Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 536: Giao dịch




Chương 536: Giao dịch

Rene không thốt lên được bất kỳ lời nào. Cô bé có cảm giác lồng ngực của bản thân như thể bị ngập đầy nước, không tài nào hít thở một cách bình thường.

Rene mím môi, cẩn thận quan sát người đối diện. Người đàn ông đột nhiên bước ra từ trong bóng tối trông không có chút nào đáng sợ, ngược lại, vẻ ngoài của anh ta thực sự khá gần gũi. Rene tất nhiên sẽ không bị ấn tượng bên ngoài của người này đánh lừa. Trực giác của cô bé vẫn đang không ngừng truyền đến tín hiệu cảnh báo người đàn ông kia là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Rene, Linh Cấp mỉm cười, nhẹ nhàng làm một động tác như thể bản thân đầu hàng.

"Thật xin lỗi nếu ta làm cô bé giật mình."

Ngay khi Linh Cấp giơ tay lên, bóng tối tràn ngập sau lưng hắn ta lập tức rút lui. Áp lực đè nén lên Rene cuối cùng cũng biến mất, cô bé thở phào.

"A-anh là ai?"

"Ừm. Nếu ta nói ta là một vị khách vô tình đi lạc, cô bé hẳn sẽ không tin những lời này, phải không?"

Rene mím môi, hành động này đã trực tiếp chỉ ra cô không tin những gì Linh Cấp nói. Một người bị lạc nào lại có thể toát ra được khí thế kinh khủng như vậy?

Linh Cấp cảm thấy ánh mắt người đối diện vẫn đầy thận trọng, thậm chí sự cảnh giác còn mạnh mẽ hơn trước, hắn ta bật cười.

"Không cần quá đề phòng. Ta không có ý xấu gì với cô bé đâu. Thật ra, đôi mắt của cô bé khiến ta vô tình nhớ đến nhiều kỷ niệm cũ mà bản thân không muốn nhớ lại."

"... ... ."

Linh Cấp mỉm cười. Đó là một nụ cười quyến rũ đến mức có thể làm say đắm rất nhiều người, nhưng nụ cười đó trong mắt Rene lại mang theo một sự giảo hoạt khó miêu tả.

"Cô bé không sợ ta sao?"

"Tôi sợ."

"Thành thật đấy!"

Bản thân Rene hiện tại quả thực có thể quỳ xuống bất cứ lúc nào. Những đầu ngón tay của cô bé không ngừng run rẩy vì bản năng cầu sinh đang không ngừng gào thét. Rene cắn răng kìm nén lại phản ứng của cơ thể, cố gắng không tỏ ra yếu thế trước đối phương.

Ánh mắt của Linh Cấp lóe lên sự tán thưởng. Tuy rằng trên mặt hắn đang tươi cười, nhưng trong mắt hắn cảm xúc phức tạp đến mức khó có thể diễn tả bằng lời. Ngay cả Rene đứng đối diện cũng có thể cảm nhận được phản ứng tinh tế đó.

"Cô bé không định giới thiệu một chút sao?"

"Nếu muốn biết tên của tôi, không phải anh nên nói tên của mình trước ư?"

Linh Cấp xoa cằm như thể đang cân nhắc.

Rene cảm thấy mồ hôi đang dần đọng lại trên bàn tay của mình. Thứ áp lực này khién cô bé nhớ đến hình ảnh cơn bão đen đã hoành hành ở thủ đô thời gian trước. Cảm giác ngạt thở lúc đó cực kỳ giống hiện tại.

Chẳng lẽ người đàn ông này là...

Khoảnh khắc Rene vừa suy nghĩ đến đó, Linh Cấp mở miệng.

"Tốt thôi. Tên ta là Surna. Còn cô bé?"

"... ... Tên tôi là Rene."

Linh Cấp gật đầu, chỉ vào mắt Rene.



"Ta biết về sức mạnh mà cô sở hữu. Đặc biệt là đôi mắt đó."

Rene giật mình khi nghe được những lời này. Cô bé cảm thấy bí mật mà bản thân luôn cố gắng che giấu đã bị vạch trần.

"Cuộc gặp mặt này ban đầu vốn không nằm trong dự kiến của ta. Nhưng ai mà ngờ được, có kha khá chuyện thú vị đã phát sinh."

"... ... Rốt cuộc anh tìm tôi có mục đích gì?"

"Cô không tò mò sao?"

Đôi mắt của Rene mở to trước những lời nói tiếp theo.

"Nguồn gốc sức mạnh của cô là gì? Tại sao cô lại được sinh ra với khả năng đó?"

Đôi mắt của Surna cong lên vì vui sướng khi chứng kiến biểu cảm hoảng hốt của Rene. Đứa trẻ này vẫn còn quá non nớt, dù có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thì rốt cuộc cũng không thể che giấu cảm xúc thật của bản thân.

