Chương 549: Sự thật trong giấc mơ (2)
Bầu trời pha trộn đủ mọi gam màu. Những kiến trúc cổ kính với phong cách độc nhất không thuộc về bất cứ nền văn minh nào từng đề cập đến trong các tài liệu cổ xưa. Vực sâu Dreamland là một nơi kỳ lạ, khác hoàn toàn so với những gì cậu bé Franz từng tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên Franz đi xuống một độ sâu như thế này. Áp lực đè nén lên tinh thần là có nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản cậu bé nhỏ tuổi bước qua tầng ranh giới ở chiếc cổng mái vòm.
Lúc Franz đang mải ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, bất chợt có một giọng nói vang lên.
"Một con côn trùng đi lạc?"
Giọng nói u ám như thể một con thú săn mồi bên dưới vùng biển sâu vô tận đang trỗi dậy.
"Không thể tin được kẻ phá vỡ giấc ngủ của ta lại chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch."
Lời của Nirva thì thầm tựa như một lời hát ru êm ái khiến hai tai Franz ù đi. Khuôn mặt của con quỷ tươi cười không khác gì một ông lão tốt bụng hay cho chim bồ câu ăn ở ngoài công viên.
Tất nhiên đứa trẻ sẽ không b·ị đ·ánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó. Tất cả sinh vật xuất hiện bên dưới Dreamland đều không đơn giản. Đứa trẻ cũng không ngốc đến mức không nhận ra ác ý toát ra mãnh liệt trên người đối phương. Nó biết kẻ trước mặt không phải nhân loại. Và ông ta chắc chắn sẽ không để nó sống sót rời đi.
"Thông minh đấy! Nhưng ta không có thời gian chơi với mi."
Nirva nói xong liền từ từ đưa tay ra. Franz chỉ biết trợn trừng mắt đứng tại chỗ, toàn thân không thể cử động hay làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
Khoảnh khắc bàn tay gầy gò của Nirva sắp chạm đến đỉnh đầu của đứa trẻ, Franz chợt rơi vào một cái ôm ấm áp.
"........?!!!"
"C-cha?"
Hơi ấm quen thuộc truyền đến từ phía sau khiến Franz cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Đứa trẻ biết cái ôm này chỉ thuộc về một người duy nhất.
Người đàn ông vừa xuất hiện thở dài.
"Đáng lẽ ta phải trông chừng con cẩn thận hơn."
"C-cha, con xin lỗi."
Nirva cau mày trước sự xuất hiện của một kẻ không mời mà đến khác.
"Lại thêm một kẻ nữa? Từ khi nào mà lãnh thổ của ta lại có thể bị đám sâu kiến các ngươi dễ dàng bước chân vào như vậy?"
"Thành thật xin lỗi vì hai cha con tôi đã quấy rầy ông. Con trai của tôi cũng không cố ý mạo phạm. Mong ông có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nó lần này."
Nathanael hỏi ý kiến Nirva với giọng điệu lịch sự. Nirva ngược lại, bật cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước.
"Hahaha. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người đưa ra một lời nhờ vả với ta đấy."
Nhưng biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt Nirva không có dấu hiệu nào ngay lập tức biến mất.
"Sao ngươi có thể thốt ra một lời đề nghị trơ trẽn như vậy sau khi đã bước chân vào địa bàn của ta?"
Nathanael khẽ thở dài. Vị pháp sư cũng biết việc đàm phán đã thất bại. Ngay từ lúc nhìn thấy Nirva, ông ấy đã biết đối phương không có ý định tha cho bọn họ.
Khoảnh khắc đòn t·ấn c·ông tiếp theo của Nirva sắp chạm đến Franz, Nathanael đã ôm lấy con trai mình biến mất. Khuôn mặt Nirva trở nên cực kỳ khó chịu khi đòn đánh của mình hết lần này đến lần khác trượt mục tiêu. Ông ta thề sẽ không để yên cho những kẻ dám thách thức quyền uy của bản thân.
