Chương 490: Trùng hợp (3)
Sau khi giải quyết xong vụ án, Rudger và Casey Selmore quay trở lại dinh thự.
Mặc dù bọn họ không thể bắt được những tên pháp sư trực tiếp đứng sau vụ việc này, nhưng ít nhất hai người cũng đã bắt được những kẻ có liên hệ với chúng nên chuyến đi vừa rồi không phải là vô ích.
"Cái gì? Nếu có phòng trống thì sao ngay từ đầu chị ấy không nói luôn đi? Lòng vòng như vậy làm gì?"
Casey Selmore đang đợi cùng Rudger, tặc lưỡi khi nghe tin Frederick đã chuẩn bị cho mình một căn phòng mới.
"Tôi biết ngay sẽ như thế này mà. Anh cố ý làm vậy à?"
"Dù sao thì tin tốt là chúng ta không cần ở chung nữa. Cả hai đều thoải mái, không phải sao?"
"Ờ. Rất may mắn! Ít nhất thì tôi sẽ không bị người nào đó đè lên giường nữa."
"Không ai nói lời cảm ơn như vậy cả. Đừng quên, cô nợ tôi hai lần."
"Thế hả? Nếu anh không cản thì tôi cũng có thể tự mình xử lý."
Casey Selmore không hề phóng đại. Xung quanh cô ấy luôn duy trì một phạm vi hơi nước mỏng. Đó là lãnh thổ của cô ấy và khi có bất kỳ thứ gì xâm nhập, Casey Selmore có thể ngay lập tức phát giác ra.
"Vì vậy, nợ giữa chúng ta chỉ là một thôi."
"Ít nhất thì thực tế tôi cũng đã cứu cô. Cô sẽ không hạ thấp giá trị của bản thân đến mức đó đúng không? Vì thế, nợ là hai."
"Chuyện đó không liên quan, nợ là một."
"Nếu không có tôi thì cô sẽ không được bố trí phòng mới. Vì sự việc này, nợ sẽ là hai."
Hai người liên tục t·ranh c·hấp, không ai nhường ai dù chỉ một chút.
Sau một lúc, khi nhận ra có vẻ như mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc nếu cứ tiếp diễn như thế này, cả hai quyết định thực hiện một thỏa hiệp đầy kịch tính.
"Được rồi. Tôi sẽ nhượng bộ và giảm cho cô một nửa. Số nợ là 1,5. Chúc ngủ ngon!"
"Từ từ, 1,5 là cái gì? Sao anh không làm tròn luôn đi?"
"Vậy thì làm tròn lên thành hai."
"Được rồi. Tôi sẽ tạm châm chước cho con số kia. Nợ giữa chúng ta là 1,5."
Casey Selmore cuối cùng cũng thoả hiệp, dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng tỏ ra bản thân là người đã nhượng bộ trước.
Rudger nhẹ nhàng nhún vai.
"Tất nhiên rồi. Dù sao thì tôi cũng là chủ nợ, tôi có thể rộng lượng cho cô."
"Phiền thật đấy!"
"Tốt nhất là cô nên nhanh chóng trả nợ cho tôi. Nếu không thì tôi không biết mình sẽ yêu cầu điều gì đâu."
"Cái tên l·ừa đ·ảo này. Anh nghĩ tôi sẽ sợ lời đe doạ đấy à?"
"... ... ."
"... ... N-này, anh chỉ đùa thôi đúng không?"
Casey Selmore hơi e dè khi nhìn thấy ánh mắt của người đối diện. Trong chốc lát, Casey Selmore thật mong có ai đó á·m s·át tên ngốc kia ngay tại đây. Như vậy thì cô ấy có thể ra tay cứu hắn và xí xóa hết nợ nần.
Nhưng thực tế thì phũ phàng, mong ước đó chỉ là hy vọng hão huyền. Sau cuộc á·m s·át trước, cảnh giới bên trong dinh thự Selmore đã tăng lên nhiều lần. Khả năng có thể phát sinh một cuộc á·m s·át nữa gần như là không thể.
Ngay khi Casey Selmore đang cảm thấy khủng hoảng và sắp trở nên lo lắng thì cánh cửa mở ra và Marias Selmore bước vào.
"Cả hai người ổn chứ?"
Casey Selmore và Rudger gật đầu, không biết mục đích của câu hỏi này là gì.
"Tốt! Vào vấn đề chính luôn nhé, ta cần sự giúp đỡ của hai người."
"Chuyện gì đột ngột thế?"
Nếu Marias Selmore phải tự mình đến đây giờ này thì hẳn vấn đề phải rất cấp bách và cô ta không thể tự mình giải quyết ngay được.
Casey Selmore tò mò hỏi.
"Ngay cả cấp dưới của chị cũng không xử lý được sao?"
"Nhân lực của ta hầu hết đều là tình báo viên phụ trách thu thập thông tin. Những người chuyên bắt t·ội p·hạm hiện tại khó có thể điều động ngay lập tức."
