Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 512: Dreamland (2)




Chương 512: Dreamland (2)

"Nếu chuyện này tiếp tục, mọi người sẽ bị mắc kẹt trong Dreamland mãi mãi."

"Chúng ta phải loại bỏ thủ phạm càng nhanh càng tốt."

"Giáo sư có ý tưởng gì sao?"

"Có một chút."

Nếu xét theo khả năng của con quỷ kia, nó hẳn phải ở nơi sâu nhất của Dreamland. Bọn họ phải xuống dưới đó.

"Đi thôi. Chúng ta cần tìm những người quen bị kéo xuống dưới này trước đã."

Nếu con quỷ kia đang t·ấn c·ông Leathervelk thì đám người U.N Owens sớm muộn cũng sẽ xuống đây. Cho dù trong Khu phố Hoàng Gia có lối thoát hiểm thông ra ngoại ô thành phố nhưng Rudger không nghĩ mọi người có thể thoát được đợt t·ấn c·ông của con quỷ Nirva. Ưu tiên hiện tại là tìm Sedina, Hans và Sheridan.

Cả Julia và Rudger đều biết đích đến tiếp theo của bọn họ là chỗ nào. Bởi vì họ nhận ra điểm rơi của các chòm sao đều tập trung tại một chỗ.

"Chúng ta còn phải đi bao xa?"

"Từ đây đến đó là một chặng đường dài. Đi bộ không khả thi."

Rudger gật đầu. Cả hai ngay lập tức kích hoạt phép thuật phi hành.

Càng lên cao, khung cảnh của Dreamland càng trở nên ấn tượng. Một nơi đầy những khu rừng và đồng bằng bí ẩn. Mỗi khi băng qua một nơi nào đó và nhìn xuống, Rudger đều sẽ thấy một số loài sinh vật độc đáo hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ.

Một con kỳ nhông khổng lồ ngẩng đầu lên khỏi đầm lầy, nhìn chằm chằm vào Rudger và Julia trên bầu trời. Ánh mắt nó nhìn về phía hai người phía trên giống như một con thú săn mồi đang thèm thuồng nhìn mục tiêu của mình. Julia và Rudger ngay lập tức nâng độ cao lên tránh qua khu vực đầm lầy.

Dọc đường phi hành, Rudger không khỏi ấn tượng với khả năng điều động và vận dụng ma pháp của đứa trẻ bên cạnh. Hắn buông một lời khen ngợi hiếm hoi.

"Trò sử dụng ma pháp tốt hơn ta nghĩ đấy."

Julia phản ứng một cách thờ ơ với những lời này.

"Giáo sư có vẻ đã quên tôi là ai và chúng ta đang ở đâu."

"Cũng đúng."

Nghĩ lại thì những lời Julia nói hoàn toàn không sai. Dreamland là nơi có thể coi là thánh địa của Người Du Hành. Trong thế giới mộng ảo này, những điều không thể làm được trong thực tế lại có thể dễ dàng thực hiện được. Những Người Du Hành trong nơi này có thể thỏa thích thể hiện ra những kỹ năng vượt trội hơn nhiều so với thực tại.

"Nếu ta tập trung, ta có thể tạo ra thứ gì đó như đôi cánh không?"

"Ý giáo sư là gì?"

"Nếu đây là một giấc mơ, vậy chẳng phải điều gì ta muốn cũng có thể thực hiện được sao?"

Julia liếc nhìn người bên cạnh.

"Theo lý thuyết thì không sai. Tuy nhiên, tôi không khuyến khích giáo sư làm như vậy."

"Ồ! Tại sao?"

"Vô dụng, không cần thiết."

".........."

Rudger không khỏi nghẹn lời. Julia lạnh nhạt giải thích.

"Không nói đến việc đột nhiên phải làm quen với một vật thể phi hành phía sau lưng, hình dáng của những đôi cánh kia còn khiến người sử dụng bị những sinh vật khác chú ý nhiều hơn. Điều đó rất nguy hiểm. Đặc biệt, bầu trời giữa các tầng thế giới của Dreamland tương đối thấp, ranh giới giữa chúng không rõ ràng. Nếu không điều khiển được đôi cánh lỡ bay quá cao sẽ dẫn đến việc bị ý thức bên trong các chòm sao ảnh hưởng."

