Chương 488: Trùng hợp (1)
Casey Selmore cẩn thận quan sát viên đạn găm vào tấm thảm.
Vị trí của ô cửa sổ viên đạn xuyên qua xuất hiện một cái lỗ, vết nứt lan ra xung quanh chi chít như mạng nhện.
"Bắn tỉa?"
Bản thân vụ á·m s·át không phải là một bất ngờ lớn.
Khi Casey làm thám tử, việc phải dính líu đến các tổ chức t·ội p·hạm là điều đương nhiên. Cô ấy vì vậy không thể tránh khỏi những trường hợp bị dọa g·iết và t·ấn c·ông như thế này. Nhưng điều khiến Casey ngạc nhiên là đối phương dám cả gan thực hiện cuộc á·m s·át này bên trong dinh thự nhà Selmore.
Casey Selmore đẩy Rudger ra và nhảy khỏi giường, đến đứng cạnh cửa sổ.
Nếu đối thủ là một tay bắn tỉa thì việc tiếp cận cửa sổ sẽ rất nguy hiểm, nhưng điều này không áp dụng được với Casey Selmore.
Bản thân Casey Selmore luôn luôn duy trì một mật độ hơi nước xung quanh cơ thể. Bất kỳ chuyển động bất thường nào xâm nhập vào phạm vi dò quét này đều sẽ bị cô ấy phát giác. Một khi như vậy, đừng nói là súng bắn tỉa, ngay cả hoả lực của một khẩu đại bác cũng không thể chạm vào người cô ấy.
Kẻ địch dường như cũng nhận thức được chuyện này. Không có bất kỳ cuộc t·ấn c·ông nào tiếp theo nữa. Thời điểm xác nhận phát súng bắn trượt, tay súng bắn tỉa lập tức rút lui.
Rudger cũng đứng cạnh Casey Selmore và quan sát tình hình bên ngoài.
Trải rộng dưới bầu trời u ám là vườn hoa rộng lớn của dinh thự. Phía sau là một sườn núi với rừng cây tươi tốt. Kẻ bắn tỉa có lẽ đang ẩn núp trong khu rừng đó.
Khoảng cách quá xa để hai người có thể phán đoán ra vị trí của viên đạn. Khoảng cách phát bắn đến đây ước chừng một dặm. Tay súng có thể nhắm chính xác vào đầu Casey Selmore từ một cự ly xa như vậy chứng tỏ kỹ năng của kẻ đó rất cao.
Casey Selmore cũng biết điều đó nên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm nghị. Rudger đứng bên cạnh biểu cảm cũng không tốt chút nào.
"Cô dạo gần đây có gây thù chuốc oán với ai không?"
"Nhiều lắm, tôi không nhớ hết được. Bọn t·ội p·hạm muốn lấy mạng tôi chắc xếp hàng hết dinh thự này cũng không đếm đủ."
"Không có nhiều tay bắn tỉa đạt được đến trình độ này đâu."
Casey Selmore nheo mắt lại.
"Tôi cũng có thắc mắc tương tự. Một tay bắn tỉa tầm cỡ này hẳn phải xuất thân từ q·uân đ·ội, nhưng ít nhất trong trí nhớ của tôi, tôi không nhớ mình có liên quan đến nhân vật nào như vậy. Anh thì sao?"
Casey quay sang hỏi Rudger.
"Tôi cũng thế."
"Khẳng định nhanh vậy? Đống thân phận giả của anh đáng lẽ phải nhiều kẻ thù lắm mới đúng."
"Yên tâm. Không có kẻ nào còn sống để truy lùng tôi đâu."
Casey Selmore khịt mũi như thể điều đó thật ngớ ngẩn.
"Vâng. Tôi biết quý ngài đây có thể xử lý tốt rồi."
"Được rồi. Điều quan trọng bây giờ là suy nghĩ xem ai có thể ra tay á·m s·át ngay ngày đầu tiên chúng ta đến đây được?"
"Có thể chọn được vị trí bắn như vậy, chắc chắn kẻ á·m s·át phải chuẩn bị cho kế hoạch này từ trước."
