Chương 511: Dreamland (1)
Pantos giơ tay lên. Mỗi lần đánh vào không khí, một cỗ lực lượng khổng lồ không thể chống cự lại liên tiếp p·hát n·ổ. Nắm đấm của Pantos dần trở nên mờ ảo, không gian méo mó theo thời gian.
Alex huýt sáo.
"Không tệ nha Pantos. Xem ra chuyến đi vừa rồi anh thu hoạch lớn đấy."
Pantos vốn rất mạnh nay còn trở nên mạnh hơn. Hiện tại, trạng thái của anh ta khi không cầm v·ũ k·hí có thể hạ gục bản thân Pantos trong trạng thái toàn thịnh ba tháng trước một cách dễ dàng.
Puff!
Bụi vàng không bị ma pháp hệ Phong của Violetta đẩy đi lại hoàn toàn bất lực nổ tung trước nắm đấm của Pantos. Tuy nhiên, những thứ này không có hình dạng cố định nên khó có thể loại bỏ bằng lực công kích thuần túy. Càng bị trúng đòn, sức phản kháng của những đám bụi ngày càng mạnh mẽ. Dần dần, chúng bắt đầu trở nên dày đặc, bao vây đám người U.N Owens.
"Làm gì bây giờ?"
Belaruna sợ sệt lên tiếng hỏi. Bọn họ đã bị bao vây tứ phía. Thứ kỳ quái này còn không phải sinh vật sống, Belaruna đúng là bó tay chịu trói. Cố gắng cầm cự như thế này cũng chỉ kéo dài thời gian trong vô vọng.
"Không thể đi lên thì thử đi xuống xem."
Alex cầm kiếm và xoay người.
Xoẹt!
Mặt đất bị cắt dọc theo đường kiếm chém và sụp xuống thành một hố lớn. Đám người U.N Owens rơi xuống đường cống ngầm nhanh chóng chạy trốn.
"Đến lối thoát hiểm!"
Bên dưới khu ổ chuột là một đường thoát hiểm bí mật được tạo ra trong trường hợp khẩn cấp. Nếu men theo lối này, bọn họ có thể thoát ra bên ngoài Leathervelk. Vì vậy, cả đám người dự định rút lui trước và tập hợp những người khác lại.
"Đây rồi!"
Ở cuối lối thoát hiểm là một cánh cửa thép lớn. Đó là lối vào dẫn ra ngoài Leathervelk.
"Còn làn khói vàng đó thì sao?"
"Thứ đó vẫn chưa đuổi theo. Có vẻ như chúng ta cắt đuôi được nó rồi."
"Để tôi xem tình hình bên ngoài như thế nào."
Alex nhanh chóng kéo cần gạt trên cánh cửa thép xuống.
Kaka!
Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng bánh răng va vào nhau. Phía sau cánh cửa là một đường đi dài thẳng tắp.
———!
Xuất hiện trước mặt Alex là một màu vàng tràn ngập lối đi.
Puhwaak!
Làn khói vàng lúc này đã xâm chiếm toàn bộ lối thoát hiểm nhanh chóng nhấn chìm các thành viên U.N Owens.
* * *
Tỉnh dậy đi!
Một giọng nói phát ra từ trong bóng tối.
Mau tỉnh dậy đi!
Âm thanh vang vọng như những cơn sóng đánh thẳng vào tâm trí Rudger.
Dậy đi!!!
Rudger đột ngột mở mắt.
Trong tầm nhìn của hắn là bầu trời đêm đen kịt trải dài. Bên cạnh là khuôn mặt của Julia Plumheart đang nhìn xuống.
"Giáo sư có vẻ đã tỉnh rồi."
"... ... ."
Rudger từ từ đứng dậy. Hắn theo phản xạ nhìn xung quanh. Bầu trời đêm được trang trí bằng vô số ngôi sao lấp lánh với đủ loại ánh sáng. Nơi Rudger đang đứng là một khu rừng đầy những loài thực vật không xác định.
"Chúng ta đang ở đâu?"
Rudger lên tiếng hỏi trong khi kiểm tra tình trạng cơ thể. Rất may là không b·ị t·hương hay mất đồ đạc gì.
