Chương 498: Nơi cuối cùng (2)
Rudger bối rối mất một lúc khi nghe được tin tức thốt ra từ miệng Marias Selmore. Nếu hắn không đoán sai, những gì đối phương ám chỉ đến chính là...
Cõi mộng - Dreamland
Vùng đất trong tiềm thức của con người. Một thế giới được tạo ra bằng cách kết hợp tiềm thức và giấc mơ của tất cả sinh vật trên thế giới lại.
Đó là những giả thiết được các pháp sư đưa ra. Trên thực tế, không có ai biết được nguồn gốc thực sự của vùng đất đó đến từ đâu. Nhưng có một điều chắc chắn, phương pháp để đến đó không hề dễ dàng.
"Có vẻ như anh có biết về Dreamland."
"Khó có người nào lại chưa từng nghe đến cái tên đó."
Những giấc mơ được kết nối một cách vô thức. Không phải chưa từng có người nào thử cố gắng sử dụng phép thuật để tiến vào bên trong Dreamland, nhưng tất cả đều thất bại. Vùng đất đó là một địa phương cực kỳ đặc thù với các pháp sư.
Marias Selmore đồng ý.
"Dreamland thực sự là một nơi rất khó tiến vào. Đó không phải là nơi có thể tùy tiện đến được nếu đang ngủ. Ngay cả khi bước chân được vào trong vẫn sẽ có vô số vấn đề có thể xảy ra."
Mọi trải nghiệm bên trong Dreamland chính là những gì sẽ xảy ra khi một người đang mơ. Trong giấc mơ, những chuyển động bình thường có thể thực hiện một cách dễ dàng lại không thể làm được. Và ngược lại, một số động tác gần như bất khả thi ở thế giới thực lại có thể được hoàn thành một cách đơn giản. Đó là một thế giới không có bất cứ tiêu chuẩn nào rõ ràng. Mọi thứ đều mơ hồ và ngẫu nhiên.
Kiểm soát ý thức.
Đó là thứ cơ bản nhất để đến Dreamland.
"Nhưng không phải không có những pháp sư có thể dễ dàng đến được nơi đó."
"Cô muốn nói về các pháp sư của Học viện Dream."
Học viện Dream.
Đó là một trường học dành cho những người sử dụng ma thuật giấc mơ, một nhánh ma thuật độc nhất vẫn chưa được tiêu chuẩn hóa. Nơi này có chỗ khác biệt so với các loại ma thuật đặc biệt khác, số lượng các pháp sư theo học không phải quá ít ỏi mà có thể coi là khá lớn.
Trong số những học sinh đang học lớp của Rudger hiện tại cũng có một người.
"Với trình độ và kỹ năng của anh thì có hiểu biết về nơi đó cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, xin lưu ý là ngay cả những pháp sư của Học viện Dream cũng có giới hạn di chuyển bên trong Dreamland."
Rudger gật đầu.
Cấp độ và thứ bậc của các pháp sư Học viện Dream cũng được phân chia tương ứng với cấp độ mà họ có thể du hành đến và đi qua lại giữa các vùng đất bên trong Dreamland.
"Ngay cả những pháp sư vĩ đại nhất của Học viện Dream cũng chưa bao giờ xuống sâu hơn tầng trung bình của Dreamland. Anh nghĩ lý do là gì?"
"Có lẽ là do bọn họ khó có thể kiểm soát được sự mơ hồ và không ổn định bên trong các vùng đất giao thoa."
"Phải. Vì vậy, hầu hết các pháp sư của Học viện Dream đều chỉ đi vòng quanh thế giới bề mặt."
Rudger nhớ lại cuộc họp của các Đệ Nhất. Những kẻ đó cũng tổ chức cuộc gặp gỡ ở Dreamland, nhưng có lẽ vì tính nguy hiểm của nơi này nên chúng chỉ gặp nhau ở tầng trên cùng có thể coi là an toàn nhất. Nói cách khác, ngay cả Bình Minh Đen cũng không dám bất cẩn đi vào sâu trong Dreamland.
