Chương 502: Học viện Dream (2)
"Ý trò là gì?"
"Không có nơi nào có nhiều thông tin về Dreamland như ở Học viện Dream. Nếu trực tiếp đến đó, giáo sư có thể tìm thấy câu trả lời mình cần."
"Trò có biết thông tin gì liên quan đến thế giới bên dưới Dreamland không?"
Julia lắc đầu.
"Đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả những người đã quen thuộc với Dreamland như chúng tôi cũng không dám đặt chân tới. Khoảnh khắc bước vào vùng đất đó, sự vô thức sẽ nhấn chìm ý thức của người bên trong, khiến họ lang thang không ngừng giữa hiện thực và mộng ảo. Điều đáng ngạc nhiên hơn là đó vẫn chỉ là một phần rất nhỏ trong những gì mới được khám phá về vực sâu."
Giọng của Julia không giống như thường lệ mà trở nên khá nghiêm túc.
"Tất nhiên mọi thứ liên quan đến vực sâu cho đến hiện tại đối với tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức tin đồn."
"Trò không tò mò sao?"
"Có những thứ không nên tiếp xúc đến kể cả khi có tò mò đến thế nào. Tôi vẫn phân biệt được nặng nhẹ. Thành viên của Học viện Dream đều nhất trí cần cảnh báo cho những người bị cám dỗ giống như giáo sư."
Rudger không buồn trả lời câu hỏi đó. Julia biết dù mình có nói gì thì người trước mặt cũng sẽ không nghe. Cô ấy chỉ làm theo thủ tục mà thôi.
Rudger nhìn Julia với vẻ mặt phức tạp.
"Vậy trò dự định sẽ giúp ta thế nào?"
"Tôi sẽ giới thiệu cho giáo sư những người có thể cung cấp cho giáo sư thông tin cần thiết."
"Trò đang nói về các pháp sư của Học viện Dream?"
"Đúng vậy."
"Bọn họ sẽ không tức giận chứ?"
Julia ậm ừ.
"Tôi đã cảnh báo giáo sư theo đúng luật lệ. Những việc sau đó tôi có làm gì thì bọn họ cũng không thể ngăn cấm được. Trong luật cũng không có điều khoản nào không cho phép tôi dẫn người đến học viện."
Mặc dù không tuân theo lời cảnh báo của các đàn anh trong trường nhưng dường như Julia cũng không hề tỏ ra lo lắng nếu mọi chuyện bị phát hiện.
"Ngược lại, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng chào đón giáo sư."
Rudger không khỏi cảm thấy khó hiểu.
"Ý trò là gì?"
"Thầy có thể hiểu đơn giản là ngoài miệng bọn họ luôn nỗ lực ngăn cản những hành vi nguy hiểm, nhưng thực tế thì suy nghĩ bên trong của mỗi người đều chỉ hận không thể trực tiếp khám phá mọi thứ."
"........."
"Người ngoài thường đánh giá người của Học viện Dream là những kẻ lập dị, đầu óc đều có suy nghĩ kỳ lạ. Điều đó cũng không sai."
Rudger nhìn Julia với vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Julia cau mày, có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được những suy nghĩ của người trước mặt.
"Tất nhiên tôi cũng là một thành viên của học viện. Bản thân tôi cũng không phủ nhận đánh giá này."
"Ta hiểu."
Julia trừng mắt nhìn Rudger.
"Dẫu sao thì dưới góc nhìn của các pháp sư Học viện Dream, giáo sư Rudger hẳn sẽ rất được chào đón."
Rudger phải thừa nhận đó là một tin tức bất ngờ. Hắn cứ tưởng mình sẽ bị từ chối ngay cả khi viếng thăm sau khi được Julia giới thiệu. Không ngờ rằng Julia lại nói hắn còn có khi được chào đón.
Đứa trẻ này không cần thiết phải lừa hắn.
"Vậy giáo sư có muốn đi không?"
Lời đề nghị này thật khó để từ chối.
"Hãy xuất phát ngay bây giờ."
* * *
Sedina trở lại khu rừng yêu tinh. Thay vì b·ị b·ắt cóc hay lén lút lên phi thuyền như lần trước, lần này Sedina có thể đường đường chính chính bước vào khu rừng. Mùi hương của thiên nhiên và tiếng nói của cây cỏ khắp nơi mang đến cho Sedina cảm giác thoải mái khi cuối cùng cũng được về nhà.
?
Sedina chợt nhận ra có gì đó không đúng. Đáng lẽ theo sắp xếp từ trước phải có người ra đón cô ấy mới đúng, nhưng khu rừng hiện tại lại quá mức yên tĩnh. Sedina cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc cô ấy trở lại Leathervelk sao?
