Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 99: Nguồn gốc âm thanh (1)




Chương 99: Nguồn gốc âm thanh (1)

Con quái vật hoàn toàn biến mất, vụ việc nhanh chóng được xử lý. Những người b·ị t·hương đã được điều trị, tất cả những người có sức khỏe tốt đã được đưa trở về. Bên ngoài rất lộn xộn vì nhiều người dân đổ xô đến để xem có chuyện gì đã phát sinh.

Tin đồn về con quái vật xuất hiện tại sảnh tiệc đã lan truyền rộng rãi. Các phóng viên đổ xô đến để cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảnh sát phải ngăn họ lại.

"Tất cả học sinh đều an toàn chứ?"

"À, giáo sư Rudger."

Trong phòng sơ cứu tạm thời, giáo sư Selina và Merylda vui mừng khi nhìn thấy Rudger đến.

"Giáo sư Rudger, may mà anh vẫn an toàn."

"Hai người có sao không?"

Merylda phẩy tay.

"Chúng tôi ổn. Chỉ là giúp đỡ mọi người s·ơ t·án ra ngoài mà thôi."

"Vậy sao? Tất cả học sinh đâu hết rồi?"

"Tôi đã cho chúng trở về rồi. Học sinh chỉ làm thêm trong bữa tiệc nên không cần phải để chúng ở lại, nhưng tại sao anh lại hỏi vậy?"

"Không có gì. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mọi người vẫn ổn."

Rudger tự nhiên nghĩ ra một cái cớ. Hắn cũng không thể nói cho người này rằng hắn muốn tìm Joanna Lovett.

Merylda mỉm cười như thể câu trả lời của Rudger thật bất ngờ.

"Bất ngờ thật đấy. Đây không giống như lời mà giáo sư Rudger có thể nói ra. Trông anh vậy mà khá quan tâm đến các học sinh đấy chứ?"

"Mọi người cũng hay nói về tôi như vậy."

Rudger vừa nói vừa nhìn quanh. Những người b·ị t·hương đã được đưa tới bệnh viện, trong khi những người ở lại đang dọn dẹp hiện trường. Một số người đang trò chuyện với cảnh sát và giải thích vụ việc.

Đây rõ ràng là một vụ t·ấn c·ông có chủ đích và gây thiệt hại khá lớn, có mười hai n·gười c·hết và khoảng tám mươi người b·ị t·hương. Xét đến việc hầu hết những người t·hương v·ong đều là người có địa vị, thiệt hại có thể nói còn lớn hơn bình thường.

Nếu đây là mục đích của Esmeralda, có thể nói rằng cô ta đã thành công một nửa. Tận dụng cơ hội khi hiệu trưởng đi vắng, triệu hồi tinh linh lửa tối cao thông qua môi giới. Cô ta hẳn đã có ý định sử dụng tinh linh để g·iết tất cả mọi người trong bữa tiệc.

May mắn thay, số lượng n·ạn n·hân không nhiều. Vụ việc không quá lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ. Mặc dù đó chỉ là một triệu hồi không ổn định, nhưng tinh linh triệu hồi đó có thể so sánh với một Đại pháp sư cấp sáu.

Tác động của sự cố này không thể đo lường được.

"Giáo sư Rudger?"

Có ai đó gọi hắn.

Là giáo sư Vierano Dentis, giáo sư tinh linh năm tư.

"Có chuyện gì sao?"



"Chúng ta nói chuyện chút được không?"

"...Có thể."

Nghe vậy, Merylda nhanh trí lập tức nắm lấy cánh tay Selina và kéo đi.

"Hì hì. Selina, qua bên này với tôi chút nào."

Khi còn lại hai người, giáo sư Vierano mở lời trước.

"Cảm ơn anh. Nhờ có anh chúng ta mới có thể xử lý vụ việc lần này nhanh chóng như vậy."

"Tôi chỉ làm những gì trong khả năng."

Rudger đã hiểu rõ hơn phần nào về vị giáo sư yêu tinh này.

Ấn tượng đầu tiên của hắn về giáo sư Vierano là một yêu tinh hiền lành. Nhưng chính ông ta lại là người đóng vai trò chính khi chiến đấu với Hoả tinh linh. Ông ta tuy chỉ là giáo sư năm thứ tư nhưng lại có khả năng xử lý tình huống tốt hơn nhiều so với giáo sư Angela.

Yêu tinh có tuổi thọ rất dài, vì vậy tuổi thực tế sẽ lớn hơn so với hình dáng bên ngoài của họ. Nếu giáo sư Vierano không phụ trách năm cuối mặc dù kỹ năng và tuổi tác của ông ta lớn hơn thì khả năng cao là ông ấy đã từ chối vị trí này.

"Ngài đến gặp tôi chỉ để nói lời cảm ơn?"