Thân hình của Nathanael xuất hiện lại ở một vị trí ngẫu nhiên cách xa nơi vừa chạm mặt Nirva. Ông ấy buông Franz xuống, nhỏ giọng dặn dò.
"Franz."
"Vâng?"
Nathanael thở dài, cầm lấy đồ vật trong tay con trai mình.
"Có lẽ đây chính là định mệnh."
"?"
"Nghe kỹ những gì cha sắp nói đây. Chúng ta không thể thoát khỏi truy đuổi của sinh vật kia. Theo như cha thấy, đối phương dường như cũng không thể rời khỏi phạm vi của thế giới tầng sâu nhất. Vì vậy, cha sẽ cầm chân ông ta, con hãy nhân lúc đó mau chóng rời khỏi đây."
Franz kích động, lắp bắp tóm lấy tay áo cha mình.
"K-không được..."
Nathanael lấy thứ gì đó ra khỏi thắt lưng và quàng nó quanh cổ Franz.
"Thay cha chăm sóc cho mẹ con nhé. Không cần lo lắng cho cha đâu. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ phải xảy ra."
"Tất cả là lỗi của con. N-nếu con không..."
Hốc mắt đứa trẻ đã sớm ẩm ướt. Những lời nói của nó nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra một cách hoàn chỉnh.
Nathanael lắc đầu, khẽ mỉm cười.
"Không phải lỗi của con. Đây là một nhiệm vụ vốn được truyền lại từ lâu. Chỉ là cha vẫn luôn chần chừ không thực hiện."
"Cha đang nói cái gì thế?"
Nathanael không giải thích, ông ấy dùng tay lau nước mắt trên gương mặt cậu con trai nhỏ.
"Con trai, con là một người đàn ông mạnh mẽ đúng không? Hãy chứng minh cho cha thấy con có thể tự mình quay trở về an toàn nhé."
"Còn cha thì sao?"
"Yên tâm. Cha sẽ theo sau."
"Thật sao? Cha không lừa con chứ?"
Đáp lại câu hỏi của Franz, Nathanael gật đầu với nụ cười tự tin.
"Tất nhiên. Nhóc quên cha của con là ai rồi ư?"
Đúng lúc này, một cơn bão cát nổi lên ở phía xa. Cơn bão cát khổng lồ như thể có linh tính lao về phía hai cha con Nathanael tựa như một đầu hung thú.
"Có vẻ như đối phương đã tìm thấy chúng ta rồi."
Nathanael không do dự kích hoạt tạo tác đeo trên cổ Franz. Đây là một thiết bị thoát hiểm khẩn cấp được tạo ra trong trường hợp Người Du Hành rơi vào nguy hiểm trong khi nghiên cứu. Tạo tác này quý hiếm đến mức hiện tại chỉ có duy nhất hai người Nathanael và Clara Cowen có đủ khả năng sở hữu.
"Đi."
Nathanael đẩy nhẹ vai Franz. Cơ thể của cậu bé chậm rãi bay lên trời như thể bị thứ gì đó hút đi.
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt Franz. Những gì cuối cùng cậu bé nhìn thấy là hình ảnh cơn bão cát khổng lồ dần nuốt chửng thân hình của cha mình.
***
Franz muốn trả thù cho cha mình. Nhưng ý nghĩ của anh ta xung đột với lời dặn dò của Nathanael. Vì vậy, Franz đã tự ý rời khỏi Học viện Dream, tiếp tục thực hiện nghiên cứu của bản thân nhằm mục đích g·iết c·hết Nirva.
Trong lúc đó, Franz đã gặp Linh Cấp.
"Ta nghe nói gần đây có một người có hứng thú với những câu chuyện về ma quỷ. Ta đang tự hỏi đó là ai. Hóa ra chỉ là một đứa trẻ."
"Anh là ai?"
"Nếu ta nói ta chính là thứ gọi là ác quỷ mà cậu đang tìm kiếm thì cậu có tin không?"
