Chương 88: Sau kỳ thi (2)
Rene cảm thấy xấu hổ trước tình huống hiện tại.
Đúng là cô ấy đang gặp nguy hiểm khi chạm trán nhóm người Santoni, cô ấy ước rằng ai đó có thể giúp mình. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng người sẽ giúp mình lại là Freuden Ulburg.
Freuden Ulburg.
Người thừa kế của một trong ba gia tộc Công tước lớn của Đế quốc.
Dù còn rất trẻ, nhưng Freuden đã có thể lãnh đạo phe quý tộc ở Theon. Tất nhiên, Theon cũng chứa nhiều kẻ lập dị và siêu phàm tự mình có thể giải quyết mọi việc mà không chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, nhưng điều đó không làm quyền uy của cái tên Freuden giảm bớt.
Tin đồn về Freuden nổi tiếng ngay cả trong đám học sinh thường dân.
Đó là lý do tại sao Rene cảm thấy sợ hãi khi lần đầu tiên bắt gặp người này. Nhưng khi làm quen với Freuden, Rene ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng anh ta là một người dễ gần đến không ngờ.
Rene nhận ra rằng những tin đồn về Freuden hoàn toàn sai lệch.
"Sao ngươi không trả lời?"
Freuden bắt đầu khó chịu, hắn lên tiếng với một giọng uể oải. Santoni mồ hôi đầm đìa, cảm giác được nguy hiểm, hắn vội vàng mở miệng.
"Tôi chỉ đang giáo dục một thường dân hỗn xược thôi."
"Vậy sao?"
Đôi mắt của Freuden chuyển sang Rene.
Rene bất giác run lên. Cô sững người thậm chí quên cả đứng dậy. Nghĩ lại thì, đối phương là người đứng đầu phe học sinh quý tộc. Còn cô chỉ là một thường dân. Cho dù họ có quen biết thì đó cũng chỉ là một lần tình cờ gặp mặt. Giữa Santoni và Rene, rõ ràng Freuden sẽ hướng về ai.
"Vì thế..."
Freuden có vẻ đã nắm được toàn bộ câu chuyện, cậu ta từ tốn mở miệng.
"Ý ngươi là mấy người các ngươi đều đang giáo dục người này?"
"Vâng vâng. Đúng là vậy."
"Tên ngươi là gì?"
"Tôi là Santoni Otmus."
"Otmus. Hừm. Con của Bá tước Otmus? Có vẻ ta đã nghe cái tên này ở đâu đó."
Santoni cảm thấy bị xúc phạm, nhưng hắn phải chấp nhận sự thật vì đó là lẽ tự nhiên. Đối phương là người có địa vị hơn hắn.
"Bốn quý tộc lại kéo bè kéo phái bắt nạt một thường dân ở một nơi hẻo lánh?"
"Hả? Thưa ngài, không phải như vậy."
Một trong hai nữ sinh vội vàng bào chữa.
"Đó không phải sự thật. Chúng tôi chỉ.....giáo dục cô ta. Đúng, chúng tôi chỉ đang cố gắng giáo dục cô ta thôi."
"Đó là giáo dục à?"
"Vâng!"
Freuden rất được lòng các nữ sinh vì vẻ ngoài điển trai. Đó là lý do tại sao hai người đi cùng Santoni liều lĩnh kiếm cớ để gây ấn tượng trước mặt Freuden mà không biết rằng hành động của họ, ngược lại càng khiến hắn phản cảm.
"Mọi thứ đều là lỗi của thường dân đó. Cô ta dám đứng trước mặt quý tộc và phớt lờ lời nói của cậu ấy."
"Đúng thế. Chúng tôi chỉ đang cố gắng uốn nắn lại thái độ cho một thường dân xấc xược thôi."
Freuden nhíu mày.
"Thật ồn ào!"
"Học trưởng Freuden?"
"Không chỉ ồn ào mà còn đáng xấu hổ."
"Hả?"
Bốn người không thể hiểu tại sao Freuden lại tỏ ra khó chịu một cách trắng trợn với họ như vậy.
Tại sao ngài ấy lại nhìn chằm chằm vào họ như vậy?
