Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 489: Trùng hợp (2)




Chương 489: Trùng hợp (2)

Nhà máy nhìn từ bên ngoài có vẻ yên tĩnh. Nhưng khi rung chấn xảy ra, rất nhiều người từ phía trong đã chạy ra ngoài.

"Ma lực của anh tăng lên lúc nào vậy?"

"Gần đây thôi."

"Anh kiếm được thần dược hay thứ gì đó đại loại à?"

"Ừ. Cô đã bao giờ nghe nói về quả của Cây Thế Giới chưa?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến thứ như vậy đấy."

"Không có gì. Phản ứng hồi trước của tôi khi nghe được cái tên đó cũng giống cô thôi."

Hai người nhỏ giọng trao đổi, ánh mắt không rời khỏi tình hình nhà máy phía trước.

"Mục tiêu có ở đây không?"

"Đợi tôi chút."

"Số lượng bên trong khá lớn, chúng ta khó có thể thẩm vấn từng người một."

"Thấy người ở đằng kia không? Người đàn ông đội mũ hơi lùi lại phía sau."

Ngoại hình của kẻ đối diện không khác gì một công nhân bình thường nhưng vóc dáng chắc nịch và đôi mắt nham hiểm, độc địa của ông ta hoàn toàn phá tan ấn tượng đó.

"Thấy rồi."

"Kẻ đó là tên cầm đầu ở đây."

"Sao cô lại nghĩ vậy?"

"Có bụi xì gà trên gấu quần áo. Giữa một đám người nghèo khổ, một kẻ có thể sử dụng thứ đắt tiền như thuốc quá mức nổi bật. Tôi không nghĩ có người nào khác ngoài kẻ đó là tên cầm đầu."

"Có lý."

Rudger tiến lên một bước. Có vẻ như hắn muốn tự mình giải quyết những người ở đây.

Casey Selmore hiểu ý, cô ấy đứng yên ở phía sau không có ý can thiệp, ánh mắt lặng lẽ quan sát xung quanh. Nếu tên kia muốn tự mình xử lý thì cô ấy càng đỡ việc.

Một khi nơi ẩn náu bị tập kích bất ngờ như thế này thì chắc chắn phải có kẻ trốn qua những lối thoát hiểm.

Các giác quan nhạy bén của Casey Selmore khéo léo thu thập được những dấu vết kỳ lạ. Có thứ gì đó lấp lánh trên nóc của nhà máy. Đó không phải là súng bắn tỉa, khả năng chỉ là kính thiên văn để kiểm tra khu vực này.

Khi Casey Selmore lặng lẽ di chuyển về phía mục tiêu thì Rudger cũng đã tham gia cuộc chiến của mình. Hắn liên tiếp phóng thần chú về phía đám người đang tụ tập.

Đám đông cố gắng tránh né nhưng phạm vi nổ của phép thuật quá rộng. Hậu quả là hầu hết những kẻ này đều b·ị đ·ánh văng, lăn lộn trên mặt đất. Tuy nhiên, vẫn còn một số kẻ phản ứng kịp thời.

Khóe mắt Rudger hơi cong lên.

Kẻ đối diện di chuyển một cách hoàn hảo ngay cả sau khi bị t·ấn c·ông và hắn ta phản ứng rất bình tĩnh, không hề bị bất ngờ mặc dù đối thủ là một pháp sư. Điều này có nghĩa đối phương đã lường trước được tình huống này sẽ phát sinh.

Một thứ trông giống như thùng kim loại đột nhiên bay từ xa đến. Nó rơi xung quanh Rudger và tạo ra một làn khói trắng. Khói dày đặc bốc lên ngay lập tức. Đó không phải là khói thông thường. Phản ứng râm ran trên cánh tay cho thấy thứ này là hơi cay.

Đối phương rất tỉnh táo. Đối thủ của hắn ta là một pháp sư nên phản ứng đầu tiên của kẻ này là sử dụng hơi cay để tạm thời ngăn cản tầm nhìn đối thủ. Súng ống trong tình huống này không khả thi và việc liều lĩnh đánh cận chiến cũng không phải một ý tưởng tốt.



Huh.

Xuyên qua đám mây hơi cay, những người đeo mặt nạ phòng độc lao về phía Rudger. Số lượng là ba. Những kẻ này vung kiếm từ nhiều hướng khác nhau, chuẩn xác nhắm vào những điểm yếu hại của Rudger.

Rudger giậm nhẹ chân. Một cơn gió mạnh nổi lên và đẩy màn hơi cay ra bên ngoài. Ba người xông vào thấy vậy nhưng tốc độ vẫn không giảm. Rudger giơ cây trượng trong tay lên và làm chệch hướng đòn t·ấn c·ông từ phía chính diện sang bên cạnh.

Khi cơ thể đối phương nghiêng về phía trước, Rudger dùng lực ngược lại và ném tên này vào kẻ đang lao tới từ phía sau. Cả hai va vào nhau và lăn lộn trên sàn, còn con dao nhắm vào bên còn lại đã bị Rudger đá vào đầu gối và bật lên không trung.