"Ta đã nói với anh một lần rồi. Nếu cố chấp đi sâu vào nơi đó, người bình thường có thể sẽ không bao giờ quay trở lại được. Dù vậy, không phải không có những ngoại lệ."
"Có người đã xuống đến tầng thứ hai rồi sao?"
"Là một trường hợp duy nhất của Học viện Dream. Một anh chàng pháp sư trẻ tuổi mạo hiểm tìm cách xuống vùng đất sâu hơn bên trong Dreamland."
"Anh ta hẳn là biết nếu sơ xảy, bản thân anh ta sẽ không trở lại được chứ?"
"Chà, hầu hết những người theo học trường phái ma thuật đặc biệt đó đều ít nhiều là những kẻ có tâm trí khác người thường, nếu không muốn nói là những kẻ điên. Họ không suy nghĩ nhiều về tình huống anh nói đâu. Thay vào đó, bọn họ nghĩ đến việc có thể chiêm ngưỡng được thế giới mà những người khác chưa từng được đặt chân đến đáng giá hơn cả tính mạng của mình."
Người pháp sư đó mang theo tâm thế như vậy và tiến vào vùng đất ở tầng thứ sâu hơn. Và anh ta đã nhìn thấy một khung cảnh bản thân chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
Thế giới sâu hơn của Dreamland dường như là nơi hội tụ tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới: những tàn tích, những khu rừng xinh đẹp, một bầu trời bị chia cắt, trộn lẫn và xoáy tròn mộng mơ...
Vị pháp sư chỉ mất vỏn vẹn ba giây liền có thể chiêm ngưỡng hết mọi thứ.
Và ở trung tâm của thế giới đó là một công trình kiến ​​trúc khổng lồ chưa rõ danh tính.
Ở đó... ... .
"Đó là những gì mà pháp sư kia kể lại."
"Vậy là có thứ gì đó bên trong kiến trúc kia?"
"Nếu nhìn vào bối cảnh bên ngoài thì đúng vậy. Hoặc có lẽ không có gì cả. Nhưng phong cảnh chính là manh mối và cũng khớp với nơi mà anh yêu cầu."
"... ... ."
Rudger chìm trong suy nghĩ. Marias Selmore lặng lẽ đưa ra lời khuyên.
"Ta biết anh là loại người sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng đôi khi nên biết khi nào cần dừng lại. Bỏ cuộc không có nghĩa là hèn nhát. Hãy lựa chọn thật khôn ngoan."
"... ... ."
"Hy vọng anh không quên điều đó."
* * *
Rudger không thể dễ dàng thoát khỏi luồng suy nghĩ của mình ngay cả khi đang trên chuyến tàu trở về Đế quốc.
Thực sự là nơi đó sao?
Mảnh vỡ Thánh vật hắn cần tìm kiếm lúc này chỉ còn lại duy nhất một mảnh cuối cùng. Nhưng địa điểm cuối cùng không phải là một nơi có thể dễ dàng đặt chân tới.
Rudger hiểu những lời khuyên của Marias Selmore không hề sai. Thế giới sâu hơn của Dreamland là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Một khi bước chân vào đó, con người sẽ không dễ dàng thoát ra được.
Rudger cũng đã từng nghe được một giai thoại về chuyện này.
Một pháp sư của Học viện Dream đã ở lại tầng giữa của Dreamland trong một thời gian dài. Càng đi sâu vào Dreamland, cảm giác về thời gian của người đó càng trở nên lệch lạc so với thực tế.
Một ngày ở trong Dreamland, khi người pháp sư đó tỉnh dậy mới chỉ trôi qua được vài giờ. Nhưng khi xuống đến tầng giữa, thời gian ngày càng được kéo dài. Càng xuống sâu hơn, chênh lệch bội số càng lúc càng lớn.
Các pháp sư của Học viện Dream cũng từng nói đùa với nhau rằng nếu có thể, bọn họ muốn dành cả đời để thực hiện nghiên cứu bên trong Dreamland.