Bọn họ chỉ đang trừng phạt một thường dân thôi mà. Tại sao ngài ấy lại tức giận như vậy?
Nghĩ lại thì, tại sao ngài Freuden lại ở đây? Những vệ sĩ của ngài ấy đâu rồi?
"Học trưởng Freuden, có phải chúng tôi đã làm phiền ngài nghỉ ngơi không?"
"Ngươi thực sự không biết?"
"N-Nếu chúng tôi có vô ý làm phiền đến ngài...."
Santoni cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi vì đã làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của học trưởng. Chúng tôi sẽ xử lý cô ta ở một nơi khác để...."
"Ngu xuẩn."
Santoni định hỏi lại nhưng cùng lúc đó không khí xung quanh hắn bỗng trở nên nặng nề hơn gấp mấy lần và đè ép cơ thể hắn xuống.
"Áaaa!"
Santoni ngã sóng soài trên sàn nhà. Tư thế của hắn trông giống như một con ếch xấu xí.
Freuden nhìn xuống kẻ đang phủ phục trên mặt đất và thậm chí không thể ngẩng đầu lên với ánh mắt lạnh lùng.
"Học... học trưởng! Ngài làm gì vậy?"
Bạn của Santoni bước tới và hỏi. Tuy nhiên, sự phản đối của cậu ta dễ dàng bị dập tắt như ngọn nến trước gió khi bắt gặp ánh mắt của Freuden.
Ánh mắt của Freuden vượt qua người nam sinh bay tới hai nữ sinh quý tộc đang theo dõi tình hình từ phía sau. Hai cô gái run lên sợ hãi.
"Các ngươi vẫn không hiểu?"
"Cái này..."
"Thật đáng thất vọng!"
Freuden lạnh giọng ngắt lời, triệt tiêu ma pháp đang đè lên kẻ nằm dưới đất.
Vừa mới thoát khỏi áp lực, Santoni thở hổn hển và đứng dậy. Khuôn mặt hắn đầy những vết trầy xước. Mặt hắn ta lún xuống nền đất, lấm lem bùn đất, nước bọt và nước mũi chảy ra vì đau. Hắn ta nhìn về phía Freuden đầy sự giận dữ, hoang mang và sợ hãi.
"Biến đi."
"Học trưởng? Ngài đang ra mặt cho một thường dân?"
"Thường dân? Nực cười."
Freuden nhếch khóe miệng, cố nén một nụ cười khinh khỉnh.
"Ta không muốn nhìn thấy vài thứ rác rưởi lởn vởn trước mặt mình. Ngươi nghĩ sao?"
Santoni lập tức cúi đầu.
Đối phương là người vừa có địa vị vừa mạnh hơn hắn, hắn lấy gì ra để nói chuyện. Hắn rất tức giận, nhưng nỗi sợ hãi đã lấn át điều đó.
"Biến đi. Ta không muốn phải nhắc lại lần nữa."
Freuden dần mất kiên nhẫn. Mấy người Santoni nhận ra, vội vàng bỏ chạy khỏi khu đất trống.
Nhìn thấy nhóm người Santoni bỏ chạy như những kẻ bại trận, Rene ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Một lúc sau Rene mới hoàn hồn.
"Học trưởng?"
"Cô ổn chứ?"
Nói rồi, Freuden chìa tay ra cho Rene. Rene nhìn chằm chằm vào bàn tay đưa về phía mình, do dự một lát rồi tự đứng dậy. Freuden nhún vai và rút tay lại.
Rene cúi đầu nói.
"... ... Cảm ơn vì đã giúp tôi."
"Không có gì. Chỉ tiện tay mà thôi."
"........."
Nhìn xuống đất, Rene thở dài khi nhìn hộp cơm trưa của mình đã hỏng.
"Bữa trưa của cô sao?"
"À, đúng vậy."
"Chậc. Chắc nó không ăn được nữa rồi."
"Không sao. Chỉ cần phủi chút đất bên ngoài đi là được."
"Cô định ăn đồ đã rơi xuống đất sao?"
Rene dường như cũng cảm thấy không ổn sau khi nghe điều đó, cô cười ngượng ngùng và bỏ qua.
