Chương 528: Dưới mặt biển (1)
Năng lực đặc thù của Mơ Mộng là khả năng cắt đứt mọi vật. Thoạt nhìn thì có vẻ như đó không phải là thứ gì lợi hại, nhưng nếu đó là khả năng có thể bỏ qua mọi độ bền và phòng thủ của mục tiêu thì lại là câu chuyện khác.
Thử tưởng tượng cảnh kẻ này có thể lặng lẽ không một tiếng động áp sát và ra đòn bất ngờ, đó chắc chắn sẽ là ác mộng cho bất cứ một mục tiêu nào. Cũng vì lẽ đó mà Mơ Mộng đã phát triển toàn bộ năng lực của mình theo thiên hướng chuyên á·m s·át.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên Mơ Mộng trải nghiệm cái cảm giác năng lực mà bản thân hắn vẫn luôn tự hào bị khắc chế. Năng lực sắc bén của hắn đến từ Dreamland. Bên trong thế giới này, mọi năng lực đặc thù đều được hiện thực hóa dựa vào ý chí của người sở hữu.
Nếu vậy sẽ nảy sinh một vấn đề. Nếu một người sở hữu khả năng xuyên thấu cực hạn v·a c·hạm với một người sở hữu khả năng phòng thủ tuyệt đối, chuyện gì sẽ xảy ra?
Ở Dreamland, kết quả phân định thắng thua rất đơn giản. Người có ý chí tinh thần mạnh mẽ hơn sẽ chiến thắng.
Từ trước tới giờ, một khi Mơ Mộng đã quyết tâm thì không có thứ gì hắn không cắt bỏ được. Nhưng mọi đòn đánh của hắn đều đã bị Alex chặn lại. Điều đó có nghĩa là sức mạnh tinh thần của nhân loại trước mặt không hề thua kém, thậm chí còn mạnh hơn một hầu cận của Nirva, kẻ được sinh ra và thông thuộc Dreamland hơn bất kỳ ai trong số đám người ở đây.
Đó là điều Mơ Mộng không thể thừa nhận nổi.
Làm sao một con người thấp kém có thể có sức mạnh tinh thần ngang ngửa với hắn được?
Hắn ta là hầu cận của ngài Nirva, là một trong những người nắm quyền cai quản thế giới này.
Bàn tay của Mơ Mộng chợt di chuyển. Năm lưỡi kiếm trên đầu ngón tay lóe lên, từng lưỡi kiếm tách ra phóng về phía Alex theo các hướng khác nhau. Những nhát chém liên hồi lúc ẩn lúc hiện tựa như một con rắn đang rình mồi. Cái lạnh lẽo thấm vào từng thớ da thịt trên người Alex.
Alex bình tĩnh hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại thanh kiếm của mình. Cậu ta lùi lại một bước, vạch ra một vòng tròn xung quanh bản thân. Khoảnh khắc những nhát chém từ gã hiệp sĩ áo đỏ phóng tới, chúng liền bị năng lượng bên trên vòng tròn hấp thu hoàn toàn.
[?]
Nhìn những nhát chém của mình bị đối phương gom lại một chỗ và đồng loạt biến mất, trên gương mặt của gã hiệp sĩ chỉ còn lại sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng.
Không để hắn ta kịp phản ứng, đòn đánh bất ngờ của Alex đâm tới, chọc thẳng vào phần yếu hại sơ hở bị lộ ra.
Rầm!
Dù chỉ là một cú đâm nhẹ nhưng uy lực không khác gì đại bác nổ. Thân thể của gã hiệp sĩ b·ị đ·ánh bay về phía sau, v·a c·hạm vào đống đá lớn. Cú v·a c·hạm mạnh đến mức tạo ra một vết nứt khổng lồ bên dưới mặt đất, đất đá xung quanh bị nghiền nát, mảnh vụn bay tứ tán.
Violetta hít một hơi thật sâu khi chứng kiến tràng cảnh chiến đấu trước mặt. Cô ấy biết Alex đã mạnh lên nhưng Violetta không nghĩ đối phương sẽ mạnh đến trình độ này.
Mới trôi qua bao lâu chứ?
Trước lúc đến khu rừng yêu tinh, Violetta vẫn cảm thấy bản thân có thể nhìn thấu trình độ của Alex. Nhưng hiện tại, cô ấy cảm giác người đồng đội của mình thật xa lạ, như thể cậu ta đã trở thành một người khác vậy. Hẳn Alex đã thu hoạch được rất nhiều trong chuyến đi gần đây. Nhưng kể cả khi tính đến điều đó, tốc độ tăng trưởng của Alex vẫn khiến Violetta thấy khó tin.
