Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 507: Bệnh ngủ (1)




Chương 507: Bệnh ngủ (1)

Hiện tại vẫn chưa có sách cho kỳ học mới nhưng Rudger đã chuẩn bị sẵn tài liệu riêng cho lớp học nên vấn đề này không làm khó được hắn.

"Trợ giảng Sedina."

Khi nghe tiếng Rudger gọi, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện ngoài lớp học. Julia Plumheart đang trong trạng thái chán nản ngay lập tức vực dậy tinh thần, nhìn chằm chằm vào người đang mang theo một đống tài liệu ở cửa ra vào.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Nếu là như thường lệ, Sedina chắc chắn đã quay đầu đi né tránh ánh mắt của Julia. Nhưng hiện tại thì khác, Sedina chỉ khẽ lắc đầu. Cái lắc đầu này ngụ ý rằng bọn họ sẽ nói chuyện sau. Khóe miệng Julia hơi nhếch lên nhưng ngay sau đó, biểu cảm của cô bé đã trở về như thường lệ.

Trong khi đó, Rudger đang yên lặng quan sát toàn bộ lớp học. Ánh mắt của hắn xẹt qua một số học sinh có thay đổi rõ rệt như nhóm người Aidan, Rene, Erendir và Flora Lumos. Chắc hẳn những đứa trẻ này đã không lãng phí kỳ nghỉ vừa rồi.

"Có vẻ như mọi người đã có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Không có ai lên tiếng phủ nhận. Các học sinh hoàn toàn tận hưởng niềm vui khi có thể thoát khỏi đống bài tập và bài kiểm tra dù chỉ trong một thời gian ngắn.

"Tất nhiên, có lẽ vẫn có những người không lãng phí thời gian chỉ để vui chơi. Việc các trò dành thời gian nghỉ ngơi như thế nào không quan trọng. Nhưng bây giờ, học kỳ mới đã bắt đầu, các trò cần phải đưa suy nghĩ của mình trở lại đúng hướng."

Kỳ nghỉ là kỳ nghỉ. Học tập là học tập. Ai nấy đều hiểu phải phân định rạch ròi các khoảng thời gian với nhau. Hiện tại chúng đã chính thức trở lại học kỳ mới, những vương vấn về kỳ nghỉ trước đó cần được gạt bỏ.

"Chúng ta sẽ lấy lại cảm giác học tập sớm thôi. Được rồi. Tất cả mở tài liệu ra."

Những lời này của Rudger chính là lời mở đầu cho một chuỗi những khó khăn sắp tới. Các học sinh trong lòng tuy có chút bất mãn nhưng không ai biểu lộ ra ngoài.

"Mọi người có vẻ không vui. Sao thế nhỉ?"

"Im đi, Aidan."

Như thường lệ, những câu hỏi ngớ ngẩn của anh chàng Aidan đều bị mọi người trực tiếp bỏ qua.

* * *

Khi những tiết học đầu tiên trôi qua, các học sinh ngay lập tức bước vào nhịp sống bận rộn hàng ngày của mình. Những học sinh tập trung học tập thích nghi nhanh chóng, chỉ còn lại một số học sinh vẫn còn vương vấn khoảng thời gian nghỉ ngơi tuyệt đẹp đã trôi qua.

Những đứa trẻ đắm chìm trong sự lười biếng tiếp tục vật lộn với đống bài tập tồn đọng của mình trong khi những học sinh khác đã nghỉ xả hơi. Cái giá của sự lười biếng rất khắc nghiệt. Ngay cả những học sinh thường xuyên học trước cũng phải tăng tốc để tránh bị theo kịp.

Kỳ nghỉ vừa kết thúc và không khí thoải mái không còn nữa, Theon lại một lần nữa cháy bỏng với niềm đam mê học tập. Nơi này một lần nữa lấy lại phong độ như đầu năm học.

Tuy nhiên, vẫn có một vài học sinh không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí náo nhiệt này. Julia Plumheart là một trong số đó. Cô bé có thể tự mình sắp xếp lịch học chặt chẽ của bản thân mà vẫn có thời gian rảnh rỗi đi dạo trong công viên như hiện tại. Tất nhiên, đó không phải là cuộc dạo chơi đơn thuần. Ở cuối con đường Julia đi có một bóng người đã đứng đợi từ trước.

"Sedina."

Julia gọi tên nữ sinh đang ngồi dựa người vào thân cây lớn. Người phía trước nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại.

