Chương 506: Nguy cơ (3)
Rudger nghiến răng, cố gắng chống lại cơn ù tai và đau đầu đang dày vò bản thân. Hắn run rẩy kiểm tra lại phong ấn. Không có bất kỳ dấu hiệu nào bị phá vỡ.
Chẳng lẽ những giọng nói đó phản ứng với sinh vật kia?
Sinh vật bị mắc kẹt bên dưới ngọn giáo cũng đang mở to mắt nhìn về phía Rudger.
Hehehehe.
Rầm rầm rầm.
Không gian xung quanh trong khoảnh khắc đồng loạt xảy ra chấn động.
Rudger bình tĩnh kích hoạt ma thuật của mình. Cũng may phong ấn không bị phá vỡ nên cơn đau đầu đã dần biến mất. Những tiếng ù tai, những tiếng bíp bíp như chuông c·ứu h·ỏa dần lắng xuống. Rudger đứng yên tại chỗ chờ cơ thể ổn định lại. Mỗi khi hắn có ý định nhúc nhích bước chân dù chỉ một chút, không gian xung quanh lại ầm ầm rung chuyển như thể sắp sụp đổ. Điều này rõ ràng là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
"... ... .?"
Clara Cowen không khỏi kinh ngạc trước những gì đang phát sinh. Ánh mắt vị pháp sư hoài nghi quay sang Rudger.
Rudger đang cau mày như thể đầu vẫn còn choáng váng, hắn chăm chú nhìn sinh vật bên dưới.
Clara Cowen bắt đầu có phần suy nghĩ về việc anh chàng pháp sư bên cạnh có mối quan hệ gì đó với thứ bị phong ấn. Có lẽ cũng vì điều đó nên anh chàng này mới bất chấp muốn đi xuống tầng thế giới sâu hơn của Dreamland.
"... ... Chúng ta hãy quay lại trước."
Clara Cowen bình tĩnh lên tiếng, kìm nén những câu hỏi đang dâng lên trong đầu.
* * *
Diện mạo của căn phòng nhanh chóng thay đổi thành ánh sao của bầu trời đêm nguyên bản.
"Cậu có thể ra ngoài. Ta cần vào trong xem xét lại."
"Vậy cách để đi đến nơi đó..."
"Đừng mất kiên nhẫn. Ta sẽ sớm cử người tới giúp cậu. Hiện tại, ưu tiên hàng đầu là kiểm tra sự bất thường đã xảy ra ở Dreamland. Hy vọng cậu hiểu được tầm quan trọng của việc đó."
"... ... Tôi hiểu rồi."
"Đi đi."
Clara Cowen nói xong liền cúi xuống. Cơ thể của bà ấy lại rơi vào trạng thái vô thức, tà váy bồng bềnh như một con sứa chìm trong nước.
Rudger quan sát cảnh tượng trước mặt một lúc rồi bước ra ngoài. Khi hắn trở ra, hai người Zandman và Julia lập tức ra đón.
"Chuyện gì đã xảy ra bên trong vậy?"
"Hai người hỏi vậy là có ý gì?"
"Tất cả các pháp sư bên trong học viện đều đã b·ị đ·ánh thức."
"Cái gì?"
Rudger theo bản năng hỏi lại, hắn nhất thời không hiểu được tại sao phản ứng của hai người trước mặt lại lo lắng như vậy.
"Một số học sinh cuối cấp đang ngủ say đều giật mình tỉnh dậy. Bọn họ nói rằng có chấn động lớn xảy ra bên trong Dreamland."
"... ... ."
Hóa ra tất cả động tĩnh đó không chỉ là tưởng tượng.
Rudger cố gắng kiềm chế biểu cảm trên gương mặt mình. Hắn không thể nói cho người khác những gì vừa chứng kiến. Ngay cả bản thân hắn cho đến hiện tại cũng không thể tin vào những gì vừa phát sinh.
Rudger thở dài.
Hắn đến đây để tìm hiểu thêm thông tin về Dreamland. Ai mà ngờ cuối cùng lại phát sinh thêm mấy chuyện ngoài ý muốn như thế này cơ chứ?
"Sư phụ đã nói gì?"
Julia lên tiếng hỏi. Người mà cô bé nhắc đến không ai khác là Clara Cowen, hiệu trưởng của Học viện Dream.
"Ngài ấy nói sẽ sớm cử người đến hỗ trợ."
