Chương 551: Chạm mặt (1)
Sheridan bực tức giậm chân xuống sàn.
"Hans, đồ khốn kiếp. Tôi mà tìm thấy thì cậu c·hết với tôi."
Sheridan nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến người đồng đội đã biến mất. Cô ấy có thể chắc chắn bọn họ không lạc nhau sau khi bị bão cát của Nirva cuốn đi. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh Sheridan chỉ có Rudger đang b·ất t·ỉnh, không thấy bóng dáng Hans đâu.
Dù sao thì cũng không thể đứng yên chờ c·hết bên trong chỗ này được. Cuối cùng, Sheridan nghiến răng cõng Rudger trên lưng, lê từng bước đi về phía trước.
Chênh lệch chiều cao giữa hai bên khiến hai chân Rudger quệt xuống mặt sàn. Sheridan không có tâm tình để ý đến, cô ấy tiếp tục lững thững đi tìm lối thoát.
Tên khốn Hans đó. Nếu cậu ta ở đây, cô ấy sẽ không phải vất vả như thế này.
"Đồ ngốc."
Dù rất khó chịu nhưng Sheridan biết lý do tại sao Hans lại bỏ chạy. Hans là người trung thành với Rudger hơn bất kỳ ai, không có chuyện cậu ta sẽ bỏ mặc Rudger trong tình trạng này. Chắc chắn tên ngốc kia lo lắng sẽ làm hại đến hai người nên mới chạy trốn, muốn tránh xa bọn họ.
"Hừ, đồ tự mãn. Ai cần cậu bảo vệ cơ chứ?"
Sheridan đang âm thầm lên kế hoạch tẩn cho Hans một trận khi bọn họ gặp nhau. Nếu tên cứng đầu đó còn dám chạy trốn, cô ấy sẽ dùng dây thừng trói cậu ta lại.
Đi được một đoạn khá dài, Sheridan bắt đầu thấy mệt. Cô đặt Rudger xuống đất.
"Xem nào."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sheridan quyết định làm một chiếc cáng để kéo người b·ất t·ỉnh bên dưới. Nếu là bình thường thì chuyện làm một chiếc cáng ở một nơi đồng không mông quạnh như thế này là bất khả thi. Nhưng tình huống hiện tại có phần đặc thù, bọn họ đang ở bên trong Dreamland.
"Cáng...cáng...cáng...cáng."
Sheridan nhắm chặt mắt lại và lẩm bẩm.
Những thứ như bom hay thuốc súng, cô ấy có ​​thể chế tạo ra ngay lập tức, nhưng mấy thứ khác thì cần sự tập trung cao độ.
"Cáng!"
Sheridan mở mắt và hét lên, một chiếc cáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Rudger. Trông có chút khá thô sơ nhưng thứ đồ này vẫn miễn cưỡng dùng được. Sheridan khó khăn đặt Rudger lên cáng và bắt đầu kéo người đàn ông b·ất t·ỉnh đi.
* * *
Alex thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người cuối cùng cũng tập trung lại một chỗ. Bọn họ phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể tụ tập được trong không gian ba chiều này.
"Òa. Cảnh tượng nhìn từ chỗ này thật khác biệt."
Arfa nắm lấy lan can và cố nhìn xuống, Violetta thấy vậy vội vàng ngăn lại.
"Cẩn thận."
Arfa lắc đầu không vui.
"Nếu là thủ lĩnh, anh ấy chắc chắn có thể lý giải hiện tượng kỳ quái này."
"Tôi không phải ông chủ. Trong những thời điểm như thế này, tốt nhất chúng ta không nên hành động bất cẩn."
Nhìn dáng vẻ cằn nhằn của Violetta với Arfa, Alex không tự chủ lẩm bẩm.
"Đúng là không khác gì mấy bà dì khó tính trong khu phố."
Violetta trừng mắt nhìn sang.
"Anh nói gì?"
"À không. Tôi chỉ muốn nói chúng ta nên tìm cách ra khỏi đây càng sớm càng tốt."
Violetta liếc xéo Alex nhưng cũng không nói gì nữa. Trong tình huống hiện tại, ưu tiên quan trọng nhất chính là thoát khỏi không gian kỳ quái này.
Tất cả những gì bọn họ làm từ nãy đến giờ là đi dọc theo những lan can gắn trên tường. Không ai dám tùy tiện mở những cánh cửa nằm rải rác xung quanh. Chẳng ai biết liệu sẽ có thứ gì nguy hiểm xông ra t·ấn c·ông khi họ mở cửa hay không.