Đôi mắt bên trong chiếc mặt nạ phòng độc tràn đầy sự kinh ngạc. Hắn ta rất ngạc nhiên khi một pháp sư lại có kỹ năng cận chiến cao như vậy. Rudger vung cây gậy của mình và đánh thẳng vào mặt đối phương. Đồng thời, hắn tạo ra một làn đạn ma thuật và nhanh chóng khuất phục cả hai tên còn lại đang vướng trên sàn.

Có lẽ cảm nhận được tình hình đang diễn ra theo chiều hướng bất lợi, một người đàn ông lặng lẽ rút lui khỏi đám người đang tụ tập. Đó là đối tượng h·út t·huốc lá mà Casey Selmore nhắc tới ban nãy.

"Chạy đi đâu?"

Rudger nhanh chóng đuổi theo. Đám người cố gắng ngăn cản hắn nhưng đều vô ích.

Thần chú từ cây trượng của Rudger lấp loé. Phép thuật được gia tốc bởi [Mã Nguồn] phóng ra liên tục, thời gian niệm phép dường như không tồn tại.

Những kẻ t·ấn c·ông đều bị đàn áp nhanh chóng. Tuy nhiên, không có ai m·ất m·ạng. Dù sao thì nơi này cũng là một đất nước xa lạ, Rudger đang trong thân phận khách mời, nếu hắn tùy tiện g·iết người thì sẽ khá rắc rối.

Người đàn ông bỏ chạy vào sâu bên trong nhà máy và kéo một gạt cần bí mật. Ngay sau đó, dây cót chính của máy quay phát ra tiếng kêu lạch cạch. Cái bẫy được lắp đặt trên trần nhà đã được kích hoạt.

Một bóng đen đột nhiên đổ xuống đầu Rudger đang theo phía sau.

Ruỳnh!

Khối thép khổng lồ nghiền nát mặt đất, đè bẹp hoàn toàn người đứng trên đó.

Người đàn ông sau khi thấy đối thủ sập bẫy liền cười đắc ý.

"Đồ ngu! Đó là cái giá khi dám đuổi theo tao."

Sau khi xác nhận kỹ càng Rudger đã hoàn toàn bị đống thép đè bẹp, tên này mới thong thả rút một điếu thuốc ra.

"Bọn pháp sư đúng là những kẻ phiền phức. Không ngờ chúng lại có thể lần đến đây nhanh như vậy."

Gã nhẹ nhàng châm lửa.

"Ám sát cũng thất bại. Đúng là xui xẻo! Dây vào lũ pháp sư đúng là không có gì tốt."

Ngay lúc tên này định rít một hơi, một bóng đen lặng lẽ trồi lên từ cái bóng phía sau của hắn ta.

Khu vực bên trong nhà máy hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ có điếu thuốc rơi xuống đất phát ra tàn lửa cháy âm ỉ.

* * *

Không lâu sau khi Rudger rà soát hiện trường thì cảnh sát đã có mặt.

Marias Selmore đi cùng cảnh sát gặp riêng Rudger.

"Anh tìm ra h·ung t·hủ chưa?"

"Tên đó ở kia."

Rudger giơ tay chỉ vào người đàn ông đã bị hạ gục đang bị trói dưới mặt đất.



"Xét theo phản ứng thì có vẻ như hắn chính là tay bắn tỉa. Người này cũng đã khai nhận có giao dịch với một pháp sư."

"Hẳn là suy đoán của chúng ta đã đúng. Nhóm người mới có dính líu đến chuyện này."

"Vấn đề là thân phận của kẻ đứng sau sai khiến lũ người kia."

Rudger đồng ý với quan điểm đó.

Hiếm có người nào dám chủ động gây sự với Marias Selmore. Nếu đối phương vẫn dám ra tay chứng tỏ thế lực chống lưng cho chúng không sợ ảnh hưởng của nhà Selmore.

"Ngạc nhiên đấy. Tôi không nghĩ cô sẽ tìm đến nơi này nhanh như vậy."

"Đứa trẻ kia đã để lại vài manh mối trên đường."

"Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều."

Rudger bình tĩnh quy công lao cho Casey Selmore.

Marias Selmore thừa hiểu những lời đó chỉ là sự khiêm tốn, cô ta bật cười.

"Anh rất có tài và cũng vô cùng khiên tốn. Ta không thể không thừa nhận đứa em gái của ta cuối cùng cũng tìm được một người có thể bao dung cho tính cách của nó."

"Cảm ơn cô đã quá khen."

"Ồ! Đó không chỉ là lời nói suông đâu. Anh thực sự là một người ưu tú. Anh có thể tìm được rất nhiều cô gái khác tốt hơn con bé."

"Đó là một lời đề nghị hào phóng, nhưng tôi có cô ấy là đủ rồi."

"Thật đáng tiếc!"