"Một phần thôi. Tôi vẫn còn vài thắc mắc."

"Là chuyện gì?"

"Anh biết cấp độ sức mạnh của tinh linh đó đúng không?"

Rudger gật đầu. Ngay từ đầu, hắn đã biết sức mạnh của tinh linh đấy. Dù nó chỉ là một vật triệu hồi không đầy đủ nhưng sức mạnh của nó cũng không thể coi thường.

"Làm sao anh biết được?"

Giáo sư Vierano bất ngờ hỏi.

Rudger thờ ơ đáp.

"Ý giáo sư là gì?"

"Anh biết nó là thứ được triệu hồi thông qua môi giới?"

"Đúng vậy. Chính xác thì lúc sau tôi mới nhận ra."

Rudger giải thích cho giáo sư Vierano làm thế nào hắn biết tinh linh lửa đã được triệu hồi thông qua vật trung gian.

"Phần dưới của cơ thể không đúng?"

"Chỉ là tôi tình cờ phát hiện ra điều đó thôi."

"Tôi hiểu. Nhưng như vậy cũng chứng tỏ anh rất giỏi."

"Nếu có ai ở đó, họ sẽ đều chú ý đến thôi."



"Không. Nếu là tôi, cho dù có nhìn thấy, tôi chắc chắn cũng sẽ không nhận ra ngay."

Giáo sư Vierano cười chua chát, có lẽ ông ấy đã nhận ra sự kém cỏi của bản thân qua sự cố này.

"Đúng hơn thì có lẽ do tôi là giáo sư dạy tinh linh học thế nên mới không nghĩ xa đến vậy."

"... ... ."

Rudger không nói gì.

Có một thực tế là các tinh linh sư hiếm khi triệu hồi những tinh linh đã ký khế ước với họ thông qua môi giới.

Tinh linh là những sinh vật của tự nhiên, việc lập khế ước và triệu hồi chúng được thực hiện bằng ma pháp, có thể nói hành động đó là kết nối sức mạnh của tự nhiên và năng lượng của người lập khế ước.

Trường hợp triệu hồi tinh linh thông qua môi giới là một cách làm rất giả tạo, hầu hết các tinh linh không thích điều đó. Đặc biệt, cấp độ của tinh linh càng cao thì tự tôn của chúng càng mạnh, chúng sẽ từ chối được triệu hồi như vậy. Khế ước không phải là một hợp đồng bắt buộc giữa hai bên mà là một giao ước bình đẳng. Vì vậy phương pháp này hầu như không bao giờ được dùng.

"Tôi đã bỏ qua phương pháp đó vì tôi coi việc triệu hồi bình đẳng là điều hiển nhiên. Không thể tưởng tượng được lại có người có thể triệu hồi một tinh linh đẳng cấp cao như vậy theo cách kia."

"Đối phương chắc chắn rất mạnh."

"Rõ ràng là vậy, nhưng có vẻ như Hoả tinh linh đó cũng khác với những tinh linh thông thường."

Nó khác với tinh linh bình thường. Đó là những gì Rudger cảm thấy được. Việc tinh linh có thể nói được tiếng người đã gây ngạc nhiên rồi, nhưng nội dung nó nói còn đáng kinh ngạc hơn.

"Một tinh linh căm ghét con người. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thứ như vậy."

"Tinh linh không thường như thế sao?"

"Tinh linh đại diện cho tự nhiên nên chúng không có ý thức như con người."

"Tại sao?"

"Những tinh linh tự nhiên có lập trường của tự nhiên. Tự nhiên sẽ không có suy nghĩ gì về những thứ tồn tại bên trong mình."

Rudger đột nhiên nhớ tới một câu nói ở kiếp trước.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (天地不仁以萬物爲芻拘).

Đây là từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử. Con người muốn tác động đến ý trời, nhưng trời thì không có ý chí. Tất cả mọi thứ chỉ là những sinh vật sống hài hòa với thiên nhiên như cây cỏ hay con vật. Ngay cả khi có điều gì đó không ổn và điều gì đó khủng kh·iếp xảy ra, thiên nhiên cũng không coi đó là một thứ đặc biệt đáng sợ. Ngay cả khi bão xảy ra, l·ũ l·ụt xảy đến hay h·ạn h·án xuất hiện. Ngay cả khi vô số sinh mạng c·hết đi, tự nhiên vẫn là tự nhiên. Các tinh linh cũng vậy.

Tuy nhiên, Hoả tinh linh xuất hiện lần này thì không. Rudger có thể cảm nhận rõ ràng lòng căm thù của nó đối với con người.

"Tôi không biết lại có một tinh linh như vậy tồn tại trên thế giới này. Nó căm ghét con người và thậm chí không quan tâm đến việc bị triệu hồi thông qua vật trung gian. Kỳ lạ hơn là còn có người có thể lập giao ước với một tinh linh như vậy."

