Chương 529: Dưới mặt biển (2)
Khi Julia dặn dò như vậy, phản ứng của Rudger cũng giống như Hans, không hiểu tại sao.
Đừng để bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Tại sao?
Nhưng Julia không trả lời. Khoảnh khắc Rudger nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ kia, hắn liền hiểu rõ. Thứ Julia nhắc đến phải tự bản thân trải nghiệm mới biết được.
"Tôi sẽ xuống trước."
Rudger nói xong liền nhảy xuống. Sheridan và Sedina cũng theo sau. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hans bối rối đứng bên trên.
Nói thật là Hans bình thường sẽ chẳng bao giờ muốn vào một nơi như vậy. Chủ động vào một khu vực mà chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào không phải phong cách của cậu ta.
Dreamland sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn khi đi sâu xuống dưới. Vừa tiến vào tầng giữa, cậu ta đã bị tâm trí của đám quái vật làm loạn khiến bao nhiêu rắc rối xảy ra. Hans không chắc bản thân mình sẽ ổn nếu đi sâu xuống bên dưới.
Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ta mất lý trí một lần nữa?
Nhưng ở lại đây và bỏ mặc mọi người thì cậu ta không làm được. Ít nhất thì có thêm một sự trợ giúp vẫn còn hơn là không có gì.
"Được rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Hans lẩm bẩm tự trấn an bản thân rồi cũng nhảy xuống.
Mặt nước tĩnh lặng chẳng mấy chốc đã xuất hiện gần hơn. Hans đột nhiên có một suy nghĩ bản thân sẽ không ngã c·hết đấy chứ? Cậu ta không giỏi bơi lội cho lắm, nếu cứ thế mà c·hết đ·uối như thế này thì thật vô nghĩa.
Nhưng nỗi sợ hãi đó chỉ là tạm thời.
Ào ào.
Cơ thể vừa chạm mặt nước liền chìm xuống bên dưới. Hans có cảm giác cơ thể như được ngâm trong thạch chứ không phải nước.
'Ơ?'
Hans chợt mở mắt trước cảm giác kỳ lạ xung quanh. Cậu ta có thể hô hấp dưới nước?
Chuyện gì vậy?
Hans nhìn quanh. Bên dưới mặt biển không phải là một vùng nước mênh mông tối tăm hay vực thẳm vô tận. Ngược lại, khung cảnh bên dưới chỉ là một vùng nước trắng xóa như thể cậu ta đang trong một cơn bão tuyết ở vùng cực Bắc. Đây là một thế giới chỉ có một màu trắng, không có bất kỳ sinh vật hay dấu hiệu nào của sự sống.
Hans vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu ta vẫn là vô số hòn đảo lơ lửng giữa bầu trời trong xanh.
Bất chợt...
Thế giới trong tầm nhìn của Hans đột nhiên bị đảo lộn.
"!!!"
Đầu óc Hans quay cuồng, cảm giác như thể cậu ta bị ai đó mạnh mẽ lộn cả người xuống. Tựa như một chiếc đồng hồ cát bị đảo lộn, thế giới xung quanh lúc này đã tráo đổi vị trí với nhau. Bên trên đầu Hans lúc này là thế giới trắng xóa còn những hòn đảo và bầu trời trong xanh lại nằm bên dưới.
Đôi chân của Hans không biết lúc nào đã chạm xuống mặt đất, hoặc nói đúng hơn, cậu ta đang đứng trên ranh giới phân chia của hai tầng thế giới. Dưới chân Hans lúc này là cả một bầu trời. Cảnh tượng kỳ vĩ và choáng ngợp khiến Hans không biết nên miêu tả như thế nào.
"Chúa ơi... ...."
Thình thịch.
Hans gõ nhẹ lên mặt nước bằng những ngón chân đi giày của mình. Độ đàn hồi cậu ta cảm thấy dưới chân vừa chân thực lại vừa xa lạ.
