Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 18




Mùa xuân ở Melbourne mưa phùn rả rích mãi không dứt, nhiệt độ vừa mới ấm lên được đôi chút thì trời lại âm u lạnh lẽo, mưa rơi không ngớt. Chiếc xe bất chấp cơn mưa đi một đường từ Melbourne đến Bendigo, lúc đến thành phố nhỏ này thì trời thì trời lại hửng nắng.

Hôm qua họ đã mất quá nhiều thời gian ở hiệu sách, nên cả hai ra khỏi nhà muộn hơn dự định. Hành trình có vẻ kéo dài hơn do trời mưa, con đường họ đi gần như vắng bóng phương tiện khác. Tống Duy Bồ theo thói quen đặt tay phải lên đầu gối, các ngón tay khẽ nắm vào vô lăng, dùng tay trái để điều chỉnh hướng, rõ ràng là tiết kiệm sức hơn.

Còn Mộc Tử Quân thì ngồi ở ghế phụ lái nghiên cứu bản đồ.

Bendigo nằm ở phía Tây Bắc Melbourne, cách 150 km. Kể từ khi hai phụ nữ phát hiện ra mỏ vàng ở đây vào năm 1851, một lượng lớn người Hoa đã vượt biển đổ xô đến Bendigo. Phía Nam thành phố có một thành phố tên là Ballarat, cùng với Ararat ở phía Tây tạo thành một tam giác, trong thời kỳ cơn sốt vàng được gọi là “Khu tam giác vàng”, có thể nói là ba thành phố nhỏ được hình thành bởi những người đào vàng. Tuy nhiên, so với Melbourne ở phía Bắc vịnh Port Phillip, ba thành phố này đều quá nhỏ bé, Mộc Tử Quân vừa nghe Tống Duy Bồ nhắc bên cạnh, vừa tìm từng thành phố trên bản đồ.

Liên tưởng đến chuyện Tết Trung Thu trước đó, cô không nhịn được hỏi: “Có phải thời trung học anh học Địa lý giỏi lắm không?”

Tống Duy Bồ: “… Đây đều là kiến thức cơ bản.”

Quãng đường ngày xưa phải vất vả ngược xuôi, bây giờ chỉ cần lái xe một lát là đến. Càng gần nội thành, những con đường hoang vắng dần được thay thế bằng sự náo nhiệt, thi thoảng lại có những cửa hàng đơn lẻ mọc lên.

Trước đây Tống Duy Bồ từng kể với cô ở đây có rất nhiều người Hoa di cư, có lẽ là dư âm của cơn sốt vàng hơn một trăm năm trước. Bây giờ đến thị trấn, rõ ràng không chỉ có người Hoa, mà ngay cả một số công trình kiến ​​trúc cũng mang đậm màu sắc phương Đông, trước cửa một cửa hàng bách hóa vậy mà lại có hai con sư tử đá.

Nhưng mà tất cả mọi thứ đều không gây ấn tượng mạnh mẽ bằng ngôi miếu gần nơi ở của Đường Minh Hạc.

Trước khi đến, cô đã nghe nói một trong những điểm tham quan tiêu biểu của Bendigo là một ngôi miếu thờ Quan Công, là một trong bảy ngôi miếu do cộng đồng người Hoa ở đây xây dựng, nhằm phục vụ lượng lớn người Hoa làm việc trong các mỏ vàng ngày xưa. Thật ra nhìn từ xa, quy mô và kiến ​​trúc của ngôi miếu không có gì là đồ sộ cho lắm, nhưng cũng giống như nhà hàng của Trần Nguyên Cương, giữa đất khách quê người lại bất ngờ nhìn thấy một ngôi miếu tường đỏ ngói xanh được bảo vệ bởi những con sư tử đá mọc lên từ đất bằng, tạo nên một cảm giác thân thuộc kỳ lạ như thể thời gian và không gian bị xáo trộn.

Thiết bị định vị cho biết còn mười phút nữa là đến căn hộ nơi Đường Minh Hạc ở, Mộc Tử Quân hạ cửa kính xe xuống, dán mắt vào ngôi miếu như thể muốn nhìn thêm vài lần trước khi xe đi khuất. Cô vừa quay đầu lại thì cảm thấy xe đi chậm lại, giọng nói của Tống Duy Bồ vang lên bên cạnh: “Em muốn xem à?”

Cô quay đầu lại, thấy Tống Duy Bồ đang tấp xe vào lề đường —— Lại xuất hiện rồi! Chàng trai ấm áp mua hamburger cho cô mỗi khi nghe thấy bụng cô kêu lên.

“Sao anh biết tôi muốn xem?” Tâm trạng cô vui vẻ.

“Tôi mà không dừng xe lại chắc em ngã lăn ra khỏi xe mất.” Tống Duy Bồ nói: “Rút đầu vào đi.”

Mộc Tử Quân: …

Lại nữa rồi, bản chất “gian thương” này luôn làm cho người ta không thể phản bác được.

Đang trong thời gian làm việc nên người đến miếu rất ít. Tống Duy Bồ đỗ xe vào bãi, cùng Mộc Tử Quân rảo bước qua cánh cổng màu đỏ thẫm. Vách tường trong miếu cũng được sơn toàn bộ bằng màu đỏ thẫm, dọc theo lối đi trưng bày một số di vật còn sót lại từ thời kỳ đổ xô đi tìm vàng, chính điện thờ Quan Công, trước tượng là lư hương và thanh đao lớn, ánh sáng từ ngọn lửa của chân nến le lói. Mộc Tử Quân đứng trước bệ, ngẩng đầu nhìn lên, gần như đồng cảm với những bậc tiền nhân đến đây dâng hương bái lạy từ trăm năm trước. Ở nơi đất khách quê người, quả thực cần có một nơi như thế này, để tâm hồn như phảng phất được tìm về cố hương.

Tống Duy Bồ lớn lên ở phố người Hoa, đã quá quen với những hình ảnh phương Đông mọc lên giữa môi trường phương Tây như thế này rồi, nên không tỏ ra tò mò như Mộc Tử Quân, anh chỉ khoanh tay đứng chờ sau lưng cô. Hai người yên lặng đứng trong chính điện, bỗng nghe thấy một giọng nói hòa nhã vang lên từ phía cửa: “Hai người có cần tình nguyện viên giới thiệu không?”

Mộc Tử Quân giật mình ngoảnh lại, thấy một dì tóc xoăn mặc đồng phục nhân viên đang đứng ở cửa, nhìn họ với vẻ dò hỏi. Không ngờ một điểm du lịch hẻo lánh như vậy mà cũng có người thuyết minh, lại còn bằng tiếng Trung nữa, xem ra là công việc tình nguyện miễn phí.

Không có lý do gì để từ chối cả.

Khách du lịch quá ít, hướng dẫn viên cũng rảnh rỗi đến phát chán vì tài năng không có đất dụng võ, nay khó lắm mới gặp được hai du khách có vẻ hứng thú với phần thuyết minh của mình. Mộc Tử Quân lùi lại một bước từ trước tượng Quan Công, nhường chỗ cho dì ấy, đối phương liền bước tới bắt đầu bài giới thiệu về ngôi miếu.

Tuy chính điện là miếu thờ Quan Công, nhưng Quan Công không phải là vị thần duy nhất được thờ trong ngôi miếu này, một vị thần khác là Khổng Tử. Hơn một trăm năm trước, thế hệ người Hoa đầu tiên ở Bendigo đã vượt đại dương đến đây, công việc khai thác vàng rất nguy hiểm và vất vả, nhiều người đã gửi gắm tinh thần vào tín ngưỡng thần linh.

