Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 534: Thư viện (1)




Chương 534: Thư viện (1)

"Sư phụ đến khi nào vậy?!"

Julia giật mình, xoa xoa trái tim của bản thân như thể vừa gặp phải ma. Clara Cowen chỉ cười cười, không vạch trần. Julia thấy vậy càng cảm thấy xấu hổ hơn. Mặt cô bé chẳng mấy chốc đã đỏ bừng. Cô bé không nghĩ sẽ thể hiện cảm xúc thật của mình trước mặt mọi người như thế này.

"Ôi trời, hóa ra Julia của chúng ta cũng biết lo lắng cho Sư phụ đấy."

"Đứa nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành rồi."

Các pháp sư Học viện Dream thi nhau suýt xoa. Julia chỉ biết bất lực đứng bên cạnh, không dám nói gì. Clara Cowen lắc đầu, sau đó mở miệng.

"Đùa giỡn như vậy là đủ rồi, giờ vào vấn đề chính thôi."

Mọi người ngay lập túc gật đầu, biểu cảm trên gương mặt đồng loạt trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày. Đoàn người nhanh chóng hội hợp với nhóm người Theon ở điểm tập kết.

"Thật vinh dự khi được gặp ngài, tôi là hiệu trưởng của Theon, Elisa Willow."

Clara Cowen gật đầu đáp lễ.

"Ta đã nghe danh hiệu trưởng từ lâu. Hôm nay gặp mặt quả thật mọi thứ đều giống như lời đồn."

"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Ngài nghĩ tình huống hiện tại nên xử lý như thế nào?"

Thay vì trả lời, Clara Cowen giơ đũa phép lên chỉ sang một bên. Năng lượng toát ra từ đầu cây trượng tạo thành một tấm bản đồ thô sơ của Dreamland. Mọi người đều tập trung sự chú ý vào thứ vừa xuất hiện.

"Thành thật mà nói, ta không biết cách có thể giải quyết chuyện này."

Những lời này phát ra từ miệng của người đứng đầu Học viện Dream, một bậc thầy về sử dụng [Du Mộng] trọng lượng của chúng chắc chắn rất lớn. Không ai nói lời nào. Trong tình huống hiện tại, bọn họ không có cách nào khác phải thừa nhận thực tế tàn khốc đang diễn ra.

"Tầng trên đã sụp đổ hoàn toàn. Tầng giữa tuy chưa sụp đổ nhưng đó sẽ chỉ là vấn đề thời gian."

"Số lượng n·ạn n·hân đang ngày càng gia tăng. Ít nhất đã có hơn mười nghìn n·gười c·hết."

"Ngay cả những kẻ hầu cận cũng đã xuất hiện. Điều đó chứng tỏ đối phương đang dần mất kiên nhẫn. Kẻ địch đang muốn dồn tất cả mọi người xuống tầng sâu nhất của Dreamland."

Không có cách nào quay trở lại, những nguy hiểm vẫn luôn rình rập khắp nơi. Sau khi bình tĩnh liệt kê ra từng tình huống, mọi người càng ngày càng cảm thấy vô vọng.

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhanh chóng giải quyết vấn đề gốc rễ."

"Kẻ đó tự xưng mình là Nirva. Ngài có biết gì về cái tên đấy không?"

Clara Cowen gật đầu.

"Cái tên đó được ghi lại trong các tài liệu cổ của học viện chúng ta. Một lão già mang theo những cơn bão cát có khả năng kéo con người vào ảo mộng. Hắn ta có một cái tên khác là Sandman, một số tài liệu lại ghi chép dưới cái tên Jon Blunt."

Mặc dù có nhiều tên gọi khác nhau nhưng hình tượng mô tả luôn là một ông già mũi khoằm với tứ chi dài ngoẵng.

"Danh tính thực sự của hắn ta là một con quỷ đã tồn tại trên lục địa này từ rất lâu về trước."

"... ... Quỷ dữ."



Những câu chuyện về ma quỷ không chỉ là truyền thuyết từ quá khứ xa xôi. Sự cố gần nhất xảy ra ở Lindebrugne cũng là do một con quỷ gây ra. Và giờ thì một con quỷ khác đã xuất hiện ở Theon, t·ấn c·ông cả Leathervelk.

"Rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?"

Elisa Willow nghĩ mãi vẫn không đoán ra được động cơ khiến Nirva phải làm nhiều thứ lòng vòng như vậy. Mất công kéo toàn bộ dân cư của Leathervelk vào bên trong Dreamland rồi lại phái thủ hạ đi tiêu diệt những người mạnh nhất. Hành động đó có phần mâu thuẫn với nhau.

"Chắc chắn phải có lý do nào đó."

"... ... ."

Elisa Willow trầm ngâm suy nghĩ. Ý đồ của Nirva rất rõ ràng. Hắn ta muốn một số lượng lớn người rơi vào tầng sâu nhất của Dreamland. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều bị kéo vào. Rõ ràng có sự chọn lựa nào đó và đối phương hoàn toàn không muốn những người có sức chiến đấu mạnh mẽ tiến vào trong. Hành động trừ khử như vừa rồi đã chứng minh suy đoán này.

