Chương 497: Nơi cuối cùng (1)
"... ... Tại sao anh lại g·iết hắn ta?"
"Giữ kẻ này sống cũng chẳng có gì tốt."
Casey Selmore nhìn chằm chằm vào Rudger với đôi mắt run rẩy.
"Anh không cần thiết phải làm vậy. Dù sao thì tên đó cũng chẳng còn sức chiến đấu. Giết hắn ta cũng chỉ vô nghĩa mà thôi."
Rudger chậm chạp lau máu trên thanh kiếm. Casey Selmore trầm mặc nhìn những v·ết m·áu đỏ rơi xuống đất.
"Tôi thừa nhận việc bắt sống tên này không phải ý tưởng tồi. Hắn ta cũng chẳng có khả năng gây ra chuyện gì cả."
"Vậy tại sao... ... ."
"Bởi vì đây là cách giải quyết của tôi."
Casey Selmore hỏi một cách khó hiểu.
"Ý anh là gì?"
"Thế lực của Trường Hỏa ngục chỉ còn lại một mình hắn ta. Nếu kẻ này c·hết, những tri thức về ma lực địa ngục cũng sẽ theo đó hoàn toàn biến mất."
Rudger lạnh lùng nhìn xuống Delmart sớm đã trở thành một t·hi t·hể.
"Những kẻ này chắc chắn không phải hạng người lương thiện gì. Chúng có c·hết cũng không hết tội."
"Kể cả có như vậy thì anh cũng đâu cần phải trực tiếp ra tay. Anh không phải người thực thi công lý."
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Đây là cách làm việc của tôi. Tôi không quan tâm đến việc có cần thiết giao t·ội p·hạm cho cảnh sát hay không. Nếu có thể tự tay xử lý, tôi sẽ làm ngay lập tức."
Hành động g·iết người của Rudger hiển nhiên là không nên làm. Casey Selmore thừa hiểu điều đó là sai trái. Nhưng thứ cô ấy bận tâm lúc này là một chuyện khác.
"Anh không nhất thiết phải khiến tay mình bị vấy bẩn vì một kẻ như vậy."
Biểu cảm trên khuôn mặt Rudger trở nên sững sờ khi nghe những lời này. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức quay mặt đi, không nhìn thẳng vào đối phương.
"Bây giờ cô lại đang lo lắng cho tôi đấy à? Cô thay đổi rồi, Casey Selmore. Cô đã quên lý tưởng của bản thân rồi sao?"
"Đừng nói như vậy. Tôi đã sớm nhận ra thế giới này không thể lúc nào cũng vận hành theo công lý tuyệt đối."
"Là vậy đấy."
Rudger tra thanh kiếm vào vỏ. Đôi mắt xanh hiện lên vẻ tự giễu.
"Cô đang thương hại tôi?"
Casey Selmore không phủ nhận.
"Cô thay đổi thật rồi, Casey Selmore."
"......"
"Đáng lý ra càng là như vậy, cô càng không nên tha thứ cho tôi."
"... ... Anh rốt cuộc đang muốn nói gì?"
"Dù cô có hiểu ra bản chất của thế giới này, một khi còn đứng trên lập trường của người điều tra công lý, cô không được phép khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện như hiện tại. Bây giờ thì sao, cô đang thương cảm với một kẻ s·át n·hân là tôi sao?"
"... ... ."
Casey Selmore định phản bác nhưng lại không thốt nên lời.
"Casey Selmore, đừng bao giờ quên. Cho dù động cơ phía sau có là gì cũng không thể thay đổi được sự thật bàn tay tôi đã nhuốm máu."
Casey Selmore hít một hơi thật sâu. Tình cảnh ám ảnh ngày hôm đó đột nhiên lóe lên trên đôi mắt của cô ấy.
Bóng lưng của người đàn ông bất lực ôm lấy xác c·hết của một đứa trẻ. Sau đó là một chuỗi những sai lầm khiến người đàn ông đó ngày càng đi chệch khỏi con đường ban đầu.
Hai người đã từng là bạn bè thân thiết. Nhưng cuối cùng, bi kịch kia lại đẩy bọn họ trở thành hai phía đối lập. Cho đến hiện tại, sau ba năm, dù cho quan hệ giữa hai người đã từng bước được cải thiện, nhưng cả Rudger và Casey Selmore đều hiểu rõ, mâu thuẫn ở Vương quốc Delica sẽ vĩnh viễn ở đó, không bao giờ mất đi.
"Đừng để bị định kiến của thế giới này ảnh hưởng..."
"Nực cười!"