"Nếu mục tiêu không phải chúng ta thì sao? Người duy nhất có thể bị á·m s·át trong dinh thự này chỉ còn lại một người."
"Phải. Chỉ có một người thôi."
Ánh mắt của Rudger và Casey cùng lúc hướng về phía cửa.
Một luồng khí lạnh ập đến từ bên ngoài như một trận bão tuyết. Cảm giác ớn lạnh tràn ngập không gian. Ngay cả hơi thở cũng bắt đầu hình thành sương giá.
Dù đứng ở xa như vậy nhưng hai người bên trong vẫn có thể cảm nhận được một cơn ớn lạnh khủng kh·iếp.
Đột nhiên, cái lạnh buốt xương biến mất. Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
"Hai người có ở trong không?"
"Mời vào."
Casey vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra. Marias Selmore nheo mắt cười bước vào trong.
"Hai người vẫn ổn chứ?"
"Chị cũng thấy rồi còn gì. Chúng tôi vẫn ổn."
Biểu cảm của Casey nhăn lại khi nhìn thấy Marias Selmore thở phào nhẹ nhõm.
"Chị không phải nên giải thích một chút sao? Sao trong nhà chúng ta lại phát sinh một vụ á·m s·át thế này?"
"Ta rất tiếc vì sự cố ban nãy. Gần đây ta có xảy ra mâu thuẫn với một Công tước. Không ngờ đối phương đã không kiên nhẫn đến mức phái người đến nhanh như vậy."
"Một Công tước à? Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức dính dáng đến một đại nhân vật như vậy?"
"Dạo gần đây xuất hiện khá nhiều kẻ xâm nhập b·ất h·ợp p·háp bên trong Vương quốc. Những kẻ này đang khiến ta khá đau đầu."
Marias Selmore tuy vẫn mỉm cười nhưng ai cũng nhận ra đằng sau nụ cười đó là một tâm trạng tồi tệ.
Sương giá bắt đầu hình thành xung quanh Marias Selmore.
Rudger cảm thấy cơn ớn lạnh ban nãy bắt đầu chạy khắp da và cơ thể hắn căng cứng. Nội thất ấm áp của căn phòng dần trở nên lạnh lẽo đến mức giống như một mùa đông khắc nghiệt.
Đây chính là sức mạnh của một Danh Sắc - những người có thể trực tiếp can thiệp vào thiên nhiên. Rudger không có chút nghi ngờ nào về việc đối phương có thể ngay lập tức tạo ra một cơn bão tuyết ngay giữa sa mạc nóng bỏng.
Những đám mây trên trời rung chuyển dữ dội. Cuối cùng, tuyết bắt đầu rơi.
Đây quả là một khung cảnh kỳ quái. Khí hậu mát mẻ của Vương quốc Seville hiện tại không thể nào có tuyết được. Nhưng tuyết thực sự đã xuất hiện. Và càng kỳ lạ hơn là phạm vi có tuyết chỉ bao trùm xung quanh dinh thự Selmore. Tất cả những hiện tượng lạ này đều xuất phát từ tâm trạng tồi tệ của chủ nhân nơi này.
!!!
Bỗng dưng, Rudger cảm nhận được một hơi ấm trong ngực.
Pascha?
Viên đá linh hồn của Hỏa tinh linh đang tỏa ra năng lượng nóng rực chống chọi lại với cái lạnh tỏa ra từ Marias Selmore.
Khi hơi ấm lan tỏa ra xung quanh Rudger, Casey Selmore nhìn chằm chằm vào người bên cạnh bằng ánh mắt bất ngờ.
Sau đó, khu vực ấm áp tiếp tục khuếch tán rộng, dần dần xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt. Casey Selmore nhờ vậy cũng bớt căng thẳng hơn. Cô ấy hét lớn, cố gắng đánh thức người đang chìm đắm trong cơn giận dữ.
"Marias, đủ rồi đấy! Dừng lại đi! Việc quan trọng hiện tại là tìm ra kẻ chủ mưu chứ không phải phát giận vô cớ như thế này."
"........"
Marias Selmore chợt hoàn hồn. Cô ta ngay tức khắc triệt tiêu cái lạnh xung quanh.
