Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 505: Nguy cơ (2)




Chương 505: Nguy cơ (2)

Không gian lắc lư như thể có thứ gì đó đang phản chiếu trên mặt nước.

Rudger kinh ngạc.

"Cái này... ... ."

"Cậu hẳn đã từng nhìn thấy nơi này, đúng không?"

Rudger gật đầu. Trước mặt hắn hiện tại chính là khung cảnh phản chiếu của mảnh Thánh vật. Tất nhiên mọi thứ không hoàn toàn giống nhưng dựa vào màu sắc pha trộn xung quanh có thể đoán được cảnh quan nơi này dường như thường xuyên thay đổi. Và những kiến trúc bên trong, những đồng cỏ, khu rừng và sa mạc, những tàn tích đổ nát nằm bên dưới vòm trời rộng lớn, Rudger không nghĩ sẽ có nơi nào có thể xuất hiện những thứ này ngoài Dreamland.

Rudger đột nhiên có một thắc mắc.

"Theo như tôi biết thì chỉ có duy nhất một người đã từng chứng kiến cảnh tượng này. Lẽ nào..."

"Ý cậu có phải là ta đã đến thế giới tầng sâu hơn của Dreamland phải không?"

"Thú thực là cho đến lúc này, ngay cả bản thân tôi cũng không chắc về điều đó."

"Chúng ta đi dạo một lát nhé."

Clara Cowen dẫn đầu, gõ nhẹ cây gậy của mình xuống đất theo từng nhịp bước chân. Rudger lặng lẽ đi phía sau. Cả hai bước qua không gian mô phỏng của Dreamland. Rudger đang cố gắng ghi nhớ khung cảnh xung quanh nhiều nhất có thể.

'Thật hấp dẫn!'

Mọi thứ xung quanh hắn hiện tại chắc chắn là thứ chỉ có trong những giấc mơ. Tuy nhiên, mọi thứ lại thực sự chân thật đến kỳ lạ. Rudger có thể tỉ mỉ cảm nhận được các giác quan của mình đang được đồng hóa cùng chiều không gian này.

Đâu là thực? Đâu là mộng?

Thật khó phân biệt!

Một nơi vừa có cả hai lại vừa không có gì.

"Chàng trai trẻ, cậu có vẻ bối rối."

"... ... ."

"Tôi đang tự hỏi hiện tại bản thân đang tỉnh hay mơ."

Clara Cowen không cần nhìn cũng biết được người phía sau đang nghĩ gì. Bà ta không trả lời, nhưng sự im lặng đó đối với Rudger đã là đáp án.

Clara Cowen bình thản giải thích.

"Những người đặt chân đến đây phần lớn đều có suy nghĩ như cậu. Tuy nhiên, không thể phủ nhận cậu vẫn có đôi chút khác biệt so với những người khác. Cậu dường như đang cố gắng phân tích xem nơi này nằm ở đâu."

"Bởi vì đó là nơi tôi cần phải đến."

"Thực sự quan trọng đến thế sao? Nơi đó là mộng nhưng chung quy cũng là thật. Và nguy hiểm ở nơi đó không hề thua kém bên ngoài."

Giọng nói của Clara Cowen mang đậm vẻ trầm ngâm của một vị ẩn sĩ. Không phải bà ta cố tình hù dọa đối phương mà thực sự bên trong thế giới đó ẩn chứa rất nhiều nguy cơ c·hết người.

Khi cả hai rời khỏi khu rừng tưởng chừng như tràn ngập sương mù tĩnh lặng lúc bình minh, khung cảnh hiện ra là một bãi biển đầy cát. Bầu trời phía sau cồn cát vàng vẫn đầy sao. Dải Ngân hà đẹp như một bức tranh với đủ gam màu đan xen lẫn nhau.

Rudger chầm chậm bước đi trên cát. Hắn có cảm giác như bản thân đang đứng giữa một sa mạc mênh mông vào lúc bình minh.

Vù. Vù.



