ còn trợ giảng xuất phát từ mục đích chấm điểm vẫn ngồi ở hàng đầu chăm chú lắng nghe, phía sau hầu hết đều làm việc riêng—— nhất là Tùy Trang, gục đầu trên cánh ngủ ngon lành, để lại Do Gia ngồi bên cạnh liếc anh ta với vẻ mặt ghét bỏ.

Trợ giảng cũng không quay đầu lại, bàn của mấy người Do Gia lại ở hàng cuối cùng, Mộc Tử Quân chuồn đến ngồi cạnh cô ấy một cách thuận lợi. Hai người cùng quan sát tư thế ngủ của Tùy Trang một lúc, đến khi bản thiết kế trên màn hình hoàn tất, Tống Duy Bồ bắt đầu giải thích kết luận cuối cùng với trợ giảng.

Slide dừng lại ở trang cuối, là một bức hình render (*) nhìn từ trên xuống. Mộc Tử Quân quan sát một lúc lâu cũng không hiểu, quay đầu hỏi Do Gia: “Các chị đang thiết kế gì vậy?”

(*)Render (渲染): nghĩa là “kết xuất”. Đây là thuật ngữ dùng trong đồ họa máy tính và thiết kế, mô tả quá trình tạo ra hình ảnh từ mô hình 3D bằng cách tính toán ánh sáng, màu sắc và các yếu tố khác.

“Nghĩa trang.” Do Gia nói.

Mộc Tử Quân giật mình “ồ” một tiếng, quay đầu lại quan sát kỹ hơn, không ngờ lại thấy trên bản thiết kế của Tống Duy Bồ có nội dung thuộc chuyên ngành của mình.

“Nỗi buồn…” Cô nghi ngờ hỏi: “Năm giai đoạn?”

“Sao vậy?” Do Gia cảm thấy giọng cô không ổn lắm: “Bài tập này em xem rồi, không phải River tự biên soạn à?”

“Không phải, đây là khái niệm do một nhà tâm lý học đưa ra.” Trước đó Mộc Tử Quân cũng chỉ đọc qua trong một tài liệu nghiên cứu Trung Quốc, nhớ lại thật sự hơi khó: “Nỗi buồn được chia thành năm giai đoạn: chối bỏ, tức giận, mê man, tiêu cực và chấp nhận, đây là quá trình tất yếu mà mọi nỗi buồn đều phải trải qua. Nếu muốn thật sự thoát khỏi nỗi buồn thì không thể bị vây khốn trong bất kỳ giai đoạn nào.”

Âm thanh nói chuyện của Tống Duy Bồ vẫn luôn trầm thấp, bảo trì âm lượng đủ để trợ giảng và những người muốn nghe có thể nghe rõ. Lúc Mộc Tử Quân và Do Gia nói chuyện cũng không nghe rõ anh nói gì, giờ phút này cô bắt đầu hứng thú với nội dung bài giảng, lúc cô ngẩng đầu lên, giọng nói của anh cũng vì trao đổi với trợ giảng mà nâng cao một chút.

Anh nói tiếng Anh trước mặt cô không nhiều, thỉnh thoảng mới nghe thấy, tốc độ vừa phải, phát âm dễ nghe hơn nhiều so với các bạn người Úc nói nhanh như chớp trong lớp của cô.

“Năm khu vực của nghĩa trang tương ứng với năm loại cảm xúc sau khi buồn khổ, khi bạn bè thân thích bước từng bước ra khỏi nghĩa trang, hy vọng bọn họ cũng có thể vượt qua bốn cảm xúc đầu, cuối cùng chậm rãi chấp nhận sự thật người thân đã ra đi trong vườn hoa cuối con đường, tiếp tục cuộc sống hiện thực.”

Trước khi kết thúc, dưới bục vang lên tiếng vỗ tay, nhiệt tình hơn so với những người trước đó, cũng không biết là do thiết kế của Tống Duy Bồ thật sự có tính dẫn dắt hay vì mọi người muốn tan học sớm. Nhưng mà chắc chắn anh cũng không quan tâm điều này, lại trả lời vài câu hỏi của trợ giảng rồi rút USB ra, bước nhanh về phía hàng ghế cuối cùng.

