Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 548: Sự thật trong giấc mơ (1)




Chương 548: Sự thật trong giấc mơ (1)

"?!!"

Mọi người bên dưới đều sửng sốt trước sự xuất hiện bất ngờ này. Không ai nghĩ sẽ còn quân tiếp viện khác. Đoàn người này thậm chí còn có thể đánh gục Nirva trong chớp mắt. Dù cho Nirva trước đó đã bị trọng thương nhưng sức mạnh của con quỷ vẫn không thể coi thường. Có thể trong nháy mắt làm Nirva mất đi sức chiến đấu chứng tỏ khả năng của đám người kia không tầm thường.

Chỉ có duy nhất Sedina là nhận ra thân phận của năm người đeo mặt nạ. Cô suýt thì không kiềm chế được hô to tên của mọi người. Sedina đã đoán được đại khái mọi chuyện khi nhìn thấy Hans và Sheridan xuất hiện. Nhưng cô không ngờ tất cả các thành viên của U.N Owens sẽ cùng tiến vào Dreamland cùng một lúc như thế này.

Alex cẩn thận quan sát khung cảnh bên dưới. Có lẽ do dư âm của trận chiến ban nãy, tình cảnh nơi này trông khá hỗn loạn. Khu vực quanh đây hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Ánh mắt của Alex nhanh chóng tập trung vào kẻ địch. Thân thể Nirva lúc này bị ghim chặt xuống mặt đất. Hai tay và đầu hoàn toàn bị chặt đứt. Trông con quỷ lúc này không khác gì một xác c·hết bị phanh thây. Nhưng mọi người ở đây đều biết con quỷ kia vẫn còn sống.

"Quả là một lời chào thô lỗ."

Giọng nói của Nirva ầm ầm vang lên trong tâm trí tất cả người đứng xung quanh. Cát vàng nhẹ nhàng bay lên, phần đầu nhanh chóng được nối lại, cánh tay trái bị cắt đứt cũng được phục hồi tức khắc, chỉ có cánh tay phải vẫn còn trong trạng thái đứt lìa.

Nirva rút chiếc lao đâm trên người ra.

Răng rắc!

Đi kèm với tiếng xương gãy nát, cây lao nhanh chóng hóa thành cát mịn rồi biến mất. Cơ thể bị xuyên thủng một lỗ lớn chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn khôi phục vẻ ban đầu.

Dù đã khôi phục hoàn hảo nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Nirva vẫn cực kỳ u ám.

Khóe miệng Nirva lặng lẽ lẩm bẩm vài lời không rõ. Ánh sáng trong mắt ông ta chậm rãi thay đổi.

Không để cho mọi người xung quanh kịp phản ứng...

Kugugoogung!

Một trận đ·ộng đ·ất lớn làm chấn động toàn bộ vực sâu Dreamland.

"Thứ gì kia?"

Ở tâm chấn của trận đ·ộng đ·ất là một đài tưởng niệm hùng vĩ. Mọi người đều có thể nhìn thấy có thứ gì đó màu đen đang bị mắc kẹt bên dưới một ngọn giáo khổng lồ. Thứ màu đen kia đang không ngừng di chuyển trong làn sương mù.

Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng phía xa đều không tự chủ cảm thấy sợ hãi. Bản năng của bọn họ đều đồng loạt cảnh báo tồn tại bên dưới làn sương mù đen kịt đó là một thứ cực kỳ nguy hiểm.

Tay trái Nirva siết chặt. Cát trên toàn bộ sa mạc điên cuồng chuyển động.

Phù!

Những cột cát khổng lồ mọc lên khắp nơi. Cát rung chuyển và lắc lư dữ dội như mặt biển trong cơn bão.

"Mọi người cẩn thận!"

"Đừng để bị cuốn vào!"

Nirva từ từ giơ nắm tay siết chặt lên.



Hehehehe.

Những hạt cát vàng óng nhanh chóng bay đầy trời. Tất cả cát bên trong Dreamland đều có phản ứng, đáp lại ý muốn của Nirva. Cát sa mạc dần dần phủ kín bầu trời. Cảnh tượng lúc này như thể toàn bộ tầng trời đang bị cát vàng xâm thực.

Rắc!

Một tiếng xé rách vang vọng trên không truyền đi khắp vực sâu Dreamland. Vết nứt nhanh chóng mở rộng, từng mảnh vỡ lần lượt rơi xuống. Những gì lộ ra đằng sau mảnh trời tan vỡ là bóng tối vô tận.

Hắc ám không ngừng buông xuống.

***

Trên tầng giữa của Dreamland, tại nơi tập trung dân cư được cứu hộ, từng đợt sóng cát sa mạc đang điên cuồng nuốt chửng mọi người.