Rudger khịt mũi như thể đang phải nghe một điều ngớ ngẩn.
"Cô vẫn không hiểu sao? Ngay từ đầu đã không có định kiến nào ở đây cả. Mọi chuyện đều là lựa chọn của tôi."
"... ... ."
Rudger không quan tâm người khác sẽ đánh giá như thế nào về mình. Người tốt cũng được, người xấu cũng chẳng sao. Hắn vẫn sẽ tiếp tục đi trên con đường mà bản thân đã quyết định.
Môi Casey run run.
"Chẳng lẽ anh chưa từng cảm thấy có chút nào mệt mỏi hay sao? Anh không cần thiết lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ. Đừng lúc nào cũng ôm hết mọi chuyện vào người như vậy."
Ánh mắt Casey đau lòng nhìn về người đàn ông phía trước.
Người đàn ông đó vẫn luôn là một người có tài năng xuất sắc. Ngay cả bây giờ, dù đang làm giáo sư tại Theon, anh ta vẫn làm rất tốt công việc của bản thân. Đáng lẽ anh ta nên buông bỏ quá khứ đau khổ kia và tiếp tục cuộc sống mới hiện tại. Nhưng đối phương vẫn lựa chọn cho mình một con đường chông gai nhuốm đầy máu và nước mắt. Từ góc nhìn của cô ấy, hành vi đó hoàn toàn không có ý nghĩa.
Rudger im lặng nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía xa. Mãi một lúc sau, hắn mới thở dài.
"Tôi không hối hận vì con đường bản thân đã chọn."
"......."
"Ít nhất, tôi không muốn quay lưng lại với cảm giác tội lỗi về những gì mình đã làm."
Ngay cả khi mục đích cho những việc làm là tốt hay xấu cũng không thể thay đổi được sự thật hắn đã g·iết vô số người. Thiện hay ác không còn quan trọng nữa, sự thật đó sẽ là vết nhơ đeo bám Rudger cả đời, giống như dấu ấn khắc trên lưng hắn kể từ khi sinh ra vậy.
"Đừng quên rằng anh vẫn là một con người bình thường. Ai mà không có lúc phạm sai lầm cơ chứ?"
Rudger mỉm cười, hắn biết cô gái này sẽ nói những lời như vậy. Trong mắt Rudger, Casey Selmore là người tốt. Lý tưởng và suy nghĩ của cô ấy rất ngay thẳng, trong sáng. Rudger biết tâm tính của Casey Selmore rất bao dung, đó là lý do cô ấy có thể thản nhiên bỏ qua việc bản thân bị lợi dụng trong vụ án ở Vương quốc Delica và sẵn sàng hàn gắn lại mối quan hệ đổ vỡ của hai người. Nhưng Casey Selmore càng như vậy, Rudger lại càng cảm thấy bản thân không xứng đáng.
"Casey Selmore, cô hẳn phải nhận ra, chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau."
"Anh... ... ."
Môi Casey run rẩy.
Ngay cả khi hai người đang đứng đối diện nhau, cùng trò chuyện và cùng nhau chiến đấu, cô ấy vẫn có thể cảm nhận có thứ gì đó giống như một bức tường vô hình ngăn giữa bọn họ. Người đàn ông kia luôn bao bọc bản thân trong thế giới riêng của mình bằng vô số hàng rào thép gai nhuốm máu, dù cho cô ấy có cố gắng thế nào, anh ta vẫn luôn đẩy cô ấy ra xa.
Nhưng điều khiến Casey đau khổ hơn cả là Rudger hiểu rõ cô ấy, còn ngược lại, cô ấy không thể nào thấu hiểu hoàn toàn đối phương. Ngày ấy cũng thế, bây giờ cũng vậy. Mọi thứ diễn ra đều khiến Casey cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
Tuy nhiên, cô ấy không muốn bỏ cuộc. Casey biết, nếu bản thân cô ấy bỏ mặc mọi chuyện hiện tại, mối quan hệ khó khăn lắm mới có dấu hiệu hồi phục của bọn họ sẽ lại một lần nữa bị phá hủy.
Khoảnh khắc Casey Selmore định nói điều gì đó...
Bùm!
Một ngọn núi băng khổng lồ đột ngột mọc lên ở phía xa, kích thước của nó khổng lồ đến mức hai người Rudger và Casey Selmore dù đang ở cách xa cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một. Âm thanh kỳ lạ khiến mọi thứ xung quanh đóng băng còn lớn hơn cả t·iếng n·ổ của một quả bom.
Ầm. Ầm.