Linh Cấp đã khác thường ngay từ lần đầu tiên xuất hiện. Người đàn ông đó thậm chí còn chẳng thèm che giấu thân phận của mình mà cực kỳ thoải mái tiết lộ cho Franz biết.
Franz biết đối phương sẽ không ngẫu nhiên đến gặp mình như thế này. Cậu ta cảnh giác, thận trọng hỏi.
"Anh rốt cuộc có mục đích gì?"
"Ồ! Cậu thông minh hơn ta nghĩ đấy. Đúng là khó tin khi một đứa trẻ ở độ tuổi như cậu lại có óc phán đoán nhạy bén như vậy."
Nụ cười hình trăng lưỡi liềm xuất hiện trên môi Linh Cấp.
"Ta sẽ giúp cậu tiêu diệt con quỷ mà cậu căm thù."
Đó là lời mời gọi của một con quỷ nhưng Franz lúc này chẳng thèm quan tâm. Cậu ta không tiếc trả bất cứ giá nào miễn là có thể đạt được mục đích. Nếu có thể g·iết được Nirva, cậu ta sẽ không ngại việc phải bắt tay với một con quỷ khác.
"Cái giá là gì? Linh hồn của tôi?"
"Chậc. Thật đáng buồn khi nhận thức của con người thời nay về chúng ta đã méo mó đến mức độ này. Rất tiếc nhưng ta không cần linh hồn của cậu. Nó chẳng có tác dụng gì với ta cả."
"Vậy anh muốn thứ gì?"
Linh Cấp mỉm cười.
"Ta cần tất cả kiến thức về những khả năng của Người Du Hành."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Đối với cậu thì không có gì to tát, nhưng với ta, thông tin đó quan trọng lắm đấy."
"Không thành vấn đề. Vậy anh có thể dạy cho tôi cách g·iết con quỷ đó chứ?"
"Được chứ. Vậy chúng ta lập giao ước nhé?"
Dưới đêm trăng đầy sao, Linh Cấp đưa tay về phía Franz.
"Ta là Surna, người sẽ giúp cậu g·iết c·hết Nirva. Còn cậu, tên của cậu là gì?"
Franz kinh ngạc. Khi xem qua các tài liệu về ma quỷ, cậu ta đã bắt gặp cái tên đó vài lần. Tên của Đại ác quỷ đã hy sinh trong trận Thánh chiến với Giáo hội Lumensis cũng y hệt.
"Franz Cowen."
Franz chợt lắc đầu.
"Không! Hiện tại tôi chỉ là Franz mà thôi."
Đó là cuộc gặp đầu tiên của Franz và Linh Cấp.
***
Franz chợt mở mắt. Đập vào mắt anh ta là những ánh mắt cảnh giác của những Người Du Hành. Franz cười tự giễu, chậm chạp đứng dậy, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Tầm mắt của Franz vô tình bắt gặp hình ảnh một bà lão đang được những người khác dìu đi. Ánh mắt của anh ta không thể rời khỏi đối phương.
"Con không nên tới đây."
Clara Cowen khiển trách.
"Không liên quan đến người."
"... ... ."
Clara Cowen nhất thời không nói nên lời. Những vị pháp sư xung quanh cực kỳ phẫn nộ trước thái độ của Franz.
"Hỗn láo! Sao cậu dám nói chuyện với hiệu trưởng như vậy?"
Franz lạnh lùng đáp lại.
"Thì sao? Liên quan gì đến mấy người?"
"Cái gì?"
"Câm miệng!"
Zandman cuối cùng cũng không thể nhịn được hét lên.
"Nhìn những gì cậu đã làm đi. Rời bỏ mẹ của mình trong lúc bà ấy cần ngươi nhất. Giờ thì cậu xuất hiện ở đây làm gì? Muốn chuộc lỗi sau bao nhiêu năm chạy trốn à?"
Franz đáp lại những lời đó bằng một nụ cười khinh bỉ. Anh ta lặng lẽ lấy con dao găm ra.