"Đây là Dreamland."
"Nơi này sao?"
"Giáo sư có nhớ thứ cuối cùng giáo sư nhìn thấy là gì không?"
"Ta và hiệu trưởng đã chạm trán h·ung t·hủ nhưng đều bị đối phương đánh bại. Cuối cùng thì bị đối phương nhốt xuống đây."
"Vậy hẳn đám mây vàng phát tán khắp thành phố Leathervelk chính là thủ đoạn của kẻ đó."
Rudger có phần thắc mắc khi nhìn cảnh sắc xung quanh.
"Chỗ này không giống Dreamland mà lần trước ta nhìn thấy."
Dreamland mà Rudger từng đến tràn ngập sương và hơi nước giống như mặt hồ lúc bình minh, bên trong nước tràn ngập ánh sao.
"Đây là tầng sâu hơn của Dreamland. Có lẽ thứ mà giáo sư nhìn thấy chỉ là tầng bề mặt trên cùng."
".......?!"
Nếu suy nghĩ kỹ càng hơn thì đúng như Julia nói, sự hiện diện của các ngôi sao trên bầu trời lúc này chính là bằng chứng cho chuyện đó. Dải ánh sao của tầng dưới chính là bề mặt dưới chân của tầng cao hơn.
"Vậy chắc hẳn còn có rất nhiều người ở đây ngoài chúng ta."
"Theo những gì tôi nhớ thì tất cả học sinh đều đã bị chuyển xuống đây."
Vẻ mặt của Julia trở nên nghiêm túc.
"Mọi chuyện không tốt chút nào."
"Có vấn đề gì sao?"
"Giáo sư có bao nhiêu hiểu biết về nơi này? Giáo sư có biết ở đây nên hoặc không nên làm gì không?"
Rudger lắc đầu. Julia thấy vậy mới tiếp tục lên tiếng.
"Đó chính là vấn đề. Ngay cả giáo sư cũng không biết chi tiết nói chi là những người khác. Chỉ e rằng đã có nhiều người phạm sai lầm trước khi chúng ta xuất hiện ở đây rồi."
Rudger không hiểu thái độ nghiêm túc của Julia muốn ám chỉ điều gì. Theo như hắn thấy, cho dù có phạm một vài sai lầm nhỏ thì chung quy nơi đây vẫn chỉ là một thế giới trong mộng. Như vậy thì có ảnh hưởng gì đến mọi người ở hiện thực?
Suy nghĩ của Rudger thay đổi ngay khi hắn nhìn thấy một cái bóng khổng lồ đột nhiên nhô lên phía sau những cái cây kỳ quái.
"Thứ gì kia?"
Ấn tượng đầu tiên của Rudger về sinh vật khổng lồ phía xa chính là nó khá giống loài voi. Chiếc mũi dài, đôi tai lớn rung rinh và kích thước cơ thể đồ sộ là những đặc trưng của giống loài kia. Tuy nhiên, vẫn có một vài điểm khác biệt như con vật kia có chóp mũi nhọn, bốn chiếc ngà và đầu nhọn hoắt như thể đang đội một chiếc vương miện.
Số lượng không chỉ có một. Không bao lâu sau, từng cái bóng khổng lồ lần lượt xuất hiện phía sau những tàng cây.
Ngay khi Rudger còn đang bối rối, Julia đã nắm lấy tay kéo hắn chạy đi.
"Chúng ta phải rời khỏi đây."
Rudger đi theo Julia băng qua khu rừng.
"Chúng là thứ gì thế?"
"Đó là Kẻ Săn Mồi."
Kẻ Săn Mồi trong mơ?
Rudger liếc nhìn phía sau. Những con voi khổng lồ đang hướng cái vòi dài của chúng lên trời. Chiếc mũi đàn hồi đã trở nên dài hơn nhiều so với lúc trước, chúng vươn tới tận các vì sao trên bầu trời.
Trong tầm mắt của Rudger chính là hình ảnh những Kẻ Săn Mồi đang hút lấy các ngôi sao bằng chóp mũi nhọn của chúng.
