Chương 501: Học viện Dream (1)
Không mất nhiều thời gian để thuyết phục Sheridan đồng ý.
"Các mỏ than phía Nam có đầy đủ nguyên liệu thô để sản xuất thuốc súng chất lượng cao. Chỉ cần cô hợp tác với Pantos và xử lý mọi việc đúng cách, cô có thể mang về bao nhiêu tùy thích."
"Được đó!"
Sheridan trong khoảng thời gian này sắp c·hết vì nhàm chán rồi.
Axit sulfuric và axit nitric đều là những thứ rất cần cho chế tạo thuốc súng. Vùng đất phía Nam lục địa nổi tiếng là nơi sản xuất lưu huỳnh chất lượng cao. Lưu huỳnh là nguyên liệu cốt lõi thiết yếu trong ngành hóa chất. Axit sulfuric và axit nitric luôn luôn là thứ thiếu hụt đối với người cuồng chế tạo thuốc súng như Sheridan.
Nếu lần này thành công, cô ấy sẽ có thể lấy miễn phí một số lượng lớn nguyên liệu từ vùng đất của thú nhân. Chuyện tốt như thế dại gì mà không làm?
Vì vậy, Sheridan rất nhanh liền gói ghém đồ đạc tiến về khu vực phía Nam để tìm Pantos.
"Bây giờ tất cả những gì còn lại là tiếp tục theo dõi tình hình ở Isla Machia."
Có khá nhiều thứ cần phải quan tâm.
Rudger rời trụ sở và trở về Theon.
Học viện Theon hiện đang trong kỳ nghỉ nên không khí yên tĩnh hơn thường lệ. Ngoại trừ một số học sinh không về quê và sống trong ký túc xá, những người vẫn còn xuất hiện bên trong chủ yếu là những học sinh mới tốt nghiệp.
HIện tại Rudger cần thông tin về Dreamland. Hiển nhiên phương án tốt nhất là đến Học viện Dream, nhưng tiếc là hắn hiện không có cách nào liên hệ trực tiếp với bên đó. Ngay cả khi bắt được liên lạc thì đối phương cũng chưa chắc sẽ đáp ứng giúp đỡ.
Có lẽ hắn nên bắt đầu từ thư viện của Theon trước. Nghĩ vậy, Rudger liền chuyển hướng đi.
Thư viện của Theon có thể ví như một thư viện cấp quốc gia. Nơi này chuyên phụ trách giáo dục những pháp sư ưu tú trên đại lục. Vì vậy, số lượng tài liệu lưu trữ bên trong lớn ngoài sức tưởng tượng. Chỉ xét riêng về quy mô thôi, số lượng sách bên trong lớn hơn rất nhiều so với thư phòng ở Lưu vực Kasar.
Thư viện của Theon là một tòa nhà rộng lớn nằm ở một khu vực riêng biệt trong khuôn viên trường. Bên trong sắp xếp rất nhiều giá sách và bàn làm việc. Trần nhà khá cao, khi nhìn lên có thể thấy những cuốn sách đang lơ lửng và chuyển động xung quanh. Có vẻ như chúng đều di chuyển dọc theo một đường ray trong suốt. Đó hẳn là phép thuật tự động đặt đồ vật vào những vị trí được chỉ định, ma pháp này được ếm lên những khu vực có quá nhiều loại sách mà thủ thư không thể tự mình sắp xếp lại được.
Nếu phân chia khu vực theo loại ma thuật thì hẳn thông tin hắn cần nằm trong khu đặc biệt.
Rudger bước vào thư viện theo những tấm biển chỉ dẫn. Nơi này yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng bước chân của chính mình. Thỉnh thoảng, một số học sinh đang ngồi ở bàn tập trung học tình cờ nhìn thấy Rudger đều tròn mắt ngạc nhiên.
Rudger rất nhanh đi tới khu vực chứa tài liệu về những loại ma pháp đặc biệt. Hắn chợt phát hiện ra có một người đã xuất hiện ở đó từ trước.
