Chương 535: Thư viện (2)
Rudger theo bản năng điều động ma lực. Nhưng hắn chưa kịp phóng thần chú thì vị pháp sư già đã nhanh tay ngăn cản.
"Bình tĩnh."
"... ... ."
Rudger quan sát người bên cạnh. Biểu cảm trên gương mặt Zandman không có vẻ gì là khủng hoảng hay khó chịu. Điều đó chứng tỏ đống bùn đen kia không gây nguy hiểm cho bọn họ.
Khẽ thở ra một hơi. Tuy nhiên, hắn vẫn không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Ai mà biết được nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra?
"Thứ gì vậy?"
"Chúng ta gọi nó là 'Người thủ thư'."
"Nó sao?"
Rudger vừa dứt lời, đống bùn trên sàn đột nhiên dâng lên.
Sedina giật mình hét lên.
Lớp bùn đen sền sệt sau khi trồi lên có kích thước lên tới hơn hai mét. Hình dáng của nó khá thon gọn, cả hai cánh tay giống như một đôi cánh, khắp cơ thể là những hoa văn màu hoàng kim. Hình dạng tổng thể giống một con chim cánh cụt. Vẻ ngoài của thứ gọi là thủ thư này tổng thể mà nói thì khá dễ thương. Ngay cả Sheridan vốn không thường có hứng thú với những thứ ưa nhìn cũng không thể không suýt xoa trước tạo hình tựa như một con búp bê này.
"Người thủ thư là tập hợp của vô số thông tin bên dưới Dreamland. Trong tình huống bình thường, họ hoàn toàn không gây nguy hiểm cho người ngoài."
"Họ làm gì ở đây?"
"Tất nhiên là trông giữ và bảo vệ thư viện này rồi."
"Nơi này cũng cần bảo vệ sao?"
"Cần chứ? Khu vực này là nơi lưu trữ những thông tin cực kỳ quý hiếm và quan trọng của Dreamland. Gọi nơi này là Thánh Thư cũng không quá lời đâu."
Rudger ngắm nhìn khung cảnh của thư viện. Nơi này bày trí đủ loại sách, kích thước của nó lớn hơn bất kỳ thư viện nào hắn đã từng ghé qua. Nhìn những giá sách trải dài nối liền không dứt, Rudger có ảo giác như thể nơi này sẽ không có điểm cuối. Sàn nhà lấp lánh ánh sao như thể dải Ngân hà trên bầu trời đêm, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống t·ừ t·rần nhà cao v·út. Một thư viện tồn tại ở giữa ranh giới ngày và đêm.
"Đây là nơi lưu giữ ước mơ của tất cả mọi người. Những cuốn sách trong đây đều là ký ức và ước mơ của ai đó."
"Tất cả nhân loại sao?"
"Không chỉ nhân loại đâu. Nơi đây chính là lịch sử của đại lục này đấy."
Vậy đây chẳng phải là một kho tàng kiến ​​thức sao?
Chắc chắn trong những cuốn sách này có chứa đựng thông tin của những loại phép thuật đã bị thất truyền.
Sedina cũng trở nên cực kỳ hứng thú.
"Đừng đi qua đó."
Zandman ngăn Sedina lại như thể ông ấy đã sớm biết đối phương sẽ hành động như vậy.
"Ta khuyên cô bé không nên lộn xộn với những cuốn sách ở đây. Chúng ta chỉ nên biết như vậy thôi, tốt hơn hết đừng chạm vào chúng."
"Có nguy hiểm gì sao?"
Sedina rụt rè hỏi.
Rudger không nói gì. Hắn vẫn còn đang ngạc nhiên vì biết có một nơi như thế này tồn tại. Suy nghĩ của hắn cũng vô thức trở nên tham lam hơn.
Nếu đây là nơi ghi lại tất cả những ký ức trong quá khứ, hắn có thể tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh cho đứa trẻ kia. Trước khao khát mãnh liệt đó, Rudger bắt đầu không thể giữ được tự chủ trước sự cám dỗ của tri thức.
Không chỉ là phương pháp điều trị, nếu có thể, hắn sẽ còn khám phá được những bí ẩn khác của thế giới này mà các pháp sư ngoài kia hiện vẫn chưa giải đáp được.
Giọng nói của vị pháp sư già đột nhiên vang lên đánh thức dòng suy nghĩ đang tràn lan trong đầu Rudger.
"Muốn đọc được sách ở nơi này phải trả một cái giá trao đổi."
"Cái gì?"
Zandman không mấy ngạc nhiên khi thấy thái độ của Rudger. Người bình thường chẳng ai lại không có chút động lòng trước kho tàng tri thức của nhân loại cả. Ngay cả khi người có thể bước chân vào thư viện này có ý chí tinh thần mạnh mẽ, việc kháng cự lại sức cám dỗ của tri thức vẫn là một chuyện tương đối khó khăn.
Bằng chứng là trong quá khứ, số lượng những Người Du Hành đã bằng lòng đưa ra cái giá trao đổi không phải ít. Ý thức tự chủ của bọn họ yếu sao? Tất nhiên là không. Tuy nhiên, phần lịch sử kia vẫn tồn tại. Điều đó là minh chứng rõ ràng nhất về những gì đã xảy ra ở nơi này.
