Chương 499: Vĩnh hằng chấm dứt (1)
Sau khi trở về Đế quốc, Rudger ngay lập tức dành thời gian còn lại của mình cho việc nghiên cứu Dreamland. Hắn tìm kiếm những cuốn sách liên quan, đọc các bài báo và thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Nhưng bất chấp những nỗ lực đó, mọi thứ vẫn chẳng có chút tiến triển nào khả quan.
Rudger cuối cùng đành phải sử dụng đến biện pháp mà bản thân vẫn luôn kiếm cớ trì hoãn.
"Sư phụ, là con."
Rudger gõ nhẹ cửa phòng Grander. Có trời mới biết được để thực hiện một hành động đơn giản như thế này đã phải khiến Rudger hạ quyết tâm nhiều như thế nào.
Sư phụ hắn là một huyết tộc đã sống cả ngàn năm. Nghĩ đến tính tình thường ngày của Người, Rudger không khỏi đau đầu. Phần lớn những hoạt động tiêu khiển của Sư phụ chính là tẩn cho tên học trò là hắn một trận. Đây chính là lý do lớn nhất mà Rudger hay tránh mặt Grander. Chẳng ai muốn lúc nào cũng phải làm một cái bao cát cả.
Nhưng lo lắng lần này của hắn có vẻ đã thừa thãi.
"Biến đi. Đừng làm phiền ta."
Giọng nói của Grander chứa đầy sự khó chịu. Rudger đứng ngây ra ở cửa mất một lúc.
Tâm trạng Sư phụ không tốt sao? Đến mức không muốn thấy mặt hắn?
Theo những gì Rudger biết thì Sư phụ hắn dù có khó chịu đến đâu cũng sẽ không thẳng thừng đuổi cổ hắn đi như thế này. Chí ít, Sư phụ sẽ cằn nhằn hắn một chút để phát tiết bực bội của bản thân.
Nhưng hành vi hiện tại của Sư phụ có phần kỳ quái.
Điều này có nghĩa gì?
Hàng ngàn suy nghĩ chạy qua tâm trí Rudger. Hắn không tài nào suy đoán ra được tâm tình của đối phương hiện tại. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là Sư phụ không muốn gặp hắn lúc này.
"... ... Con biết rồi. Sư phụ nghỉ ngơi nhé."
Rudger cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ròi đi. Hắn có lẽ cần hỏi thăm Hans một chút.
"Anh trai, anh về rồi à? Chuyến đi thế nào? Vui chứ?"
Rudger lảng tránh, không trả lời mà hỏi sang chuyện khác.
"Cũng không có gì. Cậu có biết Sư phụ tôi dạo này bị làm sao không?"
Hans hơi do dự rồi gật đầu.
"Lúc anh đến Seville, ngài Grander có vẻ khó chịu. Sau đó, ngài ấy nói là muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng ngài ấy khi trở về thì bị như vậy."
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"... ... Cái đó... ... ."
"Cậu cứ nói thẳng đi."
"Theo như tôi tìm hiểu được thì hình như Sư phụ anh đã gặp người của Giáo hội Lumensis."
"... ... ."
Lông mày của Rudger khẽ giật giật. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý trước, hắn vẫn không khỏi bất ngờ trước tin tức mà Hans mang đến.
"Có tin này anh cần biết. Hiện tại, một nhân vật có chức vụ rất cao của Giáo hội Lumensis đã xuất hiện ở Leathervelk."
Hình ảnh một người chợt lướt qua trong đầu Rudger. Một người phụ nữ đội vương miện với đôi mắt tò mò khi nhìn thấy hắn trong Lâu đài Hoàng gia.
"Nếu là một Linh mục thì tôi có biết."
"Dường như Giám mục Freden đã đưa cô ta đến."
Giám mục Freden cũng là một người Rudger có ấn tượng. Đó là một người có trực giác nhạy bén.
Theo lời Hans báo lại thì Sư phụ hắn đã tình cờ gặp được một trong số những người đứng đầu của nhóm người kia.
"Có thiệt hại gì không? Tôi thấy may mắn là khu phố này vẫn còn nguyên vẹn. Những khu vực khác không sao chứ?"
"À không. Không có bất kỳ xung đột nào nảy sinh."
"?!!"
Xem xét đến tính cách của Grander, việc không có một trận xô xát xảy ra quả là một kỳ tích.
"Bọn họ đã nói gì đó với nhau. Sau đó, Sư phụ của anh liền rơi vào tình trạng như hiện tại. Ngài ấy đã tự nhốt mình trong phòng từ đó tới giờ."
"... ... ."