Tảng băng trôi cao chót vót biến mất giống như một ảo ảnh. Dù vậy, nếu nhìn vào không khí lạnh lẽo xung quanh, mọi chuyện dường như không hề đơn giản. Cái lạnh dần dần hút đi hơi ấm của bến cảng. Nếu một người lại gần trung tâm v·ụ n·ổ, người đó chắc chắn sẽ bị đóng băng trong vòng chưa đầy ba giây. Ngay cả một hiệp sĩ mạnh mẽ cũng không dám lại gần phạm vi ảnh hưởng của v·ụ n·ổ. Những người chứng kiến từ xa đồng loạt lùi lại.
Cuộc trò chuyện của Rudger và Casey vô hình chung đã bị phá vỡ.
Rudger nhìn chằm chằm về phương hướng ngọn núi băng ban nãy, sau một lúc không thấy động tĩnh gì nữa, hắn mới chầm chậm rời đi.
Casey Selmore đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để nói chuyện, cuối cùng không đành lòng đi theo đối phương.
* * *
Kế hoạch tiêu diệt tổ chức b·ất h·ợp p·háp diễn ra trong đêm đã kết thúc thành công. Vì quy mô cuộc chiến quá khốc liệt nên khó có thể che giấu thông tin với người dân. Phóng viên từ khắp nơi đến cố gắng tiếp cận bến cảng nhưng các nhân viên Tình báo và cảnh sát đã tới trước phong tỏa hiện trường.
Tuy nhiên, dù có lập hàng rào bảo vệ và chặn phóng viên, lực lượng phòng vệ cũng không thể che giấu hoàn toàn dấu vết của cuộc chiến đã diễn ra trong nhà kho. Khu C, nơi đặt nhà kho hậu cần, đã hoàn toàn trở thành một kiến trúc băng. Cái lạnh mạnh đến nỗi ngay cả vùng biển gần bờ xung quanh cũng bị đóng băng một phần.
"Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy?"
"Nghe Jacob ở nhà bên cạnh nói rằng có t·iếng n·ổ trong đêm, ánh sáng chớp lóe ghê lắm."
"Pháp sư đánh nhau à?"
"Chắc là vậy. Kiểu này thì không thể đánh bắt ở khu vực đó nữa rồi."
Những ngư dân trên thuyền tuy đang nói chuyện với nhau nhưng ánh mắt của họ không rời khỏi hướng nhà kho phía xa.
Cảnh tượng một góc biển bị đóng băng trắng xóa là một cảnh tượng hiếm thấy ngay cả đối với họ.
* * *
"Cái gì thế này?"
Trong văn phòng của Marias Selmore, Casey Selmore đập mạnh tờ báo xuống bàn. Trên trang nhất của tờ báo là câu chuyện về sự việc xảy ra ở nhà kho tối qua.
"Sao chị bảo phải xử lý mọi chuyện một cách bí mật? Đây là chuyện bí mật mà chị nói à?"
"Không cần nói to như vậy. Ta nghe được."
"Chị thậm chí còn đóng băng vùng biển bên cạnh."
"Dù sao cũng không có tàu thuyền nào đi qua khu vực đó gần đây. Không cần để ý."
"Này, chị có nghiêm túc nghe tôi nói không hả?"
"Được rồi. Em cũng hiểu là trong tình huống đó, muốn tiêu diệt con quái vật kia thì ta không thể không mạnh tay. Chút ảnh hưởng như hiện tại đã là rất nhỏ rồi."
"........"
Casey Selmore hiểu điều này rõ hơn bất kỳ ai khác. Con ma thú kia không hề yếu. Cái giá phải trả để tiêu diệt nó như hiện tại đã coi như là ở mức tối thiểu rồi. Đúng là không thể đòi hỏi gì hơn.
"Tất nhiên là ta cũng rất vui khi được giảm bớt căng thẳng sau một thời gian nhàm chán."
"Đó mới thực sự là ý định của chị đúng không?"
"Đừng có suy diễn. Ta không giống em được chạy nhảy lung tung. Công việc của ta rất bận rộn. Dù sao thì vụ việc lần này ta cũng nợ hai người một lời cảm ơn. Về tình hay về lý, ta cũng cần bồi thường chút gì đó."
Tai Casey Selmore vểnh lên khi nghe đến câu cuối cùng.
Marias Selmore nheo mắt nói.
"Người chị này chân thành chúc mừng mối quan hệ của hai người."
"... ... Chị đang giỡn hả? Đấy đâu thể coi là bồi thường. Thay vào đó, thà chị đưa tiền cho tôi còn hơn."
