Chương 496: Danh Sắc (2)
Hộp sọ đen vài phút trước vẫn còn bùng c·háy d·ữ d·ội lúc này đã hoàn toàn bị đông cứng. Nó không chỉ bị đóng băng trong sương giá một cách đơn thuần mà ngay cả thế lửa bập bùng cũng bị phủ lên một lớp băng dày, dù có cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra ngoài. Cảnh tượng lúc này như thể một mẫu vật sống được đặt trong một tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh trong suốt.
Casey Selmore ngẩng đầu lên, thời gian như thể bị ngưng đọng. Tất cả dòng nước mà Casey Selmore kéo lên từ biển cũng chịu chung số phận với con ma thú và biến thành những tác phẩm điêu khắc bằng băng.
Tuyết bất chợt rơi.
Cùng với những bông tuyết nhẹ nhàng trôi nổi, một người nhẹ nhàng tiếp đất. Người này không ai khác chính là Marias Selmore.
Casey nhếch môi.
"Chị làm gì ở đây?"
"Không phải ở đây cần người hỗ trợ sao?"
"Biết vậy sao ngay từ đầu chị không đến sớm hơn?"
Casey dù không vui nhưng không thể không công nhận năng lực của chị gái vẫn cao hơn mình. Con ma thú cô ấy phải tiêu tốn khá nhiều thời gian xử lý đứng trước mặt Marias Selmore không khác gì một tấm bia đỡ bất lực để mặc cho người tùy ý xử trí. Tất nhiên con ma thú đó cũng ít nhiều bị giảm sức mạnh trong trận chiến ban nãy nhưng ngay cả như vậy, sức mạnh của nó vẫn không thể khinh thường.
Mặc dù cả hai người đều là những pháp sư có danh hiệu nhưng cách biệt trình độ giữa hai bên tương đối lớn. Nguyên nhân không chỉ vì Marias Selmore có khả năng kiểm soát tuyệt vời hơn mà lý do lớn nhất là do khả năng tương thích nguyên tố của Marias Selmore khắc chế Casey. Những thứ Casey có thể điều động chỉ giới hạn trong phạm vi các chất lỏng còn Marias Selmore lại có thể xử lý nhiệt độ và băng tuyết. Bất kể Casey có điều động bao nhiêu nước t·ấn c·ông, Marias Selmore đều có thể đóng băng tất cả và chuyển hoá mọi thứ thành nguyên tố của mình.
Casey siết chặt tay, dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận hiện thực. Cô ấy đã biết được chênh lệch giữa hai người ở đâu, cô ấy chắc chắn sẽ rút ngắn nó trong tương lai.
Marias Selmore nheo mắt quan sát biểu cảm của đứa em gái. Sau một lúc, cô ta quay mặt về hướng chiếc đầu lâu đen bị đóng băng. Dù bị mắc kẹt trong lớp băng dày đặc nhưng thứ này vẫn chưa c·hết.
—!!!
Bề mặt băng trở nên mềm nhũn và bắt đầu tan chảy.
Rắc!
Chiếc đầu lâu đen cuối cùng phá vỡ lớp băng và nhảy ra ngoài, đôi mắt xanh lục của nó lóe lên.
—!!!
Con ma thú cực kỳ phẫn nộ. Đầu tiên là bị t·ấn c·ông bởi nước và giờ thì nó lại bị đóng băng bởi một kẻ không biết từ đâu chui ra.
Nó sao có thể nuốt trôi được sự sỉ nhục này?
Nhưng con ma thú cũng không ngu ngốc. Nó biết bản thân đấu không lại những kẻ trước mặt. Đó là lý do nó không ngay lập tức lao về phía kẻ vừa t·ấn c·ông mình.
"Chà, ít nhất thứ này cũng biết động não suy nghĩ đấy chứ."
Marias Selmore dường như có thể đọc được suy nghĩ của hộp sọ đen, cô ta lên tiếng châm chọc. Tuy là nói vậy nhưng trong giọng nói của Marias Selmore không có chút khinh địch nào.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như con ma thú này sinh ra để phá hủy mọi thứ.
Giết chóc và tàn phá.
Bằng chứng là năng lượng ma thuật trên người nó thấm đẫm mùi vị của c·ái c·hết. Nhưng điều tồi tệ hơn là thứ này có trí thông minh. Đó là lý do khiến nó nguy hiểm hơn bất cứ thực thể nào.
