Chương 530: Hội ngộ (1)
Ngọn núi to lớn biến mất cùng cơn bão tuyết, Rudger theo sau đó liền trở lại thế giới trắng tinh quen thuộc. Hắn nhanh chóng lay tỉnh người bên cạnh đang còn chìm trong ảo tưởng của bản thân.
"Dậy đi Hans."
"Hả? Tiền của tôi? Ế, đây là đâu?"
Hans ngơ ngác nhìn quanh, sau khi nhìn thấy Rudger, phải mất một lúc lâu cậu ta mới hoàn hồn. Hans tiếc nuối than.
"Tiếc thật đấy! Tôi đang có một giấc mơ tiền tiêu không hết. Khi tỉnh dậy thì chỉ còn mỗi khuôn mặt của anh trai bên cạnh."
"Cậu nói cái quái gì thế?"
"Chậc. Anh không biết là khuôn mặt của mình rất có sức đe dọa à? Nhìn thấy mặt anh là tôi tỉnh táo lại liền."
Rudger đột nhiên có xúc động muốn gõ đầu người trước mặt. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng đánh thức Sedina và Sheridan ở gần đó. Phản ứng của hai cô gái cũng không khác Hans là mấy. Khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, khó gần của Rudger, cả hai liền hoàn hồn, nhanh chóng dứt ra khỏi giấc mộng đẹp của bản thân.
Sheridan càu nhàu.
"Cơ hội tạo ra loại thuốc nổ tốt nhất thế giới của tôi đã đến rất gần rồi. Chỉ một chút nữa thôi. Anh không thể đánh thức tôi trễ hơn một chút à?"
"Cô đang cố làm cái quái gì vậy?"
Hans ngán ngẩm khi nghe được lời của Sheridan. Con nhỏ người lùn này không biết lại mơ mộng chế tạo ra thứ kỳ quái gì không biết.
"Nhìn tình hình thì nơi này có vẻ không còn nguy hiểm nào khác. Chỉ cần không rơi vào đống ảo giác kia là được."
"Những ảo giác đó là nguy hiểm nhất."
"Chúng ta không phải vẫn ổn sao?"
"Tôi chắc chắn rằng cậu vẫn chưa quên đó là nhờ ai."
"Ừ, vậy đó... ... Tất nhiên là tôi tin tưởng anh, anh biết mà."
Trên thực tế, nếu không có Rudger thì không ai ở đây có thể thoát khỏi ảo ảnh. Kể từ khi bước vào Dreamland, khung cảnh mà thế giới này thể hiện, theo một nghĩa nào đó, giống như một thực tế khác. Đó là lý do tại sao không ai cảm thấy có bất kỳ cảm giác không đồng nhất nào và không tự chủ bị nó thu hút. Bởi vì thứ thực sự được tái hiện không phải một thứ hư ảo hoàn toàn không có thật mà là một trong số vô vàn khả năng có thể phát sinh trong tương lai.
"Dù sao thì chỉ cần anh còn ở đây, thế giới trắng xóa này sẽ không còn là mối đe dọa đối với chúng ta nữa."
Khi Hans vừa dứt lời, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy mà không có dấu hiệu nào báo trước. Bởi vì trong tầm mắt của Hans đột nhiên xuất hiện một tòa nhà. Tòa nhà đó thật quen thuộc. Trên tấm biển ở lối vào là bốn chữ lớn 'Trại trẻ mồ côi'.
"A-anh trai."
Hans theo bản năng quay đầu về phía Rudger cầu cứu.
"Anh trai?"
Hans nhìn về hướng Rudger đang đứng. Trái ngược với sự lo lắng của cậu ta, hình dáng của Rudger không hề bị nhòe đi như trước mà vẫn bình yên vô sự đứng đó. Hans lại quay đầu nhìn về phương hướng cũ, cậu ta vẫn thấy trại trẻ mồ côi tồi tàn kia đứng sừng sững ở đó. Cánh cửa bên ngoài của tòa nhà vang lên từng tiếng cọt kẹt kinh dị.