"Tôi không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt đẹp."
Rudger nhớ lại giọng nói của Grander nói rằng không muốn gặp bất kỳ ai. Mắt hắn hướng về cánh cửa phòng phía xa, một lúc sau mới cụp mắt xuống.
"... ... Được rồi, có lẽ tạm thời cứ để Sư phụ một mình. Nếu tôi cố gắng muốn gặp sẽ chỉ khiến Người khó chịu hơn mà thôi."
Rudger mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì đó không tốt lành sắp xảy ra. Mọi thứ cứ như một quả bom hẹn giờ đang chậm rãi đếm ngược từng giây vậy.
"Vậy bên phía Giáo hội... ... ."
"Tạm thời cứ yên tĩnh quan sát tình hình đã."
"Được rồi."
* * *
Lemria đang ngồi trong sân nhàn nhã uống trà. Sân sau của nhà thờ thường có cảnh quan đẹp. Đó là nơi hoàn hảo để thư giãn ngoài trời.
Tất nhiên, Lemria không ở đây chỉ để nghỉ ngơi.
"Ngài Linh mục, là tôi."
"Xin chào Giám mục Freden. Tôi đang đợi cô đây."
Như thể biết trước đối phương sẽ đến, Lemria chào đón Freden bằng nụ cười dịu dàng.
Freden liếc nhìn xung quanh. Có một chiếc ghế trống phía sau bàn trà đang đặt vài món điểm tâm. Vị Linh mục này biết cô ta sẽ đến nên đã chuẩn bị trước.
Freden đã từng nghe nói về những khả năng đặc thù của những vị đại nhân này. Bọn họ có thể nhìn thấy nhiều thứ người bình thường không quan sát được. Ngay bản thân Freden cũng sở hữu một số năng lực tương tự nhưng so với người trước mặt thì hiển nhiên thua kém quá nhiều. Cảnh tượng các Linh mục nhìn thấy là một thứ gì đó ở cấp độ khác hoàn toàn so với những người như Freden.
Freden tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện. Nếu đối phương đã chủ động chuẩn bị những thứ này thì cô ta chỉ cần thuận theo là được.
"Tôi nghe nói gần đây ngài đã có chuyến dạo chơi quanh thành phố."
"Đúng vậy. Ta cảm thấy không thoải mái khi luôn phải ở trong phòng. Dù sao thì vẫn có người hộ tống nên không sao đâu. Cô cảm thấy có gì không ổn sao?"
Freden lắc đầu.
"Ngài có thể đến bất cứ nơi nào trong thành phố này. Tôi không dám có ý kiến gì."
Tuy nhiên, Freden vẫn tiếp tục.
"Dù sao hiện tại bên trong Leathervelk cũng đang tồn tại khá nhiều thành phần nguy hiểm. Ngài vẫn nên cẩn thận."
Freden giữ chức vụ Giám mục của Giáo hội trong địa phận Leathervelk. Đó là một chức vụ rất cao. Nhưng cấp bậc của Freden vẫn không thể so sánh được với một Linh mục như Lemria. Nếu Lemria bị bất kỳ một thương tổn nào, tất cả trách nhiệm sẽ dồn lên đầu cô ta.
"Thật xin lỗi. Là sai sót của ta. Ta chỉ muốn đi tuần tra xung quanh để xác nhận lại những tin tức của cô mà thôi."
"... ... ."
"Như cô đã nói, bên trong thành phố này đang có nhiều sinh vật đáng lo ngại ẩn nấp. Ta đến để gặp bọn họ."
"... ... ."
Freden mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại chìm vào suy nghĩ.
Lemria không che giấu mục đích của bản thân. Việc cô ta di chuyển dù biết rằng hành động đó nguy hiểm rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó bằng con mắt đặc biệt của một Linh mục.
Nhưng kể cả như vậy, Freden vẫn không ngần ngại đưa ra lời khuyên. Cô ta nói với giọng nhẹ nhàng.
"Ngài tò mò về mọi thứ tôi có thể hiểu nhưng ngài vẫn nên cẩn trọng hơn. Những nguy hiểm xuất hiện bên trong thành phố này không chỉ đơn giản là ở cấp độ bình thường."
"Vậy sao?"
"... ... Gần đây, khu rừng gần Leathervelk đã biến mất hoàn toàn. Vài nhân chứng kể rằng lúc đó bầu trời chuyển sang màu đỏ như máu. Các Hiệp sĩ Thánh được phái đến hiện trường cũng báo cáo lại y hệt. Khí chất u ám độc nhất đó rõ ràng là một huyết tộc mà chúng ta đã truy lùng từ lâu."