"Đứa ngốc này, em vẫn bốc đồng như vậy. Em đâu có thiếu tiền, mà nếu em có cần thì chẳng lẽ ta lại keo kiệt với em được sao? Không muốn chọn một thứ khác hả?"
"Cái này... ... ."
Casey Selmore định nói điều gì đó nhưng lại ngậm miệng lại và suy nghĩ cẩn thận.
"Đợi chút. Tôi cần thời gian suy nghĩ."
"Tùy em."
Marias Selmore quan sát em gái mình với nụ cười rạng rỡ. Đứa trẻ này vẫn dễ thương như vậy.
"Được rồi. Suy nghĩ kỹ rồi nói cho ta. Giờ em ra ngoài trước đi, ta còn có một lời hứa khác phải thực hiện."
"Chị mà cũng mắc nợ nữa à?"
Marias Selmore lắc đầu như thể gặp rắc rối.
"Thật sự làm công chức cấp thấp khó quá!"
"... ... Còn công chức cấp thấp? Nói mà không biết xấu hổ."
Casey Selmore khịt mũi.
Một người có thể trực tiếp phê duyệt công văn không cần đợi lệnh của chính phủ mà là công chức cấp thấp? Lừa ai vậy?
"Dù sao thì ta cũng sẽ nghĩ ra phần thưởng riêng cho em nên cứ chờ đi."
"Nhớ những gì chị nói đấy nhé."
Casey Selmore dứt lời liền quay người rời khỏi phòng.
Tuy nhiên, cô ấy chợt khựng lại khi chạm mặt người bên ngoài.
"... ...?"
".........."
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Tôi đến để nhận thù lao."
"... ... À, ra là vậy."
Lời hứa Marias Selmore nói đến chính là thỏa thuận với Rudger.
Casey Selmore mím môi vài lần cố gắng nói điều gì đó. Cuộc trò chuyện tối qua với Rudger vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô ấy.
Rudger đã vạch ra một ranh giới rõ ràng với bản thân. Casey trong thời gian ngắn nhất thời không thể có câu trả lời rõ ràng cho những gì Rudger đã nói tối qua.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, cô ấy thở dài. Hai tay Casey Selmore giơ lên gần cổ Rudger, nhẹ nhàng chỉnh lại cúc áo cho đối phương.
"Sao lại ăn mặc không chỉnh tề như vậy? Tính cẩn thận của anh đâu mất rồi?"
Rudger nhìn xuống. Có lẽ vì Casey Selmore hiện tại không muốn giao tiếp trực diện nên hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của đối phương.
Rudger không biết Casey Selmore dùng loại nước hoa nào nhưng trên người cô ấy dường như luôn thoang thoảng một mùi thơm hắn không thể miêu tả rõ ràng.
Casey Selmore sau khi chỉnh trang lại cho Rudger, vuốt thẳng lại các nếp nhăn trên cổ áo đối phương liền nhanh chóng rời khỏi, không nói một câu nào nữa.
"... ... ."
Rudger đứng lặng người nhìn theo bóng dáng Casey Selmore biến mất, sau đó hắn mới bước vào bên trong.
"Tôi là Rudger Chelici."
"Anh đến rồi à? Có gặp Casey bên ngoài không?"
"Cô ấy vừa đi rồi."
Marias Selmore mở một chiếc hộp nhỏ trên bàn làm việc của mình, lấy ra một viên kẹo và cho vào miệng.
"Anh có muốn thử một cái không? Nó khá ngon."
"Không, cảm ơn cô."
"Thử đi."
Sau khi Marias Selmore ép buộc, Rudger không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy một viên kẹo. Vừa cho vào miệng, hắn phải kìm nén cái cảm giác dạ dày sắp phun ra vì độ ngọt khủng kh·iếp đến từ đầu lưỡi.
Rudger bị sốc bởi viên kẹo đường. Đoán chừng ngay cả những người bị hạ đường huyết cũng sẽ mắc bệnh tiểu đường ngay lập tức nếu ăn phải thứ này. Hắn buộc mình phải nhai và nuốt viên kẹo xuống cuống họng để bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Tôi đến để lấy thù lao."
"Được rồi. Vì ta đã hứa nên ta sẽ giữ lời."
Marias Selmore nheo mắt nhìn Rudger chằm chằm.
"Gần đây ta đã kiểm tra lại khung cảnh và manh mối mà anh miêu tả lần trước. Kết quả không có gì thay đổi."
"Đó là nơi nào?"
"Nơi anh đang tìm kiếm tồn tại trong mơ."