Tại sao? Tại sao ảo giác kia vẫn tồn tại?
"Hans. Nếu những gì tôi thấy bây giờ là đúng thì đó chắc hẳn là một trại trẻ mồ côi."
"Hả? Mọi người cũng nhìn thấy tòa nhà đó à?"
Sheridan và Sedina đồng loạt gật đầu. Điều đó có nghĩa Hans không phải là người duy nhất nhìn thấy khung cảnh hiện tại. Biểu cảm trên gương mặt Hans trở nên sợ hãi. Cậu ta dần nhìn thấy nhiều thứ khác xuất hiện hơn.
Ầm ầm.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, cây cối nhanh chóng mọc lên từ bên dưới làn nước trong xanh. Một khu rừng khổng lồ ngay lập tức xuất hiện. Khu rừng bắt đầu phát triển quy mô với tốc độ khủng kh·iếp. Cây cối trồi lên trên mặt đất tựa như hạt giống nảy mầm vào mùa xuân.
Sedina hét lên.
"Lùi lại!"
Cả nhóm vừa chạy vừa né tránh những đợt cây thủy triều trồi lên. Sheridan hét lớn, hai bím tóc trắng tinh của cô ấy đung đưa theo từng bước chạy.
"Cái quái gì thế này? Tại sao ảo giác đột nhiên lại trở thành hiện thực thế?"
"Chẳng lẽ đây là một giấc mơ khác?"
"Nơi quỷ quái này. Chẳng lẽ tránh được ảo giác vẫn không đủ sao? Quý ngài, anh nói gì đi."
"Tôi không rõ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây."
Rudger vừa chạy vừa liếc nhìn phía sau.
Cây cối đang phát triển với tốc độ đáng sợ. Một làn sóng dây leo và cành cây đang phóng tới chỗ bốn người như thể muốn nhấn chìm khu vực này. Những thứ này có lẽ phát triển từ ảo giác của Sedina.
Coogugung.
Các tòa nhà vươn lên phía trước chặn đường bốn người đang chạy. Những tòa nhà theo phong cách Gothic toát lên vẻ u ám. Sương mù bao quanh tòa nhà nhẹ nhàng phản chiếu ánh trăng xanh. Những cột đá, song sắt bao quanh các tòa nhà, tiếng động vật gầm gừ vang vọng bên trong khiến khung cảnh càng thêm ghê rợn.
Như để chứng minh rằng đó không chỉ là âm thanh đơn thuần, những đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối.
"C-cái gì thế này?"
"Là Jevaudan!!!"
Hans hoảng hốt hét lên.
"Cái gì? Cậu vẫn đang duy trì hình dạng con người mà."
"Tôi không biết. Có vẻ như nơi này đã phản ứng lại với ảo giác của tôi."
"Trời ơi! Nó đến kìa!"
Uuu! Uuu!
Những con thú đang tìm kiếm cơ hội đồng loạt di chuyển. Những đàn sói đen xuất hiện từ trong bóng tối lao ra t·ấn c·ông đám người Rudger.
"Chạy mau!"
Rudger kích hoạt phép thuật. Một tấm màn xanh nhanh chóng bao quanh nhóm người, xua đuổi tất cả những con thú đen ra ngoài. Phía sau bọn họ, từng đợt sóng cây và quái vật vẫn đang không ngừng đuổi theo.
"Từ từ. Chúng ta có phải đã quên chuyện gì đó không?"
Hans ngay lập tức trả lời câu hỏi của Sheridan.
"Nếu mà cô định chế tạo thứ gì kỳ quái... ... !"
Hai hiện tượng đang xảy ra hiện nay đều do ảo giác của Hans và Sedina tạo nên. Lúc này, hiện tượng được tạo ra qua ký ức của Sheridan vẫn chưa xuất hiện.