Huyết tộc.
Giống như loài rồng, đây là một chủng tộc ngày nay chỉ còn xuất hiện bên trong những truyền thuyết ở các tập tài liệu cũ. Một chủng tộc xinh đẹp, cao quý, có khả năng thao túng máu vô hạn.
Nhưng nỗi sợ hãi lớn nhất của huyết tộc là một thứ khác.
Sự bất tử.
Một sinh vật có cuộc sống vĩnh hằng thù địch với Giáo hội Lumensis. Hiện tại, kẻ đó thậm chí còn xuất hiện bên trong thành phố Leathervelk. Đó chắc chắn không phải là tin tốt.
Thậm chí, mức độ nguy hiểm của huyết tộc đó còn được đánh giá cao hơn cả con quái vật Jevaudan đã xuất hiện năm ngoái. Ít nhất, Jevaudan còn có thể bị g·iết c·hết, còn huyết tộc kia thì không.
Lemria là một người có địa vị cao trong Giáo hội, vị Linh mục này là một trong những nòng cốt thế lực chính của Thánh quốc. Nếu huyết tộc kia có ý đồ làm hại cô ta thì hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
"À, vị huyết tộc đó đúng là rất mạnh. Năng lượng phát ra từ người đó đúng là độc nhất vô nhị."
"... ... Ngài lẽ nào đã gặp vị huyết tộc kia?"
"Chỉ là tình cờ thôi."
Khuôn mặt của Freden ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Lemria nói như thể đó không phải là vấn đề lớn, nhưng mức độ nghiêm trọng của chuyện kia cực kỳ bất thường. Điều khiến Freden cảnh giác hơn cả chính là Lemria vẫn sống sót dù phải đối mặt với huyết tộc đó.
Làm sao có thể?
"Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện bất ngờ."
"... ... Ngài Linh mục, đó không phải là điều tôi muốn nói. Bản chất việc giao tiếp với huyết tộc đã là một điều cấm kỵ trong Giáo hội của chúng ta rồi."
"Không có luật nào sẽ trừng phạt nếu ta chỉ kể lại câu chuyện cả."
"Dù là vậy thì cũng nên tránh tai vách mạch rừng."
"Không cần lo lắng. Điều cô nghĩ sẽ không xảy ra đâu."
Một nụ cười tràn đầy niềm vui hiện lên trên môi Lemria.
"Ngược lại, mọi chuyện càng trở nên thú vị hơn."
"Ngài đã nhìn thấy gì?"
Lemria không trả lời. Nhưng phản ứng đó cũng đã quá đủ cho một câu trả lời.
"Thật điên rồ! Làm sao có thể nhìn thấy tương lai của sinh vật đó được?"
Các Linh mục nhìn thấy những cảnh tượng mà người bình thường không thể nhìn thấy. Bản chất, số phận hoặc tương lai của một cái gì đó. Phạm vi họ nhìn thấy rất rộng nhưng cũng rất mơ hồ. Nhưng ít nhất không có trường hợp nào bọn họ sai.
Trong quá khứ, Thánh quốc đã sử dụng lực lượng Giáo hội nhằm hạ gục một huyết tộc. Tuy nhiên, cho dù đã huy động tất cả các Linh mục trong cuộc chinh phạt, kế hoạch vẫn thất bại. Thậm chí huyết tộc kia còn đột nhiên biến mất ngay giữa lòng q·uân đ·ội như thể chế nhạo sức mạnh yếu ớt của bọn họ. Các Linh mục không thể nào lần theo dấu vết của huyết tộc kia bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy những thứ liên quan đến sinh vật đó.
Nhưng hiện tại, Linh mục Lemria lại nói rằng đã nhìn thấy gì đó trên người tồn tại kia.
"Có vẻ như có gì đó đã thay đổi ở huyết tộc kia. Sinh vật có tương lai không tồn tại, không thể nhìn thấu đã bị bóp méo. Điều thú vị hơn nữa là sự thay đổi này không phải do kẻ đó chủ động thực hiện mà đã bị ai đó thay đổi."
"Số phận của huyết tộc đã thay đổi? Ngài đã nhìn thấy gì?"
Freden chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo. Bầu không khí chững lại một khoảng thời gian, mãi một lúc sau, Lemria chỉ nhẹ nhàng thốt ra vài từ.
"Cái c·hết."
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng biểu cảm trên gương mặt Freden vẫn không thể che giấu được sự kinh ngạc khi nghe được tin tức động trời này.
"Ta đã nhìn thấy c·ái c·hết của huyết tộc kia."