"........À phải. Ta có lẽ đã mải suy nghĩ vài chuyện."
Marias Selmore sau khi lấy lại được ý thức liền nở nụ cười như thường lệ.
Rudger lắc đầu, hắn nhìn vết đạn trên sàn.
"Nó bị kẹt khá sâu, chứng tỏ lực bắn rất lớn."
Rudger sử dụng phép thuật lấy viên đạn mắc kẹt ra. Viên đạn đã vỡ tan khi tiếp xúc với mặt sàn. Rudger lấy hết các mảnh vỡ ra và sử dụng phép thuật gom các mảnh đạn vỡ lại. Hàng trăm mảnh vụn nhỏ hơn đầu móng tay chuyển động trong không trung và bắt đầu ghép lại với nhau.
Marias Selmore quan sát cảnh tượng đó, khóe mắt cô ta giật giật. Không phải ai cũng có thể làm được chuyện giống như Rudger đang làm một cách đơn giản như vậy. Điều này cũng gián tiếp chứng minh khả năng điều khiển phép thuật của người đàn ông trước mặt rất hoàn hảo.
Marias Selmore liếc nhìn em gái mình.
Vẻ mặt của Casey dường như không mấy ấn tượng ngay cả khi nhìn thấy những mảnh đạn vỡ vụn được ghép lại với nhau.
'Nó đã quen với chuyện như thế này rồi sao?'
Trong lúc Marias Selmore đang suy nghĩ, Casey chợt lên tiếng.
"Viên đạn khá bất thường."
Casey cẩn thận quan sát hình ảnh viên đạn sau khi được lắp ráp hoàn thiện. Mặc dù kích thước viên đạn không quá lớn nhưng phần đuôi của viên đạn lại được thiết kế xoắn ốc nhằm phát huy tối đa sức xuyên thấu khi được bắn ra.
"Đầu đạn có một vết cắt mờ nhạt."
"Có lẽ nó được phủ một loại thuốc ngăn chặn tập trung phép thuật."
"Ừm. Có một mùi hơi chua cay. Khả năng là mùi cỏ Garland được phơi khô."
"Nhìn tổng thể thì thứ này có thể xuyên thủng qua ma pháp phòng ngự cấp bốn. Dựa theo kết cấu của viên đạn thì nó hẳn là một loại đạn đặc chế. Tuy nhiên, q·uân đ·ội chắc chắn đã ngừng sản xuất loại này. Số lượng còn lại không nhiều lắm, chúng ta có thể dễ dàng thu nhỏ phạm vi điều tra."
"Tay bắn tỉa có lẽ đến từ q·uân đ·ội. Cũng không loại trừ khả năng kẻ đó đã lấy được loại đạn này từ bọn b·uôn l·ậu."
"Anh nghĩ chúng ta có nên bắt đầu từ mấy kẻ khả nghi gần đây không?"
"Có lẽ nên theo dấu từ những kẻ b·uôn l·ậu v·ũ k·hí trước."
Hai người trao đổi xong liền nhìn về phía Marias Selmore.
"Chuyện đã như thế này rồi, chúng tôi sẽ ra ngoài điều tra trước."
"... ... Bây giờ sao?"
"Đó là một cuộc t·ấn c·ông nhằm vào tôi. Tất nhiên, mục tiêu thực sự là chị. Nhưng kể cả không phải là tôi hôm nay thì sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra."
Theo lời của Marias Selmore, đối thủ có liên quan đến pháp sư và khả năng cao có dính líu đến q·uân đ·ội. Kẻ á·m s·át thậm chí còn không nhắm thẳng vào Marias Selmore mà nhằm vào hai người Casey và Rudger đến với tư cách là khách.
"Kẻ địch thậm chí còn biết chính xác ngày chúng ta đến dinh thự."
"Tôi đoán bọn chúng đã để mắt tới chúng ta kể từ khi chúng ta xuống tàu."
"Vậy sao? Nếu là từ lúc đó..."
Casey khoanh tay và cau mày như thể đang cố nhớ lại thứ gì đó.
"Là lúc đó phải không? Quán bar trên Đường 31."