"À."
Sheridan lúc này mới nhận ra tình huống có chút không đúng. Cô ấy chợt há hốc miệng khi nhìn thấy thứ mới xuất hiện.
Piyung!
Cùng lúc, một tia sáng đỏ vọt thẳng lên bầu trời phía xa. Nó trông giống như pháo tín hiệu được q·uân đ·ội sử dụng, khói thuốc tạo thành những dải đuôi dài nối liền không dứt. Số lượng không chỉ có một mà lên đến hàng chục.
"Thứ gì kia?"
"Hỏng rồi. Đó là súng cối do tôi chế tạo."
Hans và Sedina trợn mắt nhìn Sheridan. Cô gái người lùn lúc này chỉ biết áy náy cười.
"Quên đi. Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện đó."
"Chạy!"
Cả Hans và Sedina đồng thanh hét lên.
Đúng lúc này, một tia sáng đỏ lượn theo hình vòng cung bay về phía đám người. Ánh sáng đỏ lấp lánh trên bầu trời tựa như một vì tinh tú. Chỉ là vì tinh tú này lại là một điềm báo hung hiểm.
"Chà. Đúng là thứ v·ũ k·hí mạnh mẽ mà. Mỗi phát bắn của nó có thể cho nổ tung một phạm vi lên đến đường kính mười lăm mét."
"Im đi. Khỏi cần cô giải thích chi tiết."
"Mọi người nếu có thời gian để nói chuyện như vậy thì không bằng tăng tốc lên."
Rudger dẫn đầu chợt đưa tay chỉ về phía quả đạn pháo cối đang lao tới. Những loại súng đạn do Sheridan tạo ra không thể ngăn chặn bằng [Chớp Hỏa]. Đã vậy, phía sau bọn họ lúc này còn có cả một làn sóng quái thú ồ ạt truy đuổi nữa.
Rudger tinh chỉnh sức mạnh ma thuật của mình tạo ra một sợi chỉ màu xanh. Sợi dây ma thuật bị kéo căng, sau đó tỏa ra như một tấm lưới chắn lại tất cả đám thuốc súng đang phóng đến.
[Chỉ định tọa độ]
Sức mạnh ma thuật chảy qua từng sợi chỉ thấm vào bề mặt của quả đạn đại bác màu đỏ. Ngay lập tức, quỹ đạo của những quả đại bác như thể bị bẻ cong bởi một rào cản vô hình, chúng quay ngược lại đánh thẳng vào đám quái vật phía sau.
Uỳnh uỳnh.
Hỏa lực nở rộ tựa như những cánh hoa đỏ thắm. Vụ nổ ngay lập tức đánh văng đi toàn bộ những tòa nhà và đám quái vật đen phía sau. Ngay cả những làn sóng thực vật cũng bị xé nát không còn một mảnh.
Khi sóng xung kích của v·ụ n·ổ tắt đi, bốn người Rudger mới thở phào nhẹ nhõm. Sheridan bật cười.
"Không hổ danh là đồ tôi chế tạo."
"Cái quái gì vậy? Cô có biết là mấy thứ kỳ quái của cô suýt g·iết c·hết chúng ta không?"
"Cậu có ý kiến gì? Nếu thuốc súng của tôi mà không đủ mạnh mẽ thì đám quái vật phía sau sao có thể b·ị đ·ánh bay dễ dàng như vậy được?"
Nhìn thấy thái độ thản nhiên của Sheridan, Hans nhất thời không biết phải phản bác như thế nào. Sedina và Rudger đứng bên cạnh lắc đầu, không can thiệp vào cuộc cãi vã của hai con người này.
Rudger không hề biết, khi hắn quét sạch khu vực bằng chất nổ do ảo ảnh của Sheridan tạo ra, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Hans vẫn kịp nhìn thấy cảnh tượng được tạo ra bằng trí tưởng tượng của hắn. Mặc dù chỉ là trong tích tắc nhưng khung cảnh một v·ụ n·ổ đỏ rực cuốn trôi mọi thứ vẫn gây ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ trong tâm trí Hans.