"Ta có thể giúp cô."

Lời thì thầm của Surna tựa như một lời nguyền quyến rũ. Đôi mắt của Rene run rẩy.

* * *

"... ... Nirva."

Sự xuất hiện đột ngột của Nirva khiến đám người Rudger ngay lập tức nâng cảnh giác lên cao độ. Tuy nhiên, Nirva chẳng có chút phản ứng nào với sự thù địch đối diện. Ông ta ung dung lấy một cuốn sách từ trên giá xuống và mở ra.

Theo như lời của vị pháp sư già Zandman, mỗi cuốn sách trong thư viện đều chứa đựng ký ức và trải nghiệm sống của một cuộc đời. Món đồ đó không phải thứ có thể tùy tiện lật mở. Nhưng Nirva lại có thể thản nhiên đọc hết cuốn sách từ đầu đến cuối mà không chịu bất cứ phản ứng phụ nào.

"Nơi này không hấp dẫn sao?"

Nirva đặt cuốn sách lại chỗ cũ.

"Thư viện này có đầy đủ mọi loại kiến ​​thức. Nhưng chỉ một số ít người được chọn mới có thể tiếp cận được những loại thông tin đó."

Và ông ta là một trong số những người như vậy. Nirva không nói câu tiếp theo. Bởi vì hành động vừa rồi của ông ta đã quá đủ để chứng minh.

"Ngươi đến đây có mục đích gì?"

Rudger không thể nghĩ ra một giả thiết nào khác ngoài việc Nirva tự mình đến đây tiêu diệt bọn họ.

Nirva không thèm để ý đến thái độ của Rudger, ông ta bình thản nói.

"Lúc đầu ta cũng nghĩ đến chuyện tiêu diệt hết các ngươi. Nhưng hiện tại, ta đột nhiên thay đổi quyết định. Ta nghĩ sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội."

"Cái gì?"

"Các ngươi thực sự không muốn xem nội dung của những cuốn sách trong này sao? Chúng chính là tri thức mà bất kỳ ai trên thế giới này đều thèm muốn."

"?!!"



Đám người còn chưa kịp hiểu những lời này có ý gì, Nirva đã tiếp tục.

"Ví dụ như ngươi, Hans."

Hans giật mình khi Nirva nhắc đến tên cậu ta. Hans có thể chắc chắn mình chưa từng gặp mặt ông già này. Tại sao đối phương lại biết tên của cậu ta?

"Không cần ngạc nhiên. Ta hiện tại là người cai quản trực tiếp Dreamland, tất cả những thông tin của sinh vật sống trong đây đều được ta nắm giữ. Thể chất của ngươi cũng là một trong số thông tin đó. Ngươi chẳng lẽ không muốn biết thể chất đó đến từ đâu sao?"

"... ... !!!"

Đôi mắt của Hans run rẩy vì sợ hãi. Cái thể chất đáng nguyền rủa đã khiến cậu ta khốn khổ bao nhiêu năm qua, cậu ta làm sao lại không muốn biết manh mối về nó cơ chứ?

Nếu không có thể chất này, cậu ta có thể sống cuộc sống như một người bình thường.

"Ý ông là có phương pháp giải quyết ở đây sao?"

"Tại sao không? Đây là một kho tàng kiến ​​thức, là nơi ghi dấu tất cả lịch sử của lục địa này. Người có thể chất giống ngươi chắc hẳn đã tồn tại từ xa xưa. Vì vậy, tất nhiên sẽ có phương pháp giải quyết."

"... ... ."

Hans cố gắng làm dịu đi sự phấn khích của mình. Mặc dù những lời của đối phương rất có lý nhưng cậu ta vẫn sẽ nghe theo người mình tin tưởng.

Nirva cũng biết câu trả lời của đối phương nên ông ta rời ánh mắt khỏi Hans và chuyển sang Rudger.

"Còn ngươi, Rudger Chelici. Không phải ngươi vẫn đang tìm kiếm thứ đó sao?"

"Bớt nói nhảm."

"Cảnh giác là tốt. Nhưng ngươi nghĩ ta cần thiết phải nói dối trong tình huống này?"

Nirva mỉm cười. Đó là một biểu cảm cho thấy ông ta đang là người nắm thế thượng phong.

"Để ta đoán nhé. Là phương pháp giải lời nguyền cho thể chất của ma pháp phi thuộc tính đúng không?"

"... ... ."

"Chậc chậc. Một kẻ mù quáng tìm kiếm cách cứu chữa cho đứa trẻ bị mất mẹ trong khi chính ngươi là người gây ra những bất hạnh đó. Ngươi chỉ đang cố gắng làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân thôi. Câu chuyện cảm động đấy!"

Tội lỗi?