Bước chân của Sedina tiến về phía khu rừng trở nên nhanh hơn. Nơi đầu tiên cô ấy ghé qua chính là dinh thự của gia tộc Berk. Cơn gió trong rừng nhẹ nhàng nâng cơ thể Sedina đi. Cây cỏ hai bên cũng nhanh chóng ngả sang hai bên như thể muốn dọn đường cho cô ấy.
Sedina tức tốc đến dinh thự của gia tộc Berk. Có lẽ do phong cách truyền thống của gia tộc nên dinh thự của nhà Berk có quy mô gần giống với một pháo đài khổng lồ. Mọi người đều gọi nơi này là Pháo đài Kiểm lâm.
Xung quanh những bức tường bằng gỗ đặc biệt của lâu đài là những binh lính được tuyển chọn từ những yêu tinh tài giỏi nhất của gia tộc Berk. Những lính gác lúc này cũng đã nhìn thấy Sedina từ phía xa.
Nhưng bọn họ chưa kịp nói gì thì Sedina đã lớn tiếng.
"Tôi xin phép!"
Sedina chạy thẳng về phía bức tường lâu đài.
Trước khi các lính canh có thể ngăn cô ấy lại.
Ầm ầm.
Các bức tường pháo đài đột ngột tự tách thành hai bên như thể chúng có linh tính riêng của bản thân. Cảnh tượng các bức tường kiên cố tự động mở đường cho một yêu tinh lạ mặt không khỏi khiến những lính canh bên ngoài sửng sốt.
Sedina men theo đường giữa các bức tường của lâu đài và tiến vào trong dinh thự. Cô ấy vẫn còn nhớ cấu trúc bên trong. Sedina ngay lập tức chạy về phía cô ấy cảm nhận được nguồn năng lượng sống mạnh mẽ nhất.
"Dì Ambella!"
Sedina vội vàng mở cửa. Đập vào mắt cô ấy là Ambella Berk cũng đang nhìn mình một cách ngạc nhiên.
"Sedina? Sao con lại đến đây... ... .?"
"Dì vẫn ổn chứ? Rìa ngoài khu rừng không có người nào làm con tưởng mọi người gặp chuyện gì đó không may."
"Không có ai bên ngoài khu rừng sao?"
"Đúng vậy."
Sedina rất ngạc nhiên khi Ambella vẫn an toàn ở ben trong dinh thự. Có lẽ cô ấy đã suy nghĩ nhiều. Thực tế không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, đúng không?
"Ơ, mọi người không nhận được tin nhắn của con sao?"
"À, chúng ta có nhận được. Ta cũng có cử người ra đón con. Nhưng mà Sedina, con không kiểm tra lịch sao?"
"Dạ?"
"... ... Ngày hẹn là ngày mai."
"... ... ."
!!!
Sedina đến lúc này mới chợt nhận ra rằng bản thân đã đến sớm hơn một ngày so với thời điểm ghi trong lời nhắn. Hai má cô ấy ngay tức khắc đỏ bừng vì xấu hổ.
Ambella phá lên cười.
"Chào mừng con trở lại. Ta sẽ phải báo tin này cho Vierano Dentis mới được."
Mặc dù Ambella nói với giọng điệu khá thoải mái nhưng bà ta cũng đã lờ mờ đoán ra được lý do tại sao Sedina lại có phản ứng lo lắng như vừa rồi. Hẳn con bé đã cảm nhận được luồng năng lượng mờ nhạt do con quỷ kia để lại.
Trái ngược với những gì Sedina suy đoán, sự việc lại kết thúc trong yên bình.
Kẻ đó tự xưng là Linh Cấp sao?
Ambella nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó.
Người đàn ông tự giới thiệu mình là Linh Cấp xuất hiện như một ảo ảnh trước mặt hai người bọn họ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ambella Berk có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh khủng kh·iếp toát ra từ đối phương. Bà ta không có chút nghi ngờ nào về việc kẻ lạ mặt kia có thể g·iết c·hết hai người bọn họ mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nhưng con quỷ đó đã không làm vậy. Thực tế thì ngược lại, Linh Cấp đến để bày tỏ sự cảm kích.
Ambella Berk chưa bao giờ nghĩ rằng Bentmin sẽ hợp tác với một con quái vật như vậy. Theo lời kể của Linh Cấp, có vẻ như Bentmin đã không thực hiện nhiệm vụ của mình mà ngược lại còn tính đến việc phản bội hắn ta. Bentmin muốn độc quyền sức mạnh của Cây Thế Giới và sử dụng sức mạnh đó để thống trị toàn bộ đại lục.
