Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 504: Nguy cơ (1)




Chương 504: Nguy cơ (1)

Một số pháp sư nhanh chóng lại gần Julia và bắt chuyện với cô ấy.

"Em út, cuộc sống ở học viện Theon thế nào?"

"Có ai làm phiền nhóc không? Cứ thoải mái nói tên kẻ đó ra. Ta sẽ đến hỏi tội hiệu trưởng Theon giúp nhóc."

"Mấy cái tên lỗ mãng này. Ai lại hỏi thăm em út như thế hả? Julia, cứ yên tâm. Nếu có kẻ làm phiền em, ta chắc chắn sẽ khiến kẻ đó biến mất."

"Bà định làm gì?"

"Cho kẻ đó một giấc ngủ ngàn thu."

"Làm như vậy có dễ dãi với kẻ đó quá không?"

"Ờ? Cũng đúng."

Cảnh tượng các pháp sư của Học viện Dream tranh cãi với nhau không khác gì một khu chợ ồn ào.

Julia nghiến răng nghiến lợi vì tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Đây chính là lý do chủ yếu mà cô ấy không chịu quay về Học viện Dream. Chẳng ai muốn bản thân lúc nào cũng bị coi như một đứa trẻ chưa lớn cả. Đặc biệt là cái cách yêu chiều của những pháp sư trong Học viện Dream cực kỳ khó đỡ, ít nhất thì nó không phải phong cách của Julia.

Cuối cùng, Julia không thể chịu đựng được nữa và phát giận.

"Dùng lại ngay! Nếu mọi người còn làm mấy cái hành động kỳ quái đấy nữa thì tôi sẽ biến mất khỏi nơi này trong mười năm tới."

"Ấy, đừng mà em út. Chỉ là chúng ta lo lắng cho em thôi. Có muốn ăn kẹo không?"

"Ta có kẹo quế em thích nhất đây."

"Đừng có coi tôi như một đứa trẻ nữa."

Trước tiếng hét của Julia, các pháp sư của Học viện Dream quay sang nhìn nhau.

"Cái này khó đấy. Dù nhìn thế nào thì trong mắt ta nhóc chẳng khác gì một đứa trẻ cả."

"Tính theo độ tuổi, nếu ta mà có gia đình thì có khi con gái ta còn lớn tuổi hơn em đấy."

"Ờ há. Nhắc mới nhớ. Nhóc thấy cháu gái của ta chưa? Con bé cũng xêm xêm tuổi nhóc đấy, Julia."

"Con bé còn mải đi học mà, làm gì có dịp gặp cháu gái ông."

"Cũng đúng."

Hahaha.

Những pháp sư lớn tuổi sôi nổi trò chuyện với nhau, thậm chí còn phá lên cười. Ngay cả người ngoài như Rudger cũng bị cuốn theo những cảm xúc tích cực mà bọn họ mang lại.

"Hửm? Em út, lần trở về này em còn dẫn theo người khác à?"

"Anh chàng này là ai vậy?"

"Phải người yêu con bé không?"

"Nó đã đến cái tuổi yêu đương đâu?"

"Chàng trai, cậu là ai?"

Đối tượng của cuộc thảo luận thế là tự nhiên quay trở lại Rudger, người đang đứng cạnh Julia. Cũng giống như Zandman, không có vị pháp sư nào bên trong nhận ra Rudger. Phản ứng chung của bọn họ là tò mò về thân phận của người đi cùng với em út mình. Một số người đã bắt đầu chuẩn bị giấy bút định tra hỏi đối phương, số khác thì có vẻ không vui lắm, Rudger có cảm tưởng nếu mình làm ra bất kỳ hành động đáng nghi nào, rất có thể họ sẽ nhào lên cho hắn một trận.

Giữa lúc tình hình đang dần trở nên căng thẳng, vị pháp sư già dẫn đường cho Rudger đã lên tiếng giải vây.

"Được rồi, mọi người. Anh chàng trẻ tuổi này là khách. Cậu ta là giáo sư của Julia."

Thái độ của các pháp sư khi nghe những lời này ngay lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

"Ôi trời! Hóa ra anh là giáo sư của Julia."



"Thật xin lỗi! Chúng tôi đã thất lễ rồi. Nhưng tại sao một giáo sư như anh lại đến đây?"

"Không phải bây giờ đang là kỳ nghỉ sao?"

"Xin chào giáo sư. Julia ở Theon có ổn không?"

"Con bé có gặp khó khăn gì ở học viện không?"