Mọi người theo bản năng quay sang nhìn Rudger. Đặc biệt là Sedina, người đã sớm biết bí mật giữa Rudger và Rene, lúc này càng cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Cô bé biết không thể mù quáng tin vào lời của ác quỷ nhưng phản ứng cam chịu của giáo sư càng khiến trái tim Sedina tan nát.

"Còn việc trả thù Thánh quốc Bretus thì sao?"

Khi cái tên Bretus xuất hiện, vị pháp sư già Zandman trở nên cực kỳ bối rối.

Anh chàng này còn có quan hệ với Thánh quốc?

"Hay là biện pháp khiến cho một huyết tộc được yên nghỉ?"

Giọng nói lạnh nhạt của Nirva vẫn đều đều vang lên đánh thẳng vào tâm trí của mọi người. Nirva xua tay như thể mọi chuyện đều không phải vấn đề lớn.

"Ta có thể cung cấp tất cả những kiến ​​thức mà ngươi muốn."



"Vậy điều kiện đổi lại là gì?"

"Ngươi cần ở yên một chỗ."

"Ta cần những kiến thức đó làm gì nếu bị mắc kẹt mãi mãi bên trong Dreamland?"

"Vậy thì coi như đó là lòng nhân từ của ta. Ngươi có thể ra ngoài."

Nirva coi những lời này của bản thân chính là sự thương xót dành cho những nhân loại trước mặt. Nếu muốn, ông ta có thể thẳng thừng g·iết mấy kẻ không biết trời cao đất dày này ngay lập tức.

Tuy nhiên, hành động này hoàn toàn không đánh lừa được năm người ở đây.

"Thật buồn cười. Nếu ngươi chỉ thả chúng ta đi, vậy còn tất cả những người khác thì sao?"

"Đó không phải việc của các ngươi."

"Hẳn là vậy rồi. Ngươi sao có thể thả tất cả vật hiến tế đi cơ chứ?"

Lông mày của Nirva hơi nhíu lại khi nghe được những lời này. Tuy nhiên, nét mặt của ông ta nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

"Xem ra các ngươi cũng không ngu ngốc cho lắm. Từ khi nào các ngươi đoán ra được?"

"Hành động của ngươi quá mức lộ liễu. Mạnh mẽ kéo cả dân cư của Leathervelk vào Dreamland, đẩy nhanh tiến trình sụp đổ của các tầng thế giới trung gian, sau đó còn cử hầu cận đi tiêu diệt những lực lượng chủ chốt. Tất cả đều đã quá rõ ràng, ngươi muốn đánh thức một tồn tại đang bị giam cầm bên dưới vực sâu Dreamland."

Nirva định nói gì đó nhưng lại lắc đầu. Hiện tại, cố gắng che giấu hay phủ nhận mọi chuyện cũng chẳng có ích gì.

Trong khi đó, Rudger vẫn tiếp tục.

"Ngươi muốn giữ lại những vật hiến tế hoàn toàn không có sức phản kháng bởi vì ngươi không muốn bất kỳ rủi ro nào ảnh hưởng đến kế hoạch phục sinh của tồn tại kia. Nếu là như vậy, chứng tỏ kế hoạch của ngươi chắc chắn vẫn còn lỗ hổng mà những kẻ như chúng ta có thể khai thác được. Ngươi muốn phục sinh tồn tại bên dưới cây giáo khổng lồ kia để biến thế giới này thành của mình một lần nữa. Ta nói có đúng không?"

Nirva không trả lời. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Rudger như thể muốn đối phương tiếp tục. Tuy nhiên, phản ứng này của Nirva lại càng khiến ông ta trở nên đáng sợ. Không ai có thể đoán ra được cảm xúc từ bên trong đôi mắt không có đồng tử kia.

Mãi một lúc sau, Nirva mới chậm rãi lên tiếng.

"Ngươi đã mắc phải ba sai lầm."

"?!"

"Thứ nhất, ta không phục sinh ai cả. Chủ nhân của ta chưa bao giờ c·hết, ngài ấy đang lâm vào trạng thái ngủ say. Những kẻ được chọn làm vật hiến tế như các ngươi chỉ đơn thuần có tác dụng đánh thức chủ nhân của ta mà thôi."

Cái giá của việc đánh thức một vị thần là hàng trăm, thậm chí hàng triệu sinh mạng?

Đó thực sự là một cái giá khủng kh·iếp.

"Thứ hai, ta chưa bao giờ muốn biến thế giới này trở lại thành của mình. Ngược lại, thế giới này ban đầu thuộc về chủ nhân của ta. Là tên khốn Lumensis đã c·ướp nó khỏi tay ngài ấy. Ta chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về chúng ta mà thôi."

"........."

"Thứ ba."

Lần đầu tiên, trên khuôn mặt tươi cười của Nirva xuất hiện biểu cảm khó chịu.

"Ngươi đã từ chối lòng thương xót cuối cùng của ta."