“Hồi đó ở Bendigo có nhiều người Hoa lắm ạ?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Rất nhiều, thung lũng sông Bendigo trong mười năm đầu của cơn sốt vàng đã khai thác được hơn 120 tấn vàng, được mệnh danh là ‘Núi vàng lớn’. Một thanh niên đến từ Đài Sơn, Quảng Đông sau khi nghe tin Bendigo phát hiện mỏ vàng đã gửi một lá thư về nhà, thu hút rất nhiều người đổ xô đến đây tìm vàng.”

Ngôn ngữ không thông, tín ngưỡng bất đồng, vượt biển trùng dương, thế hệ người đi tìm vàng đầu tiên cũng là thế hệ những nhà thám hiểm đầu tiên, một mình đặt chân lên mảnh đất xa lạ này. Duy trì cuộc sống cơ bản đã là điều khó khăn, nhưng họ vẫn xây dựng đền thờ trên mảnh đất xa xôi, gìn giữ nhiều phong tục tập quán của quê hương.

Giọng người hướng dẫn thật mềm mại, Mộc Tử Quân nghe được vài câu, bỗng hỏi một câu chẳng liên quan: “Dì là người Chiết Giang à?”

“Người Thượng Hải.” Dì hướng dẫn viên mỉm cười với cô: “Chồng tôi đến trường đại học bên này làm học giả thỉnh giảng, tôi ở nhà không có việc gì làm nên tìm một công việc bán thời gian, cũng có thể nói chuyện với mọi người.”

Cô chắp tay sau lưng gật gật đầu.

Làm học giả thỉnh giảng, du học, người thời nay mưu sinh ở nước ngoài dễ dàng như vậy, nhưng với những người của thời đại trước mà nói, vượt biển tha hương, mắt thấy chỉ có mỏ khai thác và đất đá trơ trọi.

Một thế hệ khai hoang!

Câu chuyện lịch sử Bendigo kết thúc, trong tủ kính ở những căn phòng khác còn trưng bày một số di vật do người Hoa để lại, thậm chí có cả chiếc xẻng đào vàng từ thời đó. Mộc Tử Quân đi theo phía sau dì hướng dẫn, nghe dì ấy giới thiệu dăm ba câu về một số người Hoa đến đây từ những ngày đầu, bất chợt, dì quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt thoáng buồn.

“Rất kỳ diệu, chúng tôi có rất nhiều câu chuyện kỳ diệu, đáng tiếc là rất ít người nhắc đến. Trước đây gần ngôi miếu này còn phát hiện ra một ngôi mộ vô chủ của người Hoa, những linh hồn bị quê hương lãng quên này, nếu không ai kể lại lịch sử của họ nữa, họ sẽ bị lãng quên hoàn toàn.”

“Thế nào mới được coi là kể lại?” Mộc Tử Quân hỏi: “Dì như vậy cũng là đang kể lại mà.”

“Phải ghi chép thành chữ viết.” Dì hướng dẫn viên lắc đầu: “Chữ viết mới là bất diệt.”

Mộc Tử Quân không nói gì, ngược lại là Tống Duy Bồ vẫn đi theo sau họ từ nãy đến giờ khẽ gật đầu, dường như đồng tình.

Hai người cứ thế đi theo dì hướng dẫn viên từ điện chính đến gian cuối cùng, xem hết các hiện vật trưng bày, chỉ còn lại một màn hình treo trên tường. Lúc bọn họ đến đó, đoạn phim đã chiếu được một nửa, trên màn hình LCD là cảnh tượng náo nhiệt trên đường phố Bendigo vào dịp lễ Phục sinh – lễ Phục Sinh của phương Tây thường gắn liền với hình ảnh trứng màu và thỏ, nhưng ở Bendigo, tiết mục chính của lễ Phục sinh lại là múa rồng múa lân của Trung Quốc.

“Múa rồng múa lân vào lễ Phục sinh là một truyền thống ở Bendigo bắt đầu từ thời kỳ đào vàng. Mọi người nhìn trên màn hình, đây là đội múa lân lớn nhất nước Úc, con Kim Long này—” Người hướng dẫn chỉ vào màn hình: “Dài 125 mét, sư tử ở đây được coi là linh vật bảo vệ, là người bảo vệ Kim Long.”

Video có chất lượng khá mới, trông như được quay trong vài năm gần đây. Một con sư tử đỏ từ xa múa đến trước ống kính, Mộc Tử Quân xem kỹ video, bỗng cảm thấy đầu sư tử có phần quen mắt.

Nhưng mà…

Tuổi của người múa lân cũng không đúng nha.

Cô lắc đầu, phủ nhận bức ảnh hiện lên trong đầu mà Đường Quỳ gửi cho cô. Hơn nữa đầu sư tử trông cũng na ná nhau, đâu thể thấy cái nào giống giống là nghĩ ngay đến đầu sư tử của Đường Minh Hạc.

Vừa mới nghĩ vậy xong, con sư tử kia bỗng gật gù đắc ý tiến lại gần ống kính, người múa lân sau đó liền kéo đầu sư tử xuống, đứng thẳng dậy trước ống kính.

Là một thanh niên tóc nâu lai Tây.

Anh ta mỉm cười với ống kính, giơ tay ném đầu sư tử về phía xa, trong loa lập tức vang lên một giọng Quảng Đông không chuẩn lắm. Mộc Tử Quân theo bản năng nhìn về phía Tống Duy Bồ, anh phản ứng chậm một chút rồi theo bản năng nhắc lại: “Anh ta gọi là ông Đường? Anh ta nói… cảm ơn ông Đường đã cho anh ta mượn đầu sư tử này?”

Người hướng dẫn viên không biết tại sao hai người họ lại có vẻ như nghe thấy điều gì đó ngoài ý muốn, nhìn chăm chú vào màn hình một lúc rồi quay lại nói với họ: “Đầu sư tử của ông Đường rất nổi tiếng, trước đây ông ấy cũng từng làm sư vương ở khu phố người Hoa ở Melbourne, sau này thường cho đội múa lân Bendigo mượn đầu sư. Vẻ mặt của hai người…”

“Dì biết ông Đường sao?” Mộc Tử Quân hỏi: “Cháu đến đây là để tìm ông Đường, nhưng điện thoại của ông ấy mãi không gọi được, cháu muốn đến nhà ông ấy…”

“Đến nhà ông ấy?” Vẻ mặt người hướng dẫn viên càng trở nên kỳ lạ hơn: “Người Hoa ở Bendigo đều biết nhau, cho nên tôi cũng biết một ít chuyện về ông Đường. Sức khỏe ông ấy không tốt, đang dưỡng bệnh trong viện dưỡng lão, căn nhà cũng rao bán rồi, hai người đến nhà tìm ông ấy chắc chắn sẽ không gặp được đâu.”

Việc Đường Minh Hạc muốn bán nhà, cơ bản là khi Mộc Tử Quân vừa gọi điện thoại báo cho Đường Quỳ biết, cô ấy đã ném bass xuống sàn phòng tập, hùng hổ đòi đến Bendigo ngay.

Giọng nói trong điện thoại không nén được vẻ bực tức.