Mái tóc trắng xõa dài trên lưng, bộ đồng phục học sinh cùng bảng tên của năm nhất quen thuộc. Một học sinh có biểu cảm và vẻ ngoài trưởng thành khác thường so với những đứa trẻ cùng tuổi.
"Julia Plumheart, kỳ nghỉ này trò không về nhà sao?"
"Tôi không có nhiều việc cần giải quyết. Ở nhà quá nhàm chán, chẳng thà ở lại và tiếp tục rèn luyện phép thuật của mình còn hơn."
Julia Plumheart nhìn về phía Rudger với khuôn mặt vô cảm. Rudger có cảm giác mơ hồ rằng ánh mắt của đứa trẻ đối diện dường như không phải đang nhìn hắn mà đang tìm kiếm thứ gì đó bên cạnh hắn thì đúng hơn.
"Giáo sư cần tìm thứ gì ở khu vực này sao?"
Nếu là Julia Plumheart bình thường, cô ấy sẽ chỉ gật đầu và rời đi ngay lập tức. Nhưng hôm nay thì khác, cô ấy có linh cảm rằng những thắc mắc bấy lâu nay của mình sẽ được người đàn ông trước mặt giải đáp.
Mặt khác, Julia Plumheart đã không nhìn thấy Sedina từ đầu kỳ nghỉ. Với tính cách của Sedina, chắc chắn cậu ấy sẽ không trở về nhà Rosen. Vì vậy, hiện tại chắc cũng chỉ có duy nhất vị giáo sư Rudger Chelici này biết tung tích của Sedina.
Rudger cũng đọc được một vài thứ bất thường từ trên khuôn mặt của người đối diện. Dường như đứa trẻ này muốn biết chuyện gì đó từ hắn.
"Ta đang cần tìm một cuốn sách."
"Là loại sách nào vậy, thưa giáo sư?"
"Ta có lý do gì cần nói với trò không?"
"Ít nhất tôi có thể hỗ trợ giáo sư tìm ra cuốn sách phù hợp nhanh hơn."
Rudger bật cười. Julia Plumheart dường như đang cố gắng muốn đưa ra một giao kèo với hắn. Chỉ là đứa trẻ này chung quy vẫn còn quá non nớt nên mới cư xử như vậy mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng nói.
"Tìm một vài cuốn sách chắc cũng không khó lắm."
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ như vậy nhưng số lượng sách bên trong khu vực này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Muốn ngay lập tức tìm được loại sách theo đúng chủ đề cần thiết không phải là chuyện dễ dàng. Tôi khá quen thuộc với khu vực này, tôi có thể giúp giáo sư."
Rudger mỉm cười, thuận tiện hỏi ra câu hỏi mà Julia Plumheart mong muốn.
"Vậy thì trò muốn gì để đổi lại chuyện giúp ta?"
Biểu cảm trên gương mặt Julia Plumheart khá hài lòng. Đúng là nói chuyện với người thông minh đỡ tốn sức lực hơn rất nhiều.
"Tôi chỉ có chút tò mò về việc không thấy trợ giảng của giáo sư đi cùng thôi."
"Trò đang nhắc đến trò Sedina sao? Trò ấy hiện tại đang có một chuyến đi xa."
"... ...Cậu ấy đã đi đâu?"
Julia Plumheart cảm thấy lo lắng khi nghe được thông tin Sedina đột ngột phải đến một địa phương xa lạ.
Rudger nhún vai.
"Đó là chuyện cá nhân của trợ lý Sedina. Ta không có quyền can thiệp vào kỳ nghỉ của học sinh."
Biểu cảm trên gương mặt Julia Plumheart trở nên nghiêm trọng.
Sedina có thể đi đâu được? Ngoài biệt thự Rosen ra, cậu ấy có thể đi đâu?
"Dù ta biết lịch trình của trợ lý Sedina nhưng trò ấy vẫn là trợ lý của ta, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ thông tin cá nhân cho học sinh của mình."
"........."
Julia Plumheart yên lặng quan sát biểu cảm của Rudger. Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra mục đích của người đối diện. Sắc mặt Julia Plumheart trở nên khó coi lạ thường, cô lạnh nhạt mở miệng.