"Ha ha, tôi đùa chút thôi. Dạo này tôi cũng ăn kiêng nên bỏ một bữa cũng không sao."
Freuden nhìn Rene một lúc rồi quay đi, vừa đi vừa mở miệng.
"Đi theo tôi."
"Hả?"
"Vừa lúc, tôi cũng đang chuẩn bị dùng bữa."
"H-học trưởng, anh định ăn ở đây à?"
"Tôi thích ăn ở một nơi yên tĩnh."
"Ồ, trong khu vườn đó sao?"
"Ừ. Cô có thể yên tâm, đồ là tôi tự làm."
"Hả?"
Rene bối rối, đành theo sau Freuden. Đi theo Freuden đến khu vườn nhỏ mà cô đã đến thăm trước đây. Nghĩ lại thì nơi này khá gần khu vực ban nãy cô b·ị b·ắt nạt. Có lẽ là Freuden đã nghe thấy động tĩnh và đến kiểm tra.
"Ngồi đi."
Freuden nhặt một bọc nhỏ nằm ở một bên của bãi đất trống. Bên trong là một hộp bento. Đánh giá từ vẻ ngoài sang trọng của chiếc nắp, nó dường như thuộc về Freuden. Bên trong đầy những món ăn mà Rene không thể tưởng tượng nổi. Những món ăn thậm chí còn được trang trí đẹp mắt, chỉ cần nhìn thôi là đã muốn chảy nước miếng rồi.
"Ơ, đây thực sự là bữa trưa của anh sao, học trưởng?"
"Ừ, tôi có hơi hứng quá khi nấu thành ra làm hơi nhiều."
"......"
"Tôi không nghĩ mình có thể ăn hết một mình. Cô có thể ăn cùng nếu không thấy phiền."
"À vâng!"
Đầu Rene hơi choáng váng.
"Cô muốn thử không?"
"Cảm ơn học trưởng."
Khó có thể chịu đựng cơn đói, Rene gật đầu vì có vẻ như từ chối Freuden là không lịch sự. Ngay khi gắp một miếng thịt và nhai, Rene đã tròn xoe mắt trước hương vị bùng nổ trong khoang miệng.
'Ôi trời! Nó ngon quá!'
Rene không kén ăn, vì vậy cô ấy thích hầu hết mọi thứ, nhưng không đến mức cô ấy không thể phân biệt được sự khác biệt giữa các món ăn ngon và không ngon.
Lúc này, Rene mới nhận ra Freuden là một con người tài năng như thế nào.
Gia thế tốt, ngoại hình đẹp trai. Anh ấy là một quý tộc thậm chí còn biết làm việc nhà. Có thể nói Freuden giống như nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn đang rất được giới trẻ yêu thích.
Rene tự hỏi tại sao một người như anh lại đối xử với cô tốt như vậy.
Có lẽ?
Rene chợt lắc đầu.
'Không đời nào. Chắc do học trưởng là người tốt. Ăn thôi nào.'
Ăn một thứ gì đó ngon lành khiến Rene cảm thấy tất cả những điều tồi tệ vừa xảy ra đã bị cuốn trôi.
Freuden im lặng nhìn Rene khi cô bé đang ăn.
* * *
Màn đêm buông xuống.
Những ngọn đèn được thắp sáng bằng phép thuật tỏa sáng rực rỡ, trong một số tòa nhà, những ngọn đèn vẫn chưa tắt lọt qua cửa sổ.
Rudger bước đi trong bóng tối, nơi mà ngay cả ánh sáng đó cũng không thể chiếu tới. Hắn đến gần lối vào rừng Mơ Mộng như đã hẹn.
'Tên đó vẫn chưa đến.'
Đây là nơi kẻ Đệ Nhất kia hẹn gặp mặt.
Kẻ đó rốt cuộc là người như thế nào, liệu kẻ đấy có phát giác ra Rudger hiện tại không phải là Rudger Chelici thực sự hay không?
[Ngươi đến sớm.]
Bỗng một giọng nói phát ra từ bóng tối. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bập bùng trong không khí, cuối cùng biến thành một q·uả c·ầu l·ửa to bằng nắm tay.
Rudger nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mặt với ánh mắt thâm trầm.