“Ông ấy dựa vào cái gì mà bán nhà? Ông ấy có quyền gì mà bán nhà?” Đường Quỳ vừa đi vừa chất vấn: “Đó là nơi tôi lớn lên, ông ấy dựa vào cái gì bán đi bán đi?!”

Cô ấy bảo Mộc Tử Quân tìm một chỗ gần nhà Đường Minh Hạc đợi, giọng điệu hùng hổ dội ra từ điện thoại khiến Tống Duy Bồ vẫn im lặng ngồi bên cạnh cũng phải ngẩng lên nhìn. Mộc Tử Quân ngượng ngùng cúp điện thoại, quay sang Tống Duy Bồ: “Đường Quỳ là tay bass của ban nhạc, tính tình tương đối nóng nảy, lát nữa gặp anh khoang dung với cô ấy một chút…”

Lúc này hai người đang ngồi trong quán cà phê gần nhà Đường Minh Hạc, nghe vậy, Tống Duy Bồ thản nhiên gật đầu rồi lại cúi xuống uống cà phê. Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Tống Duy Bồ, Mộc Tử Quân liên tưởng đến tính cách của Đường Quỳ, bỗng cảm thấy hai người này, chắc là… sẽ xung khắc với nhau.

Sự thật chứng minh, khả năng phán đoán “trường năng lượng” giữa người với người của cô vô cùng chính xác.

Hơn nữa, tình hình còn hỏng bét hơn cả cô tưởng.

Đường Quỳ ngồi sau một chiếc xe máy đến, không ngờ chiếc xe này còn đến nhanh hơn cả tốc độ lúc sáng hai người lái xe. Người lái xe là tay trống trong ban nhạc của cô ấy, xem ra cô ấy đã làm hòa với mọi người trong ban nhạc rồi. Chỉ thấy cô ấy nhảy xuống khỏi xe, nói vài câu với đồng đội rồi ra hiệu cho người đó rời đi.

Lúc quay đầu lại, vừa đúng lúc Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ bước ra khỏi quán cà phê.

Từ sau lần Mộc Tử Quân nói với Đường Quỳ “Các cô sẽ có Livehouse của riêng mình”, thái độ của Đường Quỳ đối với cô có thể nói là vô cùng ân cần, hỏi gì đáp nấy. Sau khi gật đầu chào cô, ánh mắt Đường Quỳ chợt lia đến, nhìn thấy Tống Duy Bồ phía sau cô, lông mày cô ấy lập túc nhíu lại mất tự chủ.

Mộc Tử Quân khựng lại, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đường Quỳ cũng không phản ứng lại ngay, chỉ im lặng nhìn Tống Duy Bồ một lúc, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra tại sao mình lại có vẻ mặt khó coi như vậy.

“Anh ta đi cùng cô à?” Cô ấy hỏi Mộc Tử Quân.

Mộc Tử Quân ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn thấy sắc mặt Đường Quỳ thay đổi, cô ấy kéo cô lại gần, chất vấn: “Anh ta có người bạn nào tên Steve không?”

Tống Duy Bồ khựng lại.

Đường Quỳ cung cấp thêm nhiều chi tiết hơn: “Kiri học ở trường Luật phải không?”

“Anh ấy học Kiến trúc…” Mộc Tử Quân nhỏ giọng đính chính thì bị Đường Quỳ kéo mạnh một cái, cô ấy mất kiên nhẫn nói: “Tôi đang nói Steve, anh ta có một người bạn học Luật.”

Cách nói chuyện của cô ấy cực kỳ chống đối, Tống Duy Bồ cũng có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn Đường Quỳ một lúc rồi đáp ngắn gọn: “Phải, rồi sao?”

Đường Quỳ khựng lại, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tên khốn.”

Nói xong, cô ấy quay người bỏ đi, trước khi đi còn kéo mạnh cổ tay Mộc Tử Quân một cái. Cô bị kéo loạng choạng mấy bước, hốt hoảng quay đầu lại hỏi Tống Duy Bồ: “Chuyện gì vậy? Ai là tên khốn?”

Tống Duy Bồ: “Hình như trước đây… bạn tôi có một người bạn là ca sĩ chính của ban nhạc.”

Mộc Tử Quân: “À.”

Tống Duy Bồ: “Trước khi họ chia tay, tôi có đi xem ban nhạc của bạn anh ta biểu diễn một lần.”

“Anh không nhận ra cô ấy à?” Mộc Tử Quân cẩn thận liếc nhìn Đường Quỳ đang sải bước phía trước.

Tống Duy Bồ: “…Tôi thậm chí còn không nhớ mặt ca sĩ chính.”

Hai người không ai để ý tới ai, từ quán cà phê đi thẳng về căn hộ của Đường Minh Hạc. Trước khi gọi điện thoại cho Đường Quỳ, hai người đã đến xem qua một lần, là căn hộ cũ, dưới lầu có dán tờ rơi rao bán nhà. Đường Quỳ đứng yên ở cửa vài giây, thô bạo xé tờ rơi của Đường Minh Hạc xuống, sau đó từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa nhà đã lâu không dùng.

Thật không nghĩ đến sau nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn còn giữ nó.

“Đường Quỳ.” Mộc Tử Quân đánh liều can ngăn: “Chuyện ông nội cô bán nhà, hay là cô tìm hiểu thêm một chút xem sao, tôi cảm thấy…”

“Tôi hỏi rồi, tôi đã gọi…” Cô ấy cố kìm nén cơn giận: “Tôi đã gọi cho ba mẹ rồi.”

Trước đây, cô ấy chỉ cho Mộc Tử Quân số điện thoại của Đường Minh Hạc, dù chuông cứ báo bận nhưng vẫn không muốn liên lạc với ba mẹ. Mộc Tử Quân mơ hồ nhớ cô ấy từng nói quan hệ giữa mình và ba mẹ vốn đã không tốt đẹp gì, biết được nơi mình lớn lên sắp bị bán đi, xem ra Đường Quỳ đã tức giận đến mức gạt bỏ hết những khúc mắc trước đây.

“Bọn họ không ở Bendigo, họ đưa con mình đi bờ biển nghỉ dưỡng rồi. Họ nói ông nội chuẩn bị bán nhà để vào viện dưỡng lão, ông ấy rất cứng đầu, ai nói cũng không nghe, đồ đạc cũ trong nhà cũng không cần nữa. Bọn họ cho tôi số điện thoại của viện dưỡng lão, tôi gọi hỏi thì nhân viên điều dưỡng nói chiều nay ông ấy phải nghỉ ngơi, mai mới có thể gặp khách.”

Ngày mai mới có thể gặp khách được.

Bỏ qua những lời nói biểu đạt cảm xúc, đây là thông tin hữu ích duy nhất mà Mộc Tử Quân nhận được cho đến thời điểm hiện tại. Nghe ý của Đường Quỳ, cô ấy đã hạ mình hỏi ba mẹ xem Đường Minh Hạc đang ở viện dưỡng lão nào, chỉ là thời gian gặp mặt, có lẽ phải đợi đến ngày mai.

Đường Quỳ dẫn hai người Mộc Tử Quân đi vào trong, cô nhất thời cũng không biết cô ấy có tính toán gì không. Tống Duy Bồ cũng thấy phiền, thay Mộc Tử Quân hỏi: “Vậy bây giờ cô định làm gì?”