"Chúng đang t·ấn c·ông giấc mơ của con người?"
"Phải. Thức ăn của Kẻ Săn Mồi chính là những giấc mơ."
"Chúng không phải là động vật ăn cỏ sao?"
"Thật buồn cười! Trong thế giới này không phân chia động vật ăn thịt hay ăn cỏ. Nhưng đó cũng không phải lý do chúng ta cần bỏ chạy."
Nguyên nhân Julia ám chỉ ngay sau đó đã xuất hiện.
Vun v·út!
Đôi tai của những Kẻ Săn Mồi đập mạnh. Những hạt bụi vàng nhỏ bay phấp phới quanh đôi tai đang run rẩy của chúng và gần như cùng lúc đó, những cái bóng nhỏ xíu xuất hiện từ trong khu rừng.
Một con chim có cái mỏ sắc nhọn bắt đầu bay xung quanh những Kẻ Săn Mồi và ăn hết số bụi vàng trên không trung.
"Đó là loài chim săn mồi. Chúng là những kẻ ăn phần còn sót lại của giấc mơ."
Julia vừa dứt lời, đàn chim săn mồi đã bay về phía hai người.
"Chúng phát hiện ra chúng ta rồi."
"Chúng rất nguy hiểm sao?"
"Giáo sư nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tâm trí của một người bị ăn mòn trong những giấc mơ?"
"Nghe qua thôi cũng biết là không tốt đẹp gì rồi."
Tốc độ của loài chim săn mồi rất nhanh. Cảnh tượng chúng bay thành đàn che kín bầu trời hệt như một cơn mưa châu chấu đang t·ấn c·ông đồng cỏ.
Rudger chợt dừng bước và giải phóng phép thuật của mình.
"Giáo sư làm gì đấy?"
"Nếu đã không thoát được thì cách tốt nhất là đánh trả."
"Phép thuật trong thế giới này... ... "
Trước khi Julia kịp nói xong, Rudger đã niệm chú.
Đôi mắt của Julia mở to vì kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Sức mạnh ma thuật do Rudger thực hiện rất tự nhiên, trôi chảy, không có bất kỳ trở ngại nào.
Dòng điện màu tím xẹt qua không trung lan ra mọi hướng, chúng ma sát với không khí tạo ra những tia lửa dữ dội. Một tấm lưới nhanh chóng được hình thành và nuốt chửng đàn chim săn mồi.
Quác!
Những con thú săn mồi bị đ·iện g·iật thét lên đau đớn. Chẳng mấy chốc, một số lượng lớn chim săn mồi bị cháy thành than và rơi xuống. Những con chim còn sống thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy.
"Trò vừa nói gì vậy?"
Rudger lên tiếng hỏi lại nhưng không có hồi âm nào. Hắn quay sang thì thấy Julia đang nhìn chằm chằm mình với vẻ hoài nghi.
Dreamland là một thế giới mà các quy luật vật lý của thực tại không còn tác dụng. Ngay cả những điều tưởng chừng tự nhiên như hít thở ở đời thực cũng không hề dễ dàng trong thế giới này chứ đừng nói đến việc triển khai phép thuật.
Ở Dreamland, ngay cả một Người Du Hành điêu luyện cũng cần một khoảng thời gian dài mới có thể sử dụng phép thuật như bình thường. Tuy nhiên, vị giáo sư bên cạnh dường như không bị ảnh hưởng bởi những hạn chế đó.
Julia có chút nghiền ngẫm.
"Giáo sư thực sự không hiểu biết nhiều về Dreamland sao?"
"Ta mới chỉ đến tầng bề mặt hai lần. Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến tầng thứ hai."
"... ... ."
Vị giáo sư này quả thật là một trường hợp kỳ lạ. Có lẽ trên người giáo sư có bí mật nào đó.
Được rồi. Dù sao thì đó cũng là chuyện của người khác. Cô ấy không muốn đào sâu về vấn đề này thêm. Nếu giáo sư không chịu ảnh hưởng của Dreamland thì càng có lợi cho bọn họ hoạt động trong thế giới này.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì. Chúng ta tiếp tục thôi."