Nhưng tại sao?

Một kẻ nắm quyền lực tuyệt đối của bên trong Dreamland như hắn ta cần gì phải lo ngại chuyện như vậy?

Đột nhiên, một ý nghĩ điên rồ thoáng qua trong đầu Elisa Willow.

"Chẳng lẽ là hiến tế?"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía hiệu trưởng Theon.

* * *

"Hiến tế ư?"

Cùng lúc, Sedina cũng bật ra một câu hỏi tương tự. Rudger gật đầu.

"Nirva hẳn đang muốn dùng một lượng lớn sinh mạng để đánh thức thứ gì đó ngủ sâu bên dưới vực thẳm Dreamland."

"Chẳng lẽ là một vị thần dị giáo?"

"Có thể. Tôi không biết đó có phải là vị thần dị giáo hay không nhưng chắc chắn sức mạnh của tồn tại đó có thể sánh ngang với một vị thần."

Vẻ mặt của cả nhóm trở nên tuyệt vọng. Giả thiết này đã sớm vượt quá xa so với tưởng tượng của bọn họ.

"Chúng ta có phải vẫn đang mơ không?"

"Đồ đần. Đây là Dreamland, tất nhiên là chúng ta đang mơ rồi."

"Ý tôi không phải thế."

Hans và Sheridan trao đổi một cuộc trò chuyện vô nghĩa. Không ai can ngăn họ. Có lẽ như vậy cũng tốt, bọn họ có thể giảm bớt căng thẳng.

"Ra đó là lý do khiến Nirva đẩy nhanh quá trình phá hủy các tầng thế giới."

"Hắn ta cần năng lượng đến từ những giấc mơ của con người. Càng tiến sâu vào bên trong, năng lượng phát ra sẽ càng lớn."



"Nhưng nếu muốn thu thập tất cả những năng lượng đó, hắn ta buộc phải để một số lượng lớn người tiến vào lãnh địa của mình. Làm như vậy tất sẽ có rủi ro. Đó là lý do tại sao Nirva lại cử năm tên hầu cận đi loại bỏ những mối nguy hiểm có thể cản trở cho nghi lễ của hắn."

Vị pháp sư già bình tĩnh phân tích. Loại bỏ một vài yếu tố nguy hiểm là không thể tránh khỏi. Dù sao thì đối phương hiện tại cũng nắm trong tay dân số của cả một khu đô thị lớn, việc thiếu đi một vài người sẽ không ảnh hưởng đến nghi lễ hiến tế của hắn.

"Chậc. Ta mới chỉ nghe nói đến việc các thuật sĩ hiến tế con người để triệu hồi ma quỷ. Ai mà ngờ sẽ có ngày ma quỷ sẽ hiến tế con người để hồi sinh thần thánh chứ? Thời thế loạn thật rồi!"

"Có lẽ cuộc chiến này sẽ còn là cuộc chiến của tốc độ nữa."

"Dĩ nhiên rồi."

"Không biết Nirva đã cử ra bao nhiêu hầu cận? Nếu bọn chúng không thể giải quyết hết các phần tử nguy hiểm, e rằng kẻ ra tay tiếp theo sẽ là chính chủ của nơi này."

Vị pháp sư già chợt quay sang nhìn Rudger.

"Cậu đang lo lắng cho ta đấy à?"

"Khi [Rip Van Winkle] được bàn giao, nhiệm vụ của ngài đã hoàn tất. Ngài đáng ra nên quay trở lại hội họp với những người khác."

Zandman bật cười. Những nếp nhăn in hằn trên khóe mắt phản ánh tuổi tác thực tế của ông ấy nhưng ánh sáng trong đôi mắt vị pháp sư già lại trẻ trung hơn bất kỳ ai ở nơi này.

"Anh chàng giáo sư, cậu nghĩ tại sao ta lại gia nhập Học viện Dream?"

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta là những người theo đuổi ước mơ của mình. Chúng ta bước đi trên những giấc mơ, khám phá và theo đuổi chúng."

"Thật lãng mạn!"

"Đúng đấy. Thơ mộng, lãng mạn và phi thực tế. Trong thời đại ngày nay, ai lại theo đuổi một thứ phù phiếm như vậy chứ?"

Zandman tiếp tục.

"Ngoại trừ chúng ta - những Kẻ Du Hành."

Rudger ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ là vì chuyện đó rất thú vị?"

"Thành thật mà nói thì có. Chiến đấu với ma quỷ để ngăn chặn một vị thần dị giáo phục sinh. Chà, còn điều gì tuyệt vời hơn thế? Đừng nói là ta, bất kỳ ai trong Học viện Dream đều sẽ nguyện ý đánh đổi mạng sống vì lý tưởng cao đẹp này."

Zandman mỉm cười như một đứa trẻ nhận được quà.