"... ... Julia."

"Lâu rồi không gặp cậu."

"Hả? À, đúng vậy. Đã lâu không gặp cậu."

Đó là một lời chào đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa giữa Julia và Sedina.

Hai người đồng thời im lặng. Bọn họ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi bọn họ thực sự đối mặt, cả hai đều không biết phải nói gì. Giữa lúc bầu không khí khó xử kéo dài, Julia là người lên tiếng trước.

"Tôi đã nghe chuyện từ giáo sư Rudger rồi. Nghe nói cậu đã trở lại khu rừng yêu tinh trong kỳ nghỉ."

"Phải."

"Mọi việc ổn chứ?"



Giọng nói của Julia chứa đầy sự lo lắng. Đây là biểu cảm cô bé chưa từng lộ ra cho người ngoài thấy từ lúc đặt chân đến học viện Theon. Nếu những học sinh khác nhìn thấy Julia lúc này, họ chắc chắn sẽ bị sốc không nhỏ.

"Ừm. Không sao đâu. Mọi chuyện ban đầu tất nhiên sẽ có chút khó khăn nhưng dần dà sẽ ổn thôi."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Nói ra thì dài lắm."

"Cậu không muốn nói cũng không sao."

"Không phải thế đâu. Chỉ là chuyện đó không phù hợp nói ra lúc này. Mình sẽ kể cho cậu sau khi có cơ hội."

Sedina rõ ràng đã khác trước. Cô ấy không trốn tránh hay cố gắng giấu giếm mọi chuyện với Julia nữa. Ngay cả bây giờ, khi không thể giải thích mọi chuyện cho người bạn của mình, Sedina cũng vẫn thành thật nói rõ với đối phương. Đó đã là một tiến bộ rất lớn rồi. Julia gật đầu hài lòng, cô ấy tự biết không thể đòi hỏi hơn được trong tình huống này.

"Được rồi."

"Kỳ nghỉ của cậu như thế nào?"

"Vẫn như thường lệ."

"Sao giáo sư lại nói chuyện của mình cho cậu nghe vậy? Hai người đã gặp nhau ư?"

"Chỉ là tình cờ thôi. Dù sao thì đó cũng là một cuộc trao đổi. Giáo sư cũng có thứ cần tôi giúp đỡ."

"Giáo sư sao? Thật khó tin!"

"Chính xác thì không phải tôi mà là học viện cũ tôi theo học."

"Học viện Dream?"

"Ừ. Giáo sư Rudger dường như cần thu thập một số thông tin nên tôi đã dẫn giáo sư đến thẳng học viện."

Julia không nói rõ mục đích của Rudger cho Sedina. Dù sao thì thông tin về thế giới bên dưới Dreamland cho đến hiện tại cần giữ bí mật.

"Ra là vậy!"

Tin tức này khá thú vị đối với Sedina, cô ấy vốn luôn tò mò về việc Rudger đã làm gì và ở đâu khi cô ấy đi vắng.

Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua giữa hai người.

Julia dùng đầu ngón tay chỉnh lại mái tóc của mình. Khi cô ấy liếc nhìn Sedina, Julia thấy đối phương đang ngắm nhìn khung cảnh của khu vườn với vẻ mặt nhẹ nhõm hơn.

Sedina lẩm bẩm, nhớ lại quá khứ.

"Cảm giác như chúng ta đã quay trở lại ngày xưa vậy."

"Phải. Đã lâu lắm rồi... ... ."

Julia nhẹ giọng cảm thán.

Khi còn rất nhỏ, hai người thường đi chơi với nhau như thế này. Đó là cái thời bọn họ còn là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Tình bạn của họ lúc đó cực kỳ thuần khiết. Cho đến bây giờ, Julia vẫn không thể quên được tất cả những kỷ niệm giữa hai người.

"Julia, thật xin lỗi."

Ánh mắt của Julia khi nghe được những lời này cực kỳ kinh ngạc. Nhưng rồi sau đó, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng hiếm có. Bàn tay Julia khẽ nâng lên xoa đầu đối phương.

"Không cần phải xin lỗi."

Sedina ngạc nhiên nhìn Julia. Julia hơi lảng ánh mắt đi, có lẽ do cảm thấy hơi xấu hổ.



"Giữa bạn bè với nhau tất nhiên sẽ có lúc cãi vã. Đó là chuyện rất bình thường."