Zandman hiểu rõ hơn ai hết rằng việc kháng cự lại ham muốn của bản thân không hề dễ dàng như người ta tưởng. Ngay cả ông ấy lần đầu tiên bước chân vào thư viện cũng không khác lắm anh chàng bên cạnh. Ông ta có thể cảm thông với những người mới này.
"Ở đây, muốn đọc sách phải có điều kiện."
"Có vẻ như các điều kiện khá nghiêm ngặt."
"Không chỉ là khá đâu."
Một nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên môi Zandman.
"Những cuốn sách ở đây không phải sách bình thường. Chính xác thì chúng là những kỷ niệm, những kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm một người đã tích lũy cả cuộc đời. Không ai biết tại sao những tri thức đó lại có thể chuyển hóa thành những cuốn sách như vậy."
Có sự cảnh giác trong mắt Zandman khi ông ấy nhìn những cuốn sách trên giá.
"Nghĩ đi, cái giá phải trả để có được những tri thức không thuộc về mình. Dreamland không bao giờ cho ai thứ gì miễn phí cả. Cậu phải đánh đổi một cái giá tương đương."
Hans đang im lặng lắng nghe chợt mở miệng.
"Vậy chẳng lẽ để có được kiến ​​thức đó phải từ bỏ những kiến ​​thức khác sao?"
"Chỉ kiến thức thôi hả? Cậu quên ta đã nói gì rồi ư? Những cuốn sách đó chứa tất cả ký ức và trải nghiệm sống của một cuộc đời."
"Đừng bảo là... ... ."
"Đúng rồi đấy. Nếu cậu đọc hết một cuốn sách, cậu sẽ phải từ bỏ bản ngã của mình."
Zandman gật đầu. Mọi giá trị đánh đổi đều phải tương đương. Kiến thức đánh đổi bằng kiến thức, trí nhớ đánh đổi bằng trí nhớ, kinh nghiệm đánh đổi bằng kinh nghiệm.
Khi một cuốn sách được đọc hết, người đọc cuốn sách đó sẽ biến mất và hóa thành một sinh vật sống thay thế.
Đây không phải là ghi đè bộ nhớ sao?
Bản ngã của ai đó biến mất và một bản ngã mới chiếm lấy cơ thể trống rỗng dựa trên những ký ức có trong cuốn sách.
Thế thì đó rốt cuộc là ai? Chủ sở hữu cuốn sách hay người đọc cuốn sách?
Ký ức đã thay đổi nhưng thể xác và tâm hồn vẫn như cũ. Ngay cả việc đưa linh hồn vào xác c·hết thôi cũng đã gây ra phản ứng dữ dội rồi. Nhưng nếu linh hồn và thể xác vẫn ổn, chỉ có ký ức tạo nên nền tảng đã hoàn toàn biến mất thì sao?
"Đó là một câu chuyện khá phức tạp và mơ hồ. Linh hồn và thể xác vẫn như cũ nên chỉ có ký ức là thay đổi. Vậy người đó rốt cuộc là sống hay đ·ã c·hết?"
Một người đọc một cuốn sách chứa đựng ký ức của người khác. Càng đọc nhiều, dấu ấn của người bên trong cuốn sách càng in đậm, cho đến một lúc nào đó, trong đầu chủ thể chỉ còn lại ký ức của cuốn sách. Bản ngã đã hoàn toàn biến mất.
Tình huống này khác với việc mất trí nhớ. Ngay cả khi một người không còn trí nhớ của mình thì những trải nghiệm cũ vẫn là của chính họ. Còn trong trường hợp này, trí nhớ đã hoàn toàn là của người khác, những kinh nghiệm, trải nghiệm đều đã bị thay thế hoàn toàn. Cơ thể vật lý lúc này đúng nghĩa chỉ là một cái vỏ chứa, thứ bên trong đã không còn là thứ nguyên bản nữa.
Câu hỏi đặt ra tiếp theo là chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể kia?
Không ai biết, cũng chưa từng có ai chứng kiến. Những ký ức bên trong cuốn sách dù sao cũng chỉ là một hồi ký được ghi lại, thời gian của người đó thực sự đã dừng lại khi cuộc đời của họ kết thúc. Giả sử những ký ức đó thực sự được truyền vào một cơ thể sống, tồn tại như vậy liệu có được tính là một người còn sống không hay chỉ đơn thuần là một con rối được cấy ghép ký ức nhân tạo?
Thấy vẻ mặt của Rudger dần trở nên nghiêm túc, vị pháp sư già tiếp tục nói như thể đang than thở.
"Ban đầu ta cũng không tin. Nhưng phải đến khi chứng kiến ​​những gì đã xảy ra với người đồng nghiệp, ta mới nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này."
"Người đó đã đọc hết cuốn sách ư?"