Rudger cảm thấy hơi nhức đầu. Hắn chậm rãi lên tiếng trả lời từng câu hỏi.

"Trò Julia là một trong những học sinh đứng đầu toàn khóa. Mọi người có thể yên tâm về tình hình học tập của trò ấy."

Các pháp sư Học viện Dream nghe thấy tin này cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

"Ôi trời, may quá! Tôi vốn còn đang nghiêm túc suy nghĩ về việc mang một ít kẹo đến cho Julia để giúp con bé kết bạn."

"Bọn trẻ thời nay không thích kẹo như em út của chúng ta đâu."

"Ờ, thế chúng thích gì?"

"Ai mà biết? Tôi chỉ nhớ sở thích của em út thôi, hơi đâu mà để ý đến những người khác."

Người lên tiếng là một pháp sư có vẻ ngoài mệt mỏi nhưng vẻ mặt của ông ấy khi nhắc đến Julia luôn ánh lên niềm vui khó có thể che giấu.

Thông thường, mối quan hệ giữa các pháp sư trong giới phép thuật sẽ dựa trên cấp bậc của họ. Tuy có thể có sự thân sơ khác nhau giữa mỗi người nhưng Rudger tuyệt đối chưa từng chứng kiến một nơi nào các pháp sư lại thể hiện tình cảm của bản thân như thể bọn họ là gia đình như vậy.

Rudger vốn tưởng Học viện Dream là một nơi chứa những thiên tài lập dị. Nhưng khi thực sự tiếp xúc, những vị pháp sư ở đây mang cho hắn cảm giác rất gần gũi và bình dị. Rudger không thể không nói hắn khá thích cái bầu không khí này.

"Được rồi. Mọi người mau tránh ra đi."

"Zandman, tên khốn này! Ông biết Julia đến lâu rồi đúng không? Sao ông không báo cho chúng tôi?"

"Rồi sao lại đổ lỗi lên đầu tôi?"

"Tôi thấy em út có vẻ không vui. Chắc chắn là ông đã chọc giận con bé đúng không?"

"À chuyện đó...Nói sau đi. Bây giờ tôi đang bận tiếp đón vị khách này."

"Anh chàng kia đến đây có việc gì?"

"Anh ta nói muốn biết một vài thông tin về thế giới ở tầng sâu hơn của Dreamland."

"Cái gì?"

Các pháp sư của Học viện Dream ngay tức khắc nhìn chằm chằm vào Rudger với vẻ mặt kinh ngạc. Sau đó, tất cả bọn họ đều trở nên ồn ào.

"Lại một chàng trai trẻ có tính tò mò. Chậc chậc. Tò mò quá đôi khi không tốt chút nào."

"Cuộc sống mà. Đôi khi phải có những người thích mạo hiểm như vậy mới thú vị. Này chàng trai, chừng nào cậu không c·hết thì ta vẫn sẽ ủng hộ lý tưởng của cậu. Cố lên nhé!"

"Trông cậu ta có vẻ là một kẻ ngoại đạo. Làm sao cậu ta biết về thế giới bên dưới Dreamland?"

Các pháp sư khác sôi nổi thảo luận không chút kiêng dè trước mặt Rudger. Từ phản ứng của bọn họ, Rudger có thể đoán được mọi người đều có một nỗi sợ hãi vô hình đối với thứ hắn đang tìm kiếm.

Vị pháp sư già Zandman lên tiếng trấn áp trận ồn ào.

"Mấy người có thôi đi không? Dù sao thì chuyện này cuối cùng vẫn do trưởng lão chúng ta quyết định. Mấy người làm ầm ĩ như vậy có tác dụng gì?"

"Ông là trưởng lão sao?"

Rudger ngạc nhiên hỏi.

Vị pháp sư già liếc nhìn người bên cạnh, sau đó ra vẻ đạo mạo vuốt râu, mắt nhìn về phía xa như thể đang đăm chiêu gì đó.

"Sao hả? Không giống à?"



Động tác này của ông ta ngay lập tức nhận về vô số lời chế nhạo.

"Xì~ Lão già ra vẻ."

"Chấp nhận hiện thực đi, Zandman. Ông già rồi!"

"Ra vẻ phong độ. Đúng là càng già càng thích làm mấy trò ngớ ngẩn."

"Không phải ông nói đang bận sao? Ông tiếp khách thế này à?"