Hai người đang bay đột nhiên nhận thấy có rất nhiều ánh sáng trên đồng bằng phía dưới. Họ chậm rãi hạ cánh gần đó.

"Là người bên trên sao?"



"Có vẻ như vậy."

Những người này có lẽ bị kéo xuống đây trễ hơn hai người Rudger và Julia. Bọn họ mặc nhiều loại trang phục khác nhau. Có công nhân nhà máy, nhân viên nhà hàng, người bán hoa, người dọn dẹp, tài xế...Một số người trong đó còn mặc quần áo khá sang trọng nên ai cũng có thể nhận ra họ là những người giàu có.

"Có vẻ như toàn bộ Leathervelk đã bị ảnh hưởng."

"Đây thực sự là tình huống tồi tệ."

Những người tụ tập trông rất bối rối không hiểu tại sao mình lại ở đây. Thứ cuối cùng họ nhìn thấy chính là một bầu trời tràn ngập ánh vàng rực, sau đó họ liền tỉnh lại ở nơi kỳ quái này. Tâm trí mọi người nhất thời chưa thể tỉnh táo lại ngay được.

"Chúng ta đang ở chỗ quái nào thế này?"

"Mọi người, xin hãy bình tĩnh."

"Bây giờ ai mà bình tĩnh nổi?"

Mọi người theo bản năng tụ lại với nhau vì môi trường xa lạ xung quanh. Hầu hết họ đều ở trong trạng thái hoảng loạn. Đột nhiên, có người trong nhóm đã phát hiện ra Julia và Rudger.

"Các người là ai?"

"Không cần lo lắng. Chúng tôi cũng giống như mọi người bị kéo xuống thế giới giấc mơ này."

Julia chủ động lên tiếng giải thích. Những người nghe thấy lời của cô bé đều khó hiểu.

"Thế giới giấc mơ? Đó là cái gì... ... .?"

"Cô đang đùa chúng tôi đấy à?"

Julia thở dài. Những người ở đây hầu hết là những cư dân bình thường không có liên quan gì đến phép thuật. Kể cả khi cô ấy có giải thích cho họ Dreamland là gì thì rõ ràng là họ vẫn sẽ không hiểu.

"Chờ đã! Hai vị là pháp sư đúng không? Vậy thì hai vị có thể xử lý tình huống này không?"

"Đúng rồi! Nếu hai người là pháp sư, hai người sẽ biết cách thoát khỏi đây."

Mọi người nhìn Rudger và Julia như thể đã tìm thấy hy vọng. Đôi mắt ấy tràn đầy mong đợi nhưng đồng thời cũng chứa đựng sự điên cuồng. Tình cảnh lúc này của bọn họ không khác gì người sắp c·hết đ·uối vớ được cọc.

Julia nhận ra tình hình không ổn liền lặng lẽ hỏi Rudger.

"Mọi người dường như đang có một sự hiểu lầm kỳ lạ nào đó."

Những người nhìn thấy Julia hỏi ý kiến ​​​​của người bên cạnh liền ngay lập tức nhìn chằm chằm Rudger.

"Anh chàng đằng kia, nghe này, vui lòng dẫn chúng tôi ra khỏi chỗ này. Tôi còn phải xử lý rất nhiều công việc tồn đọng."

"Ngài pháp sư, xin hãy đưa chúng tôi ra ngoài."

"Xin ngài hãy giúp chúng tôi!"

Ai nấy đều khẩn thiết cầu cứu. Tuy nhiên, khi con số vượt quá một trăm, những tiếng cầu xin này sẽ trở thành tiếng động đinh tai nhức óc.

Ban đầu, những người này còn ra sức nài nỉ, thương lượng. Nhưng theo thời gian trôi qua, có lẽ vì thiếu kiên nhẫn nên bọn họ dần dần trở nên hung hãn hơn.

"Này, sao hai người không nói gì? Có phải là hai người đã làm phép gì đó kéo chúng tôi đến đây không?"