"Cậu nghĩ chúng ta sẽ không quay trở lại được sao?"
Hans giật mình trước câu hỏi của Rudger.
"À, đúng là tôi có nghĩ như vậy. Nếu chúng ta bị mắc kẹt ở đây thì sao?"
"Đừng lo. Chỉ cần đi sâu xuống thôi."
Rudger cảnh giác nhìn khung cảnh trắng tinh xung quanh.
"Tôi đoán chúng ta sẽ phải chờ xem điều gì sẽ xảy ra ở đây."
"Ờ ờ... ... ."
Hans chậm chạp theo sau Rudger.
Bỗng dưng...
Thế giới đột nhiên lại thay đổi.
Diện mạo của Rudger bị xóa nhòa như một bức tranh màu tan trong nước, đủ loại màu sắc được vẽ lên trên khung cảnh trắng xóa trước mặt.
Hans dừng bước. Một cánh đồng lúa mì vàng trải rộng trước mắt cậu ta.
Hans tính mở miệng nói gì đó nhưng rồi chợt khựng lại. Ánh mắt cậu ta đăm đăm nhìn vào khung cảnh phía trước. Phía chân trời xa xa là ánh hoàng hôn đỏ rực đang từ từ lặn. Bên cạnh cánh đồng lúa mì là một ngôi biệt thự nhỏ đẹp như tranh vẽ. Trên khoảnh sân nhỏ trước lối vào biệt thự là một chiếc ghế dài, không xa là một chiếc võng treo mắc ở giữa hai thân cây to lớn.
"?!!!"
Hans bỗng dưng không thể thốt lên lời.
Làm sao cậu ta có thể không nhận ra khung cảnh này cho được? Đây chẳng phải chính là cuộc sống mà cậu ta hằng mơ ước hay sao?
Đã không dưới trăm nghìn lần Hans suy nghĩ đến mọi thứ sau này. Khi mọi kế hoạch của Rudger kết thúc, bọn họ thực sự được nghỉ hưu. Hans sẽ mua một mảnh đất rộng lớn và yên tĩnh, xây một biệt thự của riêng mình và sống ở đó đến hết đời.
Một cuộc sống bình lặng, không có chém g·iết máu me, không có những tháng ngày chạy trốn bạt mạng, không có những trận chiến hay những nhiệm vụ thăm dò tình báo nguy hiểm. Hans có thể tưởng tượng ra được bản thân sẽ ngồi thư giãn trên chiếc ghế dài, bên cạnh là cốc bia lạnh với một ít đồ nhắm, chậm rãi tận hưởng khung cảnh chiều tà.
Khi màn đêm đến, dưới bầu trời rộng lớn này, cậu ta có thể thỏa thích ngắm nhìn dải ngân hà tuyệt đẹp, rảnh rỗi đi dạo quanh trang trại của bản thân trước khi có những giấc mộng đẹp.
Đó là kế hoạch chi tiết cho tương lai mà Hans đã tỉ mỉ vạch ra.
Và khung cảnh hiện ra trước mắt lúc này đúng y hệt cậu ta đã tưởng tượng. Mọi thứ đều hoàn hảo, thậm chí ngay cả những chi tiết nhỏ nhất không tồn tại trong trí tưởng tượng cũng xuất hiện.
Bên cạnh chiếc ghế thư giãn, Hans nhìn thấy một cốc bia còn đang sủi bọt lăm tăm.
Ực.
Hans nuốt nước bọt, bước từng bước về phía trước. Lúc này, cậu ta đã hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu và đang làm gì. Tương lai mà cậu ta hằng mong đợi ở ngoài kia hiện đã nằm ngay trước mắt, chỉ riêng việc này thôi cũng đã đủ kích thích tâm trí của Hans.
Khoảnh khắc Hans chuẩn bị tiến về phía dinh thự.
"?!"
Một bàn tay từ hư không đột nhiên kéo mạnh Hans về phía sau.