"Ta sẽ kết thúc chuyện này ở đây."
Ngay khi Marias Selmore nói vậy, ánh mắt cô ta vẫn liếc nhìn xung quanh. Tên đệ tử còn lại của Carloto đã chạy trốn, vị giáo sư của Theon kia đã đuổi theo hắn ta.
Rất tốt!
"Em gái, lùi lại đi. Một mình ta có thể giải quyết con quái vật này."
"Chị chắc chứ?"
"Ta nghĩ mình cần thả lỏng cơ thể một chút. Dạo này ta ngồi làm việc quá nhiều."
"Được rồi."
Casey gật đầu lùi về sau. Nếu chị gái cô ấy đã nói như vậy thì không cần lo lắng gì nữa. Cô ấy ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân đối phương. Casey cũng không muốn phải chịu cái lạnh thấu xương kia. Xem xét đến quy mô ma thuật của Marias, có lẽ khu vực xung quanh sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.
"Tôi sẽ thông báo lại với các đặc vụ."
"Đi đi."
Marias Selmore vẫy tay tiễn Casey, đầu không ngoảnh lại.
Ánh mắt của Marias Selmore dán chặt vào hộp sọ đen. Đầu lâu đen cảm nhận được nguy hiểm. Khoảnh khắc nó định bỏ chạy.
Kugwagwagwang!
Không có bất kỳ động tác niệm phép hay điều động năng lượng nào. Vô số cột băng khổng lồ từ trên trời rơi xuống ghim thẳng vào mặt đất. Rung chấn mạnh mẽ nổ ra, cái lạnh thấu xương ngay lập tức lan tràn.
"Ngươi tính đi đâu?"
* * *
Delmart, tên đệ tử đầu tiên của Carloto, đang chạy thục mạng, đầu không ngoái lại.
'C·hết tiệt! C·hết tiệt!'
Người dẫn đầu đ·ã c·hết, xác của ông ta biến thành một loại quái vật nào đó và tất cả những người khác dưới quyền đều bị một kẻ lạ mặt truy đuổi tiêu diệt.
Không có chút buồn bã nào trên gương mặt Delmart. Giữa những kẻ như bọn hắn không tồn tại tình hữu nghị. Dù là đệ tử đầu tiên nhưng Delmart thừa hiểu Carloto chỉ coi hắn là một công cụ, nếu hắn trở nên vô dụng, hắn sẽ bị đào thải ngay lập tức.
Lần trước là Isla Machia, lần này là Seville. Thế lực của Trường Hỏa ngục đã hoàn toàn bị tiêu diệt, hắn hiện tại chỉ có thể liều mạng chạy trốn. Hắn cần tìm một nơi ẩn náu mới.
Delmart không biết con quái vật màu xanh lá kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn có thể chắc chắn nếu bản thân xuất hiện trước mặt sinh vật đó, nó sẽ thôn phệ ma lực địa ngục trong người hắn.
Đồng bọn đã ngã xuống không phải chính là minh chứng rõ ràng nhất sao?
May mắn là hắn cũng đã chuẩn bị sẵn nơi ẩn náu lường trước cho những tình huống xấu nhất. Tạm thời hắn sẽ trốn ở đó, đợi tình hình lắng xuống sẽ rời đi.
Nhưng Delmart vì quá tập trung vào suy tính của bản thân nên không hề nhận ra có một bóng đen vẫn luôn âm thầm bám theo phía sau.
"?"
Delmart đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nghiêng về phía trước rồi ngã xuống đất.
"Áaaaaa!!!"
Delmart lúc này mới muộn màng nhận ra cả hai mắt cá chân của bản thân đã bị cắt đứt, hắn ta hét lên kinh hoàng.
'C-Chân của mình! Chuyện gì vậy?'
Nước mắt nước mũi Delmart giàn giụa vì đau đớn. Rốt cuộc là kẻ nào đã t·ấn c·ông hắn?
Trong lúc tên pháp sư còn đang chật vật thì cái bóng phía sau chợt phóng lên như những ngọn giáo xuyên qua lòng bàn tay ghim thẳng kẻ này xuống đất.
"Kaaaak!"
Cơn đau đột ngột cắt đứt ma thuật Delmart cố gắng thi triển. Đôi chân tên pháp sư bị cắt đứt, hai cánh tay bị trói chặt, Delmart hiện tại không khác gì một tiêu bản côn trùng.
