Chương 503: Học viện Dream (3)
Những học sinh biết Julia đều nhất trí có một ấn tượng về cô ấy. Đó là bông hoa duy nhất nở rộ trên đỉnh núi tuyết trắng. Khí chất toát ra từ trên người Julia mang cho người khác cảm giác thanh lãnh khó gần.
Julia cũng là một thiên tài giống như Flora, cô ấy luôn đứng đầu tất cả các bộ môn của năm nhất. Hầu như tất cả các giáo sư của Theon đều có chung đánh giá về Julia khi xếp thứ hạng của cô bé so với bạn bè cùng trang lứa, Julia Plumheart không nghi ngờ gì là người đứng đầu.
Một học viên xinh đẹp, có tài năng thiên bẩm ngay cả ở nơi tồn tại toàn các thiên tài Theon theo lẽ thường tình luôn là mục tiêu được chào đón. Rất nhiều lời mời kết giao được gửi đến Julia, ngay cả giáo sư và nhiều học viên lớp lớn cũng bày tỏ sự mến mộ với cô bé.
Nhưng ngạc nhiên là Julia lại thẳng thừng từ chối mọi cách tiếp cận mình. Lúc đầu, cô ấy chỉ mỉm cười, tỏ ra xa cách và không đáp lại. Nhưng nếu đối phương tiếp tục làm phiền, Julia sẽ không do dự cho người đó biết bản thân cô ấy không phải người dễ chọc.
Một pháp sư trẻ tuổi có được sự hậu thuẫn của Tòa Tháp và gia tộc Rosen chống lưng. Vì vậy, trong ấn tượng của tất cả mọi người, Julia Plumheart là một tồn tại không thể đắc tội.
Đánh giá của Rudger về Julia cũng giống như phần lớn những người khác. Cho đến khi hắn nhìn thấy hành động hung dữ đá vào cánh cửa trước mặt của đứa trẻ kia, Rudger vẫn cho là mắt mình chắc hẳn có vấn đề.
"........."
Hắn có nên nói gì không?
Hắn chưa từng thấy đứa trẻ kia tức giận như thế bao giờ. Julia Plumheart lúc này khác hoàn toàn hình tượng mà cô bé thể hiện ở học viện Theon, đến mức Rudger tự hỏi liệu Julia Plumheart có phải có một người chị em song sinh nào khác không?
"Ồ! Vị khách này thật là thô lỗ. Ta đoán là ta không nên mở cửa cho cô vào."
Giọng nói của ông lão phía sau cánh cửa vang lên kèm theo một tiếng cười trêu chọc.
Julia bực mình quát lên.
"Ông có thôi đi không?"
"Nếu ta nói không thì sao nào?"
"Đúng là càng già càng không đứng đắn!"
"Ơ hơ hơ. Đã nghe câu gừng càng già càng cay chưa?"
"Ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử trẻ con như vậy?"
"Thế nhóc bao nhiêu tuổi rồi mà bày đặt cư xử như bà cụ non thế?"
Julia không ngừng lẩm bẩm với chính mình để khiến bản thân bình tĩnh. Cô không thể cứ đứng ở đây đấu khẩu với đối phương như vậy mãi được.
"Hôm nay tôi dẫn một vị khách đến. Các người không muốn gặp sao?"
"Khách à?"
Sau đó, giọng nói ở phía bên kia cánh cửa mới đáp lại một cách thích thú.
"Vị khách nào thế?"
"Là người muốn biết thông tin về chiều sâu của Dreamland."
"Cái gì?!"
Cánh cửa vốn đang đóng chặt đột ngột mở ra.
"Vậy chúng ta hãy nói chuyện ngay thôi."
Biểu cảm trên khuôn mặt Julia ngán ngẩm như thể cô ấy biết ngay phản ứng của đối phương sẽ thế này.
Người mở cửa là một ông lão râu dài. Bộ đồ bên ngoài khiến người khác liên tưởng ông ấy là một pháp sư thuộc về thời đại trước. Nhưng nụ cười vui tươi trên khuôn mặt và những cảm xúc hồn nhiên, trẻ thơ của ông lão ngay lập tức xóa đi ấn tượng nghiêm túc của ông ta.
"Ồ, có phải vị khách này không? Xin chào, xin chào! Đúng là một anh chàng điển trai! Tên cậu là gì?"
Ông lão mỉm cười bắt tay với Rudger. Trông ông ấy có vẻ rất vui mừng.