Ngay cả Hans, người đã thu thập đủ loại thông tin trên phiến lục địa này, cũng không biết cảnh tượng của v·ụ n·ổ kia là do thứ gì gây ra.
'Anh trai, anh rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện kinh khủng gì thế?'
* * *
Quagwagwang.
Ma thuật chói lóa khắc vào không gian. Thay vì sức hủy diệt và g·iết chóc vượt trội, những đòn t·ấn c·ông này lại tập trung vào việc khuếch đại phạm vi ảnh hưởng nhằm che khuất tầm nhìn. Ma thuật không ngừng lấp kín toàn bộ không gian tựa như một trận pháo hoa đang đồng loạt được triển khai.
Đương nhiên, vì mục đích của phép thuật bị thay đổi về bản chất nên sức mạnh theo lẽ thường đã giảm đi đáng kể. Gương mặt của Tuyệt Mộng sau khi trúng đòn đánh không được tốt cho lắm. Nó biết đám nhân loại kia đang câu kéo thời gian.
Ngay cả khi không vận dụng khả năng của mình, đứa trẻ vẫn có thể thấy rõ mục đích đám người kia đang hướng tới là gì. Tuy nhiên, nó hiện tại đang bị bó tay bó chân, không thể làm gì để ngăn cản. Giữa hàng loạt ma pháp ánh sáng chói mắt còn ẩn giấu vô số phép thuật t·ấn c·ông nhắm thẳng vào người đứa trẻ. Nó phải né tránh liên tục, không có chút thời gian thở dốc nào.
Đám thần chú kia không thể đả thương được Tuyệt Mộng nhưng sự khó chịu của chúng khiến đứa trẻ có cảm giác bản thân như thể đang bị sa vào một vũng lầy. Nó càng giãy dụa thì càng bị cầm chân sâu hơn.
Một con dao găm sắc bén xuyên qua những khe hở của ma pháp nguyên tố đồng thời vừa vặn chặn lại tầm nhìn của Tuyệt Mộng. Đứa trẻ hiểu rõ. Dường như đám người kia đã phần nào đoán ra điểm yếu của nó, vì thế mà bọn chúng chỉ dồn sức vào việc che chắn, không cho khả năng đặc biệt của nó có đất dụng võ.
Cuộc chiến tiêu hao chậm rãi này phải kết thúc càng nhanh càng tốt. Kẻ nguy hiểm nhất chính là gã đàn ông to béo ở đằng xa. Thoạt nhìn thì kẻ đó không có chút sức mạnh nào nhưng hắn ta lại là người có thể đe dọa đến Tuyệt Mộng.
Đối với đứa trẻ, trong thời đại trước khi chủ nhân của nó lâm vào ngủ say, thế giới này hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là Golem. Nếu chỉ xét riêng về khía cạnh ma thuật thì con người ngày nay thực sự đã yếu hơn xưa rất nhiều. Nhưng đổi lại, phép thuật dường như được phổ biến rộng rãi hơn, được sử dụng một cách chính xác và có tính toán hơn.
Ánh mắt của Tuyệt Mộng hướng về phía giáo sư Bruno. Vô số ma thuật chặn lại tầm nhìn của đứa trẻ, không gian giữa hai bên như thể bị chia cách.
Võng mạc của đứa trẻ khẽ co lại. Hàng chục phép thuật ngay lập tức bị xóa sổ. Khi một con đường trống trải sắp sửa được mở ra thì phép thuật của Elisa Willow đã ngay lập tức bổ sung vào.
Đứa trẻ không né tránh, đòn đánh phép thuật xuyên thẳng qua vai nó. Cú đánh rõ ràng đã trúng đích nhưng sắc mặt của Elisa Willow lại trở nên trầm trọng hơn.