Zandman nổi giận, nhưng đứng trước hàng chục con mắt khinh bỉ đang nhìn mình, cuối cùng, ông ta chỉ đành dẫn theo Rudger và Julia rời đi. Phía sau lưng ba người vang lên những tiếng vọng hỏi thăm Julia cùng với những lời khen ngợi cô bé. Khuôn mặt Julia đã sớm đỏ bừng, cô bé chỉ biết cúi gằm mặt nhanh chóng rời khỏi. Rudger đi bên cạnh cũng cảm thấy khó xử với bầu không khí nhiệt tình thái quá này.

"Họ là những người khá thú vị."

"... ... Tôi không phủ nhận điều đó. Không phải nơi nào cũng có thể có những người nhiệt tình như vậy."

Rudger cho Julia một số lời khuyên bóng gió.

"Quan tâm đến Sedina là điều tốt, nhưng trò cũng đừng bỏ bê những người này quá."

"Ý giáo sư là gì? Lời khuyên cuộc sống?"

"Đúng vậy. Bạn bè rất quan trọng, nhưng đến một ngày trò sẽ biết ơn vì mình có những mối quan hệ như gia đình giữa tiền bối và hậu bối như vậy."

"Không cần giáo sư phải nhắc nhở. Tôi luôn biết điều đó. Chỉ là đôi lúc bọn họ khiến tôi hơi bối rối mà thôi."

Rudger nở nụ cười.

"Đúng là không thể phủ nhận chuyện đó."

Với tư cách là một khán giả, hắn cũng có những cảm xúc tương tự. Thật khó có thể tin rằng một người lạnh lùng như Julia Plumheart lại trưởng thành trong một môi trường như vậy.

Vị pháp sư già đi phía trước đột nhiên dừng lại.

"Đến rồi."

Sau khi đi hết phòng ngủ được cải tạo thành phòng thí nghiệm cho các pháp sư nghiên cứu, ba người đến một hành lang dài. Phía cuối con đường là một cánh cửa. Nhìn bề ngoài, cánh cửa trông rất bình thường, không có gì nổi bật, nhưng Rudger theo bản năng có thể cảm nhận được đằng sau cánh cửa kia có thứ gì đó đặc biệt.

Năng lượng hắn cảm nhận được qua làn da cho thấy bản thân không gian bên trong đang chứa đầy ma thuật.

Zandman tự nhiên mở cửa, không hề có ý định hỏi thăm trước. Một mùi hương ngọt ngào theo làn gió từ bên trong bay ra. Thật khó để diễn tả mùi hương này. Nó chắc chắn rất thơm nhưng dường như Rudger còn có thể cảm nhận được mùi hương này thông qua da thịt.

Bên trong căn phòng tràn ngập đủ loại màu sắc. Khung cảnh giống như một biển hoa nhưng đồng thời cũng giống như một bầu trời sao đêm. Rudger có thể cảm nhận được hương vị ngay cả khi chỉ nhìn thấy, hắn có thể nghe thấy âm thanh ngay cả khi chỉ hít thở. Cảm giác cực kỳ độc đáo và chân thực như thể cả năm giác quan của hắn đang cùng nhau hoạt động vậy.

Zandman và Julia dường như cũng cảm thấy điều tương tự, hai người sững sờ mất một lúc.

"Căn phòng c·hết tiệt này luôn như vậy mỗi lần ta mở nó ra."

Zandman tặc lưỡi lắc đầu và bước vào trong. Mỗi khi Zandman bước một bước, sàn nhà dưới chân ông ta rung chuyển và xuất hiện gợn sóng. Ánh sáng bị gợn sóng cuốn đi như một đứa trẻ buột miệng phát ra tiếng cười rồi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu.

Cảnh tượng xung quanh khiến Rudger có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ. Hắn phải mất một lúc mới nhận ra cảnh tượng này tương tự như khi hắn bước vào thế giới trong mộng tham gia cuộc họp của Bình Minh Đen.

Sàn nhà đầy nước, những ngôi sao chìm bên dưới, một làn sương mù mờ ảo bốc lên xung quanh. Khung cảnh bên trong căn phòng lúc này cũng tương tự như vậy. Và ở trung tâm của căn phòng là hình ảnh một người đang lơ lửng, chìm trong giấc ngủ của mình.

Người đang ngủ là một bà lão có vẻ ngoài hơn tám mươi. Bà ấy ngủ trong tư thế cuộn tròn như một bào thai em bé chưa chào đời. Bộ quần áo trắng tinh quấn quanh người chảy xuôi và chuyển động không ngừng tựa như một ngôi sao băng.

Người này là hiệu trưởng của Học viện Dream?

Rudger đã từng nghe về tên của người này.

Clara Cowen.