"... ... Điều đó khá nghiêm trọng đấy."

"Ma pháp cuối cùng mà anh sử dụng. Thứ đó....chắc hẳn nó đã xuyên qua không gian, phải không?"



"... ... ."

"Không cần cảnh giác vậy đâu. Tôi đã sống đủ lâu và nhìn thấy khá nhiều thứ trên đời. Ma pháp như vậy tồn tại cũng không phải đặc biệt khó tin."

"Giáo sư nói đúng. Đó là một kỹ thuật ma pháp liên quan đến không gian."

"Thiết lập tọa độ? Điều đó khả thi sao?"

"Lúc đầu thì khó, nhưng sẽ dễ dàng khi đã quen với nó."

"... ... ."

Giáo sư Vierano không hiểu lời nói của Rudger cho lắm. Dù sao đi nữa, từ góc nhìn của ông ấy, ma pháp tọa độ mà Rudger sử dụng không phải là ma pháp thông thường. Chí ít, ông ta không làm được như vậy. Coi mọi thứ trên thế giới là "tọa độ" và chỉ định một công thức ở đó. Điều đó không phải là một việc dễ làm.

Nếu ai đó có thể làm được thì chỉ có hai trường hợp. Hoặc người đó phải là người có khả năng cảm nhận không gian bẩm sinh so với những người khác. Hoặc giới hạn của bộ não người đó đã được giải phóng hoàn toàn.

Người bình thường sẽ luôn nghĩ là khả năng đầu tiên, nhưng giáo sư Vierano không hoàn toàn tin Rudger là một người như vậy. Ông ấy nghĩ rằng người đàn ông trước mặt có thể thuộc loại sau. Nhưng một người có đầu óc tỉnh táo liệu có thể nhàn nhã chỉ định tọa độ không gian trong một tình huống căng thẳng như vậy?

Giáo sư Vierano hơi lo lắng hỏi.

"Anh vẫn ổn chứ?"

"Ý ngài là gì?"

"Khi sử dụng phép thuật, anh có cảm thấy tồi tệ hơn bình thường không?"

Rudger định hỏi người này đang nói về cái gì, chợt nhận ra rằng vẻ mặt của giáo sư Vierano rất nghiêm trọng.

"Đây có thể là sự tọc mạch của một ông già nhưng hãy ghi nhớ điều này. Có một câu chuyện mà tôi đã nghe khi còn rất nhỏ."

"Giáo sư đang nói về cái gì vậy?"

"Đôi khi có những người có lượng suy nghĩ quá mức so với những người khác."

Giáo sư Vierano hít một hơi và nói tiếp.

"Họ thường được gọi là thiên tài, nhưng họ hơi khác một chút so với thiên tài thực sự. Những thiên tài thường thấy có thể vượt qua khả năng chuyên biệt của họ trong một khuôn khổ nhất định, nhưng những người như vậy hoàn toàn khác."

"Có gì khác biệt?"

"Họ không có giới hạn khuôn khổ nhất định."

"... ... ."

Trong giây lát, Rudger không nói nên lời. Phải mất một lúc sau, hắn mới lặng lẽ hỏi.

"Đó không phải là một điều tốt sao?"

"Không có khuôn khổ mang ý nghĩa rằng sẽ không có giới hạn ràng buộc bản thân. Theo cách nói thông thường, đó có thể là một loại may mắn, nhưng không phải vậy. Mọi người thường không biết chính những khuôn khổ đó lại là một rào cản mạnh mẽ nhằm bảo vệ bản thân khỏi những thứ 'bên ngoài'."

Khoảnh khắc giáo sư Vierano nói xong. Rudger vô tình siết chặt tay.

Giáo sư Vierano không nhận ra sự kỳ lạ của Rudger. Như thể đang đắm chìm trong lời giải thích của chính mình, ông ấy nhìn Rudger với ánh mắt nghiêm túc và hỏi.

"Anh đã bao giờ từng nghe thấy thứ âm thanh kỳ lạ nào chưa?"

/*Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Một câu nói trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, đại ý là đối với đất trời, với lẽ biến dịch, chẳng có ai, có điều gì được coi trọng. Đúng thời thì sinh, nghịch thời thì diệt, vạn vật cũng chỉ như chó rơm dùng trong khi cúng tế, lúc đang dùng thì quý, được cất kỹ trong rương bọc vải gấm, thầy cúng chay tịnh mới dám mang ra, dùng xong thì bỏ, cúng tế xong thì quăng ra đường. Cái bất nhân của trời đất lại là cái Nhân rộng lớn sinh ra vạn vật, che chở vạn vật, quân bình vạn vật, là lòng vô tư không thiên vị, "không vì kẻ rét mà dẹp mùa Đông".*/