Alex cau mày suy nghĩ. Đồng minh tạm thời của bọn họ, kẻ có vẻ như là am hiểu nhất về nơi này đã biến mất. Bọn họ lúc này đúng nghĩa phải mò mẫm trong một nơi hoàn toàn xa lạ.
Tầm mắt Alex nhìn sang các đồng đội xung quanh nhằm trưng cầu một giải pháp khả thi. Bất chợt, cậu ta trông thấy Belaruna đang làm gì đó.
"Cô làm gì vậy?"
Mọi người xung quanh theo bản năng đồng loạt nhìn về phía Belaruna.
"Gì thế?!"
"Có manh mối gì sao, Belaruna?"
Alex lên tiếng. Violetta và Arfa đều ngạc nhiên nhìn cô gái yêu tinh. Ngay cả Pantos vốn không hay để ý mọi chuyện cũng khoanh tay tỏ vẻ muốn lắng nghe.
"Ừm. Tôi có một vài ý tưởng. Franz có nói với tôi, thế giới này về bản chất cũng là một giấc mơ."
"Hả? Hai người nói chuyện khi nào thế?"
"Lúc chúng ta đi xuống, tôi có hỏi anh ta vài chuyện. Anh ta cũng khá dễ tính, đều giải đáp hết thắc mắc của tôi."
"........."
"........."
Alex c·hết lặng. Đúng là hai bên đã thành lập liên minh tạm thời nhưng ai nấy đều hiểu không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương. Chẳng ai mà ngờ cô nàng yêu tinh này lại có thể thoải mái bắt chuyện với người thần bí kia như vậy?
"Nơi này là một mê cung giống như nhà tù được tạo ra bởi Nirva. Mọi thứ tạo nên nơi này đều liên quan đến những giấc mơ."
"Thế thì sao?"
"Điều đó có nghĩa là những cánh cửa này rất có thể là lối đi dẫn đến những giấc mơ khác."
Suy luận có lý. Mọi người đều gật gù, bị thuyết phục trước lý lẽ của Belaruna.
"Tôi nghĩ rằng để thoát khỏi đây, chúng ta phải bước vào một cánh cửa nào đó và đột nhập vào thế giới bên kia."
"Sao cô lại nghĩ thế?"
"Anh chàng kia có nói rằng cách duy nhất thoát khỏi một giấc mơ vô tận chính là thức dậy trong một giấc mơ khác."
"Nghe hơi kỳ lạ."
"Tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng đại khái anh ta có nói gì đó về việc tiến vào một giấc mơ khác. Nếu có thể tỉnh lại bên trong đó, ý thức của chúng ta sẽ dần dần được lay tỉnh."
Alex vuốt cằm. Những lời của Belaruna nói có lý. Tuy nhiên, không ai trong số bọn họ có thể kiểm chứng độ chính xác của chúng.
Không hiểu sao Alex lại có trực giác những gì Belaruna nói là thật. Sau một hồi cân nhắc, cậu ta quyết định sẽ làm theo chỉ dẫn có thể coi là duy nhất lúc này.
"Vậy thì chúng ta sẽ chọn một cánh cửa."
Belaruna tỏ ra phấn khích khi mọi người cuối cùng cũng chú ý đến những gì cô ấy nói. Cô ấy nhanh chóng chạy đến đứng trước một cánh cửa, hào hứng nói.
"Tôi đoán cánh cửa này là an toàn nhất."
Belaruna không chần chừ mở cửa ra. Khi cánh cửa bật mở, một tiếng gầm vang dội phát ra từ bên trong.
Gào!
Cơn gió mạnh kèm theo tiếng gầm giận dữ làm rung chuyển mái tóc của Belaruna một cách thô bạo.
Sầm!
Belaruna ngay lập tức đóng cửa lại, gãi đầu cười ngượng nghịu.
"Ừm. Tôi nghĩ hay là chúng ta nên tìm một cánh cửa khác."
"Không. Tôi thích cánh cửa đó."
"Cái gì cơ?"
Pantos tiến đến bên cạnh Belaruna, hai mắt không dời cánh cửa phía sau. Chính xác thì anh chàng thú nhân có hứng thú với tiếng gầm của con quái ban nãy hơn. Bên trong cánh cửa mà Belaruna vừa mở ra là một khu rừng rậm bát ngát. Lồng ngực Pantos đập liên hồi khi cảm nhận được bản năng săn mồi quen thuộc.
"N-nhưng... ... !"
"Chỉ cần vượt qua giấc mơ đó là được chứ gì? Vậy thì đi thôi."
Phải không?