"Ít nhất thì tôi cũng đã có được một cánh tay của kẻ thù. Ngược lại, các người đã làm được gì ngoài việc để mặc cho đối phương chém g·iết?"
"Tên điên này... ... !"
Zandman giận sôi, bộ râu của ông ấy run lên theo từng tiếng hít thở.
Franz phớt lờ Zandman, nói với Clara Cowen.
"Người đã già rồi. Người không thể chiến đấu với con quái vật đấy bằng sức mạnh hiện tại nữa. Vì vậy, tốt nhất người đừng tham gia vào chuyện lần này."
"Tên khốn này... ... !"
Clara Cowen giơ tay ngăn cản những Người Du Hành đang sắp lao lên. Mọi người đều im lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Franz nhìn Clara Cowen bằng ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt của anh ta không hướng về người mẹ từng chăm sóc mình mà là về những trở ngại đang cản trở con đường trả thù của bản thân.
Tuy nhiên, những gì phát ra từ miệng Clara Cowen hoàn toàn bất ngờ.
"Con gầy quá. Ăn uống không tốt sao?"
"... ... ?!!"
Mọi người xung quanh sững sờ. Franz là người phản ứng dữ dội nhất.
"Người đang nói cái quái gì vậy?"
Bàn tay cầm con dao của Franz khẽ run rẩy.
"Dù cho con có cố làm ra bộ mặt khó coi đó thì ta biết, con vẫn còn lo lắng cho bà già này."
"Đừng nói vớ vẩn."
"Ánh mắt của một người sẽ không nói dối. Ánh mắt của con vẫn như vậy, không có gì thay đổi."
Franz cười khẩy, cố tình phá hỏng bầu không khí hiện tại.
Bộ dạng bên ngoài của anh ta không hề có dấu hiệu già đi so với độ tuổi thực tế. Đối với những người khác, đó là một điều may mắn. Nhưng đối với Franz, đó lại là một lời nguyền ám ảnh anh ta thời thời khắc khắc.
Dù vóc dáng Franz đã phát triển nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn có tám phần giống với đứa trẻ năm ấy. Franz cực kỳ căm hận khuôn mặt này của mình. Nó là một vết sẹo luôn luôn nhắc nhở anh ta nhớ về c·ái c·hết của cha mình.
Clara Cowen chợt ho khan dữ dội.
"Hiệu trưởng!"
"Ngài không sao chứ?"
Mọi người nhìn Clara Cowen với vẻ mặt lo lắng. Di chứng của [Hồi Quang Phản Chiếu] đã bắt đầu có tác dụng.
Đôi mắt của Franz rung động dữ dội. Clara Cowen khoát tay.
"Không cần lo lắng. Ta chưa c·hết được đâu. Chỉ là phản ứng phụ thôi."
Sắc mặt vị hiệu trưởng dần dần khôi phục một chút, bà ấy cố gắng khuyên nhủ đứa trẻ cứng đầu đối diện.
"Cái c·hết của Nathanael không phải lỗi của con."
"... ... Không. Tự tay con sẽ sửa chữa lại lỗi lầm của mình."
Franz hiện tại đã bán mình cho quỷ dữ chỉ để hoàn thành mục tiêu trả thù của bản thân. Anh ta không còn đường lui nữa.
Clara Cowen nhìn Franz với vẻ mặt buồn bã. Bà ấy tất nhiên biết suy nghĩ của đứa trẻ kia. Nhưng bà ấy không muốn con mình phải sống cả phần đời còn lại trong tội lỗi và thù hận. Nathanael chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy Franz như vậy.
"Franz, có điều này ta chưa từng nói với con. Có lẽ hiện tại cũng không cần thiết giữ bí mật chuyện này nữa."
Lời nói bất ngờ của Clara Cowen ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đây là bí mật chỉ được truyền lại cho những vị hiệu trưởng qua các đời của Học viện Dream. Và nó cũng liên quan đến c·ái c·hết của Nathanael."