Từ góc nhìn của Linh Cấp, viễn cảnh kia là một t·hảm h·ọa. Ambella Berk và Vierano Dentis chính là những người đã ngăn chặn chuyện đó xảy ra. Tuy Linh Cấp nói những lời đó khá nhẹ nhàng nhưng Ambella lại không thể nhẹ nhõm nổi.
Ngay cả người đứng đầu gia tộc Leafre cũng nằm dưới sự chỉ huy của người này. Linh Cấp cũng không che giấu chuyện mình là ác quỷ. Xét đến thâm thù đại hận giữa tộc yêu tinh và Basara trong quá khứ, nếu tình huống tiếp theo toàn bộ binh lính canh gác đồng loạt nhào tới t·ấn c·ông cũng không phải chuyện lạ.
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ambella. Linh Cấp đột nhiên mở miệng.
"Chúng ta cần chuẩn bị cho c·hiến t·ranh."
Chuẩn bị cho c·hiến t·ranh?
Đây không phải là chuyện dễ nghe với những người vừa kết thúc cuộc n·ội c·hiến như bọn họ. Tuy nhiên, cả hai vị gia chủ đều không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào. Bọn họ đều hiểu đối phương nói những lời này là nghiêm túc. Thứ cả hai người thắc mắc là tại sao ác quỷ kia lại đưa ra cảnh báo cho họ.
Chẳng phải ma quỷ là sinh vật chuyên gây ra sự hỗn loạn sao?
Việc cảnh báo trước về những gì có thể xảy ra trong tương lai có lợi gì cho chúng?
Ambella không thể đọc được ý định của đối phương. Ngay cả sau khi Linh Cấp biến mất, Ambella vẫn bận tâm suy nghĩ về những gì hắn ta ám chỉ. Bà ta cũng chỉ mong sao cho những lời nói của con quỷ đó là sai sự thật. Nhưng Ambella không thể phủ nhận trực giác của mình cũng mơ hồ cảm nhận được tình hình hỗn loạn trong tương lai.
Chiến tranh.
Ambella nhìn chằm chằm vào Sedina vẫn còn đang xấu hổ. Nếu c·hiến t·ranh nổ ra, gánh nặng trên vai đứa trẻ này sẽ vô cùng lớn.
Ambella siết chặt tay. Nguyện vọng của bà ta chính là mong đứa nhỏ kia không cần phải cuốn vào những tranh đấu thế này, có thể bình yên sống nốt quãng đời còn lại.
* * *
Rudger đến tòa nhà Học viện Dream cùng với Julia.
Học viện Dream nằm trong Đế quốc Exilion. Nhưng thay vì đặt trụ sở cố định như Tháp Phép Thuật, những pháp sư của Học viện Dream lại thuê những căn dinh thự rải rác trong các thành phố và sống quây quần ở đó. Đối với những pháp sư cần địa điểm nghiên cứu, có thể nói đây là một môi trường khá linh hoạt.
Dinh thự khá rộng, có cả sân, nhưng nhìn từ bên ngoài lại cực kỳ yên tĩnh, như thể một nơi bỏ hoang, hoàn toàn không có chút sinh khí của một cơ sở giáo dục.
"Mọi người đi vắng sao?"
Mặc dù số lượng các pháp sư của Học viện Dream không ít nhưng so với bất kỳ một trường học nào trên phiến đại lục này, số lượng của bọn họ vẫn quá nhỏ.
"Bọn họ đang ở bên trong."
Julia khẳng định.
"Có hơi yên tĩnh quá không?"
"Chắc mọi người đang ngủ rồi."
"... ... .?"
Rudger phải mất một vài giây mới có thể hiểu người bên cạnh đang ám chỉ điều gì.
Julia đứng trước cánh cửa lớn của dinh thự và gõ nhẹ.
"Mọi người, là tôi đây. Mở cửa."
Một lúc lâu sau, có một giọng nói phát ra từ bên trong.
"Ai đấy?"
Có vẻ đó là giọng của một ông lão.
"Là tôi. Julia."
"Julia?"
"Trò đùa gì vậy? Sao có thể là Julia được?"
Julia cau mày, bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Giọng nói bên kia vẫn tự lẩm bẩm một mình.
"Không phải đứa trẻ đó đã biệt tích kể từ lúc nó vào Theon sao?"
"Ông đang lảm nhảm cái gì thế? Không phải tôi thì là ai? Mau mở cửa ra!"
"Không đúng. Cô không thể nào là Julia mà chúng tôi biết được. Chắc chắn cô đã đến nhầm nơi rồi."
Julia cuối cùng cũng không kìm được cơn giận.
Bang!
"Mau mở cửa ra ngay!"