Sedina mở to mắt nhưng rồi nhanh chóng bật cười.

Gió lại thổi. Nhưng khác với cơn gió nhẹ nhàng ban nãy, cơn gió này mạnh mẽ lao thẳng về phía trước như thể muốn thổi bay mọi thứ.

Julia nhìn chằm chằm về hướng gió thổi với khuôn mặt cứng đờ. Cô ấy đột nhiên cảm thấy lo lắng bất thường. Cơn gió vừa rồi khiến Julia có ảo giác nó chính là thứ đã xảy ra bên trong Dreamland gần đây. Julia yên lặng quan sát xung quanh một lần nữa nhưng cơn gió đột ngột đó đã hoàn toàn biến mất, cứ như thể nó chỉ là ảo giác vậy.

"Julia? có chuyện gì thế?"

"... ... Không có gì đâu."

Julia nhẹ giọng trấn an Sedina nhưng bản năng của cô ấy cảm thấy mọi chuyện chỉ sợ là không đơn giản như vậy.

* * *

Một học kỳ mới bắt đầu, thời gian trôi qua thật nhanh.

Cuộc sống hàng ngày không khác mấy so với học kỳ đầu tiên, nhưng cũng vì thế mà các học sinh lại có phần lười biếng hơn vì đã quen với nhịp sống bên trong học viện. Thỉnh thoảng, có học sinh ngủ quên đến mức không đến lớp.

"Hôm nay Damian không đến à?"

"Ừ. Cả Charlotte cũng thế. Kỳ quái thật! Tôi cứ nghĩ Charlotte phải là người cực kỳ chăm chỉ mới đúng. Cậu đã làm bài tập chưa?"

"Jamie, vui lòng đừng đến hai chữ 'bài tập' với tôi."

Những chỗ ngồi trống xuất hiện ngày càng nhiều bên trong giảng đường. Nhưng kỳ lạ là không có ai cảm thấy bất thường. Mọi người đều cho rằng những học sinh vắng mặt chỉ là vẫn chưa thoát ra được khỏi kỳ nghỉ vừa rồi mà thôi.

"Mấy đứa nhỏ này cũng quá chểnh mảng rồi."

"Đúng vậy. Lớp của tôi hôm nay đã có ba học sinh vắng mặt."

Hai giáo sư Selina và Merylda đang ăn trưa cùng nhau. Cả hai nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra trong lớp hôm nay. Đây dường như là lần đầu tiên trong lớp của bọn họ có học sinh tự ý nghỉ. Cả hai đều không biết phải giải quyết như thế nào.

"Có nên nhắc nhở bọn nhỏ không?"

"Chà, có thể là chúng có lý do bất khả kháng thì sao?"

"Selina, đừng nuông chiều chúng quá! Nhìn giáo sư Rudger mà xem. Này, giáo sư Rudger."

Rudger đang cắt bít tết trên đĩa chợt ngừng tay khi tên mình được gọi. Ánh mắt của hắn như thể đang thắc mắc tại sao tên mình lại được nhắc đến ở đây.

"Lớp của anh có học sinh nào vắng mặt không?"

"... ... Không có."

"Đó! Thấy không? Chỉ cần giống như giáo sư Rudger, các học sinh tất nhiên sẽ không muốn c·hết mà phải lết xác đến giảng đường thôi."

Rudger lườm Merylda khi nghe được lời nói vừa rồi.

Hình dung quái quỷ gì vậy? Cứ làm như hắn sẽ t·ra t·ấn học sinh nếu chúng dám nghỉ học vậy.

Rudger hắng giọng.

"Có lẽ mọi người có chút hiểu lầm. Tôi đâu có giống huấn luyện viên quân sự đâu?"



"Ồ, thật sao?"

".........."

Giáo sư Selina ở bên cạnh theo bản năng thốt ra những lời này. Nhưng ngay sau đó, cô ấy chợt nhận ra sai lầm của mình liền ngay lập tức ngậm miệng. Rất tiếc là hành động đó có vẻ đã quá muộn. Rudger khá tổn thương vì câu hỏi của đối phương.

"Giờ nghĩ lại, lớp tôi cũng có vài học sinh vắng mặt."

Hai người Merylda và Selina đều ngạc nhiên khi thấy giáo sư Bruno lên tiếng với vẻ lo lắng.

"Kỳ lạ! Không phải bọn trẻ tham gia lớp học của ông vì chúng thực sự thích thú sao?"

