Chương 531: Hội ngộ (2)
Tên khổng lồ là một trong năm hậu duệ của Nirva sở hữu một cơ thể sống bất tử. Nhưng kẻ vốn luôn tự hào về khả năng của bản thân lúc này lại đang bất lực bị dí xuống mặt đất, phát ra từng trận âm thanh hấp hối.
Cơ thể của hắn ta vẫn ổn. Sức mạnh Nirva ban cho hắn khiến mọi cơ quan trên người tên khổng lồ có thể tự động chữa lành ngay cả khi trái tim của hắn bị xuyên thủng hay thậm chí đầu bị cắt đứt. Mức độ phục hồi có thể nói tựa như việc đảo ngược thời gian.
Nhưng thứ sức mạnh này vẫn có một khuyết điểm. Nó không thể làm mất đi cảm giác đau đớn mỗi lần cơ thể chịu tổn thương. Chính vì vậy mà trong số năm người, tên khổng lồ là người có tinh thần mạnh mẽ hơn cả. Cơ thể hắn là tấm khiên bảo vệ chủ nhân của mình. Gã khổng lồ luôn luôn có niềm tin sự bất tử này sẽ khiến hắn ta trở nên bất khả chiến bại.
Cho đến khi hắn chạm trán Clara Cowen.
"Đúng là một tên cứng đầu. Một bà lão như ta đánh mãi cũng bắt đầu thấy mệt rồi."
Clara Cowen lắc đầu cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống kẻ đang bất lực nằm dưới đất.
Gã khổng lồ không trả lời. Đúng hơn, hắn ta đã không còn sức lực để lên tiếng. Tinh thần của gã đã hoàn toàn bị xé nát bởi những trận t·ra t·ấn của Clara Cowen. Tâm trí của tên khổng lồ đang mờ dần vì nỗi đau bị t·ra t·ấn quá mức.
Bà già đó tên là Clara Cowen. Bà ta hoàn toàn khác biệt so với những nhân loại bình thường mà hắn đã gặp qua vô số. Trái ngược với vẻ ngoài nhân từ, bà già kia là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn. Bằng chứng là hắn đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu thủ đoạn t·ra t·ấn khác nhau của đối phương.
Geuueueueugeuk.
"Vẫn còn cố gắng di chuyển?"
Clara Cowen lặng lẽ giơ cây đũa phép lên.
Phập!
Những cây thánh giá màu xanh lá cây được tạo ra trong không trung cắm vào thân thể tên khổng lồ. Cánh tay vừa nhấc lên được một chút ngay lập tức bất lực rơi xuống.
Gã khổng lồ gom hết những nỗ lực cuối cùng của bản thân làm ra hành động phản kháng cuối cùng.
Hắn ta là bất tử. Hắn ta sẽ không thua dưới tay con người.
Clara Cowen không nói gì nữa, bà ta chĩa thẳng cây đũa phép vào đầu đối phương. Ma lực màu xanh tỏa ra như thủy triều nhanh chóng vây kín mục tiêu. Đôi mắt của gã khổng lồ dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng không còn chút tiêu cự nào, đồng tử nhanh chóng mất đi màu sắc và trở nên trống rỗng.
Gã khổng lồ cứ thế mà c·hết đi một cách lặng lẽ, không có bất kỳ giãy dụa hay phản kháng nào. Thân thể to lớn của hắn hóa thành cát vàng tiêu tán trong gió.
* * *
Bên dưới vực sâu của Dreamland.
Ở một nơi mà vô số cát vàng đang tụ lại, một lão già trông như thể đang ngủ chợt mở mắt ra. Đôi mắt hoàng kim của lão nhìn chằm chằm vào những hạt cát vàng trở lại với mình. Khóe miệng Nirva khẽ nhếch.
"Bất ngờ đấy!"
Năm tên hầu cận kia là những kẻ được chính hắn ban cho những khả năng đặc biệt thông qua sức mạnh của Nữ thần. Bên trong thế giới này, ngoại trừ chủ nhân và hắn ra, chúng là những kẻ mạnh nhất. Không ngờ là cả năm người hắn ta cử đi đều đã thất bại. Tất cả đều đ·ã c·hết và trở về với Nirva.
Nirva đã lường trước đến chuyện sẽ có một đến hai người hầu cận thất bại. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc tất cả bọn chúng đều bị đám nhân loại kia g·iết c·hết. Biểu cảm của Nirva trở nên ngạc nhiên và thích thú hơn là khó chịu hay tức giận.