Căn hộ cũ chỉ có ba tầng, nhưng không có thang máy, ba người hiện tại đã lên đến tầng cao nhất. Đường Quỳ dừng bước, quay đầu lại đánh giá Tống Duy Bồ từ trên xuống dưới, trả lời: “Tôi đưa Kiri về nhà ở, ngày mai đi gặp ông nội của tôi, còn anh tự tìm chỗ ở đi.”

Mộc Tử Quân: “…”

Tống Duy Bồ: “…”

Nói thì nói vậy, nhưng cũng không có lý do gì không cho Tống Duy Bồ vào nhà, huống hồ tên “tên khốn” kia là cậu bạn tên Steve vẫn chưa xuất hiện, chứ không phải bản thân Tống Duy Bồ. Bên trong căn hộ lại được chia thành hai tầng, tầng một là phòng khách và phòng ngủ phụ, tầng hai có phòng ngủ chính và nhà vệ sinh riêng. Đường Quỳ mạnh bạo lật tung tất cả những đồ đạc được che phủ, dọn dẹp bụi bặm, rõ ràng là đã hạ quyết tâm không để Đường Minh Hạc bán căn nhà này.

Lật đến một khung ảnh lớn được phủ vải trên tường, động tác của Đường Quỳ đột nhiên khựng lại. Cô ấy liếc nhìn Mộc Tử Quân đang giúp dọn dẹp phía sau, rồi sau đó kéo tấm vải xuống.

Tấm vải che phủ bức tranh rơi xuống sàn nhà không tiếng động, Mộc Tử Quân đứng thẳng người dậy, chỉ thấy trước mắt là một bức ảnh đen trắng treo kín nửa bức tường, mà Kim Hồng Mai đang đứng ở trung tâm bức ảnh, nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo.

Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tay trái đặt trên đầu sư tử mà Đường Minh Hạc đang nâng lên, dáng người thon dài tràn đầy sức sống. Bức ảnh rõ ràng không có màu sắc, nhưng bà đứng ở đó lại làm cho người ta nhớ đến những tràng pháo hoa rực rỡ sắc màu trên bầu trời đêm mùa hè.

Hai người phụ nữ có khuôn mặt na ná nhau, một trong ảnh một ngoài đời, bốn mắt nhìn nhau.

Đã vô số lần cô cố gắng nhìn xuyên qua làn sương mù dày đặc, nhưng cho đến giờ khắc này, Mộc Tử Quân mới chợt nhận ra, hóa ra cô đã vô thức băng qua con sông, đặt chân đến chỗ Kim Hồng Mai bên kia bờ.

Cô cách bà, càng ngày càng gần.

Ban đầu họ không có kế hoạch ở lại Bendigo qua đêm, nhưng giờ phải ở lại nhà Đường Quỳ một đêm nên phải mua một số vật dụng hàng ngày. Cửa hàng tiện lợi gần nhất cách nơi này tầm năm phút lái xe, Tống Duy Bồ đi mua đồ, để lại Đường Quỳ trong căn nhà mà cô lớn lên, nhìn Mộc Tử Quân với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Sao… sao thế?” Mộc Tử Quân ngơ ngác.

“Cũng không có gì.” Đường Quỳ uể oải lồng vỏ gối – tối nay cô ấy và Mộc Tử Quân sẽ ngủ ở phòng ngủ chính, còn Tống Duy Bồ ngủ ở dưới lầu – “Người tên River đó, không phải bạn trai cô chứ?”

Mộc Tử Quân: “…”

“Không phải.” Cô đáp.

“Vậy là được rồi.” Đường Quỳ lại trải ga giường: “Vậy hai người không có cái gọi là… tiếng Trung gọi loại cảm giác này gì nhỉ, quan hệ mập mờ?”

“Không có…”

“Good girl.” Đường Quỳ nói: “Cứ nhìn bạn của anh ta, những loại người này thường chơi với nhau, anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì, cô nên tránh xa anh ta một chút.”

“Anh ấy cũng rất tốt mà.” Mộc Tử Quân nói.

“Tốt chỗ nào?” Đường Quỳ nhếch mép.

“Anh ấy…” Mộc Tử Quân nghĩ một lúc: “Rất hay giúp đỡ người khác…”

Vẻ mặt Đường Quỳ hơi run rẩy, rõ ràng là không thể liên hệ bốn chữ này với khuôn mặt khó ưa của Tống Duy Bồ.

Lại nhớ đến việc anh ấy nghe thấy bụng mình kêu đã lập tức dẫn mình đi ăn hamburger, lúc thấy cô quay đầu lại thì dẫn cô đi xem miếu, Mộc Tử Quân lại bổ sung: “Anh ấy còn vô cùng chu đáo.”

Đường Quỳ: …

Cửa phòng dưới lầu vang tiếng mở, chắc là Tống Duy Bồ đã về. Mộc Tử Quân đặt gối xuống rồi đi xuống lầu xem, Đường Quỳ theo phía sau cô, thấy Tống Duy Bồ đang thay giày ở cửa, tay cầm một chiếc túi ni lông, bên trong là bàn chải đánh răng, kem đánh răng và khăn tắm mang đến cho Mộc Tử Quân, còn có đồ ăn tối đóng gói sẵn cho ba người.

“Tủ lạnh nhà cô còn dùng được không?” Tống Duy Bồ hỏi Đường Quỳ.

Đường Quỳ lùi lại một bước, chỉ về phía nhà bếp, chờ Tống Duy Bồ đi qua, cô ấy liền quay sang nhìn Mộc Tử Quân, người phía sau nhìn bóng lưng anh rời đi, hạ thấp giọng, ngữ khí chân thành giải thích với Đường Quỳ: “Thật sự dùng rất tốt đó, cô dùng thử sẽ biết ngay.”

Đường Quỳ:…

Không phải, là năng lực tiếng Trung của cô ấy có vấn đề sao?

Hoá ra người sống còn có thể dùng từ “dùng tốt” này để hình dung sao? Hơn nữa ——

Còn có thể để cô ấy “dùng thử” nữa sao?

Dưới double buff  “vui vẻ giúp người” và “chu đáo”, những lời công kích của Đường Quỳ dành cho Tống Duy Bồ tạm thời gián đoạn, nhưng điều này cũng dập tắt hoàn toàn hứng thú nói chuyện của cô ấy, lúc ăn cơm tối thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

Ngược lại, Mộc Tử Quân cảm thấy căn phòng quá yên lặng, tìm chuyện để nói với cô ấy: “Các cô chuẩn bị cho buổi biểu diễn Livehouse thế nào rồi?”

“Cuối tuần này.” Đường Quỳ cúi đầu xới cơm trong hộp: “Sửa lại bài hát một chút, miễn cưỡng có thể lên sân khấu.”

“Là ở sân khấu bên sông Yarra sao, bọn tớ có thể đến xem không? Tống Duy Bồ, anh có hứng thú không?”

“Ban nhạc nào diễn chính?” Tống Duy Bồ không ngẩng đầu hỏi.

Đường Quỳ: …

Mộc Tử Quân vội vàng giải thích với cô ấy: “Anh ấy chỉ hỏi bâng quơ thôi, chúng tôi chắc chắn sẽ đến để xem các cô biểu diễn.”

Tống Duy Bồ uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói nữa.

Vốn cái buff này cũng không kiên cố lắm, anh vẫn nên bớt tranh cãi thì hơn.