"Hẳn là vậy rồi. Muốn xuống nơi đó phải có chuẩn bị kỹ càng."
"Mọi người có cần ta làm gì không? Nếu có thể, ta sẽ giúp đỡ hết sức trong khả năng."
"Nếu Sư phụ đã nói như vậy thì khả năng người sẽ tự tay xử lý mọi việc. Tôi nghĩ giáo sư không cần bận tâm đến chuyện đó đâu."
"Vậy à?"
"Tôi khá ngạc nhiên khi Sư phụ lại đồng ý cho giáo sư bước vào vùng đất nguy hiểm đó. Hành động này không giống Sư phụ bình thường chút nào."
Bản thân Rudger cũng khá bất ngờ khi vị hiệu trưởng của Học viện Dream lại tự mình đưa ra thỏa thuận với hắn trước.
Nhưng điều khiến hắn bận tâm nhất hiện tại chính là sinh vật hắn đã nhìn thấy ở vực sâu Dreamland. Một con quái vật bị phong ấn dưới ngọn giáo khổng lồ.
Rudger mơ hồ có cảm giác đó không phải quái vật, thậm chí nó còn không phải ác quỷ. Sinh vật đó mạnh mẽ và siêu việt hơn thế nhiều.
'Có khi nào là thứ đó không?'
Một vị thần được thờ phụng bởi những kẻ dị giáo được cho là đã biến mất hoặc bị lưu đày bởi Lumensis. Rất có thể một tồn tại như vậy đang bị phong ấn bên trong Dreamland.
* * *
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Kỳ nghỉ hè của các học sinh kết thúc thật chóng vánh. Theon bước vào học kỳ kế tiếp trong sự tiếc nuối của một vài học sinh.
"Lâu rồi mới gặp. Kỳ nghỉ thế nào?"
"Hơi nhiều chuyện xảy ra. Sao trông cậu đen đi nhiều thế?"
"Kỳ nghỉ này tôi đi du lịch ở một hòn đảo nhiệt đới. Nóng c·hết người!"
"Sướng thế! Tôi thì chỉ biết ở nhà cắm đầu vào đống lý thuyết bùa chú."
Mỗi học sinh trong lớp đều có câu chuyện của riêng mình. Nhiều học sinh hồ hởi kể về nơi chúng đã đi và những gì đã làm trong kỳ nghỉ. Tiếng cười và tiếng trò chuyện vang lên khắp nơi.
!!!
Tuy nhiên, một số học sinh đã dừng lại một chút khi nhìn thấy một người xuất hiện.
"Ủa, tên đó là Aidan đúng không nhỉ?"
"Hình như thế."
Hình tượng của Aidan ở học kỳ trước chính là một cậu bé nhà quê với cặp kính gọng vuông trên mắt, mái tóc đen gọn gàng, vẻ ngoài chất phác tạo cho người khác cảm giác hiền lành, dễ mến.
Nhưng hiện tại thì sao?
"Tên đó thay đổi nhiều thật!"
"Đồng phục của cậu ta chật rồi."
"Có vẻ như kỳ nghỉ này cậu ta tập luyện rất nhiều."
Các học sinh đều tự hỏi điều gì đã xảy ra với Aidan trong kỳ nghỉ vừa rồi. Hình tượng của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây. Nhiều người cảm thấy khá xa lạ trước tạo hình mới của Aidan. Dù vậy, đã có kha khá nữ sinh liếc Aidan với ánh nhìn tinh tế. Không thể không nói, ngoại hình mới của anh chàng này khiến cậu ta trở nên hấp dẫn hơn trong mắt người khác giới.
Những người khác trong nhóm bốn người hay đi cùng Aidan cũng có sự thay đổi rõ rệt. Tuy ngoại hình không hoàn toàn thay đổi như Aidan nhưng chỉ cần người có tâm liếc mắt đều sẽ nhận ra bốn đứa trẻ này hẳn đã trải qua chuyện gì đó trong thời gian vừa rồi. Có cảm giác như bọn họ đều đã lột xác trưởng thành vậy.
"Cảm giác vẫn không quen lắm."
Aidan ngồi xuống, cười ngượng nghịu. Dù vẻ ngoài đã trưởng thành hơn nhưng nụ cười ngờ nghệch trên khuôn mặt cậu bé này vẫn không thay đổi. Trước những ánh mắt soi mói của mọi người, Aidan cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.
"Chuyện bình thường thôi. Dù sao thì cũng do cậu thay đổi quá nhiều."