"Hans, cậu đang làm cái quái gì vậy?"
"Hả? A-anh trai?"
Khoảnh khắc Hans nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Rudger, cậu ta mới chợt hoàn hồn.
"Đúng rồi. Chúng ta đang ở trong Dreamland.....Nhưng mà khung cảnh kia...."
Hans run rẩy chỉ tay vào cánh đồng lúa mì và ngôi biệt thự phía xa. Rudger theo bản năng quay đầu nhìn về phương hướng Hans chỉ, hắn nheo mắt lại.
"Có gì ở đó?"
"Anh không nhìn thấy sao? Ơ, cảnh thay đổi rồi?"
Giọng của Hans quá mức kỳ lạ. Rudger ngày càng nghi ngờ phản ứng của người bên cạnh. Hans sẽ không nói dối hắn, nhưng Rudger thực sự không nhìn thấy thứ gì ở hướng Hans chỉ cả. Thế giới trong mắt hắn lúc này tựa như giấy vẽ vậy, chỉ là một màu trắng xóa.
"... ... ."
Ngay lúc Rudger định nói điều gì đó, hắn đột nhiên ngậm miệng.
Hwioooo.
Một trận bão tuyết hoành hành trên sườn núi lạnh lẽo phủ đầy tuyết trắng. Bên trong một túp lều đơn sơ, ánh sáng lập lòe của ngọn lửa tràn ra.
Đó là cảnh tượng Rudger còn nhớ rất rõ. Hắn đứng yên nhìn chằm chằm vào túp lều trong cơn bão.
Chẳng bao lâu sau, cửa lều bật mở, một người đàn ông bước ra.
"Tuyết đang rơi nhanh hơn."
"Anh vẫn quyết định đi sao?"
Bóng dáng hai người đàn ông xuất hiện, che lấp một phần ánh sáng của ngọn lửa bên trong. Nhìn trang phục của hai người, không khó đoán ra bọn họ là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Một người dắt một khẩu súng dài sau lưng, khàn khàn lên tiếng.
"Đừng hành động liều lĩnh. Anh có thể bị quân địch bao vây."
"Bọn chúng chắc chắn sẽ đi c·ướp ngôi làng. Chúng không có đủ nguồn cung lương thực trong cái thời tiết như thế này."
"Chúng ta sẽ tiến hành một cuộc đột kích bất ngờ vào ngày mai. Anh không cần thiết phải đến ngôi làng đêm nay."
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười cay đắng trước lời nói của đồng bạn. Hơi thở thoát ra từ khóe miệng ông ta nhanh chóng bị bão tuyết cuốn trôi.
"Nếu tôi không đi, dân làng sẽ c·hết."
"Lính bắn tỉa như chúng ta thì có thể làm gì chứ? Đừng liều lĩnh, Leonis! Chúng ta đã sớm cảnh báo người dân s·ơ t·án, phần lớn dân chúng trong ngôi làng đã bỏ trốn rồi. Những người còn lại chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cho c·ái c·hết của chính họ. Anh đi cũng không giải quyết được gì đâu."
"Không ai trên thế giới này có thể chuẩn bị sẵn cho c·ái c·hết của chính mình. Có lẽ họ không đi vì họ không thể. Tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị tàn sát."
Bóng người đàn ông đứng phía trong lắc đầu.
"Chúng ta không thể giúp được họ đâu."
Trước lời nói của đồng đội, người đàn ông còn lại chỉ nhún vai như thể người kia đang nói điều gì đó hiển nhiên.
"Giữ sức đi, Machiavelli. Anh là lực lượng chủ chốt của chúng ta vào trận chiến sáng ngày mai. Đêm nay một mình tôi đi là được."
Người đàn ông nói xong liền quay đầu tiến vào cơn bão tuyết. Machiavelli nhìn bóng lưng đồng đội, bất chợt gọi tên đối phương.
"Leonis."