Khi nhìn thấy Mộc Tử Quân, bước chân anh chậm lại một lát, sau đó không ngồi chỗ bên phải Tùy Trang đang ngủ ngon lành mà chọn ngồi cạnh cô.

Thời gian thật sự rất chuẩn, còn ba phút nữa là hết giờ. Trợ giảng đứng lên sắp xếp các nhiệm vụ học thuật kế tiếp, Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ cúi đầu cuộn lại những bản thảo thiết kế kiến trúc đã in ra, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh “năm giai đoạn” cuối cùng trên slide.

Không biết hiện tại anh đã tới giai đoạn nào. Thật ra cho dù đã đến giai đoạn chấp nhận, trong tài liệu nghiên cứu kia cũng đã chỉ rõ, chấp nhận cũng chỉ đại biểu cho việc đương sự biết rõ kết quả không thể thay đổi, sau đó có thêm động lực sống tiếp ở thực tại từ mất mát bi thương mà thôi.

Trên bục, trợ giảng giao bài tập mới và deadline, bên dưới vang lên một tràng rên rỉ. Tống Duy Bồ hết sức tập trung cuộn bản vẽ, cũng không có phản ứng gì, cho đến khi Mộc Tử Quân bên cạnh anh động đậy, anh mới ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô bất ngờ hỏi: “Anh có biết về giai đoạn thứ sáu không?”

Tống Duy Bồ khó hiểu nhìn cô.

“Giai đoạn thứ sáu của nỗi buồn.” Cô cố gắng tìm kiếm những mẩu thông tin rời rạc: “Là một nhà tâm lý học tên Kessler đề xuất. Sau khi con nuôi của ông ấy qua đời, ông ấy đã trải qua tất cả năm giai đoạn của cảm xúc, sau đó phát hiện nỗi buồn còn có giai đoạn thứ sáu, tìm kiếm ý nghĩa.”

Trên bục, trợ giảng đã dặn dò xong, các sinh viên xôn xao đứng dậy đi ăn trưa, Tùy Trang cũng thong thả tỉnh dậy từ giấc ngủ, hoạt động cơ thể của mình. Đám đông lướt qua bốn người ở ghế cuối, giọng nói của Mộc Tử Quân vang lên trong tiếng bước chân ồn ào.

“Nhưng tôi cũng chỉ đọc tài liệu thôi, có rất nhiều lời của Kessler tôi đều không hiểu. Ví dụ như ông ấy nói, tìm kiếm ý nghĩa từ cuộc đời của những người đã khuất là một phương pháp phản ứng khi mất người thân, ý nghĩa không nằm ở mất đi, mà là những gì sau đó. Nguyên văn của ông ấy tôi cũng không nhớ rõ, nói bằng tiếng Trung như vậy anh có hiểu không?”

Người trong lớp dần dần rời đi hết, Tống Duy Bồ nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như suy nghĩ rất lâu về ý nghĩa trong lời cô nói, rồi mới chậm rãi đáp: “Hình như tôi cũng, không hiểu rõ lắm.”

Khi còn quá trẻ, những chuyện liên quan đến cái chết… đều rất khó lý giải.

Ngủ suốt cả tiết học, lúc này Tùy Trang cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh ta mở đôi mắt ngái ngủ, sau khi nhận ra Mộc Tử Quân ngồi bên cạnh Do Gia, thì cả người đột nhiên tỉnh táo hẳn.

“Kiri!” Anh ta bật khỏi ghế dựa, trượt thẳng đến bên cạnh cô: “Anh sai rồi, anh sai rồi, tối qua anh thật sự không dậy nổi! Bọn họ vừa rủ anh đi sinh nhật, anh đã quên sạch sẽ… Hai người làm sao vậy?”

Anh ta nói một câu đã làm cho Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ ở đối diện bừng tỉnh, cô vội vàng thu hồi tầm mắt. Tùy Trang ngượng ngùng sờ mũi, dường như còn đắm chìm trong sự áy náy với cô, không biết nên nói gì: “Vậy chuyện em nói với anh lần trước, à, chính là, em giúp ông nội mình tìm người, người cần tìm đúng lúc là bà ngoại của River. Bây giờ em muốn đi gặp một người bạn cũ của bà, phải không?”