"Chỉ một nửa thôi. Nhưng chỉ một nửa ký ức đó cũng đã đủ khiến anh ấy phát điên. Những kỷ niệm không phải của mình mà là của người khác. Chúng không chỉ tồn tại dưới dạng thước phim nhìn được mà thực sự là những thứ ký ức sống động chảy vào trí não như thể anh ấy đã tự mình trải nghiệm qua."
Ngay cả khi đó chỉ là một kỷ niệm vui vẻ hay thú vị, nếu có thứ gì đó không phải của bản thân xuất hiện, cảm giác mất kết nối sẽ xảy ra. Nếu đó là một ký ức khủng kh·iếp thì sao? Thật khó có thể tưởng tượng được người đó sẽ phải trải qua những gì.
"Trí óc con người vốn yếu đuối. Ngay cả với chúng ta, những người vốn luôn tự tin vào ý chí tinh thần của bản thân cũng không dám tùy tiện tiếp nhận ký ức của một người xa lạ. Đó là lý do tại sao chúng ta không nên tùy tiện chạm vào những cuốn sách ở đây."
Zandman thở dài.
"Nơi này thực sự rất cám dỗ nhưng cũng quá mức nguy hiểm. Đi thôi. Không có gì cần tìm kiếm ở đây đâu."
Khoảnh khắc đám người Rudger định tiếp tục thì một giọng nói xa lạ chợt vang lên.
"Nếu đã đến tận đây rồi, các người không muốn ở lại thêm một chút sao?"
Nghe thấy âm thanh bất ngờ của một vị khách không mời mà đến, ánh mắt của năm người theo phản xạ nhìn sang.
Ở giữa lối đi của những giá sách và bàn làm việc là một ông già gầy gò đang đứng. Những hạt cát vàng óng chảy xuôi xung quanh viền mắt của người này gợi nhớ đến vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm.
* * *
Rene lắc đầu than thở trước cấu trúc phức tạp và chóng mặt của tầng giữa. Ban đầu, cô bé cố gắng ở yên một chỗ chờ người đến cứu. Nhưng khi nhìn thấy một con lươn khổng lồ đang điên cuồng cắn nuốt những hòn đảo trên bầu trời, Rene không còn cách nào khác đành đi xuống những hòn đảo bên dưới.
Càng đi xuống, cô bé càng cảm thấy bất an khó tả. Đôi mắt Rene nhức nhối cứ như thể trực giác đang cảnh báo bản thân về một mối nguy hiểm nào đó. Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa phát sinh chuyện gì nghiêm trọng. Rene không tài nào giải thích được hiện tượng kỳ quái này.
Rene nhìn những người đang đi cùng. Mặc dù bị tách khỏi Erendir nhưng cô bé không bị bỏ lại một mình. Rene không quá lo lắng, bởi vì ở bên cạnh cô bé lúc này là một người đáng tin cậy.
"Khó chịu ở đâu sao?"
Rene ngay lập tức trả lời.
"Em vẫn ổn."
Bạn thân nhất của Freuden Ulburg, Henry Presto, yên lặng đứng cách đó không xa chỉ biết lắc đầu.
'Freuden coi như xong rồi.'
Rene và Freuden không phải là những người duy nhất ở đây. Bên cạnh bọn họ còn có một vài học sinh năm hai khác, trong đó có Henry Presto.
Đôi mắt của Henry khẽ nheo lại khi nhìn sang Rene.
Thật ra thì đứa trẻ đó cũng không phải có gì không tốt. Chỉ là anh ta cảm thấy thái độ của cô gái nhỏ đó đối với Freuden không giống như tình cảm giữa hai người khác giới mà giống với một đàn anh tốt bụng hơn.
Điều tệ hơn nữa là thân phận của bọn họ.
Henry kìm nén tiếng thở dài của mình.
Nhìn thái độ của Freuden, dường như hai người bọn họ đã từng quen biết nhau trước đó. Tuy nhiên, có vẻ như cô bé kia không có chút ấn tượng gì, còn Freuden thì lại chẳng hề có ý muốn giải thích.
Ôi trời! Mối quan hệ lằng nhằng gì thế này?
"Tạm thời hãy nghỉ ngơi một lát."
Khi nghe được lời nói của Freuden, các học sinh khác đều thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống.
"Vậy em đi xem xung quanh một lát."
"Anh đi cùng em."
"Không cần đâu. Em chỉ đi quan sát xung quanh một chút thôi."
Rene xua tay, nhất quyết không để Freuden đi cùng. Cô ấy nhanh chóng đi vòng quanh khu vực dừng chân của nhóm người. Ánh mắt của Rene đảo không ngừng, cô ấy không cảm thấy có nguy hiểm nào quanh đây. Vậy thì khả năng nơi này thực sự an toàn, hẳn sẽ không có đe dọa bất ngờ nào đến bọn họ.
Khi Rene định quay trở lại thì chợt cảm giác được thứ gì đó. Cô ấy cảnh giác quay đầu lại, đập vào mắt Rene là một khoảng không tràn ngập bóng tối đột ngột xuất hiện.
'Cái gì thế?'
Trực giác nguy hiểm không ngừng réo lên. Trong khi Rene còn đang bối rối thì giọng nói của một người đàn ông từ trong bóng tối vô tận vang lên.
"Xin chào."