Tên địa điểm quá dài, Đường Quỳ cũng không có cách nào đọc được, cuối cùng lôi từ chiếc quần có nhiều túi ra hai tấm vé vào cửa bị nhàu nát. Cô ấy dùng đáy cốc nước miết phẳng chúng trên bàn, rồi đưa cho Mộc Tử Quân.

“Chỗ tôi còn dư hai vé, cho các cô đó.”

Mặt trước của tấm vé in địa chỉ buổi biểu diễn và logo của ban nhạc chính, mặt sau là danh sách các bài hát được trình diễn, ban nhạc của Đường Quỳ xếp cuối cùng, cũng chỉ có một bài. Mộc Tử Quân dùng tay miết phẳng tấm vé bị nhàu nát, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Nếu như Đường Minh Hạc có thể đến xem Đường Quỳ biểu diễn, có lẽ những canh cánh trong lòng và hiềm khích đều sẽ được hóa giải.

Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra ý nghĩ trong đầu mình có bao nhiêu buồn cười, nên chỉ lặng lẽ nhét vé vào túi áo.

Trên bàn ăn còn đặt không ít thùng giấy, cả ba người họ không ăn ở phòng khách mà ngồi vây quanh bàn trà. Mộc Tử Quân ăn xong thì đầy bộ đồ ăn sang một bên, nhìn thấy dưới tấm kính của bàn trà có một chồng thứ gì đó giống như album ảnh.

“Tôi có thể xem không?” Cô dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên kính, phát ra tiếng “cộp cộp”.

Đường Quỳ nghiêng đầu, không để ý: “Xem đi.”

Album ảnh được đựng trong một hộp giấy không có nắp, Mộc Tử Quân liền lấy cả hộp ra. Cuốn trên cùng mở ra toàn là ảnh đen trắng, lộn xộn, là ảnh chụp của Đường Minh Hạc thời còn niên thiếu ở phố người Hoa. Có một bức rất oai phong, ông ấy đứng một mình trên đỉnh một chiếc cột cao, giơ đầu sư tử qua đầu… đội lên, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ống kính, tràn đầy khí phách.

“Đây là lần ông ấy làm sư tử vương ở phố người Hoa phải không?” Mộc Tử Quân hỏi.

Đường Quỳ nhìn một cái, ánh mắt có chút mơ hồ: “Không rõ lắm, ông ấy chưa từng nói với tôi.”

Cô “à” một tiếng, thu lại ánh nhìn, tiếp tục lật trang sau. Vẫn là ảnh đen trắng, nhưng Đường Minh Hạc trông có vẻ lớn tuổi hơn, dường như không còn ở phố người Hoa, mà là cảnh tượng sau khi chuyển đến Bendigo. Có vài bức ảnh ông đứng trước một cửa hàng trái cây, mặc quần dài và đồng phục lao động, biểu cảm nhìn vào ống kính rất lạnh lùng, nhưng có thể thấy ông là một thanh niên điển trai và đầy sức sống.

Ban đầu Đường Quỳ chỉ liếc nhìn, lúc này cũng bị thu hút, dần dần tiến lại gần Mộc Tử Quân.

“Ông ấy còn có một người em gái phải không?” Mộc Tử Quân chỉ vào một bức ảnh trong đó Đường Minh Hạc đang nắm tay một cô bé trước cửa hàng trái cây và hỏi.

“Tôi…” Ngữ khí Đường Quỳ mang theo nghi ngờ: “Tôi không biết, chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc đến.”

Thế hệ của họ dường như đều như vậy, chuyện quá khứ không hỏi không nói, hỏi cũng chưa chắc đã nói rõ ràng. Tống Duy Bồ có lẽ cũng có cảm nhận giống Đường Quỳ, bèn đứng dậy lấy một cuốn album khác ra, mở trang đầu tiên, không ngờ lại là ảnh cưới.

“Cái này tôi biết.” Ánh nhìn của Đường Quỳ lại chuyển sang phía Tống Duy Bồ: “Ba tôi nói, bà nội tôi là em gái của bạn thân ông nội, nhưng bà ấy mất sớm, cho nên tôi cũng chưa từng gặp.”

“Thật đáng tiếc.” Mộc Tử Quân thở dài, cảm thấy có chút đau lòng cho Đường Minh Hạc mà mình chưa từng gặp.

Ảnh sau khi kết hôn dần dần chuyển sang ảnh màu, khuôn mặt của Đường Minh Hạc cũng dần mang theo ý cười. Đáng tiếc là, từ một trang nào đó, trong ảnh lại chỉ còn lại mình ông ấy. Cảnh tượng cô đơn này kéo dài rất nhiều năm, cho đến khi Đường Quỳ xuất hiện, mới bị phá vỡ.

Cả cuộc đời mấy chục năm của ông ấy chỉ gói gọn trong hai cuốn album, mà ảnh chụp cùng Đường Quỳ gần như chiếm tất cả chỗ trống của những cuốn album khác trong hộp giấy. Từ khi cô ấy mới sinh đến lúc tròn một tuổi, từ lần đầu đi học đến lúc biểu diễn trên sân khấu…

“Khi tôi mới bắt đầu học nhạc cụ, ông ấy còn giúp tôi tìm thầy.” Đường Quỳ lật album rồi tự thì thào: “Nhưng tại sao hôm đó ông ấy lại đập vỡ cây bass của tôi… Nếu như ông ấy ghét tôi chơi nhạc như vậy, tại sao lúc trước lại đưa tôi đi học chứ…”

Cuối cùng, album lật đến trang cuối, là bức ảnh cuối cùng trước khi Đường Quỳ rời khỏi nhà, cũng là lần cuối tổ chức sinh nhật cho Đường Minh Hạc. So với những bức ảnh chụp cô độc một mình, khuôn mặt Đường Minh Hạc được Đường Quỳ ôm cổ hiện lên vẻ rạng rỡ đã lâu không thấy. Mộc Tử Quân nhìn rất lâu mới nhận ra, đó là vẻ rạng rỡ khi ông làm sư tử vương ở phố người Hoa.

Mà sau khi Đường Quỳ rời đi, thậm chí ngay cả ảnh chụp của ông ấy cũng không có.

Không đúng… cũng không phải hoàn toàn không có tấm nào.

Lật đến trang cuối cùng của bốn cuốn album, dưới đáy hộp lại là một chiếc đĩa CD. Không phải đĩa được bày bán, vì không có bất kỳ bao bì thiết kế nào, chỉ có một dòng chữ Hán rắn rỏi được viết trên vỏ ngoài màu trắng của đĩa CD: Gửi ông Đường.

Mộc Tử Quân nhìn Đường Quỳ.

Đây không phải là thứ cô có quyền cầm lấy.

Mà sau khi Đường Quỳ nhìn bức ảnh cuối cùng của mình và Đường Minh Hạc rất lâu, cuối cùng cũng rời mắt, lần mò lấy chiếc đĩa từ hộp giấy ra. Trước bàn trà có một thiết bị, cô ấy chộp lấy chiếc đĩa CD rồi đi đến màn hình đối diện với ghế sofa, đặt đĩa CD vào khe cắm, sau đó rất thành thạo mò mẫm điều khiển từ xa ở một góc.

Người già cất đồ, vẫn luôn cố định như vậy.

Màn hình lóe lên những chấm trắng đen, Đường Quỳ bấm vài cái vào điều khiển, những chấm trắng đen dần biến mất, hiện ra hình ảnh nhấp nháy. Mộc Tử Quân chăm chú nhìn kỹ, nhận ra hình ảnh này khá quen thuộc, không ngờ lại chính là đoạn video cô và Tống Duy Bồ đã xem ở trong chùa.