Ranh giới giữa các tầng thế giới đã bị Nirva trực tiếp phá vỡ. Những hòn đảo lơ lửng từng cái từng cái rơi xuống, những thác nước hùng vĩ cũng dần dần tan rã. Cát vàng phóng ra từ bên trong vực sâu thôn phệ tất thảy mọi thứ xung quanh, nuốt chửng toàn bộ sinh vật.

Kugugoogung.

Cát sa mạc dần dần hình thành một bức tường khổng lồ. Bức tường theo thời gian phình to thành một quả cầu đen kịt. Toàn bộ sự sống bên trong Dreamland đều bị phong ấn vào bên trong.

* * *

"Julia. Julia."

Julia dần dần tỉnh táo lại. Khi cô bé mở mắt, điều đầu tiên Julia thấy là khuôn mặt lo lắng của Sedina đang nhìn mình.

"Sedina?"

"May quá! Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Chúng ta đang ở đâu?"

Julia dần lấy lại sự tỉnh táo. Cô chậm chạp ngồi dậy quan sát xung quanh. Khung cảnh thật xa lạ. Có cảm giác nơi đây giống như một nhà tù ba chiều. Khắp nơi đều có cầu thang bám chặt vào tường và trần nhà. Có vô số cửa ra vào và lan can phân bố khắp nơi như thể có ai đó ngẫu hứng dán chúng vào đó. Dường như mọi thứ được sắp xếp một cách bừa bãi trong một không gian lộn xộn không có bất kỳ quy luật nào.

Julia cẩn thận chạm tay lên sàn nhà. Cảm xúc truyền đến từ lòng bàn tay ngoài ý muốn lại rất êm ái, không hề giống một thứ làm từ cát mà giống với đá cẩm thạch hơn.

"Chúng ta mắc kẹt bao lâu rồi?"

"Mình cũng không biết."

Julia nhớ lại những ký ức cuối cùng trước khi b·ất t·ỉnh. Trong khoảnh khắc cát vàng nuốt chửng mọi người, Julia đã dùng hết sức tạo ra một màn chắn bao bọc lấy mình và Sedina. Có lẽ đó là lý do hai người bọn họ không bị thất lạc nhau.

"Cậu lấy nước ở đâu thế?"

"À."

Sedina mỉm cười và khoe chiếc rễ cây đang cầm trên tay.

"Rễ Kurunga dự trữ nhiều nước lắm."



"Thứ đó ở đâu ra vậy... ... .?"

"Mình tạo ra nó đấy."

Julia có vẻ khá ngạc nhiên trước những lời nói đầy tự tin của Sedina. Nếu cô bé mà biết Sedina từng triệu hồi ra Cây Thế Giới đánh nhau với Nirva, không biết cô bé sẽ có vẻ mặt như thế nào?

"Tôi nghĩ chúng ta cần nhanh chóng di chuyển."

Việc họ rơi xuống đây đồng nghĩa với việc những người còn lại khả năng cao cũng bị cuốn vào. Trong trường hợp đó, bọn họ cần nhanh chóng hội hợp với những người khác để tìm cách thoát ra khỏi nhà tù này.

"Không biết Nirva có mục đích gì khi nhốt chúng ta ở đây?"

"Mình không biết nữa. Nhưng tạm thời có lẽ chúng ta sẽ an toàn."

Julia tò mò hỏi trước phản ứng bình tĩnh hơn dự đoán của Sedina.

"Tại sao?"

"Chúng ta b·ất t·ỉnh một thời gian dài như vậy mà không c·hết chứng tỏ đối phương dường như không thể g·iết chúng ta. Có thể đây là biện pháp duy nhất mà Nirva làm được trong tình huống hiện tại."

"Có lý."

Sau khi nghe ý kiến ​​của Sedina, Julia vô thức gật đầu. Nếu đủ sức nhốt tất cả mọi người trong một nhà tù kỳ lạ mà không g·iết họ chứng tỏ khả năng của đối phương hiện tại không cho phép ông ta làm điều đó. Hoặc giả định ông ta còn có kế hoạch nào đó khác. Chí ít thì trong khoảng thời gian ngắn, an toàn của bọn họ vẫn được đảm bảo.

"Đòn đánh cuối cùng đó hẳn đã khiến Nirva trọng thương."

Sedina nhớ lại v·ết t·hương mà con dao găm trên tay Franz gây ra khiến Nirva không thể không chặt đứt một cánh tay. Cánh tay đó của con quỷ thậm chí còn không thể phục hồi. Điều đó chứng tỏ con dao găm đấy là một vật đặc biệt có thể khắc chế ác quỷ.

Julia cũng nghĩ như vậy. Khi cô bé nghĩ đến cái tên Franz, sắc mặt Julia trở nên phức tạp.

"Rốt cuộc tại sao người đó lại đến đây?"

Sedina không thể đưa ra bất kỳ phỏng đoán nào. Điều duy nhất bọn họ biết lúc này là Franz muốn g·iết Nirva để trả thù.

