Chương 550: Sự thật trong giấc mơ (3)
Cậu bé đang ngồi một mình trên bãi cỏ, nhàn nhã ngắm nhìn những đám mây trôi trên bầu trời. Tên cậu là Tetra, một cậu nhóc trông coi đàn cừu cho địa chủ trong thị trấn.
Khung cảnh xung quanh thật yên bình. Nhưng tâm trí của Tetra lại không như vậy.
'Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?'
Tetra, không, lúc này hẳn phải là Rudger Chelici mới đúng, khó hiểu về tình huống hiện tại. Hắn dường như không còn là chính mình nữa mà đã hoàn toàn trở thành một đứa trẻ chăn cừu. Từng ký ức, thói quen của Tetra trong mười mấy năm qua xuất hiện rõ ràng trong đầu Rudger cứ như thể hắn mới chính là chủ nhân của chúng vậy.
Ký ức chân thực đến mức Rudger từng có ảo giác như thể cái tên Rudger Chelici là kiếp trước của bản thân, còn cái tên Tetra hiện tại mới là thật.
Những gì cuối cùng còn sót lại trong đầu Rudger chính là cảnh tượng cát vàng của Nirva bao quanh mình. Hắn sau đó hình như đã rơi vào một giấc ngủ cực kỳ dài lâu. Khi ý thức quay trở lại thì hắn đã trở thành Tetra.
Mọi thứ đều rất chân thực, ngoại trừ...
Bùng!
Một ngọn lửa chợt lóe lên trên cánh tay Rudger. Một đứa trẻ chăn cừu không bao giờ có thể biết đến thứ như phép thuật. Việc vẫn có ý thức về phép thuật chứng tỏ hắn hiện tại là Rudger Chelici.
Nếu vậy, những thứ trước mặt hẳn là một loại mộng cảnh nào đó Nirva tạo ra nhằm giam cầm hắn. Đòn t·ấn c·ông tinh thần thông thường sẽ không có tác dụng với Rudger. Tuy nhiên, Rudger mơ hồ có cảm giác những giấc mơ này đang từng chút một ảnh hưởng đến mình. Hắn không nói rõ được cái cảm giác kỳ quái đó là gì. Hắn chỉ biết bản thân cần nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
Giấc mơ này không phải là giấc mơ đầu tiên. Rudger vẫn còn chút ý thức về giấc mơ trước đó. Trong giấc mộng đầu tiên, hắn đã trở thành một con bươm bướm, sống một cuộc đời hoàn chỉnh của loài sinh vật kia.
Rudger siết chặt tay rồi chợt thả lỏng. Xúc cảm cơ thể nhẹ bẫng, thả trôi mình theo từng cơn gió, mùi hương nồng nàn của ngàn hoa cỏ thoáng qua nơi chóp mũi vẫn còn đó.
Là ảo giác, nhưng cũng rất đỗi chân thực.
***
Clara Cowen từ từ mở miệng.
"Thật ra bí mật này bấy lâu nay chỉ được truyền lại cho các vị hiệu trưởng của Học viện Dream. Nếu mọi thứ vẫn phát triển như bình thường thì bí mật này sẽ mãi mãi không được tiết lộ."
Ánh mắt Clara Cowen hướng về phía Franz.
"Đứa nhỏ, ngày hôm đó con đi xuống vực sâu không phải chỉ đơn thuần do bốc đồng. Cả ta và Nathanael đều biết, con đi theo tiếng gọi của 'thứ kia'."
"... ... .!!!"
Đôi mắt của những Người Du Hành đều hướng về Franz đang mang vẻ mặt kh·iếp sợ.
"Tiếng gọi gì?"
"Có thứ gì kêu gọi cậu ta sao?"
Khóe môi Franz run run.
"Người biết sao?"
Clara Cowen thở dài.
"Ta biết chứ. Con có thể xuống được độ sâu như vậy đều nhờ 'vật đó'."
"Hiệu trưởng, thứ mà ngài đang đề cập đến là gì vậy?"
Mọi người xung quanh lúc này mới nhận ra trọng tâm câu chuyện có phần kỳ lạ. Zandman thận trọng hỏi.
"Có thứ gì có thể lôi kéo một Người Du Hành xuống dưới này sao?"
"Phải. Đó là một mảnh vỡ."
"Cái gì?"
"Nó là một phần của một Thánh vật cổ xưa. Rất lâu về trước, các tiền bối của Học viện Dream đã tham gia vào một nghiên cứu quan trọng trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của phiến đại lục này."
Clara Cowen bình tĩnh hít một hơi rồi tiếp tục giải thích.
"Mảnh vỡ chúng ta cất giữ là thuộc về một Thánh vật rất nguy hiểm. Vương quốc tiền nhiệm của Đế quốc Exilion dường như có ý định sử dụng Thánh vật vào việc gì đó. Ta không biết chính xác là gì. Tuy nhiên, theo như tin tức các đời hiệu trưởng truyền lại, kế hoạch năm đó dính líu đến rất nhiều thế lực lớn, thậm chí còn có cả tộc yêu tinh tham dự."