"Có vẻ như khu vực này khá nguy hiểm."
Rudger nhìn chằm chằm vào khoảng không phía xa.
"Khu rừng đã bắt đầu trở nên ồn ào hơn do sự hỗn loạn vừa rồi."
"Hai sinh vật ban nãy không phải thứ nguy hiểm duy nhất trong này. Chúng ta cần sớm rời khỏi đây."
"Cần lưu ý những sinh vật nào khác?"
"Khu rừng này là một khu vực nguy hiểm nằm ở ngoại ô tầng trên. Giáo sư có thể rơi thẳng xuống tận đây không biết là may mắn hay xui xẻo nữa."
Hai người vừa trò chuyện vừa di chuyển.
Khi cả hai vừa rời khỏi khu rừng, một cái hồ lớn xuất hiện. Trong hồ có những đàn cá chép lớn đang bơi lội phát ra ánh sáng huỳnh quang.
"Đó là Cá Dạ Quang. Chúng khá an toàn nếu chúng ta không chủ động chạm vào."
"Chúng ăn gì?"
Hồ nước rộng của đàn cá chép đang bơi cũng đầy những ngôi sao lấp lánh.
"Tất nhiên cũng là giấc mơ của con người."
"Không phải những giấc mơ chỉ ở trên bầu trời thôi sao?"
"Thông thường thì giấc mộng của mọi người sẽ khác nhau. Những người ngủ càng sâu, càng khó đánh thức thì giấc mơ của họ sẽ chìm sâu hơn xuống khỏi thế giới bề mặt. Thức ăn của đám cá này chính là những giấc mơ như vậy."
"Nghe rất thú vị."
Rudger cảm thán. Hệ sinh thái của Dreamland trong mắt hắn còn độc đáo và ấn tượng hơn cả Lưu vực Kasar.
Julia thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đồng bằng rộng mở trước mắt. Đôi mắt cô quay sang Rudger.
"Chúng ta tới nơi an toàn hơn rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Julia giơ ngón tay chỉ lên trời. Bầu trời đêm tuyệt đẹp ở Dreamland khó có thể nhìn thấy từ bên ngoài thế giới hiện thực. Ánh sao gắn ở trên không nhẹ nhàng rung chuyển và cuối cùng bắt đầu rơi rụng từng cái một. Từng vệt sao băng vắt ngang qua bầu trời tạo nên cảnh tượng huyền ảo hiếm có. Chỉ tiếc là biểu cảm của Julia khi chứng kiến cảnh tượng đó lại không được tốt cho lắm.
"Những ngôi sao đang rơi. Điều đó có nghĩa là mọi người bên ngoài vẫn đang không ngừng bị kéo xuống Dreamland."
"E rằng số lượng người không chỉ gói gọn bên trong Theon nữa rồi."
"Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì mọi chuyện sẽ tồi tệ lắm."
"Chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Thế giới này về cơ bản có thể hình dung nguyên lý hoạt động tương tự như một chiếc đồng hồ cát khổng lồ không ngừng đảo chiều. Tầng bề mặt giống như đáy của chiếc đồng hồ cát vậy. Chúng ta có thể ở lại trên đó bao lâu tùy thích. Nhưng càng đi sâu xuống, mọi thứ sẽ đảo ngược tựa như mặt trên của chiếc đồng hồ. Càng ở lại lâu thì thời gian tiêu hao càng gia tăng và tâm trí ngày càng bị kéo xuống sâu hơn."
"Giống như một vũng lầy cát."
Julia gật đầu.
"Có thể nói như vậy. Dù có đứng yên hay cố gắng vùng vẫy thì kết cục về cơ bản đều không thay đổi. Đó là lý do chúng ta cần ra khỏi Dreamland càng sớm càng tốt."
Hiện tại bọn họ đang ở tầng bề mặt của thế giới. Nếu những gì Julia nói là đúng, bọn họ đang từng ngày từng giờ bị hút vào trung tâm như một xoáy nước. Vòng xoáy sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt đến điểm sâu nhất.
Cuối cùng... ... .
Ánh mắt của Rudger chợt hướng xuống dưới.
Có lẽ...