Như vậy có nghĩa là ngoại trừ kẻ tên Rudger Chelici kia ra còn có ít nhất bốn người nữa có sức mạnh hạ gục một hầu cận của hắn. Thậm chí tình huống thực tế có khi còn có thể nhiều hơn.
Đột nhiên, Nirva nhớ đến chuyến ghé thăm bất ngờ của Linh Cấp. Tên khốn xảo quyệt kia không thể nào xuất hiện trước mặt hắn mà không có mục đích.
Tuyên chiến?
Hừ! Hắn ta còn chưa ngu đến mức đi tin vào những lời nhảm nhí đó.
"Đây chính là con át chủ bài của ngươi sao? Đáng tiếc. Vẫn chưa đủ."
Mục đích của tên kia hẳn không chỉ đơn giản như bề ngoài. Nhưng tên đó muốn g·iết hắn ta cũng là sự thật. Chỉ là với những quân cờ lỏng lẻo như hiện tại, thế trận trên bàn cờ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Nirva.
"Thời cơ sắp tới rồi. Đến lúc đó, chỉ cần Nữ thần tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Nirva vẫn cảm thấy còn điều gì đó bị che giấu khỏi đôi mắt của bản thân. Nhưng hắn không quan tâm. Hiện tại, hắn chỉ có một nhiệm vụ duy nhất. Đó là kéo dài thời gian để cho chủ nhân tỉnh lại.
Có lẽ hắn nên tự tay tiếp đón những vị khách từ trên kia xuống.
* * *
"Mọi chuyện ổn chưa?"
Hans thi thoảng vẫn quay lại nhìn về khoảng không phía sau. Tự thân trải nghiệm qua cả ước mơ và cơn ác mộng của mình quả thật không phải là một điều dễ chịu. Chừng nào vẫn còn ở đây, không biết chừng cậu ta sẽ còn gặp nhiều thứ kinh khủng hơn. Hans không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Tạm thời thì không có nguy hiểm."
"... ... Tôi không muốn ở đây nữa."
"Ai cũng vậy thôi."
Nhận ra lý tưởng mong muốn của bản thân đang hiển hiện ngay trước mắt. Ở một khía cạnh nào đó, nơi này là một nơi không tưởng đối với tất cả mọi người. Kẻ ham tiền sẽ có cả núi vàng núi bạc. Đối với những người tham muốn quyền lực, họ sẽ có được cả một cung điện và ngai vàng lộng lẫy. Còn những ai muốn có tình yêu, họ sẽ được ban cho một bạn đời hoàn mỹ nhất. Tất cả đều không cần bất kỳ sự nỗ lực nào. Chỉ cần tâm trí của bản thân thực sự khát khao điều gì đó, nó sẽ trở thành sự thật.
Ai có thể cưỡng lại được cám dỗ c·hết người đó cơ chứ?
Bốn người tiếp tục bước đi, khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi.
Mặt đất trong suốt như nước chẳng mấy chốc trở thành một thảo nguyên rộng lớn, tiếng chân giẫm lên cỏ dại phát ra từng tiếng xào xạc. Khi cúi đầu nhìn xuống đất, Hans thấy một cánh đồng cỏ khô rộng lớn đã ngả sang màu đen. Xung quanh vẫn là màu trắng nhưng cậu ta vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác màu sắc đã nhạt đi khá nhiều so với thực tế.
Một màn sương mù xám xịt bao quanh bọn họ. Tiếp tục đi dọc theo con đường độc đạo dưới chân, một bóng đen dần hiện ra phía sau màn sương mù.
"Thứ gì thế?"
"Có gì đó kỳ lạ."
Sedina và Sheridan nhanh chóng lên tiếng cảnh giác sau khi nhìn thấy bóng đen mờ ảo. Hans không nói nhiều nhưng cậu ta cũng đồng ý với những gì hai cô gái nói.
Hình dạng màu đen mà bọn họ đang nhìn thấy hiện tại trông giống như một cái cây vặn vẹo chưa trưởng thành. Bằng một cách nào đó, trông nó khá giống một người trưởng thành. Tượng gỗ mang hình dáng một người đang cúi xuống, dường như đang cầu nguyện gì đó. Làn da gầy gò, nhăn nheo như thể bị c·hết đói. Đầu của bức tượng hoàn toàn không có tóc, hốc mắt trũng xuống để lộ ra thứ tựa như hộp sọ bên trong.
Số lượng tượng gỗ bốn người có thể nhìn thấy trong tầm mắt lên tới hàng trăm, hàng nghìn. Chúng phủ đầy khu vực bên ngoài làn sương mù tựa như một khu rừng.