Marias không hiểu Casey nói những lời đó có nghĩa gì nhưng Rudger thì hiểu ngay, hắn gật đầu như thể cũng đã nhớ ra.
"Người đàn ông có râu và một vết sẹo trên má, tay cầm chai whisky. Tôi nói có đúng không?"
"Ừ. Ngoài ra còn có một vết sẹo hình dạng khác thường trên cẳng tay của hắn ta. Vết sẹo hình chữ thập bao quanh bởi một vòng tròn. Kẻ đó chắc chắn đã theo dõi xe của chúng ta. Một người uống hết cả một chai whisky không thể nào có đôi mắt tỉnh táo như vậy."
"Hình dạng vết sẹo chắc hẳn là dấu hiệu của một thế lực nào đó. Nếu là từ q·uân đ·ội, có một số đơn bị đặc thù sẽ khắc một dấu ấn vĩnh viễn minh chứng cho sự gia nhập của người mới."
"Vậy thì sẽ dễ tìm hơn. Có đơn vị nào có hình dạng tương tự không?"
"Chúng ta hỏi người đối diện không phải nhanh hơn sao?"
Marias Selmore vô cùng ngạc nhiên trước cuộc trò chuyện của hai con người trước mặt. Bọn họ trao đổi, đưa ra suy đoán trôi chảy và nhanh đến mức cô ta chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cuộc đối thoại đã kết thúc.
Quả là một sự ăn ý kỳ lạ.
"Nếu là hình dạng đó thì ta có biết."
* * *
Rudger và Casey Selmore rời khỏi dinh thự và tiến vào trong thành phố.
"Aaa~ Cuối cùng cũng được ra bên ngoài."
Casey kêu lên như thể vừa được giải thoát.
"Nếu mọi chuyện được giải quyết thì chúng ta vẫn sẽ phải quay lại thôi."
"Ôi, tính sau đi. Thật tuyệt khi được hít thở không khí trong lành như thế này."
"Tôi khá ngạc nhiên khi cô lại chủ động nhận việc điều tra đấy."
"Chị gái tôi hiện là gia chủ nên không thể tùy ý hành động được. Tôi đoán đó cũng là mục đích kẻ thù mong muốn. Dù sao thì tôi làm việc này vẫn tốt hơn chị mình. Nếu để chị ấy tự mình đi thì tình hình sẽ tồi tệ hơn nhiều."
"Tại sao?"
"Rất có thể thủ đô sẽ phải đối mặt với một kỷ băng hà."
Giọng Casey khi nói điều đó rất nghiêm túc, không hề có chút tinh nghịch thường lệ.
Rudger nhớ lại khả năng của Marias Selmore. Chỉ trong chốc lát, tuyết đã rơi quanh dinh thự. Cái lạnh thấu xương thậm chí còn chạm tới mây đen trên bầu trời. Hắn không nghi ngờ gì về việc đối phương có thể đóng băng toàn bộ thành phố này.
"Là chỗ đó."
Casey Selmore nhìn quanh một nhà máy tồi tàn.
Cả hai người đã bí mật rời khỏi dinh thự. Ngay khi bước chân vào thành phố, Casey Selmore đã tạo một rào chắn bằng nước có tác dụng khúc xạ ánh sáng, che giấu tung tích của bọn họ.
"Vẫn còn khá nhiều dấu vết còn sót lại."
Dù nhà máy không hoạt động nhưng khắp nơi vẫn in dấu chân người. Trong số đó, có thể thấy những vết bùn mới đọng lại cách đây không lâu.
"Anh định làm gì?"
Casey tính thương lượng về một cuộc đột kích trong âm thầm. Nhưng Rudger lắc đầu.
"Giải quyết nhanh chóng đi."
Hắn ngay lập tức tập trung sức mạnh ma thuật của mình và thổi bay cánh cửa nhà máy. Cùng với tiếng động lớn phát ra từ v·ụ n·ổ, khói bụi mù mịt lan ra khắp nơi. Tiếng la hét và tiếng bước chân đầy bối rối vang lên từ bên trong.
"Chúng ta còn nhiều việc lắm."