Mọi người đều sửng sốt trước tin tức động trời này. Tuy nhiên, không ai lên tiếng cắt ngang lời Clara Cowen.
"Nhưng sau cùng, kế hoạch đó đã thất bại. Thánh vật bị chia thành nhiều mảnh vỡ rải rác khắp nơi. Những người có liên quan đến kế hoạch đó đều b·ị t·ruy s·át. Chúng ta khi đấy đã bí mật cất giấu một mảnh vỡ. Hiệu trưởng của chúng ta muốn giấu mảnh vỡ này ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy được."
Tuy nhiên, vị hiệu trưởng của Học viện Dream khi đó tuổi tác đã quá cao, sức khỏe của ông ấy không cho phép ông ấy làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm. Vì vậy, ông ấy đã giao lại nhiệm vụ này cho người kế nhiệm của mình.
Vị hiệu trưởng tiếp theo cũng đã suy nghĩ rất nhiều địa điểm cất giấu mảnh vỡ, nhưng rồi cuối cùng ông ấy cũng không thể tìm được nơi phù hợp. Vì lẽ đó, mảnh vỡ sau bao nhiêu năm tháng vẫn nằm ở bên trong Học viện Dream, nhiệm vụ cất giấu nó vẫn tiếp tục được truyền cho thế hệ tương lai.
"Tại sao mọi người lại muốn giấu thứ kia đi? Họ sợ người nào sẽ tìm ra được mảnh vỡ sao?"
"Là Thánh quốc."
Mọi người trợn mắt trước lời nói của Clara Cowen.
Thánh quốc Bretus? Tại sao cái tên đó lại xuất hiện ở đây?
Đây là một câu chuyện khó hiểu. Nhưng đồng thời mọi người cũng rõ lý do tại sao Clara Cowen lại cố gắng che giấu sự thật với bên ngoài. Sức mạnh của Thánh quốc cực kỳ khó lường. Ngay cả Học viện Dream vốn không giao thiệp với bên ngoài như bọn họ cũng sẽ tránh xung đột với lực lượng của Thánh quốc. Nếu không cẩn thận, rất có thể bọn họ sẽ bị Thánh quốc gán cho cái mác 'dị giáo'.
"Nathanael sau khi tiếp nhận vị trí hiệu trưởng đã quyết định sẽ giấu mảnh vỡ dưới Dreamland."
Một số Người Du Hành xì xào bàn tán trong khi số khác thì gật đầu như thể đã hiểu rõ.
"Có lý. Dreamland gần như là nơi mà chỉ có chúng ta mới đặt chân đến được. Nếu giấu đồ vật ở đây sẽ an toàn hơn các chỗ khác."
"Nhưng giấu ở tầng bề mặt cũng quá mức nguy hiểm. Người bình thường thi thoảng vẫn có thể tới được nơi đó."
Clara Cowen gật đầu.
"Nathanael và ta đã chuyển mảnh vỡ đến tầng giữa. Tuy nhiên, các quy tắc ở tầng giữa không cho phép chúng ta chuyển đồ vật từ thế giới thực vào Dreamland."
Mọi chuyện lâm vào bế tắc. Nhưng Nathanael không bỏ cuộc.
"Nathanael nói có một nơi để đặt đồ vật thật vào Dreamland. Ngay khi ta nghe được những lời đó, ta biết ông ấy đang muốn nói tới chỗ nào."
Biểu cảm trên khuôn mặt của những Người Du Hành đều cứng lại. Bởi vì chỉ có một nơi duy nhất mà ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực hoàn toàn sụp đổ.
"Ông ấy định đi xuống vực sâu và giấu thứ đó đi."
"Ta đã kịch liệt phản đối. Làm như vậy quá mạo hiểm, có khả năng rất cao ông ấy sẽ không thể quay trở lại. Ngay cả khi hai chúng ta đều có thiết bị bảo vệ lúc nguy cấp thì ý định đó cũng quá mức nguy hiểm."
Clara Cowen muốn Nathanael giữ lại mảnh Thánh vật như những người đi trước. Hãy cứ để nó như cũ, dù sao thì cho đến hiện tại cũng chưa hề phát sinh chuyện gì bất thường. Tuy nhiên, Nathanael không mấy hài lòng với ý tưởng này, có lẽ vì tinh thần trách nhiệm của bản thân.
"Ta đã phải khuyên bảo ông ấy rằng chúng ta còn có con, Franz. Vì lẽ đó, cuối cùng Nathanael đã tạm thời buông bỏ ý nghĩ kia."
Franz siết chặt nắm tay khi cái tên của mình xuất hiện trong câu chuyện.
