Chương 532: Rip Van Winkle (1)
"Ngài đến đây khi nào vậy?"
Zandman nhướn mày trừng mắt nhìn Rudger.
"Không phải quá rõ ràng rồi sao? Tất nhiên là ta đuổi theo mấy người rồi."
"Tôi đã nghĩ sẽ phải mất khá nhiều thời gian, không ngờ là ngài đến sớm hơn tôi nghĩ."
"Tình huống có chút đặc thù nên ta đã sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt. Ta có mang đồ vật đến cho cậu rồi đây."
Vị pháp sư vừa nói vừa đưa đống hành lý bản thân đã đóng gói ra. Rudger khi nhìn thấy đống đồ đạc mới chợt nhớ ra vị hiệu trưởng của Học viện Dream đã từng hứa sẽ mang vài thứ đồ cho hắn.
Ánh mắt của Rudger rời đống hành lý sang người bị pháp sư già Zandman. Vẻ ngoài của vị pháp sư này hoàn toàn không giống với lần gặp trước đó của bọn họ. Ông ấy lúc này có đeo thêm một vài thứ đồ ở tay và chân trông khá giống đồ lặn. Trên ngực của vị pháp sư này là huy hiệu của Học viện Dream. Trên tay phải ông ấy là một chiếc đồng hồ có kiểu dáng kỳ lạ. Chỉ cần liếc qua thôi Rudger cũng biết thứ đồ này không tầm thường.
"Thứ này gọi là Siesta. Nó là một tạo tác được điều chế chuyên môn nhằm vào việc tiến vào Dreamland. Trước khi tiến vào các tầng thế giới sâu hơn cần điều chỉnh kim đồng hồ, nó sẽ giúp ngăn cản chênh lệch thời gian nhiều nhất có thể."
"Thông thường, chúng ta vẫn có thể di chuyển ở tầng giữa của Dreamland mà không gặp quá nhiều khó khăn. Nhưng để đến được khu vực trung tâm thì chắc chắn cần có đồ bảo hộ."
Zandman nhìn chằm chằm vào đám người Rudger với vẻ hoài nghi.
"Chúng ta xuống trễ hơn. Vì vậy, ta không muốn mất thời gian tìm kiếm người ở các tầng trên nên mới đi thẳng tới nơi này đợi sẵn. Ta vốn không nghĩ mấy người các cậu có thể tự mình đi đến tận đây. Không ngờ là mọi người có thể an toàn đến tận chỗ này mà không gặp vấn đề tinh thần nào."
Rudger lắc đầu.
"Mọi chuyện dài dòng lắm. Chúng tôi cũng đã gặp rất nhiều khó khăn."
Vị pháp sư già chậc chậc mấy tiếng. Ông ấy biết anh chàng trước mặt này hẳn đã hiểu lầm ý của mình. Từ góc nhìn của Zandman, tình hình hiện tại đúng là rất cấp bách nhưng bốn người này lại hoàn toàn không hề ý thức được mức độ nguy hiểm của Dreamland mà còn dám tiến thẳng xuống tận dưới này. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Nếu hiệu trưởng mà không tự mình căn dặn kỹ càng phải đưa tận tay Rudger Chelici đồ vật cần bàn giao, Zandman đã sớm mặc kệ sống c·hết của bọn họ. Càng trong những tình huống cấp bách, bọn họ càng không thể bất cẩn phạm sai lầm. Nếu không, t·hương v·ong của những người bên dưới sẽ còn lớn hơn dự kiến. Việc hành động liều lĩnh mà không hề có sự chuẩn bị hay kế hoạch nào của nhóm người Rudger không khỏi khiến Zandman lắc đầu ngao ngán.
Nghĩ lại thì không thể phủ nhận mấy người này cũng có năng lực. Bằng chứng là họ có thể bình an vượt qua được vùng đất cám dỗ kia mà không gặp chút trở ngại tâm lý nào.
Phong cảnh trắng xóa của vùng đất cám dỗ là tấm bảng vẽ phản chiếu lại những ước vọng và khao khát của con người. Việc có thể chủ động vượt qua được ảo mộng của chính mình là một điều không dễ dàng.
