Chương 543: Thiêu thân (2)
"Khoan đã! Ngài định một mình đấu với Nirva sao?"
Sedina vội vàng lên tiếng. Ai cũng biết năng lực của vị pháp sư già rất mạnh, nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ để có thể đối đầu với con quỷ kia.
Chẳng phải chính ông ấy ngay từ đầu cũng đã khuyên bọn họ nên tạm thời rút lui ư? Sao hiện tại ông ấy lại thay đổi quyết định?
"Ngài không sợ nguy hiểm sao?"
"Tất nhiên! Ai mà không s·ợ c·hết chứ?"
Zandman mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt râu, không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi của Sedina.
"Cô nhóc có tính cách rất ấm áp, khác hẳn với con bé Julia. Ta nghĩ ta đã biết tại sao hai đứa có thể trở thành bạn bè rồi."
Khuôn mặt Sedina tràn đầy dấu hỏi. Sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang Julia rồi?
Khoảnh khắc Sedina chuẩn bị nói điều gì đó, Zandman đã lên tiếng cắt ngang.
"Nirva đang tranh thủ thời gian để khôi phục thực lực. Một khi con quỷ đó lấy lại sức mạnh, tình thế sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Những người cứu viện vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới có thể đến nơi này. Trong lúc đó, ta nghĩ bản thân có thể q·uấy r·ối kẻ địch một lúc, không cho hắn cơ hội khôi phục hoàn toàn."
"Chúng tôi sẽ giúp ngài."
"Để rồi có thêm bốn cái xác nữa hả? Lý trí chút đi nào. Mục tiêu chính của chúng ta là cứu anh chàng kia ra. Theo như ta thấy, anh ta chính là chìa khóa mấu chốt để trận chiến này kết thúc."
"Chúng tôi cũng có thể chiến đấu."
Sedina nói với giọng nghiêm khắc.
Zandman không phủ nhận quyết tâm của đứa trẻ. Ngược lại, ông ấy hoàn toàn tin tưởng ba người trước mặt có đủ năng lực chạy trốn khỏi sự truy bắt của Nirva. Đó chính là lý do Zandman giao nhiệm vụ cứu người cho nhóm Sedina, ông ấy tình nguyện ở lại cầm chân kẻ địch.
"Càng trong những tình huống như thế này càng không được giữ cái suy nghĩ đấy. Nếu tất cả chúng ta đều lên chịu c·hết thì cùng lắm chỉ làm chậm tiến trình phục hồi của kẻ địch mà thôi. Trong khi đó, sức chiến đấu lớn nhất của đoàn người lại hoàn toàn bị hy sinh một cách lãng phí. Chúng ta cần cân nhắc giữ lại mạng sống của người có giá trị nhất, như vậy mới có thể giữ lại càng nhiều khả năng chiến thắng."
Vị pháp sư già ngừng lại một chút rồi tiếp tục.
"Thời gian đối với tất cả mọi người lúc này là cực kỳ quan trọng. Chúng ta càng kết thúc trận chiến này nhanh bao nhiêu thì sẽ càng có nhiều người được cứu sống. Các người có hiểu những gì ta vừa nói không?"
".........."
".........."
Một khoảng lặng nặng nề kéo dài giữa bốn người. Ba người Sedina hoàn toàn không biết nói gì trong lúc này. Tất cả quyết tâm của bọn họ dường như đều bị nghẹn lại ở cổ họng, không thể phát ra thành lời.
"Sử dụng tốt món đồ đó nhé. Có nó, ba người sẽ không bị áp lực của tầng thế giới này ảnh hưởng. Tuy không thể kéo dài quá lâu, nhưng ta tin nó có thể cầm cự được cho tới khi quân tiếp viện đến."
Sedina bần thần nhìn vào chiếc Siesta trên tay, miệng khẽ thì thào.
"Tại sao?"
Sedina không hiểu tại sao vị pháp sư trước mặt lại đối xử với mình tốt như vậy. Cô ấy có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Sedina không thể lý giải được thái độ hòa ái của đối phương là từ đâu mà ra.
Bọn họ rõ ràng là những người xa lạ. Đối phương hoàn toàn có thể bỏ mặc ba người bọn họ cầm chân kẻ địch, mang theo Rudger trở về báo tin tức cho quân cứu viện. Nhưng ông ấy không làm vậy. Ngược lại, ông ấy còn đặt sự an toàn của bọn họ lên trên bản thân, tình nguyện ở lại câu kéo thời gian cho bọn họ chạy trốn.
"Tại sao ấy hả?"
Vị pháp sư già mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt.
"Vì cô nhóc là người bạn mà đứa em út của ta trân trọng."
"... ... Chỉ vì lý do đó thôi sao?"