Rudger khá sửng sốt trước phản ứng thay đổi đột ngột này. Bầu không khí hiện tại có phần kỳ quái. Hắn cẩn thận mở miệng.
"Tôi là Rudger Chelici."
Ông lão gật gù.
"Ừm. Rudger? Một cái tên khá phổ thông."
"À vâng, tôi là giáo sư dạy môn thần chú cho trò Julia. Ngài hẳn đã từng nghe qua tên của tôi rồi."
"Vậy hả? Thế rốt cuộc cậu là ai?"
"... ... ."
Phì~
Tiếng cười bên cạnh khiến Rudger trở nên bối rối. Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Julia Plumheart mỉm cười quan sát hai người trước mặt như thể cô ấy đang xem một cảnh tượng thú vị.
"Tôi không nghĩ giáo sư sẽ giới thiệu bản thân một cách tự tin như vậy."
".........."
"Có vấn đề gì sao?"
Đây quả thực là một chuyện mất mặt. Tuy nhiên, Rudger quyết định sẽ mặt dày coi như chưa có gì xảy ra. Dù sao thì hắn không ngại thì người ngại sẽ là người khác. Mà từ từ, trong trường hợp này thì có đúng không nhỉ?
Julia lắc đầu, cố gắng nhịn cười.
"Tôi không phủ nhận danh tiếng của giáo sư hiện tại rất nổi tiếng cả bên trong lẫn bên ngoài Đế quốc. Nếu là những người khác, khi nghe đến tên đều sẽ biết giáo sư là ai. Tuy nhiên, rất tiếc khi phải nói cho giáo sư biết một tin buồn là những pháp sư của Học viện Dream gần như chẳng bao giờ quan tâm đến thế giới bên ngoài."
"..........!"
"Nói cách khác, dù có là người đứng đầu một quốc gia đứng ở đây cũng không khác gì người bình thường cả. Bọn họ là những pháp sư chỉ hứng thú với thế giới trong mộng mà thôi."
Giọng điệu vui vẻ của ông lão vang lên như thể khẳng định thêm lời nói của Julia.
"Được rồi, anh chàng điển trai, cậu là ai cũng được. Chào mừng cậu đến với Học viện Dream."
Khoảnh khắc ông lão mỉm cười, một tia sáng ma thuật chợt xẹt qua giữa hai mắt ông ta. Đó là phép thuật của Julia. Rudger vẫn còn đang tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra thì hắn nhìn thấy ông lão với đôi lông mày xỏ khuyên đang cười toe toét.
"Hê hê. Không có tác dụng đâu."
"Chậc."
Julia có vẻ khó chịu ra mặt. Ông lão vừa dứt lời, cơ thể của ông ta tan biến như ảo ảnh rồi xuất hiện lại ở một nơi khác.
"Ma thuật ảo ảnh?"
"Ồ! Cậu thấy giống sao? Thật không may, nó không đơn giản như vậy đâu."
Rudger chỉ có thể mơ hồ đoán thứ vừa rồi là một dạng ma thuật ảo ảnh. Nhưng đúng như ông lão nói, nó không đơn giản như bề ngoài. Bởi vì cơ thể vừa tan biến ban nãy, Rudger có thể cam đoan đó là một cơ thể vật lý hoàn chỉnh.
"Đây là một kỹ thuật phức tạp hơn nhiều so với ma thuật ảo ảnh."
Ông lão cười khúc khích, cơ thể vẫn lơ lửng trong không trung. Cơ thể của ông ta không lơ lửng nhờ phép thuật hay mượn nhờ ngoại lực tác động, nó theo đúng nghĩa đen hoàn toàn trôi nổi trong không gian, không chịu tác động của trọng lực.
Rudger quan sát kỹ càng một lúc lâu rồi mới đưa ra câu trả lời.
"Một dạng biến thể của Chiêu hồn sao?"
"Ồ!"
Ánh mắt của pháp sư già lóe lên ánh sáng kinh ngạc.
"Chà, hiếm có người nào có thể nhìn ra được thủ thuật này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy."
"Nhìn qua thì cơ thể thật của ông chắc chắn phải ở đâu đó quanh đây. Nếu linh hồn rời bỏ cơ thể quá lâu, kết nối sẽ yếu đi và khó có thể trở lại như trước."
Vị pháp sư già bật cười.
"Đúng là vậy. Tuy nhiên, đây không phải thuật Chiêu hồn thường thấy. Ta đã thực hiện một số biến đổi, kết hợp nó với một vài phép thuật khác."