Hừm, nhìn qua thì bọn họ cũng không có gì nổi bật. Người lùn kia có vẻ tiềm năng còn anh chàng tóc nâu cùng cô bé nhỏ nhắn đằng kia thì chưa đến mức gọi là mạnh. Bên trong Dreamland, Zandman có thể ước tính đại khái trình độ của một ai đó dựa trên dòng năng lượng phát ra từ người đối phương.
Theo đánh giá của ông ta, trong số bốn người, Rudger là người duy nhất có khả năng chịu đựng được môi trường khắc nghiệt của vùng đất cám dỗ. Ba người còn lại xác suất có thể đến được tận đây gần như bằng không.
Tuy nhiên, thực tế thì lại hoàn toàn ngược lại. Vậy thì hẳn là anh chàng kia đã ảnh hưởng ít nhiều đến đám người này.
"Dù sao thì từ bây giờ, ta sẽ là người hướng dẫn cho mọi người."
"Tôi nên dùng thứ này lúc nào?"
"Hiện tại không cần thiết. Đến lúc xuống dưới đó rồi dùng."
Lúc này, Hans vốn đang im lặng chợt mở miệng.
"Thật xin lỗi, nhưng rốt cuộc ông là ai?"
"À. Nghĩ lại thì hình như ta vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tên ta là Zandman là pháp sư của Học viện Dream. Còn mấy người?"
"Tôi là Hans. Đây là Sedina Rosen, người còn lại là Sheridan Ionphid."
"Ừm. Rất hân hạnh. Từ từ... ... Sedina? Sedina Rosen?"
Zandman hơi lắc đầu khi nghe thấy một cái tên quen thuộc. Sedina không hiểu tại sao vị pháp sư này lại có phản ứng với tên của mình.
"Ồ, hóa ra là cô bé. Xin chào. Cô nhóc hẳn là bạn thân của con bé Julia."
"Dạ?"
"Chà, thật tiếc vì ta hiện không mang theo thứ gì đáng giá cả. Cô bé có muốn một ít kẹo không? Julia thích ăn thứ này lắm."
"... ... ."
Cảnh tượng này Julia mà nhìn thấy chắc chắn cô ấy sẽ nổi nóng yêu cầu Zandman dừng lại ngay lập tức.
Sedina phải mất một lúc mới nhận ra Zandman đang nói đến ai. Nghĩ lại thì vị pháp sư này vừa tự giới thiệu bản thân đến từ Học viện Dream.
Đó chẳng phải là nơi Julia theo học sao?
Sở dĩ Sedina ban đầu không hề nghĩ đến vị pháp sư lớn tuổi này có liên quan đến Julia là vì tuổi tác của hai người chênh lệch quá xa. Một phần nguyên nhân nữa chính là tính cách của vị pháp sư trước mặt.
Tính cách của Julia có phần nghiêm túc và lạnh nhạt. Còn vị pháp sư trước mặt? Thành thật mà nói, tính cách của ông ấy tạo cho Sedina cảm giác hơi không được bình thường. Sedina nhất thời chưa thể tưởng tượng ra cảnh hai người này đứng cạnh nhau sẽ trông như thế nào?
"Hahaha. Ta biết cô bé đang nghĩ gì. Ai ban đầu gặp ta cũng sẽ nghĩ như thế thôi. Hẳn con bé Julia đã không nói thật với cô bé về chúng ta."
Từ phản ứng của Sedina, Zandman nhận ra ngay cô gái nhỏ kia cảm thấy thất vọng ở đâu. Thực ra cũng không khó đoán. Rất nhiều người khi đến thăm Học viện Dream cũng đều có phản ứng tương tự.
Zandman vuốt cằm thích thú. Ông ta đã có thêm một chuyện để trêu em út của mình. Đợi đến khi gặp được con bé, ông ta phải chọc nó một chút mới được.
Zandman tặc lưỡi, ông ta vẫn không quên nhiệm vụ chính.
"Anh chàng giáo sư, anh có thể vui lòng giải thích mọi chuyện từ đầu được không?"
Nhóm người do Zandman chỉ huy bị Clara Cowen điều động khẩn cấp nên có một số chuyện ông ấy vẫn chưa nắm được, nhất là tình hình sau khi mọi người bị kéo xuống Dreamland. Ông ấy cần người trong cuộc giải thích ngắn gọn lại chi tiết câu chuyện.
"Đó là một câu chuyện khá dài."