"Xin lỗi giáo sư, là tôi suy nghĩ không kỹ càng. Tôi xin phép."
Khoảnh khắc Julia Plumheart định quay người rời đi, giọng nói của Rudger vang lên.
"Tại sao trò lại quan tâm đến trợ lý của ta vậy, trò Plumheart?"
"Tò mò về một người cũng cần lý do sao?"
"Sao trò không nói thẳng ra là hai người đã quen biết nhau từ trước?"
Ánh mắt Julia Plumheart ngay lập tức trở nên cảnh giác.
"Giáo sư rốt cuộc muốn nói gì?"
"Ta chỉ đơn thuần tò mò lý do tại sao trò vẫn dành sự quan tâm cho vị trợ lý kia của ta dù trò ấy đã cố gắng cắt đứt quan hệ giữa hai người."
Bàn tay Julia Plumheart khẽ siết lại. Sau một hồi lâu, cuối cùng cô ấy thở dài.
"Sedina chỉ là chưa nghĩ thông suốt một vài chuyện mà thôi. Nếu cậu ấy thực sự ghét một người, cậu ấy sẽ không có biểu cảm tội lỗi như vậy mỗi khi đối mặt với tôi."
Julia Plumheart thực sự là người tỉnh táo hơn trong mọi chuyện. Cô ấy sớm đã nhìn thấu tâm sự và mâu thuẫn nội tâm của Sedina. Vì vậy, Julia Plumheart chấp nhận chờ đợi cho đến khi người bạn của mình có thể suy nghĩ rõ ràng.
Giọng điệu của Julia Plumheart đã trở lại vẻ bình tĩnh, bất cần như thường lệ.
"Tình trạng của Sedina từ đầu kỳ học rất tồi tệ. Nhưng kể từ khi làm trợ lý cho giáo sư, tâm trạng của cậu ấy đã được cải thiện nhiều."
"Trò nhìn ra được sao?"
"Có một số người bẩm sinh có thể nhìn thấu những cảm xúc tinh thần của người khác thông qua giấc mơ của họ. Những cơn ác mộng đeo bám Sedina trong một thời gian dài đã hoàn toàn biến mất từ sau khi cậu ấy làm trợ lý cho giáo sư. Sedina hẳn là đã tìm thấy được mục tiêu của bản thân."
"Vậy ra trò là một Người Du Hành. Trò hẳn là cũng đến từ Học viện Dream?"
"Đúng vậy. Và giáo sư trong mắt tôi cũng là một trường hợp đặc biệt."
Rudger ngạc nhiên khi chủ đề câu chuyện lại hướng về hắn.
"Ta thì có gì đặc biệt?"
"Trên người giáo sư không phản ánh lại bất kỳ dấu vết nào của giấc mơ cả. Tôi đã quan sát giáo sư trong suốt kỳ học vừa rồi, giáo sư là một trường hợp hiếm gặp. Có lẽ bởi vì vậy mà tâm tình của Sedina cũng được cải thiện."
Những lời này của Julia Plumheart nói ra trước mặt một giáo sư hoàn toàn là hành động không lễ phép. Tuy nhiên, cả hai người đều là những kẻ lập dị nên bọn họ không để ý đến chuyện này.
"Vậy là trò tò mò về việc tại sao ta có thể ảnh hưởng đến trò Sedina sao? Hay trò quan tâm đến chuyện trợ lý của ta đã đi đâu hơn?"
"Thành thật mà nói thì là cả hai. Chỉ là ưu tiên hiện tại của tôi là vế sau."
"Trò nên biết dù trò định làm gì thì khả năng Sedina vẫn sẽ không chịu tiếp nhận."
"Có lẽ vậy. Tuy nhiên, Sedina đang thay đổi. Có thể một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở lại như trước đây."
Giọng của Julia Plumheart khi nói lời vừa rồi chứa một sự tự tin nhất định, kết hợp với vẻ ngoài nổi bật khiến người khác nhìn vào có ảo giác đứa trẻ này trưởng thành hơn người bình thường.