"Ý ông là [Du Mộng]?"
"Đúng vậy. Kết quả chính là như hiện tại. Dù cơ thể của ta đang chìm trong trạng thái ngủ say nhưng tâm trí ta vẫn có thể tự do như thế này."
Ông lão duỗi một ngón tay ra và hét lên đầy tự hào.
"Điều đó có nghĩa là ta có thể tiếp tục dạo chơi ngay cả khi đang ngủ."
"... ... ."
... ... Chuyện đó khả thi sao?
Mặc dù mỗi người đều có hai mươi tư tiếng nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng hết lượng thời gian họ có mỗi ngày. Pháp sư cũng là con người, bọn họ cần thời gian nghỉ ngơi. Đối với những pháp sư đam mê khám phá phép thuật, mỗi giây mỗi phút nghỉ ngơi đồng nghĩa với việc họ sẽ lãng phí đi thời gian nghiên cứu của bản thân.
Nhưng nếu sử dụng ma thuật khiến linh hồn tạm thời rời khỏi cơ thể trong khi nghỉ ngơi thì không cần phải lo lắng về chuyện bản thân pháp sư bị mệt mỏi quá độ. Cơ thể vật lý của bọn họ sẽ luôn luôn được duy trì thời gian nghỉ ngơi hợp lý trong khi tâm trí vẫn liên tục hoạt động không ngừng. Ở một khía cạnh nào đó, đây thực sự là một phép thuật trong mơ đối với các pháp sư đam mê nghiên cứu.
"... ... Dù sao thì như ông vừa nghe, tôi muốn biết làm thế nào để đến được tầng thế giới sâu hơn của Dreamland."
"Chậc, cậu không phải là người đầu tiên đến gặp ta để nói về chuyện này."
Ông lão vuốt râu rồi biến mất. Khác với lần trước, lần này ông ấy không xuất hiện lại nữa. Thay vào đó, một thân thể bằng xương bằng thịt chậm chạp đi đến từ phía xa.
"Dù sao thì tiếp đón một vị khách bằng linh hồn thì có phần khiếm nhã. Xin mời."
Rudger theo sự hướng dẫn của vị pháp sư già bước vào trong dinh thự. Bên trong khá yên tĩnh. Mặc dù biệt thự không có người ở nhưng nó vẫn được dọn dẹp rất tốt. Bên trong không có bụi bẩn. Rudger có thể dễ dàng đoán được đây cũng là một loại ma thuật.
"Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tên ta là Zandman, một pháp sư trực thuộc Học viện Dream."
"Ông là giáo sư ở đây sao?"
"Giáo sư? À, cậu nói cậu đang đảm nhiệm chức vụ giáo sư đúng không nhỉ? Công việc đó hẳn phải khó khăn lắm. Ít nhất thì việc giảng dạy cho đứa nhỏ kia cũng không phải việc dễ dàng."
Julia trở nên khó chịu trước lời nói của Zandman.
"Ông nói cái gì thế?"
"Nhìn ai đang cáu kỉnh kìa? Đừng quên ta vẫn là đàn anh của nhóc đấy nhé. Ta vẫn luôn tự hỏi sao mình lại có một đàn em khó tính như vậy?"
"Lão già này thật là... ... ."
"Này, chú ý ngôn từ của nhóc đấy!"
Đúng lúc này, một làn khói trắng chợt bốc lên từ một phía hành lang. Zandman cúi xuống né tránh. Rudger và Julia cũng làm theo đối phương.
"Đó là cái gì vậy?"
"Nó được gọi là [Sương mù trong mộng]. Đó là một loại ma thuật khiến người hít phải ngủ ngay lập tức."
"Tại sao một thứ như thế lại xuất hiện trên hành lang xung quanh biệt thự vậy?"
"Chuyện này không có gì khó hiểu. Các pháp sư trong Học viện Dream luôn luôn cần tiến hành nghiên cứu trong mộng. Nhưng không phải người nào cũng có thể dễ dàng chợp mắt. Phép thuật đó được làm ra để giúp cho bọn họ tiết kiệm thời gian đi vào giấc ngủ nhanh hơn."
Zandman tiếp tục giải thích.
"Một khi cơ thể ngủ quá nhiều cũng sẽ gây ra phản ứng bài xích việc chợp mắt. Mỗi lần như thế, chỉ cần hít một hơi sương mù là chúng ta lại có thể tiếp tục việc nghiên cứu. Đương nhiên, có sương mù trợ giúp đi vào giấc ngủ thì sẽ phải có thứ chủ động đánh thức mọi người. Nhìn thấy những đám mây màu xanh nhạt kia không? Chúng sẽ khiến tâm trí của các pháp sư trở nên tỉnh táo trở lại khi vừa thức dậy."