"Chẳng lẽ các người là lũ thuật sĩ chuyên môn thí nghiệm trên cơ thể người?"

"Cái gì?"

Những người này mỗi người nói một câu, câu nào cũng chứa đầy sự ngờ vực và hoài nghi. Người sau suy diễn, xuyên tạc ý của người trước. Dần dà, sự thù địch không hiểu sao lại toát ra từ bên trong đám đông.

Julia bắt đầu cảm thấy khó chịu trước sự thay đổi đột ngột của đám người trước mặt.



Không phải bọn họ còn chưa kịp giải thích gì hay sao? Chưa gì đám người kia đã chụp mũ hai người họ là lũ pháp sư phạm tội rồi. Thái độ đó là gì?

Julia khó có thể hiểu được hành vi quá khích của người dân bình thường. Dù cô ấy có thông minh và trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa thì vẫn không thể thay đổi được thực tế rằng tuổi đời của Julia vẫn còn rất trẻ. Cô ấy khuyết thiếu trải nghiệm thực tế, nhất là trải nghiệm về phán đoán nhân tâm.

"Đồ pháp sư bẩn thỉu!"

"Mau thả chúng ta đi!"

Ngược lại, Rudger hoàn toàn hiểu được cảm giác của đám người đối diện. Nhưng hiểu rõ và chịu đựng những lời chửi bới của họ là hai việc khác nhau.

"Nếu các người cứ ồn ào như hiện tại, chúng ta sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì đâu."

Giọng nói chứa sức mạnh ma thuật phát ra từ miệng Rudger khiến đám người hung hăng đối diện chợt im bặt. Một số người quá khích chuẩn bị lao về phía Rudger và Julia cũng khựng lại.

"Nghe cho rõ đây. Chúng tôi không liên quan gì đến việc các người xuất hiện ở nơi này. Nói đúng ra, hai người chúng tôi cũng là n·ạn n·hân giống các người."

Mọi người né tránh khi đôi mắt sắc bén của Rudger quét qua.

"Việc cần làm lúc này không phải vô cớ chỉ trích người khác mà là giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại."

Thấy đám đông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Julia không khỏi gật gù trước cách xử lý khẩn cấp của vị giáo sư bên cạnh.

"N-ngài pháp sư, v-vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì?"

"Chúng ta cần tiến về khu vực đằng kia. Có lẽ ở đó sẽ có những người cũng bị kéo vào đây như chúng ta."

Dù tình hình có ra sao thì việc hai người phải tiến đến khu vực sao băng rơi của Dreamland vẫn không thay đổi. Nếu bỏ lại đám người này ở đây, rất có thể bọn họ sẽ bị những sinh vật bên trong Dreamland t·ấn c·ông.

"Đi theo tôi."

Mọi người quay sang nhìn nhau, cuối cùng lặng lẽ làm theo lời Rudger. Ai nấy đều vô thức bị khí thế nghiêm túc của vị pháp sư trước mặt ảnh hưởng, không tự chủ tin tưởng những lời người này nói. Và thế là đoàn người do Rudger và Julia dẫn đầu chậm chạp tiến về điểm tụ tập của những ngôi sao băng. Bọn họ băng qua đồng bằng rộng lớn phía xa.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng, ánh mắt của Rudger cũng nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện phía xa.

"Không thể tin được rằng bên trong Dreamland lại tồn tại một nơi như vậy."

Rudger lặng lẽ cảm thán khi chiêm ngưỡng khung cảnh ngôi làng nhỏ phía xa.

"Đó là nơi đầu tiên những Người Du Hành chúng tôi đặt chân tới tầng thế giới này. Các tiền bối đi trước đã nhất trí xây một tiền đồn nhỏ làm nơi trú chân tạm thời cho mọi người nghỉ ngơi trong quá trình nghiên cứu."

Giọng của Julia khi nói tràn đầy cảm giác tự hào. Mặc dù hay cãi vã với các thành viên trong Học viện Dream nhưng rõ ràng trong thâm tâm Julia vẫn rất yêu quý bọn họ.

"Nơi này vốn có sức chứa hơn một nghìn người. Không thể tin được là số lượng người ở đây đã trở nên quá tải."