Rudger không khỏi cảm thán.
"Tình bạn giữa hai người quả là một tình bạn hiếm có."
Julia Plumheart không để ý đến Rudger. Với cô bé, quan hệ giữa bản thân và Sedina không tới lượt một người ngoài như Rudger đánh giá.
"Không phải trò muốn biết Sedina đã đi đâu sao?"
".........?!!"
"Trò ấy hiện đang ở Khu rừng yêu tinh."
"Vương quốc của yêu tinh sao......?"
"Hẳn trò cũng biết trên người Sedina có một nửa dòng máu của yêu tinh. Đó là lý do Sedina có khả năng kết nối với cây cỏ xung quanh."
"Cậu ấy không thể nào một thân một mình đến vùng đất kia được."
"Phải. Là giáo sư Vierano đã giúp đỡ. Trước mắt có lẽ trò Sedina sẽ ở lại đó đến hết kỳ nghỉ."
Đôi vai của Julia Plumheart hơi hạ xuống. Cô ấy đã định đến thăm Sedina vào kỳ nghỉ này, nhưng nếu là ở Vương quốc yêu tinh thì không được.
Rudger nhìn Julia Plumheart và nói thêm.
"Có điều trợ lý Sedina đã nói với ta một chuyện trước khi rời đi."
"... ... Cậu ấy nói gì?"
"Sedina thực sự thấy có lỗi với trò. Trò ấy muốn nói lời xin lỗi khi hai người gặp lại."
"Thật sao?"
Rudger gật đầu, hắn có thể hiểu được thái độ nghi ngờ của đối phương.
"Trò hẳn đã biết, Sedina đã phải trải qua một số thứ tồi tệ trong quá khứ. Nó ám ảnh trò ấy suốt quãng thời gian vừa qua khiến trò ấy không thể tin tưởng người khác. Nhưng cuối cùng thì mọi người cũng đều sẽ vượt qua được nỗi đau trong lòng. Sedina cũng vậy."
"... ... ."
"Sedina đã chấp nhận quá khứ của mình. Việc trò ấy tới khu rừng yêu tinh bây giờ có thể được coi là một phần trong đó."
Môi Julia Plumheart run lên như thể cô bé vừa nghe được một câu chuyện khó tin. Julia Plumheart không khó phát hiện ra Rudger có nói dối hay không. Hiển nhiên vị giáo sư trước mặt không cần thiết phải lừa cô ấy làm gì. Nếu tin tức kia là sự thật thì quan hệ giữa cô ấy và Sedina chắc chắn sẽ được làm lành. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi cũng khiến tâm trạng Julia Plumheart trở nên vui vẻ.
"Câu trả lời đó đã đủ chưa?"
"Cảm ơn giáo sư."
"Vậy thì tốt."
"Vậy giáo sư muốn tìm kiếm loại sách nào? Có lẽ tôi có thể giúp."
"Trò không bận gì sao?"
"Hiện đang là kỳ nghỉ. Tôi vẫn thường xuyên đến thư viện nên tôi biết đại khái vị trí các loại sách nằm ở đâu."
"Vậy trò có thể cho ta biết vị trí của cuốn sách liên quan đến Dreamland được không?"
"Dreamland?"
Julia Plumheart khẽ nhíu mày. Dù đó là chuyên môn của cô ấy nhưng cô ấy không thể không hỏi lại.
"Giáo sư cần biết thông tin gì?"
"Những thông tin liên quan đến các tầng thế giới của Dreamland."
"........!!!"
Sắc mặt của Julia Plumheart đanh lại.
"... ... Giáo sư nghiêm túc?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Chủ đề đấy không nhiều người biết. Ngay cả với những người của Học viện Dream, nó gần như là một điều cấm kỵ."
"Tức là nó có tồn tại?"
"... ... ."
Julia Plumheart gật đầu.
"Phải. Nhưng những thông tin đấy không có ở đây."
"Hừm. Không ở Theon sao? Vậy thì hơi khó."
Julia Plumheart chợt lên tiếng.
"Thực ra tôi có thể dẫn giáo sư đến đó."