"Hê hê. Nhìn đám sương xanh phía xa không? Ban đầu ta định gọi nó là sương mù cho giống với sương ru ngủ nhưng cái tên phát minh ra sương mù trắng đó lại nhất quyết không chịu cho đặt tên trùng nhau. Thế là ta đành phải gọi nó là đám mây dù cho hình dáng và công dụng của nó chẳng khác mấy thứ kia."
"........."
Chỉ vì lý do đơn giản đó thôi à?
Rudger bắt đầu đồng ý với nhận định rằng các pháp sư của Học viện Dream thực sự là những kẻ mất trí.
Có rất nhiều thứ kỳ lạ khác bên trong dinh thự.
Chiếc gối êm ái phát ra tiếng ru khi có người nằm xuống. Mặt nạ cho phép pháp sư đi vào giấc ngủ ngay lập tức khi đeo lên. Một quả cầu pha lê khiến bọn họ có thể nhớ lại những giấc mơ của bản thân.
Vô số thứ kỳ lạ có công dụng hỗ trợ tối đa cho việc học tập và nghiên cứu của Học viện Dream. Chúng khiến Rudger cảm thán trước cách nghiên cứu biến thái của các pháp sư nơi này.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Thông tin về chiều sâu của Dreamland mà cậu tìm kiếm là thông tin cực kỳ bí mật mà chỉ những người lớn tuổi trong học viện mới biết. Tất nhiên là chúng ta sẽ đến thăm họ."
"Bọn họ đều ở đây sao?"
"Hầu hết là như vậy. Chỉ là không biết hiện bọn họ có tỉnh táo hay không thôi."
Suy cho cùng, mục tiêu nghiên cứu quan trọng nhất trong Học viện Dream chính là Dreamland bất kể họ đang ngủ hay thức. Tuy nhiên, để có thể khám phá vùng đất kỳ diệu kia, bọn họ phải đạt được tư cách là những Kẻ Du Hành.
"Haha. Ta đến nơi này vì ta thích có thể rong chơi trong khi ngủ."
Zandman cười khúc khích. Tuy vị pháp sư già này có bề ngoài lớn tuổi nhưng ánh mắt và tâm hồn của ông ấy lại cực kỳ tươi trẻ, hoàn toàn trái ngược với độ tuổi thực tế của mình.
"Chúng ta đến rồi. Đây là phòng thí nghiệm của các pháp sư trong học viện."
"... ... ."
Rudger không nghĩ đến những người bên trong Học viện Dream lại tụ tập ngủ trong phòng thí nghiệm như thế này. Nhưng khi nhớ đến thân phận của họ, hành vi này hoàn toàn bình thường.
Khi Zandman mở cửa, khung cảnh bên trong không giống như Rudger tưởng tượng. Thay vì chỉ có những chiếc giường nằm xếp san sát nhau, căn phòng lại đầy ắp các loại tài liệu nghiên cứu, một số pháp sư thì lơ lửng trong không trung, một số khác thì đã tỉnh táo đang điên cuồng viết lách.
Nếu nhìn khung cảnh trước mặt, người bình thường sẽ thấy nơi này giống một khu dành cho bệnh nhân tâm thần. Chẳng ai sẽ nghĩ đến nơi đây thực chất lại là một trường học.
Các pháp sư của Học viện Dream về cơ bản đều lớn tuổi. Tỷ lệ nam nữ là tương đương nhau, nhưng ngay cả người trẻ nhất cũng đã có vẻ ngoài ba mươi. Tuy nhiên, bất chấp những khác biệt này, bọn họ vẫn thể hiện một phản ứng chung. Đó là thái độ của họ đối với Julia.
"Ơ? Em út về rồi!"
"Cái gì? Sao đứa nhóc đó trở lại mà không nói gì với chúng ta vậy?"
"Mọi người đừng ngủ nữa. Tất cả dậy đi! Em út của chúng ta về rồi!"
"Nhóc con, ta có mua kẹo quế cho em này."
Rudger liếc nhìn phản ứng của Julia khi thấy các pháp sư xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào.
Khuôn mặt Julia cúi thấp, vành tai lộ ra sau mái tóc của cô ấy đã sớm ửng đỏ.