"Bởi vì số lượng cư dân chỉ riêng Theon đã cao hơn thế rất nhiều."

"Giờ còn thêm cả dân cư của thành phố Leathervelk. E rằng không ổn."

Julia liếc nhìn những người đang ngồi vất vưởng, rải rác khắp nơi. Đa số biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ đều là sự tuyệt vọng. Dreamland là một nơi xa lạ ngay cả đối với các pháp sư. Không quá khó hiểu khi người bình thường cảm thấy sợ hãi nơi này.

Khi đi vào sâu hơn, Rudger và Julia nhìn thấy một số người quen thuộc. Vì học sinh của Theon là những người đầu tiên đến Dreamland nên họ đều tập trung tại tiền đồn.

"Giáo sư Rudger!"

Một trong những vị giáo sư của Theon đang chăm sóc học sinh đột nhiên phát hiện ra Rudger liền chạy đến.

"Cô Selina, cô cũng ở đây à?"

"Anh cũng bị kéo đến đây rồi sao? Anh vẫn ổn chứ?"

Khi Rudger nói không sao, giáo sư Selina mới thở phào nhẹ nhõm.



Rudger đi quanh một vòng kiểm tra tình trạng của các học sinh. Hầu hết bọn trẻ đều có sắc mặt không tốt nhưng may mắn là không ai bị khủng hoảng nghiêm trọng.

Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Trừ khi vấn đề mấu chốt được giải quyết, nếu không, tình hình chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Trong lúc Rudger đang nghĩ đến việc trao đổi với các giáo sư khác, đột nhiên...

Rầm rầm rầm.

Tiếng la hét vang lên khắp nơi cùng với một tiếng gầm lớn. Mọi người xung quanh giật mình, ai ấy đều nằm úp sấp xuống mặt đất.

Rudger nhanh tay đỡ lấy giáo sư Selina bên cạnh không để cô ấy ngã xuống. Hắn lập tức quay sang hỏi Julia.

"Trò Julia, bên trong Dreamland có hay xảy ra đ·ộng đ·ất như thế này không?"

"Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy nơi này phát sinh rung chấn như vậy."

"Vậy tình huống này là thế nào?"

"Tôi cũng không biết."

Julia nhíu mày suy nghĩ. Sau một lúc, sắc mặt cô bé trở nên cực kỳ khó coi.

"Có lẽ chúng ta nên giả định điều tồi tệ nhất."

"Còn có chuyện tồi tệ hơn thế này sao?"

"Bởi vì từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ nhiều người bước vào Dreamland như hiện tại. Thử tưởng tượng nơi này là một sa mạc cát, nếu có quá nhiều người xuất hiện, sự s·ụt l·ún sẽ diễn ra nhanh hơn."

Bởi vì quy mô cuộc t·ấn c·ông đã lan rộng ra toàn bộ thành phố Leathervelk. Vì vậy, số lượng người bị kéo đến tầng thế giới này ngày càng gia tăng.

Mười nghìn.

Một trăm nghìn.

Hai trăm nghìn.

Con số vẫn đang ngày một tăng lên không có dấu hiệu dừng lại.

"E rằng tầng thế giới này sắp không chịu nổi sức nặng của số lượng người lớn như vậy."

"Cái gì?"

Rudger vừa dứt lời.

Kugugugugung───!!!

Một trận đ·ộng đ·ất lớn khác đã xảy ra.

Mọi người hét lên trước rung chấn khủng bố này.

"Cứu mạng!"

"Đừng di chuyển! Tất cả đứng yên!"

"Mọi người bình tĩnh lại!"

Đám đông hoảng loạn.

Rudger lúc này chợt phát hiện ra tình huống kỳ lạ.

Rắc. Rắc. Rắc.

Mặt đất bắt đầu nứt vỡ và tách ra làm nhiều mảnh. Trước khi Rudger kịp hét lên cảnh báo, toàn bộ mặt đất dưới chân lều trại đã sụp xuống.

Aaaa!!!

Ít nhất ba trăm người đã rơi xuống khi nền đất sụp đổ. Thân hình của bọn họ trực tiếp biến mất vào bóng đen vô tận bên dưới.