"Thế à? Đúng là mình có cảm giác quần áo chật hơn một chút. Mà này Leo, hình như cậu cũng cao lên một ít đấy."
"Lảm nhảm cái gì đấy?"
Leo trừng mắt nhìn tên ngốc đối diện. Nhìn tổng thể thì Leo không có nhiều thay đổi. Điểm khác biệt duy nhất chính là màu mắt của cậu ta trở nên dịu hơn bình thường, không còn phản ứng thái quá mỗi khi có người đả động đến vóc dáng nhỏ bé của bản thân nữa. Đó là bằng chứng cho thấy Leo đã vượt qua được rào cản tâm lý.
Tracy và Iona cũng đã trưởng thành hơn.
"Chà, ai mà ngờ kỳ nghỉ của bọn mình lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?"
Aidan cảm thán mỗi khi nhớ lại những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ vừa rồi.
Theo lời mời của Iona, bọn họ đã đến thăm Liên minh Bộ lạc của thú nhân và gặp thủ lĩnh bộ lạc. Tuy nhiên, thời điểm đó đã phát sinh rất nhiều vụ m·ất t·ích, quan hệ giữa các thú nhân và con người đã rơi xuống mức báo động. Cả bốn người cho tới hiện tại cũng không hiểu tại sao mình có thể bình an vượt qua được những chuyện đó và quay trở lại học viện.
"Ừ. Quá nhiều phiền phức."
Tracy vẫn còn mệt mỏi khi nghĩ về ngày hôm đấy, đầu cô bé gục xuống bàn. Mái tóc đỏ của Tracy đậm sắc hơn trước rất nhiều, đó là dấu hiệu của ma thuật tăng trưởng. Một số sợi tóc tiếp xúc với ánh mặt trời phát ra ánh sáng, năng lượng ma thuật tràn ra bên ngoài thấm đẫm lên từng chân tóc.
Đoàn người Aidan trên đường đến thăm bộ lạc thú nhân đã bị một nhóm thú nhân lạ mặt phục kích. Những thú nhân mặc áo choàng và đội mũ rộng vành, trên lưng mang theo súng trường đã phá hủy đường ray xe lửa bằng cách đặt thuốc nổ. Rất may là q·uân đ·ội của cha Iona đã đến tiếp viện kịp thời, nếu không, cả bốn người đã phải bỏ mạng tại đó.
Những thú nhân xung quanh đều cảnh giác với nhóm người Aidan vì bọn họ là nhân loại. Nếu không có Iona lên tiếng giải thích, rất có thể mấy người Aidan đã b·ị b·ắt giữ.
Sau đó, Aidan tình cờ dính vào một vụ m·ất t·ích khi đang đi lang thang cùng vài thú nhân. Aidan không hiểu là may mắn hay xui xẻo đã nhìn thấy một đám người khả nghi. Cậu ta không suy nghĩ nhiều liền lén đi theo đám người và phát hiện ra một phòng thí nghiệm bí mật. Aidan vì sự bất cẩn của bản thân mà suýt bị con Golem lỏng hạ sát. May mắn là cuối cùng Loteron đã xuất hiện kịp thời giải cứu cậu ta.
Đi cùng Loteron là một thú nhân cao lớn vạm vỡ và một người lùn đeo mặt nạ. Cả ba người bọn họ đã hợp tác đối phó với đám người khả nghi bên trong phòng thí nghiệm dẫn đầu là một nhà khoa học điên.
Aidan đứng một góc chứng kiến trận chiến giữa hai bên không khỏi cảm thán ngưỡng mộ. Cả ba người kia đều chiến đấu cực kỳ giỏi. Đặc biệt là vị thú nhân to lớn kia. Mỗi khi anh ta vung nắm đấm, không khí xung quanh như thể bị nổ tung, mọi thứ trong phạm vi sóng xung kích đều vỡ vụn. Aidan lần đầu tiên trong đời mới biết hóa ra sức mạnh thuần túy của cơ bắp lại có thể làm được những chuyện phi thường như vậy.
Cuối cùng, các đối tượng thí nghiệm trong phòng bí mật đều bỏ chạy, nhà khoa học điên cùng con Golem lỏng cũng bỏ trốn.
"Leo, cậu cũng suýt c·hết đấy."
"... ...."