Bệnh ngủ đột ngột xảy ra. Theon và Leathervelk bị t·ấn c·ông. Sự xuất hiện của những kẻ hầu cận Nirva. Kẻ chủ mưu dường như muốn đánh thức thứ gì đó bên dưới vực sâu của Dreamland.
Rudger lần lượt giải thích.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt của Zandman đanh lại.
"Mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng. Ra đó là lý do hiệu trưởng cảnh báo nhiều như vậy."
Zandman thở dài và vuốt râu.
"Cầm lấy đi. Cái này là dành riêng cho cậu."
Zandman bàn giao thứ đồ mà ông ta đã mang đến cho Rudger. Chiếc hộp lớn mở ra để lộ đôi găng tay và chân vịt tinh xảo bên trong. Không giống như những bộ đồ khác có màu đồng thau, bộ đồ lặn của Rudger có màu đen tuyền, thiết kế mỏng và nhẹ hơn rõ rệt.
"Nó trông hơi khác một chút."
"Bởi vì nó là một món đồ đặc biệt. Chế tạo riêng cho cậu đấy."
Rudger đeo găng tay lên. Đôi găng tay màu đen làm bằng kim loại tự động điều chỉnh kích thước vừa vặn hoàn hảo với bàn tay của hắn. Năng lượng của Dreamland đang gây áp lực lên tâm trí của Rudger ngay lập tức bị chặn lại. Cảm giác đè nén đã được loại bỏ khiến Rudger cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Zandman đưa ra thêm một lời khuyên cho Rudger.
"Thấy viên ngọc xanh trên tay không? Hãy truyền một chút ma lực vào bên trong."
Rudger làm theo hướng dẫn. Ngay lập tức, viên ngọc màu xanh phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Sau đó, một tấm màn chắn mỏng trong suốt xuất hiện bao quanh người hắn.
"Thứ này là gì?"
Hans, Sedina và Sheridan khi bước vào tấm màn đều vô thức thở phào nhẹ nhõm. Rào chắn này có thể xua đi áp lực đè nén lên tinh thần của bọn họ.
"Muốn duy trì thứ này cần năng lượng. Có thể mang theo tối đa mười người."
"Tác dụng của nó có vẻ giống một chiếc tàu ngầm."
"Hiệu trưởng đã đặc biệt tạo nó cho cậu đấy."
"Tên của thứ này là gì?"
"Tên à? Không có. Khi thứ này được chế tạo xong thì ta lập tức mang đó đi rồi. Không có thời gian để đặt tên."
"Ngài định tặng tôi thứ này luôn sao?"
"Tất nhiên. Nó là đồ đặc chế mà. Đưa cho người khác dùng cũng vô dụng."
Rudger bật cười khi nhìn thấy biểu cảm hài hước của vị pháp sư già. Hắn yên lặng ngắm nghía món đồ trên tay. Không hiểu sao, một câu chuyện xưa cũ chợt lóe lên trong đầu Rudger. Thế là hắn liền quyết định đặt cái tên đó cho thứ này.
"Vậy thì tên của nó sẽ là [Rip Van Winkle]."
Bước vào vực sâu của Dreamland có nghĩa là hắn sẽ bước vào một dòng thời gian hoàn toàn khác so với bên ngoài. Cái tên này thực sự rất phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại.
Rudger biết kết cục của câu chuyện đã tạo nên cái tên này. Hắn chọn cái tên đó chính là để nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được phạm phải sai lầm tương tự.
"Đi thôi."
Nhóm người dưới dự hướng dẫn của vị pháp sư già chậm rãi tiến về phía cánh cửa lớn dẫn đến vực sâu của Dreamland.
/*Rip Van Winkle là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Mỹ tiên phong Washington Irving (1783-1859). Đây là một truyện ngắn trong cuốn The Sketch Book (tuyển tập các truyện ngắn được đăng trên các tạp chí ở Anh và Mỹ trong khoảng thời gian từ năm 1819 đến năm 1920). Nội dung của câu chuyện này có phần tương tự như truyện cổ tích 'Từ Thức gặp tiên' của Việt Nam. Một người đột nhiên lạc vào một dòng thời gian hoàn toàn khác với mọi người. Đến khi người đó trở về, cảnh vật ở quê nhà đã trôi qua rất nhiều năm. Nhiều người quen của người đó đều đã q·ua đ·ời hoặc đã trưởng thành.*/