Rudger không dám lơ là cảnh giác khi đối mặt với Marias Selmore.

Ai mà biết được người phụ nữ này sẽ đột nhiên làm ra hành động gì cơ chứ?

Rất có thể những câu hỏi vừa rồi chỉ là phép thử của cô ta. Hắn tốt hơn hết vẫn nên giữ vững lập trường.

"Cô định làm gì với người này?"

"Anh tò mò sao?"

Rudger lắc đầu.

"Đúng vậy. Anh vẫn là đừng biết thì tốt hơn."

Có lẽ người đàn ông kia sẽ không bao giờ phải ra hầu tòa hay bị tống vào tù. Thay vào đó, hắn ta sẽ được đưa đến một nơi bí mật nằm ngoài sự cai trị của pháp luật. Một nơi không có luật pháp, không có công lý, không có lòng thương xót và chỉ có b·ạo l·ực tồn tại. Kẻ này sẽ sớm phải nôn ra tất cả những gì bản thân đã biết từ trước đến giờ.

"Dù sao cũng phải cảm ơn anh. Nếu không có anh, ta có lẽ sẽ phải tốn thêm chút thời gian để bắt những kẻ này."

"Tôi chỉ làm những gì trong khả năng của bản thân. Rất vinh dự khi có thể giúp đỡ được cho cô."

"Dù sao thì ta nợ anh lần này. Anh có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ đáp ứng một chuyện trong khả năng."

"Bất cứ chuyện gì trong khả năng của cô sao?"

Rudger hỏi lại.



Nụ cười trên mặt Marias Selmore càng sâu hơn.

"Thông thường khi ta đưa ra đề nghị như thế này, những người khác đều sẽ có phản ứng ngạc nhiên hoặc khá cảnh giác."

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì. Anh có thể yêu cầu mọi thứ trong khả năng của ta."

Đó thực sự là một đề xuất hấp dẫn.

Nhưng Rudger biết bản thân những lời này là một cái bẫy.

Không giới hạn yêu cầu thực chất lại là một bài toán khó giải quyết. Nếu hắn đưa ra một yêu cầu quá lớn, ấn tượng của đối phương về hắn chắc chắn sẽ không tốt. Ngược lại, nếu yêu cầu hắn đưa ra quá nhỏ, Marias Selmore sẽ coi đó là một hành động coi thường lời nói của cô ta.

Rudger mỉm cười.

"Thứ tôi muốn rất đơn giản."

Marias Selmore chợt cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ khi nghe những lời này.

"Khi quay lại dinh thự, cô có thể chuẩn bị một phòng riêng cho vị hôn thê của tôi không?"

"... ... ."

Khóe mắt của Marias Selmore hơi giật giật. Biểu cảm đó nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường.

Một người đàn ông thú vị.

Câu hỏi vừa rồi là một phép thử cô ta đưa ra cho Rudger. Dù hắn có trả lời như thế nào thì Marias Selmore cũng sẽ đáp ứng. Cô ta chỉ đơn giản muốn xem tính cách của người này như thế nào mà thôi.

Thông thường sẽ có ba kiểu trả lời. Nếu là một yêu cầu vô lý, điều đó chứng tỏ Rudger Chelici là một người tham vọng. Nếu yêu cầu là một thứ quá mức tầm thường sẽ chứng tỏ Rudger Chelici là một kẻ không biết nắm bắt cơ hội. Ngược lại, nếu câu trả lời là một đòi hỏi phù hợp sẽ cho thấy người đàn ông này là một kẻ biết mình biết ta, biết rõ các giới hạn có thể động đến.

Tuy nhiên, câu trả lời cuối cùng của Rudger lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Marias Selmore.

Ngụ ý của đối phương rất rõ ràng. Nếu Marias Selmore coi yêu cầu đó là tầm thường thì cô ta cũng đang gián tiếp coi nhẹ em gái mình. Ngược lại, nếu cô ta coi yêu cầu đó là quá phận thì đối phương sẽ có cớ hoài nghi sức ảnh hưởng thân phận gia chủ của cô ta.

Không tệ!

Thay vì tìm kiếm sự bồi thường cho lợi ích cá nhân, Rudger Chelici lại bày tỏ sự săn sóc cho vị hôn thê của mình hơn.

Marias Selmore mỉm cười gật đầu.

"Nếu như đó là mong muốn của anh, ta không có lý do gì phải từ chối."

"Cảm ơn cô."

"Không sao cả. Trên thực tế, ngay cả khi anh không yêu cầu như vậy, ta cũng sẽ bố trí một phòng khác cho anh."

"Vậy sao? Tôi đoán là tôi đã làm điều gì đó vô nghĩa."

Ha ha ha.

Ha ha ha.

Rudger và Marias Selmore nhìn nhau và cùng mỉm cười.

"Hai người ở đây à?"

Casey Selmore lúc này mới trở lại. Sau khi bắt gặp nụ cười của hai con người phía trước, cô ấy tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

'Hai kẻ tâm cơ này...'