Nhìn thấy biểu cảm chân thành của người bên cạnh, lần đầu tiên Rudger không thốt nên lời. Hắn phải thừa nhận là suy nghĩ của những vị pháp sư này thực sự khác với người thường. Bọn họ không chiến đấu vì lợi ích thực tế mà chỉ đơn thuần là vì danh dự và sự lãng mạn cá nhân.

Thấy ánh mắt của người bên cạnh ngày càng không đúng, vị pháp sư già liền xua tay một cách ghê tởm.

"Nói thì nói như vậy nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ hành động mù quáng đâu nhé. Cậu còn nhớ những bức tượng gỗ ở vùng đất cám dỗ không?"

Rudger gật đầu.

"Cậu nghĩ những bức tượng gỗ đó là ai?"



"... ... Chẳng lẽ bọn họ là những Người Du Hành?"

"Đúng rồi đấy. Đó đều là những tiền bối tiên phong đi thăm dò Dreamland của Học viện chúng ta."

Zandman nhìn xuống Siesta trong tay.

"Thời kỳ đó chúng ta vẫn còn chưa chế tạo ra những công cụ hỗ trợ như thế này. Các pháp sư của Học viện Dream hoàn toàn tiến vào Dreamland mà không được trang bị bất cứ thứ gì, thứ bọn họ mang theo chỉ có ý chí mạnh mẽ của mình mà thôi."

Tất nhiên, dù tinh thần có vững vàng đến cỡ nào vẫn sẽ có những khoảnh khắc sảy chân. Đó là lý do tại sao lại có khu rừng tràn ngập tượng gỗ như vậy. Khu rừng đó chính là cái giá đánh đổi cho việc nghiên cứu của những Người Du Hành.

"Những người tụ tập và cầu nguyện ở đó là những người đã bị chính hy vọng của mình đè bẹp. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta có thể cười nhạo họ. Đúng hơn, ta thực sự tôn trọng bọn họ. Nhờ những nỗ lực và hy sinh của họ, chúng ta mới có được ngày hôm nay."

Rudger nhìn chằm chằm vào [Rip Van Winkle] trên người.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu người phải hy sinh để có thể chế tạo ra được thứ này?

Suy cho cùng, những tri thức được tích lũy bao năm qua của Học viện Dream chính là thành quả đánh đổi từ những pháp sư theo đuổi nghiên cứu.

"Các tiền bối của chúng ta không hề lùi bước trước những thử thách khó khăn. Là đàn em kế thừa ý chí của bọn họ, làm sao ta có thể sợ hãi bỏ chạy được?"

Vị pháp sư già sau đó không nói thêm gì về vấn đề đó nữa, ông ấy nhanh chóng tiến lên phía trước.

"Đi thôi. Ta sẽ làm người hướng dẫn cho các cậu."

Cánh cổng đá khổng lồ từ từ mở ra. Dù kích thước của nó cực kỳ lớn nhưng khi mở ra lại không hề có tiếng động nào. Bên trong cánh cửa tràn ngập bóng tối.

"Hãy giữ cho mình một cái đầu lạnh. Nếu không thể khống chế được tinh thần của mình, các người sẽ bị chính nó nuốt chửng."

Hans và Sedina trở nên sợ hãi trước lời cảnh báo của Zandman.

"Đi thôi."

Vị pháp sư già tiến lên, nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối. Rudger ngay lập tức theo sau. Hans, Sedina và Sheridan cũng không chần chừ chạy theo.

Khi thân hình của cả nhóm người biến mất, cánh cửa đá khổng lồ lại lặng lẽ đóng lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

* * *

Tầng giữa của Dreamland chiếm phần lớn nhất. Càng xuống thấp, áp lực càng cao, thời gian trôi qua so với thực tế càng bị bóp méo. Đó là lý do tại sao ngay cả trong tầng giữa của Dreamland cũng chia ra làm những vùng khác nhau.

Khu vực mà người bình thường có thể chịu đựng được trong giới hạn là bề mặt của tầng giữa, liền kề với tầng trên cùng. Đó chính là thế giới được tạo thành từ vô số hòn đảo lơ lửng và những thác nước hùng vĩ.

Giới hạn của những Người Du Hành có thể tự do di chuyển là tầng tiếp theo. Đó chính là vùng đất cám dỗ với vô số mộng ảo đan xen giữa quá khứ, thực tại và tương lai.

Và phần dưới cùng của tầng giữa thì chỉ một số ít Người Du Hành có kinh nghiệm dày dặn mới có thể đặt chân đến. Điều đáng ngạc nhiên là khung cảnh của nơi này lại rất đỗi quen thuộc.

"Một thư viện?"

Rudger có vẻ hoài nghi khi nhìn thấy kiến trúc kỳ lạ trước mặt. Phản ứng của ba người đằng sau cũng tương tự.

Đúng lúc này, có thứ gì đó trông giống như một đống bùn đen từ giữa các giá sách đột nhiên tiến lại gần nhóm người Rudger.