Đầu sư đỏ rực như lửa, anh chàng lai Tây trẻ tuổi cùng với màn múa lân hoành tráng trong lễ Phục sinh. Ống kính quay chậm qua đám đông náo nhiệt, cuối cùng dừng lại ở đầu sư tử màu đỏ nổi bật nhất trong đội múa lân. Đường Quỳ nhìn hình ảnh đó một lúc, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía góc tường —— Mộc Tử Quân nhìn theo hướng của cô ấy, phát hiện trên bức tường ở góc đó có một mảng màu sắc nhạt hơn hẳn so với những chỗ khác, giống như từng treo thứ gì đó, sau đó lại bị tháo ra.

Tinh thần đang sửng sốt thì màn hình chuyển cảnh, hình ảnh đầu sư tử đỏ đã bị ném ra khỏi ống kính. Đoạn video trong chùa miếu dừng lại ở đó, nhưng trong đĩa này, ống kính từ từ kéo ra, bắt gặp hình ảnh một ông lão đứng ngoài đám đông.

Đường Quỳ nhẹ giọng gọi: “Ông nội…”

Đường Minh Hạc trông rất già, già hơn rất nhiều so với bức ảnh cuối cùng trong album, dáng người còng xuống, không còn chút phong thái nào của sư tử vương thời trẻ. Tay trái ông ấy chống gậy, tay phải nâng đầu sư tử trước ngực, khẽ gật đầu với ống kính, rồi lập tức quay lưng rời đi.

Ống kính lia gần ông ấy trong chốc lát. Mộc Tử Quân đoán rằng đoạn tư liệu sống này ban đầu có lẽ dự định thêm một số hiệu ứng hậu kỳ, chẳng hạn như kể lại huyền thoại múa lân phố người Hoa, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả. Vì vậy, những gì còn lại trong khung hình chỉ là một ông lão lặng lẽ, một đầu sư tử đỏ được phóng đại trên màn ảnh.

Trước khi đoạn video kết thúc, Tống Duy Bồ đột nhiên lấy điều khiển từ xa trong tay Đường Quỳ rồi nhấn nút tạm dừng.

Mộc Tử Quân không hiểu gì, quay đầu lại.

Đường Quỳ cũng quay lại, thấy Tống Duy Bồ nhíu mày nhìn vào màn hình, dường như nhận ra điều gì đó, rồi nhấn nút tua ngược, tua hình ảnh đến đoạn ống kính kéo gần.

Chiều cao của ghế sofa không thích hợp, bọn họ trực tiếp ngồi xuống sàn để ăn cơm. Mộc Tử Quân dứt khoát đi đến ngồi bên cạnh anh.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

Tống Duy Bồ không trả lời ngay lập tức, chỉ chăm chú điều chỉnh hình ảnh, cho đến khi chọn được khoảnh khắc rõ nét nhất.

“ Mộc Tử Quân.” Anh giơ tay chỉ vào màn hình: “Đó có phải là thứ em đang tìm không?”

Cô giật mình, rồi nhìn theo hướng tay anh đang chỉ.

Trên trán của con sư tử đỏ, có một viên ngọc nhỏ màu xanh lá. Bởi vì ống kính đã phóng to hết cỡ, có thể nhìn thấy trên viên ngọc có khắc một chữ nhỏ màu vàng: “Ân.”

“Ân” trong “Ân ái lưỡng bất nghi”.

Đó thực sự là thứ cô đang tìm, nhưng thứ cô tìm đã không còn ở chỗ cũ, ngay cả Đường Quỳ cũng không biết nó đã đi đâu. Góc tường nơi đầu sư tử bị di chuyển đi trống trơn, chỉ còn lại một mảng tường trắng muốt.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, sáng mai còn phải đến viện dưỡng lão gặp Đường Minh Hạc, cuối cùng ba người vẫn đi ngủ sớm. Mộc Tử Quân lên lầu ngủ chung với Đường Quỳ ở phòng ngủ chính trên lầu hai, ánh đèn ngủ mờ ảo, cô ngồi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thậm chí còn nhập tên Đường Minh Hạc vào ô tìm kiếm, nghĩ rằng có lẽ sẽ tìm thấy một vài manh mối giống như trường hợp của Trần Nguyên Cương.

Tất nhiên là không có kết quả, đây chỉ là một ông lão bình thường.

Tống Duy Bồ gửi đến một tin nhắn.

River: [Ngày mai gặp ông ấy, sẽ hỏi được thôi.]

Cô định trả lời câu nói kia, cuối cùng có thể gửi lại một chữ [Ừm.] Đường Quỳ nằm nghiêng một bên lườm cô, hỏi: “Anh ta tìm cô tán gẫu à?”

Mộc Tử Quân: “Không phải, là người khác.”

Đường Quỳ: “Tôi cũng chưa nói ai.”

Mộc Tử Quân: …

Mộc Tử Quân cũng không biết người bạn học tên Steve của Tống Duy Bồ và đồng đội của Đường Quỳ đã xảy ra chuyện tranh chấp tình cảm gì, tóm lại cô ấy chỉ đang nhìn Tống Duy Bồ một cách khó chịu như một người lớn tuổi cổ hủ, nỗ lực khiến người nọ tránh xa Mộc Tử Quân ra, càng xa càng tốt. Thậm chí sáng hôm sau, trên đường ba người cùng đến viện dưỡng lão, Đường Quỳ ngồi ở hàng ghế sau vẫn còn nhắc lại chuyện thành viên trong ban nhạc của cô ấy buồn bã, không ăn không uống sau khi chia tay.

“Steve cặn bã vậy sao?” Mộc Tử Quân ngạc nhiên hỏi.

“Chuyện tình cảm.” Tống Duy Bồ lái xe đến vô cùng buồn chán, nhìn qua cũng không muốn tham gia vào chủ đề này: “Tôi không rõ lắm, cũng không hỏi qua.”

“Có cái gì không rõ chứ.” Đường Quỳ phản đối gay gắt: “Dù sao thì anh cũng tránh xa Kiri một chút, Kiri cô cũng đừng thích anh ta!”

Mộc Tử Quân: …

Cô cũng không hiểu tại sao Đường Quỳ luôn trung thành với giả thiết cô và Tống Duy Bồ có tình cảm gì đó không thể nói ra chứ, chẳng lẽ hai người họ đứng cạnh nhau lại tự động toát ra một loại khí chất nào đó? Mộc Tử Quân không hiểu. Vì vậy cô quay đầu lại, kiên nhẫn giải thích với Đường Quỳ: “Tôi không thích anh ấy, anh ấy cũng không thích tôi, bọn tôi chỉ gặp nhau vì chuyện của thế hệ trước.”

Dường như tốc độ lái xe của Tống Duy Bồ giảm xuống một chút.

“Vậy cô đến Bendigo còn đặc biệt gọi anh ta theo làm gì?”

“Anh ấy có xe nha.” Mộc Tử Quân nói: “Anh ấy còn biết tiếng Quảng Đông nữa.”

“Cho nên cô đi cùng với anh ta đơn thuần chỉ vì anh ta hữu dụng thôi sao?”