"Chỉ đơn giản vậy thôi. Con bé Julia ấy à. Bề ngoài nó luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng ta biết sâu trong nội tâm, con bé thực sự rất cô đơn. Cô nhóc là người duy nhất Julia chịu mở lòng kết bạn bao năm qua đấy. Con bé hẳn rất trân trọng mối quan hệ giữa hai người."
Trên môi vị pháp sư già nở nụ cười hòa ái, ánh mắt của ông ấy chứa đầy sự cưng chiều.
"Ta thực sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đứa trẻ đấy đau buồn. Một lần cũng không được."
Cuối cùng, Zandman nhìn về phía Sedina, vẻ mặt của ông ấy đầy vẻ thành khẩn.
"Có thể yêu cầu này của ta có phần quá đáng. Nhưng xin cô hãy sống sót. Cứ coi như đó là một lời nhờ vả của một lão già lẩm cẩm là ta đây."
Zandman dứt lời liền bước ra khỏi rào chắn ma thuật.
Ba người Sedina chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của vị pháp sư Học viện Dream ngày càng xa dần. Những gì cuối cùng bọn họ nghe được chính là lời dặn dò của đối phương.
"Đừng nói cho con bé biết chuyện này nhé."
* * *
Nirva mở mắt. Đôi con ngươi của ông ta hướng về phía một người đang đứng cách đó không xa.
"Ngươi đáng lẽ nên nhân cơ hội tên nhân loại kia cầm chân ta mà trốn đi. Ngươi đến đây tình nguyện chịu c·hết?"
"Chà chà, ai mà chẳng s·ợ c·hết."
Zandman mỉm cười, vuốt ve cây đũa phép trên tay.
Lông mày của Nirva hơi nhíu lại. Từ hành động của đối phương, ông ta cảm nhận được một sự quyết tâm khó diễn tả bằng lời. Nirva thở dài, có chút khó chịu. Ông ta thay đổi tư thế.
"Những kẻ q·uấy r·ối như ngươi khiến ta rất bực bội."
"Haha."
Zandman gật đầu trước lời nói này.
"Tất nhiên. Sao ta có thể để mặc cho ngươi khôi phục sức lực chứ? Làm vậy chẳng phải đã lãng phí công sức của anh chàng kia sao?"
"Hừ. Cho dù trạng thái hiện tại của ta không còn như trước nhưng cũng chưa đến lượt một kẻ như ngươi có thể càn quấy. Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể một mình đấu với ta sao?"
"Ta biết. Nhưng mục đích của ta cũng đâu phải đánh bại ngươi?"
Nirva càng lúc càng bực bội. Từ bao giờ mà ông ta lại bị những kẻ thấp kém kia coi thường như thế? Một lũ côn trùng cũng dám vọng tưởng đánh bại ông ta.
Không thèm nói một lời, đòn t·ấn c·ông của Nirva đột nhiên ập tới. Cơ thể của Zandman ngay lập tức tránh sang một bên khi cảm nhận được thứ gì đó che khuất tầm nhìn.
Phập!
Một lưỡi hái bằng cát khổng lồ cắt xuyên qua vị trí vài giây trước là nơi Zandman vừa đứng. Vết cắt bén đến mức tạo thành một vệt cào sâu hoắm bên dưới mặt đất.
Ma thuật xanh biếc của Zandman được giải phóng. Chúng kéo dài ra thành những sợi chỉ mảnh bao vây lấy kẻ địch.
[Trừu tượng hóa]
Những sợi dây rung rinh đồng loạt kéo căng trói chặt cơ thể Nirva. Vô số sợi chỉ mới được tạo ra dần bao quanh Nirva thành một cái kén khổng lồ.
Phép thuật của vị pháp sư già không dừng lại ở đó.
[Điểm xuyết]
Một cây kim khổng lồ xuất hiện phía trên cái kén, lấy thế không gì cản được đâm thẳng vào phần trung tâm.
Tuy nhiên, theo thời gian, đám chỉ dần dần không thể trói buộc được kẻ địch. Vô số sợi chỉ xung quanh Nirva bắt đầu đứt gãy.
Đũa phép của Zandman vung lên, vô số sợi chỉ khác nhanh chóng đan vào nhau tạo thành một tấm vải lớn trùm lấy cái kén khổng lồ.
Một lớp.
Hai lớp.
Ba lớp.
Tấm vải liên tục được gấp lại, mỗi một nếp gấp đều bao phủ lấy chiếc kén bên trong. Tấm vải này rất đặc biệt. Kích thước của nó là vô hạn, độ bền và độ đàn hồi của nó dẻo dai đến mức khó tin.