"Này, ngươi còn định rúc trong đó đến bao giờ?"
Alex chĩa mũi kiếm vào vị trí kẻ địch vừa b·ị đ·ánh bay.
Lời vừa dứt, một bóng đen đột nhiên lao ra từ bên trong đám bụi đất. Tốc độ còn nhanh hơn ban nãy gấp bội.
Alex lập tức vào trạng thái phòng thủ. Nhưng trái với suy đoán của cậu ta, bóng dáng của gã hiệp sĩ đang trên quỹ đạo t·ấn c·ông đột nhiên biến mất.
Đối phương bỏ chạy?
Không đúng!
Đôi mắt của Alex nhanh chóng quét qua xung quanh. Alex hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Mơ Mộng. Những lần đỡ được đòn đánh của gã hiệp sĩ là do trực giác của cậu ta cảm nhận được đại khái phương hướng di chuyển của đối phương.
Nhưng lần này kẻ địch đã thay đổi sách lược. Hắn ta liên tục gia tăng tốc độ, không ngừng thay đổi vị trí trong không gian. Kể cả khi Alex có thể lờ mờ cảm nhận được phương hướng t·ấn c·ông thì vị trí đó rất nhanh chóng đã thay đổi.
Đầu óc Alex quay cuồng. Cậu ta biết lựa chọn tốt nhất hiện tại là phải nhắm đúng được vào thân thể thực sự của đối phương. Còn Mơ Mộng tất nhiên sẽ không để Alex đạt được mục đích, hắn ta cũng đang chờ đợi một cơ hội để có thể ra một đòn chí mạng. Cả hai đều hiểu rõ ý định thực sự của nhau, thế trận nhất thời rơi vào cục diện giằng co.
Mơ Mộng trong một khoảnh khắc bắt được sơ hở lộ ra của Alex, thân hình của hắn đột nhiên tiếp cận được điểm mù của mục tiêu, móng vuốt trong tay nhắm thẳng vào cần cổ của đối phương.
Uỳnh!
Nhưng đòn đánh của hắn chưa kịp chạm đến người Alex thì thân thể gã hiệp sĩ đã nhận phải một lực chấn nh·iếp khủng kh·iếp từ bên trên. Đó là một cú v·a c·hạm trực diện vào thẳng lưng kẻ đang vung kiếm. Thân thể gã hiệp sĩ b·ị đ·ánh lún xuống mặt đất.
[... ... ?!!]
Alex lúc này mới quay đầu lại nhìn, khóe miệng cậu ta nhếch lên.
"Làm tốt lắm, Pantos."
Mơ Mộng không có thời gian để phản ứng với sự chế giễu của Alex. Hắn ta còn đang phải chống cự lại áp lực đè lên lưng mình. Gã không ngờ nhân loại kia lại cố tình để lộ sơ hở nhằm đánh lừa mình, tạo cơ hội cho thú nhân kia đánh úp.
Pantos lúc này đang dẫm lên lưng của Mơ Mộng, anh chàng thú nhân hơi ngạc nhiên trước sức mạnh của bộ giáp mạnh hơn dự kiến của mình.
".........."
Pantos không do dự gia tăng sức mạnh xuống chân.
Ầm ầm! Rắc!
Bộ giáp của Mơ Mộng không chịu nổi sức mạnh đôi chân của Pantos lập tức vỡ nát. Mặt đất bên dưới phát ra những tiếng sụp đổ, có vẻ trọng lực ở nơi đó đã vượt quá mức chịu đựng.
[Aaaa!]
Móng tay của tên hiệp sĩ cắm sâu vào lòng đất.
Khoảnh khắc Pantos nhìn thấy điều đó, anh ta không do dự nhấc chân ra và nhảy lùi lại. Bản năng của thú nhân cảnh báo Pantos rằng có nguy hiểm.
Puhwaak!
Ngay khi Pantos thối lui, tại vị trí anh ta vừa đứng liền xuất hiện vô số vết chém tựa lốc xoáy tỏa ra mọi hướng giống như một ngọn n·úi l·ửa p·hun t·rào từ dưới lòng đất.
"Lùi lại!"
Violetta hét lên và chạy trốn cùng Arfa và Belaruna. Lốc xoáy không ngừng càn quét khu vực xung quanh, chém nát toàn bộ những vật mà nó v·a c·hạm. Alex và Pantos là hai mục tiêu trung tâm của đợt càn quét này.