Những cồn cát của sa mạc chuyển động qua lại theo từng nhịp thổi của gió. Sóng cát mênh mông lan toả ra bốn phía. Từng công trình kiến ​​trúc bằng đá xuất hiện rải rác khắp vùng Biển C·hết. Chúng đều đã là những đ·ống đ·ổ n·át bị mài mòn bởi thời gian.

Những cột đá đổ gãy chỉ còn lại một nửa trồi lên trên mặt nước, những công trình kiến ​​trúc hình mái vòm sớm đã sụp đổ trước sự mài mòn của sóng và gió cùng những mái nhà hình vòm đầy lỗ thủng. Rudger bắt đầu hiểu được tại sao một công trình kiến ​​trúc kỳ vĩ như vậy lại có thể tồn tại trong vùng đất như thế này.

"Rất tuyệt phải không? Đúng là chỉ có một nơi như Dreamland mới có thể có những thứ kỳ diệu như vậy."

"Có phải vì nơi này bị ảnh hưởng bởi tâm trí vô thức của con người không?"

"Có lẽ vậy. Đã từng có giả thuyết chắc chắn rằng Dreamland được tạo ra khi con người bắt đầu ý thức được về những giấc mơ của mình. Những ý thức này dần dà chậm rãi tích tụ theo thời gian, trải qua vô số thời đại hình thành nên một thế giới tách biệt với thực tại."

Dreamland có thể hiểu đơn giản là một thế giới rộng lớn tập hợp suy nghĩ của tất cả nhân loại. Đây là lý do tại sao mọi người có thể có mặt trong cùng một vùng đất ngay cả khi họ ở những nơi khác nhau. Đó là nơi mà tâm trí của cả nhân loại được thống nhất làm một. Những chòm sao lấp lánh trên bầu trời chính là đại diện cho những giấc mơ của những người đang ngủ ở thực tại.

Clara Cowen tiếp tục.

"Dreamland không chỉ được tạo ra bởi con người. Lý do là bởi vì con người không phải là những sinh vật duy nhất có mơ ước."

"Ngài đang nói đến những chủng tộc khác?"

"Phải. Có lẽ thực chất nơi này đã hình thành từ trước khi có nhân loại xuất hiện. Chúng ta chỉ là những kẻ may mắn khám phá ra vùng đất này đầu tiên mà thôi."

Cả hai không biết đã đi qua bao nhiêu cồn cát. Trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh đồng rộng lớn.

"Suy luận khá thú vị nhưng tôi tò mò về cách đi đến tầng thế giới sâu của Dreamland hơn."

Đó là một thái độ khá thô lỗ nhưng Clara Cowen vẫn mỉm cười, bà ta dường như đã lường trước được câu nói này. Đột nhiên, Clara Cowen đang đi phía trước chợt dừng lại. Rudger cũng dừng lại theo.

"Ta đã nói với cậu rằng bên trong thế giới này đang phong ấn một sinh vật, đúng không?"

Rudger gật đầu.

"Chính là nó."

Ánh mắt của Clara Cowen nhìn thẳng về phía trước. Rudger theo bản năng cũng hướng mắt theo. Chỉ lúc này, hắn mới nhận ra có gì đó khác bên trong vùng đất này.

Đó là một công trình kiến ​​trúc rất lớn. Một công trình kiến ​​trúc khổng lồ đứng lẻ loi trong vực thẳm của Dreamland. Không giống như những tàn tích khác, công trình này giống như một đài tưởng niệm. Nó có về mặt nhẵn bóng đen như mực, vô số hoa văn xanh lục chảy dọc trên viền đá bên ngoài.

"Thứ đó là gì vậy?"

"Một ngọn giáo."

"Cái gì?"

Clara Cowen phớt lờ vẻ mặt khó hiểu của Rudger mà tiếp tục bước về phía trước. Rudger đương nhiên cũng đi theo.

"Thật kỳ lạ! Tại sao lại có một ngọn giáo ở đây? Phải sở hữu sức mạnh như thế nào thì mới làm được chuyện như vậy?"

"Đó cũng là một vấn đề chúng ta chưa có lời giải."