“Người đó sống ở đâu nhỉ?”

Mộc Tử Quân: …

Trí nhớ của Tùy Trang, chẳng trách lại quên tới đón cô, lần trước bọn họ đã nói chuyện rất rõ ràng rồi.

“Bendigo.” Mộc Tử Quân nói: “Không phải anh nói mình đã đến đó sao?”

“Bendigo… Bendigo… À, anh đã đến rồi!” Tùy Trang vỗ đùi: “Đến đó hơn hai tiếng, khi nào em đi? Anh sẽ lấy công chuộc tội, lái xe đưa em đi nhé? Lần này không cần tiền, một phân tiền cũng không cần, em đi bao lâu anh chờ bấy lâu.”

Mộc Tử Quân: …

Cô bất giác nâng mắt lên nhìn Tống Duy Bồ, anh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu, mang bản vẽ mình đã cuộn xong bọc lại rồi quấn một cái dây thun bên ngoài.

“Quá tam ba bận nha.” Do Gia ở bên cạnh vẫn không nói chuyện cũng không nhịn được trêu chọc: “Tùy Trang, lần này cậu còn thất hẹn nữa…”

“Tuyệt đối không! Anh dùng danh dự của mình đảm bảo! Em đưa ra thời gian, dù chuyện lớn bằng trời anh cũng khước từ!”

Mọi chuyện gần như đã được quyết định, Tống Duy Bồ cũng thu dọn xong đồ đạc của mình, hoàn toàn không tham gia cuộc thảo luận của họ. Vừa thấy anh đeo cặp sách lên vai chuẩn bị rời khỏi, Mộc Tử Quân bỗng nhiên vươn tay giữ chặt dây cặp của anh.

Do dùng sức quá lớn nên Tống Duy Bồ trực tiếp bị cô kéo lui nửa bước.

Thực ra anh không hề mở miệng, nhưng cơ thể cô đã hành động trước cả suy nghĩ, sau khi túm anh lại cũng không biết nói gì. Tùy Trang và Do Gia bị biến cố bất thình lình làm cho sửng sốt, họ nhìn nhau, hết nhìn Mộc Tử Quân lại nhìn Tống Duy Bồ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dây đeo cặp nối hai người lại với nhau.

Mà người bị túm kia đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó quay lại hỏi Mộc tử Quân với giọng điệu có chút khó hiểu.

“Em dùng sức mạnh đến thế để làm gì?”

Mộc Tử Quân: …

Đúng vậy, trong ký ức không xa xôi gì, cô đã đè anh lên quầy thu ngân của hiệu sách.

Mộc Tử Quân ngượng ngùng rút tay lại, dây đeo cặp khẽ đung đưa. Tống Duy Bồ, người vừa bị cô kéo lại, lại xoay thêm vài vòng tờ in bản vẽ phối cảnh, ngước mắt nhìn Do Gia và Tùy Trang đang đứng ngây ra, và kết thúc cuộc thảo luận của họ bằng lời nói ngắn gọn súc tích.

“Để tôi đưa cô đi là được.”

Nói xong, ba người nhìn theo Tống Duy Bồ ra khỏi cửa lớp. Do Gia ngây ngốc nhìn anh đi xa, sau đó chuyển ánh mắt về đánh giá Mộc Tử Quân từ trên xuống dưới. Cô cảm thấy bồn chồn khi bị nhìn như vậy, trong đầu hồi tưởng lại vài cảnh ban đầu, chỉ về hướng anh ta vừa rời đi và nhấn mạnh lần nữa: “Em đã chẳng nói với anh chị rồi sao, ngay từ lúc tuyển thành viên mới ấy, anh ấy là người đặc biệt… hay giúp đỡ người khác mà.”

Do Gia: “Vậy à, vậy thì chị đoán trong lòng cậu ấy chỉ có em mới được coi là người thôi.”