Ánh mắt của đứa trẻ vẫn tập trung vào giáo sư Bruno phía xa. Nó muốn bất chấp mọi thứ tiêu diệt mục tiêu. Vài v·ết t·hương do ma thuật gây ra không g·iết c·hết được nó, chỉ cần loại bỏ được nhân loại kia, đám người còn lại xử lý sẽ dễ dàng hơn.
"Bảo vệ giáo sư Bruno!"
Theo hiệu lệnh của Elisa Willow, các giáo sư khác nghiến răng kích hoạt phép thuật. Tuy nhiên, mọi hành động đó đều không thể ngăn cản quyết tâm của đứa trẻ. Mặc dù thua kém khá nhiều so với bốn hầu cận khác nhưng tốc độ của Tuyệt Mộng trong năm người lại là vượt trội nhất. Bàn chân của đứa trẻ dậm xuống, thân thể của nó nhảy xuyên không gian, nhanh chóng tiếp cận vị trí của giáo sư Bruno. Ánh mắt của Tuyệt Mộng khẽ nheo lại, từ trên cao nhìn thẳng xuống vị trí của vị giáo sư Golem.
Kết thúc ở đây.
Khả năng của con mắt được kích hoạt. Võng mạc trở nên trong suốt và hình ảnh giáo sư Bruno phản chiếu trong mắt đứa trẻ ngay lập tức biến mất.
Nhưng không để cho Tuyệt Mộng kịp vui mừng, vẻ mặt của đứa trẻ lập tức trở nên cứng đờ. Bởi vì nó đã nhìn thấy một tương lai gần sắp tới không thể tránh khỏi. Đó chính là c·ái c·hết của bản thân.
Chuyện gì sẽ xảy ra? Sao có thể?
Tuyệt Mộng lúc này mới muộn màng phát hiện ra một luồng khí màu tím nhạt từ lúc nào đã lượn quanh mắt mình. Ánh mắt hoảng sợ của đứa trẻ hướng về phía một người phụ nữ đang siết chặt đũa phép trong tay.
Người này không ai khác chính là giáo sư Merylda. Vị nữ giáo sư khẽ cong khóe miệng. Sau đó, một chuỗi cổ ngữ tuôn ra từ trong miệng cô ấy.
"———"
Chỉ đến lúc này, đứa trẻ mới nhận ra căn nguyên của vấn đề. Nó đã hoàn toàn bị đám người này đánh lạc hướng. Thứ những kẻ này thực sự nhắm đến không phải việc bảo vệ tên giáo sư kia mà là khả năng nhìn thấu tương lai của nó.
Nếu vậy thì thứ vừa biến mất...
Ánh mắt của Tuyệt Mộng vô thức hướng xuống dưới.
Ầm ầm!
Trong tầm mắt của đứa trẻ, mặt đất dưới chân nó đột ngột rung chuyển dữ dội, hai cánh tay thép khổng lồ lấy tốc độ sét đánh nhô ra từ bên trong tóm lấy cơ thể nó.
Thứ xuất hiện trên mặt đất là một con Golem hơi nước khổng lồ.
KHÔNG.
Gọi nó là Golem là cực kỳ thiếu tôn trọng với sinh vật này.
"Nó vẫn chưa hoàn thành."
Giáo sư Bruno lúc này mới từ một bên khác xuất hiện, hai mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào Tuyệt Mộng đã bị trói chặt. Mô hình robot khổng lồ mà giáo sư Bruno tạo ra hiện tại chỉ có hai cánh tay là hoàn thiện, tất cả các bộ phận còn lại đều ở trạng thái dang dở. Nhưng như vậy cũng đã là quá đủ để đối phó với mục tiêu.
Hai tay của con robot không do dự bóp chặt rồi kéo căng sang hai bên. Đứa trẻ bị tóm bên trong không có chút phản kháng nào bị xé tan thành nhiều mảnh.