Câu này có hơi thô lỗ, Mộc Tử Quân vội vàng lắc đầu phủ nhận, lại cẩn thận liếc nhìn người trên ghế lái một cái mới giải thích: “Không phải hữu dụng, chỉ là…”

Hình như nhất thời cũng không nghĩ ra từ gì khác… Ngon bổ rẻ?

Mộc Tử Quân đứng hình một lúc lâu, cuối cùng quyết định hậm hực quay người ngồi lại ghế phụ. Còn Tống Duy Bồ sau khi chậm lại vài giây thì đột nhiên tăng tốc, mặt lạnh tanh vượt qua liên tục vài chiếc xe, khiến Đường Quỳ ngồi hàng ghế sau sợ tới mức vội vàng tìm dây an toàn.

Mộc Tử Quân nhìn dòng xe chạy cực nhanh qua: …

Cô quay đầu, quan tâm hỏi: “Anh sao vậy?”

Tống Duy Bồ: “Không sao.”

Mộc Tử Quân: …

Mọi hôm vẫn lạnh lùng, lạnh đến mức cảm xúc ổn định, hiếm khi thấy một chút không kiên nhẫn trên mặt anh. Giờ cao điểm ở thành phố nhỏ này cũng không có mấy chiếc xe, Mộc Tử Quân không biết anh làm sao nữa, nhìn con đường phía trước suy nghĩ một lúc, tất nhiên không phải do kẹt xe, lại quay đầu hỏi qua hỏi lần nữa: “Anh không vui sao?”

Tống Duy Bồ: “Không có.”

Cô nhìn chăm chú vào sườn mặt của Tống Duy Bồ một lúc, rồi quay lại nhìn Đường Quỳ với biểu cảm như “Tôi nhớ ra rồi”.

“Thật sự không chỉ vì hữu dụng thôi đâu.” Cô nói: “Là vừa đẹp trai vừa hữu dụng.”

Đường Quỳ: “… Thật sự không hiểu nổi trực nữ (*) các cô.”

(*) Trực nữ là “phụ nữ thẳng” hoặc “phụ nữ dị tính” (nghĩa là một phụ nữ có xu hướng tình dục khác giới, thích nam giới). 

Không có đèn đỏ, cũng không có xe chặn đường, nhưng tốc độ xe của Tống Duy Bồ bỗng nhiên chậm lại.

Địa chỉ viện dưỡng lão là Đường Quỳ hỏi từ ba mẹ, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chịu xuống nước nói chuyện với ba mẹ sau nhiều năm. Nhưng khi nói đến nguyên do, cô ấy lại cố ý giấu đi một nửa, chỉ nói là hai người bạn ở Melbourne đến đây vì chuyện cũ của ông nội ở phố người Hoa, bản thân cô ấy cũng không quay về Bendigo.

Có lẽ vì đã rời đi quá lâu, gần đến nơi lại muốn chùn bước, bây giờ muốn phá vỡ lớp băng trên mối quan hệ này nhưng lại không tìm được lý do hay cái cớ nào chính đáng cả, thậm chí khi đến dưới lầu viện dưỡng lão, bước chân cũng khựng lại, định không lên đó nữa.

“Ông ấy chỉ biết hai người các cô sẽ đến.” Đường Quỳ né tránh ánh mắt của Mộc Tử Quân: “Tôi không đi thì hơn, hai người đi hỏi ông ấy về tung tích của đầu sư đi.”

“Chắc là ông ấy cũng rất muốn gặp cô.” Mộc Tử Quân nói.

“Muốn gặp tôi làm gì chứ?” Đường Quỳ tự giễu cười một tiếng: “Nhìn tôi nhuộm tóc, hình xăm và khuyên môi của tôi à? Tôi không nghĩ ông ấy sẽ vui khi thấy tôi đâu, ngày tôi rời đi, ông ấy cũng không thèm giữ tôi lại nữa.”

Mộc Tử Quân nghe cô ấy nói vậy liền nhìn lướt qua người cô ấy một lượt, phải thừa nhận rằng việc này sẽ thực sự sẽ gây kích động cho Đường Minh Hạc đang dưỡng bệnh. Cô cũng không biết nói thêm an ủi nào, không ngờ Tống Duy Bồ đang đi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn Đường Quỳ.

“Cô biết tuổi của ông Đường không?” Anh bỗng nhiên nói.

Đường Quỳ sửng sốt.

Cô ấy đột nhiên nhận ra hình như mình không biết, còn Mộc Tử Quân nghe anh hỏi vậy bỗng giật mình, nhận ra hình như cô cũng không thể nói chính xác tuổi của Uyển Thành Trúc.

Cô chỉ biết là, ông rất già… Tuổi của người già, vì quá lớn, ngược lại không giống như người trẻ, mỗi một tuổi đều đáng được chú ý.

“Ban đầu tôi cũng không biết.” Tống Duy Bồ nói: “Lúc tôi giúp bà làm chứng tử mới biết được, bà qua đời năm 93 tuổi.”

Đường Quỳ nhìn Tống Duy Bồ, lần này lại không tỏ ra khó chịu với anh như tối qua.

“Một ngày trước khi bà qua đời, bà có hỏi tôi muốn về nhà ăn cơm không, nhưng tôi có việc ở trường nên đã không về.” Tống Duy Bồ nói: “Giữa trưa hôm sau bà đã ra đi trong giấc ngủ rồi.”

Đường Quỳ im lặng hồi lâu, chỉ có thể nói: “Trong giấc ngủ, chắc là không chịu khổ gì.”

Tống Duy Bồ gật đầu.

Anh nói chuyện luôn rất biết ý tứ, Mộc Tử Quân đại khái hiểu được, anh đang nhắc nhở Đường Quỳ rằng mỗi một lần gặp người già đều có thể là lần cuối cùng. Ba người im lặng một lúc lâu, Đường Quỳ bước lên phía trước hai bước, chắp tay sau lưng nói: “Vậy tôi đứng ở cửa một lát, hai người cứ vào trong đi.”

Cô ấy nói xong liền đi qua giữa Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ, vào cánh cửa kính của viện dưỡng lão. Hai người họ đứng sau nhìn một lúc, rồi cũng lần lượt theo bước cô ấy.

Sảnh lớn trên lầu một của viện dưỡng lão có y tá trực, sau khi đăng ký thăm nom thì phải đợi một lúc mới được lên lầu. Sau khi lấy phiếu hẹn, Đường Quỳ liền ngồi xuống một góc ghế dài màu trắng chờ đợi, cuối hành lang có máy bán hàng tự động, Tống Duy Bồ thấy tạm thời chưa cần đến mình, bèn bước đến mua hai chai nước. Hai chai nước “loảng xoảng” rơi xuống từ kệ hàng, anh cúi người lấy nước, vừa đứng thẳng người lên thì bỗng có người đứng phía sau.

Là Mộc Tử Quân.

Cô ít khi đứng gần anh như vậy, Tống Duy Bồ khẽ buông mắt xuống, phát hiện cô đang lo lắng nhìn anh. Hai người im lặng một lúc, anh đưa nước qua, hỏi: “Em đến mua nước sao?”

Ngoài dự đoán của anh là, khi anh đưa tay lên, Mộc Tử Quân cũng giơ tay lên. Nhưng độ cao này không phải để nhận nước, mà là sờ lên đỉnh đầu anh một chút.