Trước khi Rudger kịp nhận ra thì hắn đã tiến lại gần ngọn giáo khổng lồ phía trước. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi tiếp cận ở khoảng cách này, Rudger vẫn không khỏi thấy bất ngờ trước kích thước khổng lồ của thứ được gọi là ngọn giáo kia.

Có thể nói không ngoa, kích thước thân giáo không hề thua kém so với thân Cây Thế Giới. Phóng tầm mắt lên trên cũng không thể nhìn thấy được điểm cuối của ngọn giáo.

Ánh mắt của Rudger sau đó chăm chú nhìn xuống bên dưới. Dường như có thứ gì đó đang bị mắc kẹt bên dưới đầu ngọn giáo khổng lồ.



"Đó là sinh vật mà ngài đề cập tới?"

Giọng nói của Rudger tràn đầy sự nghiêm túc.

"Nó là gì vậy?"

Ngay cả một người như Rudger đã từng chứng kiến nhiều sinh vật kỳ quái cũng không khỏi nghi ngờ khi nhìn thấy thứ phía trước. Hình dáng của nó thực sự khá méo mó, không có hình thù cố định.

"Ta cũng không biết. Ta chỉ biết rằng nó rất nguy hiểm, không thể để thứ đó thoát ra bên ngoài."

Bị mắc kẹt bên dưới ngọn giáo là một cái gì đó màu đen. Hình dạng của nó có phần giống chất lỏng nhưng cũng có phần giống một mảnh sương mù.

"Không cần lo lắng. Thứ đó dường như đã bị phong ấn rất lâu về trước. Từ lúc chúng ta phát hiện ra vùng đất này thì nó đã tồn tại ở đó như vậy rồi. Cậu đã từng nghe nói đến Người Du Hành đầu tiên tiến vào tầng thế giới sâu hơn chưa?"

"Nghe nói người đó đã nhìn thấy rất nhiều khung cảnh kỳ ảo."

"Đúng vậy. Cảnh tượng này chính là bản sao tái hiện lại những gì người đó đã nhìn thấy."

"Vậy là ngài đã lưu giữ thứ này thay người đó sao?"

"Phải. Cũng được mấy chục năm rồi."

Giọng nói lẩm bẩm của Clara Cowen chứa đầy sự tiếc nuối và buồn bã khi nhớ về quá khứ.

"Tên của vị pháp sư đã bước vào vực sâu của Dreamland là Nathanael. Trước đây ông ấy là hiệu trưởng của Học viện Dream. Đó cũng là bạn đời của ta. Đây là di vật cuối cùng ông ấy để lại. Đó cũng là một lời cảnh báo, chúng ta không bao giờ nên đi vào vùng đất đó."

Rudger gật đầu.

"Ngài muốn tôi từ bỏ ý định sao?"

Clara Cowen nở nụ cười.

"Ngược lại, ta không phản đối quyết định của cậu. Chàng trai trẻ, cậu rất giống người bạn đời quá cố của ta. Ông ấy là kiểu người nếu đã quyết định một chuyện gì đó thì sẽ không bao giờ thay đổi. Ngay cả khi biết trước hậu quả, ông ấy cũng sẽ tiếp tục để đạt được mục đích ban đầu."

Vị pháp sư già hướng ánh mắt về phía ngọn giáo khổng lồ.

"Có khá nhiều pháp sư nghiên cứu Dreamland trong học viện. Họ đều là những pháp sư tài giỏi. Đứa trẻ Julia gần đây cũng đã dần bộc lộ tài năng của mình. Có lẽ trong một tương lai không xa, nó sẽ trở thành một pháp sư xuất sắc tiếp nối truyền thống của học viện."

"Tôi đã nghe rất nhiều lời đánh giá cao về con bé."

"Thực ra ban đầu cũng đã từng có một đứa trẻ khác chúng ta đặt nhiều kỳ vọng không kém Julia. Thằng bé rất tài năng, rất nhiều hoài bão."

"... ... ."

"Thằng bé là con nuôi của Nathanael và ta. Tên của nó là Franz."

Franz?

Chắc chắn đây là lần đầu tiên Rudger nghe đến cái tên đó. Nhưng hắn dường như biết vị pháp sư kia là ai.