Ba người Hans, Sedina và Sheridan cảm thấy rợn người trước cảnh tượng kỳ lạ kia. Chỉ có Rudger vẫn đang nheo mắt quan sát kỹ bức tượng gỗ gần nhất.
"Cẩn thận! Nhỡ đâu nó đột nhiên di chuyển."
Rudger lắc đầu trước lời cảnh báo của Sedina.
"Không đâu. Mọi người ở đây đều đang ngủ say."
"Cái gì? Đó là người sao? Anh nói họ đang ngủ?"
"Ừ. E rằng đây chính là kết cục của những ai mắc kẹt trong tầng thế giới này."
Rudger nhìn xuống bức tượng gỗ trước mặt với ánh mắt khô khốc. Nếu chú tâm lắng nghe, hắn có thể nghe được một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu phát ra từ miệng bức tượng gỗ. Đó là những tiếng cầu nguyện, cầu nguyện cho giấc mơ của họ sẽ mãi mãi không dừng lại.
Rudger lắc đầu, nhẹ nhàng lùi lại, lách qua người bức tượng gỗ. Những người còn lại cũng chậm chạp theo sau.
Mộng tưởng suy cho cùng vẫn là thứ không có thật. Giấc mơ dù có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ có lúc phải tỉnh lại. Tuy nhiên, những người ở đây đã hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ của bản thân đến mức bọn họ đã không còn cơ hội thoát ra được nữa. Kết cục là hiện tại, tình huống của bọn họ thậm chí còn tồi tệ hơn cả c·ái c·hết.
Hans sởn tóc gáy. Cậu ta cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến cảnh tượng nếu lúc đó Rudger không lay tỉnh mình thì hẳn là nơi này đã có thêm một bức tượng gỗ khác.
"Những người này sẽ không t·ấn c·ông chúng ta đấy chứ?"
"Họ không còn sức mạnh hay động lực để làm điều đó nữa. Thứ bọn họ quan tâm lúc này chỉ là thứ trong tay thôi."
Mộng tưởng cũng giống như những hạt cát liên tục chảy qua kẽ ngón tay. Nhưng dù biết là vậy, những người này vẫn ngốc nghếch đưa tay muốn níu giữ lại ảo mộng đẹp đẽ của bản thân. Bọn họ không muốn buông chúng ra.
"Đi thôi. Chúng ta không thể làm được gì đâu."
Nhóm người lầm lũi vượt qua rừng tượng gỗ, tiếp tục tiến về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, khi khu rừng âm u biến mất, sương mù xám xịt dần tan đi nhường chỗ cho một bóng hình to lớn.
Đó là một cánh cổng khổng lồ tưởng chừng như xuyên qua bầu trời. Cánh cửa lớn với vô số hình vẽ chạm khắc giống như cánh cửa mà Rudger đã bước vào trong lần đầu tiên đến Dreamland.
"Chúng ta gần đến nơi rồi."
Nếu đi xa hơn một chút qua cánh cửa đó, bọn họ sẽ tìm thấy vực sâu của Dreamland.
"Giáo sư, từ nơi đó trở đi, tôi không thể đưa ra cho ngài thông tin nào hữu ích nữa."
Lời cảnh báo của Julia vẫn còn văng vẳng trong đầu Rudger. Có lẽ đứa trẻ kia mới chỉ nghe nói đến nơi tận cùng của Dreamland chứ chưa từng thực sự đi nghiên cứu nơi đó. Nói cách khác, kể từ giờ trở đi, khu vực này hoàn toàn là lãnh thổ chưa được khám phá.
Những người còn lại trong nhóm dường như cũng cảm nhận được điều này nên đều đứng bất động tại chỗ. Họ im lặng nhìn Rudger, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Rudger đứng yên một chỗ. Sau một khoảng thời gian cực kỳ dài lâu, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Đi thôi."
Hắn không thể trì hoãn nữa. Bọn họ đã không còn đường lui. Mỗi khi nghĩ về cảnh tượng ngọn giáo chọc trời trong vực thẳm ngày hôm đó, Rudger có dự cảm, một khi thứ bên dưới thức tỉnh sẽ là một viễn cảnh khủng kh·iếp không thể cứu vãn.
Rudger quyết định tin vào trực giác của mình.
Thời điểm hắn chuẩn bị đi tiếp...
"Chậc, đi đâu mà vội thế?"
Nhóm người giật mình quay lại.
"Sao ngài lại ở đây?"
Đôi mắt của Rudger ngạc nhiên khi nhận ra người vừa lên tiếng là vị pháp sư đã đón tiếp mình ở Học viện Dream.