Cô sờ đầu anh còn phải nhón chân một chút, nhưng vẫn rất chuyên tâm, như chuyên tâm xoa đầu một chú chó. Nhất thời Tống Duy Bồ cũng không thu chai nước về, chỉ đứng đó ngơ ngác, để mặc cô làm rối tóc mình, rồi lại vuốt vài cái, chỉnh tóc lại cho ngay ngắn.

Làm xong mọi thứ, cô mới nhận chai nước khoáng từ tay anh, mở nắp uống hai ngụm dưới cái nhìn chăm chú của anh. Mắt Tống Duy Bồ dán lên người cô, chỗ bị cô chạm vào nóng lên, nhưng giọng điệu vẫn thờ ơ: “Em làm gì thế?”

Mộc Tử Quân nuốt nước, mới mở miệng: “Về mặt chuyên môn…”

Tống Duy Bồ:?

“Về mặt chuyên môn.” Cô nói: “Không khuyến cáo tư vấn viên dùng nỗi đau của bản thân để khơi gợi nỗi đau của người được tư vấn, nhưng nếu bản thân tư vấn viên cảm thấy cần thiết thì cũng có thể, vì sự nghiệp lâu dài, tốt nhất nên tránh phương pháp này.”

Tống Duy Bồ: …

Máy bán hàng tự động đột nhiên bắt đầu làm lạnh, kêu “ù ù” một tiếng, Mộc Tử Quân không khỏi nhìn qua máy bán hàng, lúc quay lại thấy biểu cảm của Tống Duy Bồ có chút kỳ lạ.

Một loại như là… có chút cảm động nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, còn có một cảm giác cố nhịn cười.

Giỏi thật, thì ra anh còn có loại biểu cảm phức tạp như vậy.

“Em lo lắng tôi sẽ buồn sao?” Anh hỏi.

À đây đâu phải lần đầu tâm trạng anh không tốt đâu.

Lần trước ở chỗ Trần Nguyên Cương tâm trạng anh cũng không tốt.

Anh thực sự rất giống nhân vật Buồn Bã (*)trong “Những mảnh ghép cảm xúc”… không đúng, vậy cô là ai?

(*) Nhân vật Buồn bã (Sadness) là một trong những nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình “Inside Out” (tựa Việt: “Những Mảnh Ghép Cảm Xúc”) của hãng Pixar (2015). Kể về những cảm xúc bên trong đầu của một cô bé tên là Riley. Buồn bã là một trong năm cảm xúc chính, cùng với Vui vẻ (Joy), Tức giận (Anger), Sợ hãi (Fear), và Chán ghét (Disgust), góp phần quản lý và điều khiển các phản ứng cảm xúc của Riley.

Suy nghĩ của Mộc Tử Quân còn đang ở cõi thần tiên chưa kịp trở về, đã nghe Tống Duy Bồ tiếp tục nói: “Không cần lo lắng, tôi chỉ lừa cô ấy thôi.”



???

“Không phải anh nói lúc bà ngủ trưa thì…”

“Đúng, bà mất lúc đang ngủ trưa.” Tống Duy Bồ nói: “Nhưng mà đêm trước bà không gọi tôi về nhà ăn cơm, bà đi đánh mạt chược cả đêm.”

Mộc Tử Quân: …

“Là tôi hỏi bà muốn về ăn cơm không.” Tống Duy Bồ xoa huyệt thái dương, giọng nói cũng thay đổi, nhưng không phải vì nhớ thương Kim Hồng Mai, mà là bất đắc dĩ hơn: “Bà nói đang chơi bài vui vẻ với mấy chị em, bảo tôi tự nấu mì ăn liền.”

Thực sự không biết não bộ của cô đang rối loạn hay là hệ thống đang khởi động lại.

Bà Kim nhà ta lúc nào cũng bá đạo như vậy!

“Vậy anh và Đường Quỳ…”

“Tôi lừa cô ấy thôi, cả cô ấy và ông nội cô ấy đều rất cứng đầu.” Tống Duy Bồ thản nhiên thừa nhận: “Cô ấy không vào trong chắc chắn sẽ hối hận.”

Nếu bộ não con người bị kích thích khống chế, thì khoảnh khắc này, hormone yêu thương trong não của Mộc Tử Quân dành cho Tống Duy Bồ đã nhanh chóng bị chuyển hoá, chỉ còn lại sự đáng ghét với bản tính gian thương của anh, gạt người không chớp mắt.

Đúng vậy, anh lừa Đường Quỳ, gạt người không chớp mắt, dễ như trở bàn tay.

Đường Quỳ cũng không phải người đầu tiên bị lừa.

Mộc Tử Quân mới là người đầu tiên! Bị lừa! Luôn bị lừa! Bị lừa làm công cho anh, lại lừa cô lúc chạy qua vòng xoay, bây giờ còn lừa cả lòng thương người của cô nữa!

Quả nhiên là loại người giống nhau thì hay chơi chung mà.

Tên khốn!

Sau khi trong đầu lướt qua hàng trăm ý nghĩ trong một giây, Mộc Tử Quân chống hông, nhìn Tống Duy Bồ từ trên xuống dưới rồi cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi. Tống Duy Bồ chậm rãi đi theo sau cô, mỗi bước của anh bằng hai bước của cô.

Hai người trước sau trở lại khu vực chờ trong sảnh, Đường Quỳ đang mải suy nghĩ ngẩng đầu lên, nhìn Mộc Tử Quân mặt đầy giận dữ, lại nhìn Tống Duy Bồ mặt không biểu cảm.

“Sao vậy?” Cô ấy mệt mỏi nhưng cố gắng bắt chuyện: “Sao cô không vui, anh ta…”

Mộc Tử Quân: “Anh!”

Đường Quỳ: …?

Mộc Tử Quân: “Là chó.”

Cô vừa nói xong thì từ quầy lễ tân vang lên tiếng nhắc nhở, thông báo nhóm của họ đã có thể lên lầu. Mộc Tử Quân lấy giấy hẹn từ tay Đường Quỳ và đi về phía thang máy, để lại Đường Quỳ nhìn theo bóng lưng của cô với vẻ trầm ngâm.

Tống Duy Bồ nhanh chóng uống xong chai nước và ném chai rỗng vào thùng rác ở góc. Tiếng “lạch cạch” vang lên khiến Đường Quỳ quay đầu lại nhìn anh.

Trình độ tiếng Trung của cô ấy thực ra kém xa Tống Duy Bồ, anh sử dụng gần như thành thạo tiếng mẹ đẻ, còn cô ấy thì trước mỗi câu nói đều phải chuẩn bị trong đầu. Khi có Mộc Tử Quân ở đó, họ đều chiều lòng cô mà nói tiếng Trung, còn khi không có Mộc Tử Quân, hai người đều nói chuyện bằng tiếng Anh.

Lúc không có mặt Mộc Tử Quân, biểu tình của Tống Duy Bồ đều rất lạnh nhạt, Đường Quỳ đánh giá anh từ trên xuống dưới một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Anh cố ý nói những lời đó phải không? Để tôi không nhịn được mà vào đó?”

“Tôi lo cô sẽ hối hận thôi.” Tống Duy Bồ nhìn theo bóng lưng của Mộc Tử Quân trả lời, cô đang ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy giảm dần, hiện còn cách tầng của họ nửa tòa nhà.

“Hôm đó không quay về.” Đường Quỳ cũng theo ánh mắt của anh nhìn về phía Mộc Tử Quân: “Anh có hối hận không?”

Tống Duy Bồ im lặng một lúc, rồi nói: “Vô cùng hối hận.”