Nghe được lời này của Tracy, Leo có phần do dự. Thực tế thì cậu ta đúng là đã b·ị t·hương khá nặng khi cố gắng bảo vệ Iona trong trận chiến. Rất may là cuối cùng pháp sư bên trong bộ lạc thú nhân đã cứu lại mạng sống cho Leo.
Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi Tracy.
"Vậy khi nào hai người chính thức tuyên bố quan hệ?"
"... ... !!!"
Leo quay mặt đi, vành tai cậu ta đã đỏ bừng. Ở bên cạnh, vẻ mặt của Iona vẫn vô cảm, nhưng đôi mắt màu hổ phách của cô ấy không rời khỏi Leo. Quan hệ giữa hai người đã có một bước tiến lớn trong kỳ nghỉ. Có lẽ yếu tố quyết định chính là khoảnh khắc Leo quyết định lao mình vào cứu Iona. Cũng nhờ hành động dũng cảm này mà cha Iona cũng không phản đối quan hệ của hai người.
"... ... Nói người còn không biết nhìn lại mình. Thay vì chăm chăm nhìn vào tôi, tại sao cậu không tự giải quyết vấn đề của bản thân đi?"
Khuôn mặt tươi cười của Tracy ngay lập tức cứng đờ. Những lời này của Leo cũng không hoàn toàn sai. Trong khi quan hệ của Leo và Iona ngày càng được kéo gần thì quan hệ giữa Tracy và Aidan vẫn giậm chân tại chỗ.
Hầu như trong khoảng thời gian ở bộ lạc thú nhân, Aidan chỉ chăm chú tìm hiểu văn hóa của thú nhân, khám phá vùng đất hoang dã đó và tăng cường sức mạnh của bản thân. Còn Tracy chỉ biết âm thầm ngăn cản những thú nhân luôn tìm cách tiếp cận Aidan.
Leo là người ngoài nên có thể nhìn rõ ràng hơn tình trạng của hai người bạn bên cạnh. Cậu ta cuối cùng chỉ đành cho Tracy lời khuyên.
"Nếu cậu không nói thẳng, tên ngốc đó sẽ chẳng bao giờ nhận ra đâu."
"Gì thế?"
Khi Aidan hỏi với vẻ tò mò, Leo liền lảng tránh vấn đề. Cậu ta tin rằng cô bạn tóc đỏ kia đã hiểu được ý của mình.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó đi. Ngay cả khi những phụ nữ thú nhân tán tỉnh Aidan, anh chàng ngu ngốc đó vẫn nghĩ rằng họ muốn làm bạn với mình. Vấn đề là Aidan không biết rằng tộc thú nhân cho phép chế độ đa thê, việc Aidan đồng ý kết bạn với các thú nhân đó cũng giống như việc cậu ta ngầm đồng ý việc bọn họ theo đuổi bản thân. Ngay cả Iona khi nhìn thấy cảnh tượng khôi hài đó cũng không khỏi bật cười.
Có thể nói, câu chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ của nhóm người Aidan thực sự là một câu chuyện hoành tráng. Cuộc xung đột giữa con người, thú nhân với một tổ chức bí mật và những người trợ giúp bí ẩn bị cuốn vào.
"Học kỳ mới đã bắt đầu rồi."
"Không tệ lắm. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác muốn trở lại lớp học như vậy."
"Đó là thứ mà chỉ những kẻ ngốc như cậu mới thích. Nghĩ lại mà xem, trong kỳ này chúng ta sẽ phải tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn cỡ nào?"
Đúng lúc này, cánh cửa phòng học mở ra kèm theo một âm thanh chói tai. Tất cả học sinh đang nói chuyện với nhau đều im lặng.
Cộp. Cộp.
Thanh âm quen thuộc, bóng hình quen thuộc đứng trên bục giảng không có gì thay đổi so với trước kỳ nghỉ. Người đàn ông đó vẫn mang theo khí c·hất đ·ộc đáo và quý phái như vậy.
Dù chỉ đứng yên một chỗ nhưng sự hiện diện của người này hoàn toàn ảnh hưởng tới tâm trạng của tất cả các học sinh.
Đột nhiên, mọi người trong lớp đều bất chợt có một suy nghĩ giống nhau. Cảnh tượng này thật giống như lần đầu tiên bọn họ gặp giáo sư, cái ngày bọn họ mới chập chững bước vào học viện, đến nghe tiết học thử đầu tiên của giáo sư.
"Hãy bắt đầu tiết học của kỳ học mới."