"Ta vốn nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ chìm vào dĩ vãng. Thật không ngờ, sự cố ngày hôm đó lại diễn ra."
Bỗng một ngày nọ, mảnh vỡ đột nhiên phản ứng lại với thứ gì đó sâu bên trong Dreamland. Thế là nó phát ra năng lượng lôi kéo Franz đi xuống vực sâu. Những chuyện phát sinh sau đó mọi người xung quanh đều đã biết.
Franz bàng hoàng.
"Không thể nào... ... ."
Clara Cowen gật đầu với vẻ mặt hối lỗi.
"Chuyện ngày hôm đó không phải lỗi của con, Franz. Đó hoàn toàn là trách nhiệm của chúng ta khi không lường trước được sức mạnh của mảnh vỡ đột nhiên bị kích phát. Nathanael nói đúng. Đáng lẽ chúng ta nên sớm cất thứ đó xuống bên dưới vực sâu, như vậy thì con cũng sẽ không bị vướng vào rắc rối."
Bi kịch xảy ra với Franz hoàn toàn là một t·ai n·ạn. Việc mảnh Thánh vật phản ứng lại với sức mạnh bên dưới Dreamland sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Franz lúc đó chỉ tình cờ bị sức mạnh của nó thu hút mà thôi. Nếu không phải cậu ta thì cũng sẽ là một người khác.
Giọng Franz run run trước sự thật mà anh ta chưa từng được biết.
"... ... Tại sao đến tận bây giờ người mới chịu nói?"
"Nếu không phải bây giờ thì ta sẽ không có cơ hội nào nữa."
Clara Cowen lắc đầu.
Những Người Du Hành xung quanh đều cúi đầu nặng nề.
Franz không phải là người duy nhất buồn bã và thất vọng vì những gì đã xảy ra. Clara Cowen đã mất đi người chồng yêu dấu của mình. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi bà ấy thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý khi Nathanael ra đi. Đó là một cú sốc tinh thần lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Clara Cowen khi đó không thể vượt qua được nỗi đau mất đi người thân yêu, bà ấy đã tiếp tục phạm phải sai lầm khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ rạn nứt. Cuối cùng, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng rời bỏ bà ấy.
Franz hét lên.
"Dừng lại!"
"Franz... ... ."
"Sự thật thì như thế nào? Con không quan tâm. Không có bất kỳ thứ gì thay đổi. Con chính là kẻ đã gián tiếp gây ra c·ái c·hết của cha. Tự tay con sẽ g·iết con quỷ kia. Lần này, người đừng hòng ngăn cản con."
Nói xong những lời này, Franz ngay lập tức quay lưng bỏ đi.
Zandman nhìn theo bóng lưng Franz, khẽ thở dài. Ông ấy có cảm giác đối phương chỉ đang chạy trốn vì không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc vừa rồi.
* * *
Ở một khu vực khác bên trong nhà tù ba chiều.
Có rất nhiều người tụ tập lại một chỗ. Bọn họ chính là những cư dân đợi cứu hộ trên tầng giữa bị bão cát của Nirva kéo xuống.
"Nơi quỷ quái này là chỗ nào vậy?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm lối ra."
Không ai trong số họ biết lối thoát ở đâu. Tuy nhiên, bọn họ cũng không muốn phải đứng yên một chỗ trong không gian méo mó, vặn vẹo này. Một người hít một hơi thật sâu và mở cánh cửa gần nhất. Phía bên kia cánh cửa chỉ là bóng tối đen kịt.
"Tối quá!"
Khoảnh khắc ai đó lẩm bẩm những lời này, một ánh sáng vàng đột nhiên bùng nổ từ bên trong bóng tối. Trong khi mọi người còn đang sững sờ thì người mở cửa đột ngột bị một lực hút kéo về phía trước.
Aaaaaaa!
Tiếng hét thảm thiết của người m·ất t·ích kèm theo âm thanh khủng kh·iếp vang lên.
Không bao lâu sau, một ông già đi ra từ bên kia bóng tối. Đó là một ông già cụt tay, vẻ mặt trông khá mệt mỏi.
Đám người phía sau hoảng sợ, cố gắng bỏ chạy. Nhưng Nirva đời nào cho phép chuyện đó xảy ra. Khi con quỷ đưa tay ra, một cơn bão cát xoáy tròn và nhấn chìm tất cả. Vô số tiếng la hét sợ hãi vang lên trong cơn bão cát. Nhưng không lâu sau, tiếng hét nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thân thể của tất cả mọi người đều nhanh chóng héo mòn, hóa thành những t·hi t·hể tượng gỗ ngã xuống đất.
Nirva sau khi hấp thụ toàn bộ sinh lực và năng lượng sống của nhóm người bên trong, ông ta tiếp tục tiến lên phía trước, đi tìm con mồi tiếp theo bên trong mê cung.