Mặc dù bài giảng Golem của giáo sư Bruno không phổ biến lắm nhưng nó đều nhận được sự đánh giá tích cực từ các học sinh. Với những học sinh có định hướng liên quan đến kỹ thuật ma pháp, môn học Golem gần như là bắt buộc. Vì vậy, các lớp học của giáo sư Bruno đều có tỷ lệ đăng ký rất đông và bản thân các bài giảng cũng nổi tiếng với không khí sôi nổi.

Cả hai người đều không thể tin được là ngay cả lớp của giáo sư Bruno cũng có học sinh vắng mặt. Nghĩ lại thì nếu một học sinh tự nhiên vắng mặt trong môn học mình đam mê thì đúng là có hơi lạ.

Tất nhiên, điều đó không ảnh hưởng nhiều đến Rudger vì chưa có học sinh nào dám bỏ lớp của hắn. Mà kể cả có thì Rudger cũng không mấy quan tâm. Theo suy nghĩ của hắn, một hoặc hai đứa trẻ ngủ quên hay có việc riêng là hoàn toàn bình thường. Hắn sẽ không quan tâm nhiều đến việc có ai đó nghỉ học, miễn là có lý do chính đáng.

Khi Rudger dùng xong bữa trưa và trở về văn phòng của mình, hắn tình cờ gặp Chris Bennimore khi đi ngang qua hành lang.

"... ... ."

"... ... ."

Mối quan hệ giữa hai người hiện tại vẫn còn rất khó nói. Bọn họ không còn thù địch nhưng chắc chắn không thể coi nhau là đồng nghiệp thông thường.

"Trông anh có vẻ rất bận rộn."

Rudger là người lên tiếng trước. Chris Bennimore gật đầu nhẹ nhõm vì đối phương đã phá vỡ cái không khí đông cứng này.

"Gần đây có rất nhiều học sinh bỏ tiết. Tình hình có vẻ đáng quan ngại."

"Chuyện đó sao? Phía bên tôi chưa thấy có gì kỳ lạ."

"Tôi biết. Chẳng có đứa trẻ nào dám bỏ lớp của anh đâu, chúng đâu có muốn c·hết."

"... ... ."

Rudger cảm thấy bản thân phải nghiêm túc xem xét lại hình tượng của mình trong lòng các đồng nghiệp. Hắn không thể để mọi người hiểu lầm như thế này được.

"Nhân tiện, quý cô Belaruna dạo này có bận chuyện gì sao? Gần đây tôi liên lạc nhưng cô ấy không phản hồi."

"Cô ấy đang trở lại khu rừng yêu tinh có chút chuyện. Có lẽ khi nào rảnh, cô ấy sẽ chủ động liên lạc lại với anh."

Nhìn thấy ánh mắt có dấu hiệu ghen tị của Chris Bennimore, Rudger ngay lập tức thêm vào một lời giải thích.

"Giáo sư Vierano cũng biết chuyện này đấy. Anh có thể đi hỏi ông ấy."

"... ... Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết."

Chris Bennimore gật đầu rồi nhanh chóng nói lời tạm biệt với Rudger. Nhìn bóng lưng xa dần của đối phương, Rudger không thể không một lần nữa lắc đầu cảm thán về sức mạnh của tình yêu.

Nghĩ lại thì, mọi người đều nói gần đây có tình trạng học sinh bỏ tiết. Ngay cả lớp của giáo sư Chris Bennimore cũng có người vắng mặt.

Thật kỳ lạ! Với tính tình của anh ta, chắc hẳn học sinh cũng sẽ không có can đảm làm như vậy mới đúng?

Rudger nhanh chóng trở lại văn phòng riêng của mình. Hắn kiểm tra lại tài liệu cho tiết học tiếp theo. Rudger theo bản năng bấm chuông gọi trợ lý của mình.

Bình thường, Sedina sẽ mở cửa và đi ra ngay. Tuy nhiên, hôm nay có chút kỳ lạ. Dù Rudger đã bấm chuông nhiều lần những vẫn không thấy người xuất hiện.

Sedina đi vắng à?

Rudger đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước vào phòng trợ giảng. Bên trong ngập tràn cây cối tựa như một vườn hoa thu nhỏ. Rudger xem xét tình trạng của những cái cây bên trong. Hắn chợt nheo mắt lại.

Không có dấu vết của việc tưới nước.