Tấm vải không ngừng bao bọc, phía bên trên là vô số kim châm lớn nhỏ không ngừng đâm xuống. Chiếc kén khổng lồ sớm đã trở thành một quả cầu gai không ngừng được phóng lớn theo từng đợt bao phủ. Mật độ kim châm đâm xuống dày đến mức tưởng chừng như không có một khe hở nào.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai lưỡi hái bằng cát không chút lưu tình xé nát chiếc kén vải từ bên trong. Thân hình Nirva chậm rãi bước ra. Mỗi một bước chân của Nirva dẫm xuống, ánh sáng hoàng kim trên con ngươi của ông ta lại nhạt đi một chút.
"... ... ."
Zandman nhìn xuống cánh tay trái của mình. Một bên cánh tay đã sớm bị hai lưỡi hái của đối phương cắt đứt. Tuy nhiên, thay vì hoảng hốt hay tỏ ra đau đớn, Zandman bình tĩnh tạo ra một sợi chỉ ma thuật nhanh chóng khâu lại cánh tay đứt lìa của mình.
Vun v·út.
Tựa như một thợ may lành nghề, chẳng mấy chốc, cánh tay bị cắt đứt đã tạm thời được gắn lại.
Nirva bật cười trước cảnh tượng lố bịch phía xa.
"Để ta xem ngươi có thể vá lại cái thân thể tàn tạ đó đến bao giờ?"
Vị pháp sư già mỉm cười. Dù vậy, sau lưng ông ấy đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì cơn đau truyền đến từ bả vai trái. Phép thuật của ông ấy quả thực không thể gây ra thương tổn gì cho con quỷ kia.
Nếu vậy, hãy thử một cách khác.
Một cái bóng khổng lồ rơi xuống đầu Nirva. Thân hình của con quỷ bị nhấn chìm dưới mặt đất. Sóng xung kích và bụi mù bốc lên khắp nơi.
Ta-ta-ta-ta-ta-ta-ta-ta!
Thứ vừa t·ấn c·ông Nirva là một chiếc máy khâu với công suất hoạt động không tưởng. Mũi kim khâu không ngừng đập xuống mặt đất đánh vào cơ thể mục tiêu bị ghim chặt bên dưới.
Ta-ta-ta-ta-ta-ta-ta-ta!
Mỗi lần mũi kim v·a c·hạm, mặt đất lại rung chuyển không ngừng, đất đá văng tung tóe. Cảnh tượng hiện tại không khác gì một mũi khoan công suất lớn đang đâm xuyên mặt đất.
Mồ hôi liên tục đổ xuống trán vị pháp sư. Dù vậy, phép thuật trên tay ông ấy vẫn không ngừng tuôn ra.
'Thêm một chút nữa.'
Đôi mắt của Zandman dù vẫn tập trung vào Nirva nhưng trong tầm nhìn của ông ấy, đằng sau khu vực chiến đấu là ba bóng người đang cẩn thận lại gần Rudger Chelici.
Nhìn thấy Hans cõng Rudger trên lưng, Zandman khẽ gật đầu.
'Đi mau.'
Sedina nhìn thấy khẩu hình miệng của Zandman, cô ấy khẽ cắn môi rồi quay đầu rời đi. Khi bóng lưng của bốn người biến mất khỏi tầm nhìn, phép thuật trên tay Zandman yếu dần.
Hộc...hộc...hộc.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng v·ết t·hương. Mồ hôi ướt đẫm trán làm mờ đi tầm nhìn của vị pháp sư. Ông ấy lảo đảo lùi lại vài bước.
Cùng lúc, chiếc máy khâu đang hoạt động b·ị đ·ánh bật lên không trung và vỡ nát. Ở trung tâm của cơn s·óng t·hần, Nirva nhìn xuống kẻ bên dưới bằng ánh mắt lạnh lùng. Chẳng có lấy mảy may một vết xước nhỏ trên người con ác quỷ.
Nirva vung tay đánh xuống. Sóng cát cuồn cuộn dâng lên ập về phía vị pháp sư lúc này đã không còn sức chống cự.
Bỗng...
Lông mày của Nirva khẽ co giật. Ông ta lập tức ngoảnh mặt sang một hướng khác.
Bùm!
Uỳnh!
Một viên đạn đại bác bay thẳng vào mặt Nirva và nổ tung, hất văng con quỷ sang một bên. Rung chấn của v·ụ n·ổ cũng thuận thế đẩy Zandman về sau. Một chiếc rễ cây nhanh chóng vươn ra từ mặt đất đỡ lấy vị pháp sư già.
"... ... Mấy kẻ ngốc."
Zandman không khỏi thốt lên một tiếng khiển trách.
"Các người quay lại làm gì?"