Hai mắt gã hiệp sĩ bùng lên lửa giận, thế công càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, vòng xoáy càn quét mới từ từ lắng xuống. Khu vực chiến đấu đã hoàn toàn trở thành một vùng đất bằng phẳng, tất cả những gì còn sót lại chỉ là những mảnh đất đá vụn vương vãi khắp nơi.
Tuy nhiên, cả hai người Alex và Pantos vẫn đứng vững. Dù bề ngoài của bọn họ trông khá chật vật, da thịt và quần áo bị ánh kiếm chém tơi tả nhưng tình huống của cả hai nhìn chung không b·ị t·hương tổn nặng nề gì.
[......?!!!]
Lòng kiêu hãnh của gã hiệp sĩ bị đả kích nặng nề. Ngay cả khi hắn đã đánh ra đòn sát thủ của mình, kẻ địch vẫn không hề hấn gì. Như vậy chẳng khác nào chứng minh hắn không phải đối thủ của hai kẻ trước mặt.
Hắn không can tâm!
Làm sao một tồn tại như hắn lại có thể bó tay chịu trói trước hai sinh vật thấp kém kia được?
Hắn không thể thua! Hắn chắc chắn sẽ không thua!
Gã hiệp sĩ ngửa mặt thét lớn. Một làn sóng năng lượng mạnh mẽ phóng thẳng lên làm rung chuyển cả đất trời. Mơ Mộng dang rộng tay, năng lượng từ trong cơ thể hắn đồng loạt thoát ra bên ngoài hóa thành một cơn bão cát cuốn lấy cả Alex và Pantos. Những móng vuốt từ hai bàn tay của gã hiệp sĩ tách ra thành vô số ánh kiếm lao đi vun v·út trong cơn cuồng phong.
Cả hai người Alex và Pantos không kịp tránh thoát, đồng loạt bị kéo vào lốc xoáy kiếm phía trên. Bàn tay của Mơ Mộng vung lên để lại hàng loạt dư ảnh. Theo sau đó, vô số nhát chém xuất hiện trong vòng chưa đầy một giây. Pantos không chút do dự đấm ra một đấm, sức công phá từ cú đấm của anh chàng thú nhân phóng thẳng về phía trước đánh tan mọi thế công nhắm vào mình.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, những ánh kiếm trong cơn bão như thể có linh tính. Trong khoảnh khắc chúng bị sóng xung kích từ nắm đấm của Pantos đẩy lui, ngay lập tức đã có một phần kiếm khí đổi hướng đánh về phía sau lưng Pantos. Tốc độ và uy lực của chúng không hề thua kém những cú chém trực diện của Mơ Mộng.
Keng! Keng! Keng!
Pantos không có chút lo lắng nào bởi vì sau lưng anh ta lúc này đã có một hậu phương cực kỳ vững chắc. Alex vung kiếm chặn lại tất cả đòn t·ấn c·ông nhắm về phía Pantos. Hai người lúc này đứng tựa lưng vào nhau, không ngừng ra đòn đánh trả đám kiếm khí đang bao vây lấy mình.
Vụt!
Một ánh kiếm như tia sét xẹt qua trước mũi Alex. Ánh sáng lạnh lẽo của thân kiếm chói mắt đến mức Alex có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của chính mình đang phản chiếu trên thân kiếm.
Ầm! Ầm!
Nắm đấm của Pantos đã phóng đến từ lúc nào, nhanh chóng đánh bay thanh kiếm sắp sửa xuyên thủng đầu đồng bạn. Alex theo quán tính lùi lại vài bước, bàn tay cầm kiếm của cậu ta đâm thẳng xuống, một vòng tròn năng lượng bùng lên bao lấy hai người vào bên trong.
Ánh mắt của cả Alex và Pantos đồng loạt nhìn về một hướng. Trước mặt họ không xa chính là Mơ Mộng. Gã hiệp sĩ lúc này vẻ ngoài đã hoàn toàn không giống như trước. Vô số đường nét khắc trên không trung chảy qua áo giáp của Mơ Mộng. Cánh tay bên trái của hắn ta đã đứt lìa từ lúc nào. Ánh sáng từ bộ giáp đỏ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, chúng hội tụ vào vị trí trước đó là đôi mắt của tên hiệp sĩ, không ngừng chảy xuôi xuống như hai sợi chỉ mảnh mai đung đưa giữa không trung.