Một pháp sư vô cùng bí ẩn, gần như không bao giờ lộ diện trước công chúng. Lý do là vì bà ấy dành hơn 80% số ngày trong một năm hoạt động trong Dreamland.

"Hiệu trưởng, tỉnh dậy đi! Chúng ta có khách."



Khi Zandman hét lên, người đang lơ lửng trên không đột nhiên cử động. Cơ thể bà lão từ từ hạ xuống. Cuối cùng, Clara tiếp đất bằng cả hai chân. Vị pháp sư này có vóc dáng khá nhỏ bé. Dung mạo của bà ấy đầy nếp nhăn như thể bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt mờ ảo của Clara Cowen, Rudger có thể hiểu tại sao đối phương lại có thể đảm nhiệm được vị trí hiệu trưởng của Học viện Dream.

Đôi mắt hiền từ của Clara Cowen nhìn Rudger.

"Thật là ngạc nhiên khi một người không có mơ ước đến thăm nơi này. Cậu dường như đã từng vào trong Dreamland."

Rudger ngạc nhiên. Hắn đúng là đã từng đặt chân đến Dreamland thông qua chiếc nhẫn dành cho Đệ Nhất. Nhưng đó đã là chuyện xảy ra cách đây rất lâu rồi. Không ngờ rằng đối phương chỉ thông qua một cái liếc mắt đã có thể biết hắn đã từng đặt chân đến vùng đất đó.

"Thật sao?"

Vị pháp sư già dẫn đường cũng nhìn Rudger với vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt của Clara Cowen vẫn không ngừng quét trên người Rudger.

"Chàng trai, cậu muốn gì?"

Giọng của Clara Cowen có phần nghiêm khắc. Rudger không đo dự tiết lộ mục đích chuyến thăm của mình.

"Tôi muốn tìm cách đi vào thế giới tầng sâu hơn của Dreamland."

"Hừm... ... ."

Clara Cowen không ngạc nhiên cũng không tức giận. Bà ta lặng lẽ lẩm bẩm vài lời như thể biết điều này sẽ xảy ra rồi quay lại.

"Đi theo ta."

Sau khi được sự cho phép, Rudger bước vào căn phòng của Clara Cowen. Zandman và Julia đều hiểu ý ở bên ngoài chờ đợi.

Khoảnh khắc Rudger bước vào không gian của Clara Cowen, cánh cửa phòng ngay lập tức đóng lại, khung cảnh bên trong đột nhiên thay đổi. Xung quanh nơi Rudger đứng, khung cảnh bắt đầu trở nên tràn đầy màu sắc nhưng lại có phần giống thực tế hơn ban nãy.

"Cái này... ... ."

"Đừng ngạc nhiên. Không gian này được tạo nên từ phép thuật của ta. Đó là hiện thực, nhưng lại là nơi chứa đựng một thế giới trong mơ. Phản ứng như cậu hoàn toàn bình thường."

Những người không mơ về cơ bản chỉ đối mặt với thực tế. Ngay cả khi họ nằm mộng, tất cả những gì họ làm chỉ là khôi phục lại một phần hiện thực đã tồn tại trong quá khứ. Đó không phải là một thế giới nơi mọi thứ được trộn lẫn với nhau, sự vô thức và trí tưởng tượng được thêm vào. Ngay cả trong giấc mơ, những người như vậy cũng bị ràng buộc với thực tại.

"Ngồi đi."

Tuk-tuk.

Clara Cowen gõ cây đũa phép trong tay xuống sàn hai lần, một chiếc ghế mềm mại đột nhiên bật ra dưới chân Rudger. Rudger thản nhiên ngồi xuống.

"Được rồi. Cậu muốn đi vào thế giới tầng sâu hơn?"

"Đúng vậy."

"Lý do là gì?"

"Có một thứ tôi cần tìm."

Clara Cowen nhẹ nhàng gật đầu.

"Thực ra cậu hoàn toàn có thể đi vào đó."

"Ý ngài là gì?"

"Mặc dù đó là không gian cấm kỵ nhưng lối vào không hề bị chặn. Nếu cậu muốn đi, cậu hoàn toàn có thể đi. Những gì sẽ xảy ra sau đó mới là vấn đề."

"Tôi đã chuẩn bị đầy đủ."

"Đây không phải là vấn đề cẩn thận hay chuẩn bị đầy đủ không."

Clara Cowen gõ nhẹ cây gậy xuống sàn.

"Trong thế giới đó, có một sinh vật đang ngủ say. Nó không bao giờ được phép mở mắt."

Clara Cowen dứt lời, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.