"Chúng ta vẫn còn chuyện cần phải giải quyết. Ngươi đi nhanh thế làm gì?"
Âm thanh vừa dứt, một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối của con hẻm kèm theo tiếng bước chân.
"Ngươi... ... ."
Mặt Delmart trắng bệch khi nhìn thấy Rudger, trông hắn ta lúc này không khác gì phải đối mặt với Tử thần.
Chính kẻ này đã g·iết tất cả đồng bọn của Delmart. Hiện tại, con quái vật đó cuối cùng cũng đến lấy mạng hắn ta. Delmart theo bản năng nhận ra kẻ đối diện không phải người của Cục Tình báo.
"T-tha...xin tha cho ta... ... ."
"Điều đó sẽ phụ thuộc vào câu trả lời của ngươi."
Đối mặt với Rudger, Delmart lúc này đã mất đi ý chí phản kháng.
"Chỉ cần ngươi trả lời trung thực, ta có thể xem xét để ngươi rời đi."
"Ngươi muốn gì?"
Delmart hiện tại không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe lệnh đối phương.
"Rất tốt!"
Rudger búng ngón tay. Một tia sáng ấm áp xuất hiện trên v·ết t·hương ở mắt cá chân của Delmart và máu ngay lập tức ngừng chảy.
Delmart run rẩy khi nhìn thấy loại phép thuật này. Trong suy nghĩ của hắn ta, Rudger không khác gì con quái vật xanh lục ban nãy, hai kẻ này đều sở hữu thứ sức mạnh vượt quá lẽ thường.
"Ở Isla Machia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"... ... Thực ra ta cũng không rõ ràng."
"Cái gì?"
"Đó là sự thật. Bỗng một ngày, có một đám người lạ mặt đột nhiên xuất hiện. Chúng ta không biết những kẻ này là ai, đến từ đâu. Tất cả các thế lực ngầm ở Isla Machia đều không có sức phản kháng."
"Không có chút manh mối nào về thân phận những kẻ lạ mặt đó sao?"
"Có một thứ..."
"........."
"Một trong những thủ lĩnh của đối phương là một hiệp sĩ mặc áo giáp đen cổ xưa."
"Áo giáp đen?"
Rudger nhẹ nhàng lẩm bẩm khi nghe được lời nói của Delmart.
"Phải."
Một loạt sự kiện đã diễn ra trên hòn đảo Isla Machia. Nếu Bình Minh Đen nhúng tay vào thì kẻ mặc áo giáp đó khả năng cao chính là Night Berom.
Bọn chúng có kế hoạch gì ở Isla Machia?
Theo những hiểu biết ít ỏi của Rudger, tên Berom kia là một kiếm sĩ cận chiến độc lai độc vãng. Lần duy nhất hắn ta chủ động ra tay là lần hỗ trợ Victor Dreadful ở Baltanung.
Chuyện lần này có liên quan gì đến Victor Dreadful không?
Nếu tên tiến sĩ điên đó xuất hiện ở một nơi như Isla Machia thì Rudger cũng không quá ngạc nhiên. Vấn đề duy nhất là cả hai kẻ Berom và Victor Dreadful đều không phù hợp với việc thao túng con người và phát triển thế lực. Trong những Đệ Nhất mà Rudger biết thì chỉ có một kẻ có tài năng trong việc này.
Nikolai.
Một kẻ nắm giữ mạng lưới tình báo rộng lớn và chuyên gia lên kế hoạch đằng sau hậu trường.
Rốt cuộc bọn chúng định làm gì ở Isla Machia?
Rudger lắc đầu. Nghĩ về chuyện đó bây giờ cũng không giải quyết được gì.
"Được rồi. Ta đã có câu trả lời cần thiết."
"Ồ, vậy thì... ... ."
Delmart ngước nhìn Rudger với ánh mắt mong đợi. Nhưng chẳng bao lâu sau, thân hình của hắn ta đổ gục sang một bên, ánh mắt của tên pháp sư cho đến lúc c·hết vẫn còn trợn trừng không thể tin được. Trước khi Delmart kịp phản ứng, thanh kiếm của Rudger đã cắt đứt động mạch cổ của hắn.
Ngay từ đầu, Rudger đã không có ý định để kẻ này sống sót.
Khoảnh khắc Rudger sau khi tiêu hủy mọi bằng chứng và chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
"Anh làm gì vậy?"
Thân hình Rudger khựng lại.