Biểu cảm của Alex và Pantos trở nên nghiêm trọng. Bởi vì bọn họ nhìn thấy phía bên trong bộ giáp không phải thân thể sống mà là một vùng bóng tối vô tận. Hóa ra kẻ này không mặc áo giáp mà bộ giáp chính là cơ thể của hắn. Những gì tuôn ra từ bên trong bóng tối là vô số khói đen đang không ngừng khuếch tán vào trong cơn bão. Mỗi khi những ánh kiếm bị làn khói đen chạm vào, tốc độ và sự sắc bén của chúng lại được gia cố lên hàng chục, hàng trăm lần.
Những mảnh áo giáp của tên hiệp sĩ chẳng mấy chốc nứt vỡ hoàn toàn. Cả người của Mơ Mộng hóa thành một làn khói đen hòa vào trong cơn cuồng phong. Ngay khi thân hình của hắn biến mất, vòng xoáy xung quanh Alex và Pantos chợt bùng nổ với tốc độ nhanh chưa từng có. Những ánh kiếm chớp lóe trong không gian lúc này còn lập lòe cả tia chớp đỏ, chúng đồng loạt vận chuyển nhấn chìm thân hình của hai con mồi bên trong.
Cơn giông tố đen đã cuốn theo Alex và Pantos vào bên trong hơn hai ngày. Phạm vi của nó đã trực tiếp nuốt chửng những hòn đảo lơ lửng xung quanh.
Đám người Violetta chỉ có thể lo lắng đứng bên dưới quan sát tình hình. Bọn họ đã thử can thiệp nhưng đều không thể đánh tan cơn bão đen trên bầu trời. Năng lượng phát tán ra bên ngoài của cơn bão bằng một cách thần kỳ nào đó đều không bị ngoại lực xung quanh ảnh hưởng, thậm chí nó còn thôn phệ ngược lại những đòn t·ấn c·ông nhắm vào mình.
Đám người bên dưới hết cách, cuối cùng chỉ có thể bất lực cầu nguyện cho Alex và Pantos bình an vô sự.
Ầm ầm.
Thêm một hòn đảo bị phá hủy trên bầu trời. Một nửa lộ ra bên ngoài của hòn đảo là chi chít miệng hố sụp đổ như thể vừa có một cuộc c·hiến t·ranh thế giới đã diễn ra ở đó. Dấu vết kiếm chém và đất cát s·ụt l·ún xuất hiện khắp nơi.
Ánh mắt của đám người Violetta sáng lên. Bởi vì cơn bão đen trên bầu trời đang có dấu hiệu tan biến. Trên một rìa hòn đảo chưa hoàn toàn bị phá hủy, ở phía bên kia của đám bụi đất đang dần lắng xuống là hai bóng người một lớn một nhỏ đang chạm tay với nhau. Tuy thân hình của cả hai đều có phần lảo đảo nhưng không khó nhận ra bọn họ vẫn còn sống. Bầu trời đằng sau hòn đảo sắp sụp đổ lấp lóe vài tia nắng bình minh. Đó là ánh rạng đông của sự chiến thắng.
* * *
"Nơi này... ... ."
Sedina không biết diễn tả như thế nào trước cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt. Hans và Sheridan ở bên cạnh cũng vậy.
Bên dưới hòn đảo lơ lửng trên bầu trời là hải dương vô tận. Nhưng mặt biển ở nơi này không có bất kỳ một ngọn gió hay một cơn sóng nào. Không gian yên tĩnh đến mức bốn người có ảo giác như thể đang ngắm nhìn một hồ nước trong buổi bình minh.
"Đây là giao điểm giữa hai tầng thế giới."
Nhìn mặt nước yên tĩnh đến lạ thường, trong lòng mỗi người đều không tự chủ dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình như thể bên dưới bề mặt yên ả đó là một cơn bão lớn đang hoành hành. Chỉ cần bước chân vào đó thôi, bọn họ có thể sẽ bị hút vào một hố sâu vô tận, không có đường trở ra.
"Đi thôi."
"Anh trai, chúng ta thực sự không đợi những người khác sao?"
"Để làm gì?"
"Cái đó... ... ."
Hans nhất thời không thể phản bác được. Cậu ta biết cho dù có nhiều người hơn thì nguy hiểm bên dưới cũng sẽ không giảm bớt.
"Nhớ kỹ những gì tôi nói chưa?"
"Tôi vẫn không hiểu lắm."
"Tôi cũng thế. Nhưng đấy là lời khuyên của người hướng dẫn. Chúng ta chỉ cần nhớ rõ điều đó. Có lẽ đến lúc thích hợp sẽ có tác dụng."
Thứ Rudger nhắc đến là lời cảnh báo mà Julia đã nói với hắn trong trường hợp hắn đi xuống tầng thế giới bên dưới.
"Đừng để bị chiếm hữu bởi bất cứ thứ gì."