Pantos nhìn Belaruna với đôi mắt kiên quyết. Belaruna cảm thấy ngột ngạt. Cô ấy bối rối quay sang nhờ người khác giúp đỡ. Nhưng mọi người chỉ lắc đầu.
"Chà, nguy hiểm hay không chúng ta phải thử mới biết được."
"Dù sao thì chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác."
"Khám phá rừng rậm? Tôi nghĩ chuyện đó sẽ rất thú vị!"
Kết quả cuối cùng được quyết định bằng đa số phiếu.
Belaruna ủ rũ.
"Tôi sẽ đi trước."
Pantos mở cửa và đi vào trong. Cả nhóm nhanh chóng theo sau. Belaruna bất đắc dĩ đi cuối cùng.
* * *
Nhà tù khổng lồ do Nirva tạo ra vẫn đang không ngừng nuốt chửng các sinh vật sống. Nơi đây là một mê cung vô tận với không gian bị bóp méo, đủ loại giấc mộng trộn lẫn vào nhau.
Những học sinh Theon đều mệt mỏi trước hoàn cảnh khắc nghiệt xung quanh. Ngay cả người vốn luôn sôi nổi như Tracy lúc này cũng uể oải, tinh thần ủ rũ.
Hai người chứng kiến ​​mọi chuyện đều cau mày.
"Vấn đề nghiêm trọng đây."
"Đúng vậy."
Trong đám học sinh Theon lúc này chỉ còn hai người còn giữ được sự tỉnh táo. Bọn họ không ai khác chính là Aidan và Flora Lumos. Cả hai đang yên lặng suy nghĩ lamf cách nào để thoát ra khỏi đây.
"Có lẽ chúng ta vẫn nên bước vào một cánh cửa nào đó."
Aidan quyết định phải làm gì đó. Bọn họ không thể cứ đứng yên chịu c·hết như thế này.
"Chúng ta đã kiểm tra rất nhiều cánh cửa rồi. Mọi thứ bên trong quá nguy hiểm."
Đám người lúc đầu cũng đã thử mở một cánh cửa nào đó. Nhưng những gì họ thấy bên trong nếu không phải biển sâu vô tận thì cũng là thung lũng hoang mạc, nếu không thì cũng là đầm lầy c·hết chóc. Môi trường quá mức khắc nghiệt đối với học sinh như bọn họ.
"Đội ngũ của chúng ta không thể tiến vào những khu vực đó. Làm vậy chắc chắn sẽ có người không chịu nổi."
Flora Lumos coi trọng sự an toàn, cô ấy nhất quyết cho rằng không nên hành động vội vàng thiếu suy nghĩ.
"Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, mọi người cuối cùng cũng sẽ phát điên vì lo lắng."
"... ...Tôi biết, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm tính mạng như vậy."
Đột nhiên, Aidan chợt nảy ra một ý tưởng.
"Vậy thì hãy thử phá bỏ bức tường này xem. Biết đâu chúng ta lại tìm được lối thoát thì sao?"
Flora Lumos cau mày.
"Cậu có nắm chắc không?"
"Tôi nghĩ là được."
Aidan lấy cây đũa phép từ thắt lưng ra. Năng lượng không ngừng bốc lên trên người Aidan, cuối cùng, một đòn [Kháng Ma Pháp] chém thẳng vào bức tường đối diện.
Rắc!
Điều đáng ngạc nhiên là bức tường thực sự b·ị c·hém đứt để lộ ra một mặt cắt ngang gọn gàng. Bên ngoài bức tường không phải là một thế giới khác mà là một không gian ba chiều tương tự nơi đám người đang đứng.
Dễ thế à?
Đột nhiên, Flora Lumos nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía bên kia bức tường.
Xẹt xẹt.
"Ô? Thứ gì đây?"
Một giọng nói trẻ con phát ra từ bên trong đám bụi đất. Các học sinh nín thở nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát ra tiếng nói, khuôn mặt ai nấy đều toát lên vẻ sợ hãi.
Có thứ gì đó đang đến.
Flora Lumos âm thầm niệm chú. Aidan cũng tăng cường sức mạnh lên thanh kiếm trong tay.
Bóng dáng dần lộ rõ. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc trắng thắt bím dễ thương. Các học sinh đều sửng sốt khi nhìn thấy Sheridan.
"Cô là ai?"
"Từ từ. Đợi chút. Ai đó có thể giúp tôi một tay được không?"
Cô gái lùn đang kéo một thứ gì đó trông có vẻ nặng nề phía sau. Các học sinh càng sốc hơn khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang nằm trên cáng.
Tại sao giáo sư lại xuất hiện ở đây?