Bước chân của Leonis dừng lại, sau đó ông ta vẫy tay ra hiệu bảo đối phương không cần lo lắng.
"Machiavelli, hẹn gặp lại vào ngày mai."
Bóng lưng của Leonis chẳng mấy chốc biến mất trong cơn bão tuyết. Người lính đánh thuê đó đã rời đi trong đêm, tiến về phía ngôi làng để bảo vệ người dân. Và ông ấy đã không bao giờ quay trở lại.
Mãi về sau, khi cuộc n·ội c·hiến kết thúc với chiến thắng thuộc về phe Công chúa, cái tên Leonis, tay súng thiện xạ số một của phương Bắc, đã được xướng tên bên trong quảng trường danh vọng của Vương quốc Utah.
Rudger vẫn luôn day dứt về ngày hôm đó. Đáng lẽ hắn không nên để đối phương rời đi.
Danh dự dành cho n·gười c·hết thật ngắn ngủi.
Đấy là suy nghĩ của Rudger khi hắn nhìn bia mộ của mình lần cuối với thân phận Gerard trước khi rời Vương quốc Utah.
"Hóa ra là vậy."
Rudger sau khi chứng kiến cảnh tượng quen thuộc vừa rồi cuối cùng cũng hiểu tại sao Julia lại cảnh báo hắn.
Thế giới màu trắng này là một nơi có thể hiện thực hóa mong muốn tha thiết nhất của con người. Quá khứ day dứt mà một người muốn quay trở lại, hiện tại cần sự ổn định và giàu sang hay một tương lai lý tưởng...Đó là điểm yếu mà con người không thể tránh khỏi.
Thế giới này thâm nhập vào trái tim yếu đuối của con người và không ngừng cám dỗ họ, giống như cảnh tượng mà Rudger nhìn thấy bây giờ hay khung cảnh mà Hans đã nhìn thấy trước đó.
Nếu tại thời điểm đó, Rudger thay đổi quyết định của Leonis, đối phương sẽ sống sót. Đổi lại, những người dân làng Leonis cứu sống sẽ m·ất m·ạng. Đó là sự đánh đổi không thể tránh khỏi.
Rudger rất tiếc nuối vì không thể cứu mạng người đồng đội đã vào sinh ra tử với mình. Nhưng nếu hắn thực sự vì thế mà ngăn cản Leonis đi cứu người, điều đó chẳng khác nào xúc phạm đến đối phương.
Leonis đã bất chấp tính mạng và ra đi một cách cao thượng để cứu những người dân vô tội trong c·hiến t·ranh. Nếu hắn chà đạp lên quyết tâm của anh ấy chỉ để cứu sống đối phương, mối quan hệ giữa hai người sẽ rạn nứt, điều này sẽ chỉ dẫn đến những hối tiếc sâu sắc hơn sau này mà thôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của Leonis, Rudger biết mình không thể làm gì. Đó là lý do hắn không ngăn cản đối phương. Leonis sắp rời đi cũng không hề tỏ ra tiếc nuối, anh ta chắc chắn đã chuẩn bị trước cho kết cục của chính mình. Nếu Rudger sửa chữa những tiếc nuối của ngày hôm đó thì chẳng khác nào vi phạm lời hứa cuối cùng mà hắn đã hứa với đồng đội đã khuất của mình.
"Giả tạo!"
Cố gắng thay đổi một kết cục bằng cách sửa chữa chúng trong những giấc mộng, chuyện đó không khác gì việc tự ảo tưởng với hy vọng làm dịu bớt tội lỗi trong tâm trí.
Rudger tức giận giải phóng sức mạnh ma thuật của mình. Ma thuật xanh biếc lan tỏa ra xung quanh nhanh chóng tạo thành một công thức ma pháp trên không trung. Năng lượng cộng hưởng với nhau phun trào như núi lửa. Dòng chảy ma thuật lan rộng ra mọi hướng cuối cùng xóa sổ hoàn toàn ngọn núi tuyết.