Tất nhiên, khái niệm 'cả đời' này chỉ áp dụng với dòng thời gian ở vùng đất kia. Còn ngoài thực tế, rất có thể tất cả chỉ là một giấc mộng chóng vánh.
Giả thiết tưởng chừng có vẻ ổn nhưng thực tế lại không như vậy. Nếu một người chìm đắm ở trong thế giới mộng tưởng của bản thân quá lâu, rất có thể họ sẽ phát điên.
Thử tưởng tượng một viễn cảnh mà bản thân đã sống trong đó vài chục năm, thậm chí là cả một đời, nhưng khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Những nghiên cứu, những thí nghiệm bọn họ đã thành công phút chốc chỉ còn là ký ức.
Một người dành cả cuộc đời bên trong Dreamland cho việc nghiên cứu, khi trở về thế giới thực tại, tất cả những năm tháng ấy đều hóa thành cát bụi.
Dòng thời gian của thế giới xung quanh như thể đã ngừng lại, chỉ có họ vẫn tiếp tục sống và dần già đi theo thời gian. Những năm tháng trong tâm trí đã trôi qua, nhưng những năm tháng trong cơ thể thì vẫn còn đó.
Hiện thực và mộng ảo.
Tinh thần và thể xác.
Ý thức và vô thức.
Tất cả những thứ này sẽ tạo ra cảm giác mất kết nối và dẫn đến kết quả người đó có thể sụp đổ tinh thần. Họ thậm chí sẽ không thể phân biệt được cuộc đời nào mới là thật, cuộc đời nào là ảo hay vốn dĩ thế giới mà những người xung quanh coi là thật thực chất lại là một giấc mộng khác.
Ngay cả những người có sức mạnh tinh thần vượt trội như các pháp sư của Học viện Dream cũng không thể chắc chắn bản thân có thể vượt qua được cú sốc đó hay không, nói gì đến Rudger, một kẻ hoàn toàn ngoại đạo, chẳng có chút chuyên môn nào ở lĩnh vực này.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?
Ngoài Dreamland, phía Isla Machia cũng có rất nhiều việc phải lưu ý. Rudger dự định sẽ gửi một lá thư cho người bên phía Isla Machia ngay khi trở lại. Hắn cần tìm hiểu chuyện gì đang phát sinh ở hòn đảo kia.
'Nikolai, Victor Dreadful, Berom. Mấy kẻ này đang âm mưu chuyện gì đây?'
* * *
Một đôi chân bọc thép đen bước về phía trước. Bùn bắn tung tóe trên bộ giáp tối màu khiến người đàn ông khó chịu, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục bước đi, không có ý định dừng bước. Bộ giáp đen phủ khắp người, chiếc mũ giáp đen tuyền, sắc cạnh khiến người ngoài không nhìn thấy được khuôn mặt kẻ bên trong. Chiếc áo choàng đen tung bay phía sau người hiệp sĩ. Con đường tối tăm kẻ này vừa đi qua rải rác vô số xác c·hết, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Đúng như mong đợi."
Trước giọng nói bất ngờ này, Berom dừng lại và nhìn sang chỗ khác.
Một người đàn ông có vẻ ngoài xấu tính với những đường nét gầy gò và mái tóc dài như rong biển đã đứng đó từ lúc nào. Hắn ta có một nụ cười thân thiện nhưng đối với những người biết bản chất thực sự của kẻ này, điệu cười kia thực sự khó coi.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Berom khó chịu càu nhàu.
Bất chấp giọng điệu của tên hiệp sĩ, Nikolai vẫn tiếp tục nói, biểu cảm không chút thay đổi.
"Nhờ có ngươi mà chúng ta có thể dễ dàng khống chế được t·hế g·iới n·gầm của Isla Machia. Bây giờ ta có thể thuận lợi hành động rồi."
"Đúng là một kẻ xảo quyệt."
Trước lời nói của Nikolai, một ánh mắt sắc lẹm tưởng chừng như có thể g·iết người phóng đến.
"Cái tính tham lam của ngươi rồi sẽ có ngày khiến ngươi phải trả giá."