"Đứa trẻ đấy có một khát khao cực kỳ cháy bỏng với thế giới bên dưới Dreamland bất chấp sự phản đối của Nathanael. Cho đến một ngày, khi mâu thuẫn giữa chúng ta không thể dung hòa được nữa, đứa trẻ đó đã rời bỏ nơi này."

"Nghĩa là vị pháp sư kia vẫn đang tiến hành nghiên cứu về vùng đất cấm?"

"Khả năng cao là vậy. Ta có thể chắc chắn một ngày nào đó, thằng bé sẽ tự mình tới nơi đấy."

"Ngài muốn tôi ngăn anh ta lại?"



"Cá nhân ta không ngăn cấm người trẻ tuổi theo đuổi con đường của họ. Nhưng với một chuyện nguy hiểm như thế này, ta mong sẽ có người khác thay thế thằng bé."

"Vậy ra người ngài chọn là tôi."

"Cậu muốn vào bên trong còn ta thì muốn có người khác thay thế Franz. Đó không phải là một giao dịch trao đổi công bằng nhất sao?"

Rudger lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngọn giáo khổng lồ trước mặt.

Franz mà Clara Cowen nhắc tới có lẽ chính là người phụ tá ở bên cạnh Linh Cấp. Hắn chưa bao giờ nghĩ mục tiêu của kẻ đó sẽ là Dreamland. Linh Cấp dường như cũng không có ý định ngăn cản đối phương nghiên cứu sâu về chuyện này. Như vậy có nghĩa là Linh Cấp cũng có mục đích nào đó ở Dreamland.

Hắn ta muốn thứ gì ở nơi này? Tất cả mọi chuyện thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?

Đúng lúc này, Rudger chợt nhìn thấy chuyện lạ.

"Gì vậy?"

Thứ màu đen bên dưới ngọn giáo khổng lồ trong một tích tắc dường như đã chuyển động. Thay đổi cực kỳ nhỏ nhưng không thể thoát khỏi con mắt của Rudger.

"Nó vừa di chuyển đúng không?"

"Cái gì?"

Clara Cowen liếc mắt hoài nghi về người bên cạnh.

"Không thể nào. Thứ đó vẫn đang ngủ yên. Ta đã nhìn khung cảnh này rất nhiều lần rồi, nó chưa bao giờ chuyển động cả."

Nơi này là một bản sao của khung cảnh mà vị pháp sư Nathanael đã nhìn thấy. Nói đúng hơn, nó giống như một đoạn băng phát lại những gì đã xảy ra trong quá khứ. Thật khó tin khi một sinh vật đã lặp đi lặp lại hành động ngủ say của nó hàng chục năm qua giờ phút này lại chuyển động được.

Hai người chăm chú nhìn xuống dưới. Rõ ràng không có bất kỳ chuyển động nào cả.

"Nhưng vừa rồi... ... ."

Rudger có thể chắc chắn bản thân đã nhìn thấy thứ gì đó có hình dạng bất thường đang quằn quại. Hắn vẫn đủ tỉnh táo để phân rõ đâu là thật, đâu là ảo giác.

Đột nhiên...

Vô số bong bóng xuất hiện trên bề mặt của sinh vật kỳ lạ. Một cái gì đó đột nhiên lóe lên.

Là một con mắt.

Ngay sau đó, hàng chục con mắt lớn nhỏ cùng lúc mở to nhìn chằm chằm vào Rudger.

"... ... ."

"... ... ."

Cả Clara Cowen và Rudger đều kinh ngạc không thốt nên lời. Cảnh tượng này quá mức quỷ dị và bất thường.

Cũng trong khoảnh khắc đó, một cơn đau dữ dội oanh tạc hộp sọ của Rudger.

────! ──! ─────!!!

Rudger gập người, vô thức lấy tay ôm đầu.

────! ──! ─────!!!

Những giọng nói vang lên trong đầu Rudger cùng với tiếng ù đinh tai nhức óc. Những giọng nói đáng lẽ ra đã phải bị phong ấn giờ phút này đồng loạt được giải phóng.