* * *

"Đi thôi."

Alex ngẩng đầu lên. Những gì Alex có thể thấy là một nơi xa lạ với vô số cầu thang xoắn trộn lẫn với hàng trăm cánh cửa và lan can. Nơi có thể gọi là trần nhà lúc này cũng chồng chất đủ thứ kỳ quái. Cậu ta cũng không biết có nên gọi đó là trần nhà không. Bởi vì Belaruna đang đứng trên một chiếc cầu thang dính chặt phía trên nhìn xuống.

"Quả là một không gian kỳ lạ."

Pantos đứng dựa vào một bức tường, khoanh tay nói. Người đáp lời là Violetta, lúc này đang ngồi trên một chiếc cầu thang trên trần nhà.

"Không gian thật hỗn loạn. Bất kỳ chỗ nào cũng có thể đặt chân được. Rất có thể đây là bẫy của kẻ thù nhằm nhốt chúng ta ở bên trong."



"Ừm. Tôi cũng nghĩ con quỷ đó đang muốn câu giờ thay vì g·iết chúng ta."

Arfa bày tỏ sự thích thú sâu sắc khi quan sát không gian xung quanh. Cảnh vật trong mắt cậu ta lúc này giống y đúc những thứ kỳ ảo được miêu tả trong sách. Arfa không có chút nào sợ hãi hay tuyệt vọng. Ngược lại, cậu ta thấy thích thú và tò mò hơn.

"Này, không phải chúng ta nên mau chóng thoát ra khỏi đây à?"

Trái ngược với Arfa, Belaruna đang run rẩy vì lo lắng tột độ.

"Có vẻ như anh chàng tên Franz đó đã bị tách ra. Chỉ đứng yên ở đây cũng chẳng có ích gì, tôi đoán chúng ta cần phải tìm cách thoát ra khỏi mớ hỗn độn này đã."

Alex cười hỏi.

"Vậy kế hoạch là gì?"

* * *

Hans xoa xoa cái trán với vẻ mặt u ám. Cậu ta tưởng mình vừa trốn thoát khỏi nguy hiểm, đến được nơi an toàn. Ai dè cuối cùng lại bị cuốn vào một nhà tù khác. Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này, lúc đó cậu ta đã chạy xa hơn rồi.

Kỳ thật cho dù có chạy trốn, Hans cũng biết mình không thể thoát khỏi tay Nirva. Nhưng dù sao thử chạy trốn vẫn còn tốt hơn là đứng đó chịu c·hết.

Tuy nhiên, hiện tại vấn đề đó không quan trọng. Điều khiến Hans tuyệt vọng hơn là một lý do khác ngoài việc bị mắc kẹt trong không gian méo mó này.

Hans nhìn xuống bàn tay phải của mình. Đầu ngón tay của cậu ta vẫn luôn run rẩy từ khi tiến vào đây. Hans có cảm giác bàn tay của mình đang dần thay đổi từng chút một. Có thứ gì đó đang dần thoát khỏi sự điều khiển của cậu ta.

Các ngón tay dần trở nên dài hơn,móng tay ở đầu ngón tay trở nên sắc bén như lưỡi dao. Những sợi lông đen mọc lên trên mu bàn tay rồi lại xẹp xuống.

'Dừng lại! Dừng lại!'

Hans nghiến răng và siết chặt tay. Bàn tay vốn đang co giật cuối cùng trở lại trạng thái ban đầu.

"... ... ."

Nhưng Hans vẫn không thể yên tâm. Cậu ta biết đây chỉ là biện pháp nhất thời.

Ánh mắt của Hans hướng về Rudger đang ngủ say bên cạnh. Tình trạng của anh trai vẫn như vậy. Ngay cả sau khi đã dùng đến thuốc của vị pháp sư Zandman, anh ấy vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.

'Nếu cứ tiếp tục như thế này... ... .'

Hans lo lắng bản thân đến một lúc nào đó sẽ không thể áp chế lại được con quái vật bên trong mình. Anh trai hiện tại hoàn toàn không có khả năng tự vệ.

Nếu cậu ta bất cẩn làm hại đến anh trai trong khi mất lý trí...

'... ....'

Hans từ từ đứng dậy.

Cậu ta có thể yên tâm về Rudger. Ít nhất thì vẫn còn Sheridan ở cạnh chăm sóc. Cô nàng người lùn kia sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nhiệm vụ của cậu ta ở đây đã xong rồi.

Hans không do dự quay đầu bỏ đi.

Đi đâu ư?

Ngay cả bản thân cậu ta cũng không biết. Trong đầu Hans hiện tại đang không ngừng đấu tranh kịch liệt với bản năng hoang dã của Jevaudan.

Mục tiêu của Hans lúc này chính là tránh Rudger càng xa càng tốt.