Sắc mặt của Nikolai không thay đổi.
Thịch. Thịch.
Một nhóm người bất ngờ xuất hiện và bao vây Berom. Tất cả bọn chúng đều mang mũ trùm đầu màu đen, làn da để lộ qua lớp quần áo trắng bệch như thể được phủ một lớp bột. Nổi bật trên làn da là những hình xăm màu đỏ ngoằn ngoèo.
Từ con hẻm đến lan can sắt trên tường, ống đồng và những ngọn đèn đường tồi tàn. Tất cả đều lấp kín mọi vị trí, mọi con đường mà mục tiêu có thể trốn thoát.
Berom không giấu được cảm giác khó chịu khi nhìn thấy những kẻ này.
"Mấy thứ rác rưởi... ... ."
Khoảnh khắc Berom chuẩn bị đặt tay lên thanh đại kiếm sau lưng.
"Dừng lại!"
Theo lệnh của Nikolai, đám người xuất hiện như ảo ảnh đột ngột biến mất.
"Là lỗi của ta. Những thứ đó có cơ chế tự động bảo vệ mỗi khi thấy ta gặp nguy hiểm."
"Lòng trung thành đến từ sự tẩy não của Victor Dreadful không chứng tỏ ngươi có tài lãnh đạo."
Berom bỏ tay ra khỏi thanh kiếm của mình. Hắn quay lưng lại với Nikolai như thể không muốn tiếp xúc với đối phương.
"Ta cảnh cáo ngươi. Nếu chuyện này phát sinh thêm một lần nữa, thanh kiếm của ta chắc chắn sẽ lấy cái đầu của ngươi."
"Chậc. Ta vốn tưởng mối quan hệ của chúng ta đã trở nên tốt đẹp hơn nhờ nhiệm vụ lần này rồi chứ?"
"Đó chỉ đơn thuần là một giao dịch. Việc của ta ở đây đã xong, ta không muốn dính líu gì đến các ngươi nữa."
Vai trò của Berom là đích thân tiêu diệt những kẻ đầu sỏ trong các thế lực pháp sư lớn ở Isla Machia. Công việc của hắn ta đã hoàn tất. Khi Berom định rời đi thì Nikolai đã đưa ra một lời đề nghị mới nhưng ngay lập tức bị hắn ta gạt đi.
Nikolai mỉm cười.
"Nếu ngươi trở về thì vui lòng nhắn lại với Victor Dreadful rằng mấy con rối của hắn dùng rất tốt."
"Ta không đi cùng tên điên đấy."
"Haha..."
Nikolai không tỏ rõ thái độ.
"Nghe nói tên kia đang làm gì đó ở vùng đất phía Nam của lũ thú nhân."
"Không cần phải giả bộ với ta."
Berom khịt mũi. Hắn ta thừa biết Nikolai luôn theo dõi sát sao hành động của các Đệ Nhất khác. Nikolai đương nhiên biết Victor Dreadful đang ở đâu và làm gì.
Câu nói tiếp theo của Nikolai khiến Berom chợt dừng lại.
"Berom."
"Chuyện gì nữa?"
"Cẩn thận! Có vẻ như gần đây đã có một vụ náo động trong khu rừng của yêu tinh."
"... ... ."
Nikolai không nói những lời vô nghĩa. Nếu có gì đó xảy ra trong khu rừng yêu tinh thì có nghĩa là bên phía Benmint đã có chuyện. Nói cách khác, đây là lời cảnh báo rằng rất có thể một Đệ Nhất nữa đã bị tiêu diệt.
"Tốt thôi!"
Berom ném lại một câu và từ từ biến mất trong bóng tối. Nikolai yên lặng quan sát đối phương rời đi, sau đó hắn cũng chậm rãi quay đầu rời khỏi.
Không giống như Berom biến mất trong bóng tối, đường phố lúc này tràn ngập ánh sáng của đèn đường. Đằng sau Nikolai, các đối tượng thí nghiệm ẩn nấp trong bóng tối đi theo Nikolai như thể đang bảo vệ chủ nhân của mình.