"Nhưng cũng không đến mức chị phải nhờ người khác như thế. Người của Cục Tình báo đâu?"
"Muốn triệu tập họ cần thời gian và phê duyệt của cấp trên. Mà ta thì hiện tại không có thời gian."
Casey Selmore khịt mũi coi thường.
"Chuyện cười gì vậy? Chị là người cầm con dấu mà."
"Cương vị đi kèm trách nhiệm. Ta không thể vi phạm quy định chỉ vì ta có tư cách phê duyệt tư liệu."
"Được rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Ta nhận được một số tin tức."
Tin tức có trong vòng chưa đầy nửa tiếng?
Điều này chứng tỏ mạng lưới tình báo của Marias Selmore vô cùng rộng.
Casey thở dài chán ghét.
"Tin tức gì?"
"Về mấy tên pháp sư mới gần đây. Bọn chúng là những kẻ bị trục xuất trong cuộc c·hiến t·ranh đoạt quyền lực. Hiện tại, những kẻ đó đang muốn bám rễ bên trong Vương quốc của chúng ta."
"Nếu bọn chúng đã âm mưu chuyện đó thì hẳn chúng phải chuẩn bị một quân bài để đối phó với chị."
Marias Selmore gật đầu.
"Chị chắc chắn là thứ sẽ cản trở mấy kẻ kia. Nếu muốn đối phó với chị, đối phương phải có ít nhất một Lexorer."
"Ồ! Cảm ơn vì lời khen."
"Bớt nói nhảm. Mấy kẻ đó đến từ đâu?"
"Còn ở đâu được nữa? Em cũng biết chỗ đó đấy."
Casey Selmore giật mình.
"Isla Machia?"
Marias Selmore gật đầu.
Isla Machia.
Hòn đảo tọa lạc của Tòa Tháp Ma Thuật, vùng đất có kỹ thuật ma pháp phát triển vượt bậc và hơi nước trắng tinh quanh năm suốt tháng bao phủ bên ngoài.
Theo lý mà nói, nơi đặt trụ sở của Tòa Tháp sẽ là một nơi tập trung rất nhiều pháp sư. Và vấn đề cũng chính là chỗ đó. Các pháp sư ở hòn đảo này không chỉ có pháp sư bình thường mà là tập hợp của rất nhiều loại người khác nhau, trong đó không thiếu thuật sĩ hay những kẻ bị truy nã gắt gao trên đại lục.
"Một Lexorer bị đuổi khỏi Isla Machia sao? Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy? Tòa Tháp không can thiệp à?"
"Tòa Tháp không phải lúc nào cũng có quyền can thiệp vào tình hình tranh đấu bên trong. Tại Isla Machia cũng tồn tại ảnh hưởng của các băng đảng xã hội đen."
Ở Isla Machia có những khu vực hỗ trợ lẫn nhau. Các vật phẩm kinh doanh chỉ pháp sư mới có thể sử dụng mang lại rất nhiều tiền. Nghiên cứu ma pháp đòi hỏi kinh phí rất lớn. Dù nguồn gốc có không hợp pháp nhưng chắc chắn vẫn sẽ có chỗ đáp ứng tiêu thụ những mặt hàng này.
"Vậy là những kẻ đó muốn phát triển thị trường ở Vương quốc Seville?"
Hai người Casey Selmore và Rudger lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nếu suy nghĩ kỹ càng thì hành động của kẻ địch không quá khó hiểu. Vương quốc Seville là một nơi phù hợp cho bọn chúng phát triển mạng lưới b·uôn l·ậu. Tuy nhiên, thứ duy nhất cản trở những kẻ này chính là ở đây có Danh Sắc tọa trấn. Không chỉ một mà đến hai người. Và hai pháp sư này đều là người của gia tộc Selmore.
Trong khi Rudger đang suy nghĩ thì Marias Selmore đã đi thẳng vào vấn đề.
"Ta muốn hai người giúp ta hạ tên pháp sư cầm đầu của đối phương."
"Tại sao lại là hai chúng tôi?"
"Vị hôn phu của em là một pháp sư xuất sắc, không phải sao?"
"Kể cả như thế. Đối phương cũng không phải những kẻ đầu đường xó chợ. Nhỡ anh ấy b·ị t·hương thì sao?"
"Không phải em cũng đi cùng sao? Em có thể bảo vệ anh ta."
"Chị đang nói gì vậy... ... ."
Casey Selmore đảo mắt, cố gắng giải thích nhưng Rudger đã ngăn lại.
'Gì thế?'
Casey liếc nhìn Rudger như thể đang hỏi tại sao lại cản cô ấy.
Rudger nhẹ nhàng lắc đầu với Casey rồi nhìn thẳng vào Marias Selmore và nói.
"Vậy thì cô sẽ trả công như thế nào?"
"Bất cứ chuyện gì trong khả năng của ta. Dù sao thì không cần hai người nhổ cỏ tận gốc. Người của ta sẽ làm chuyện đó. Việc của hai người chỉ là xử lý tên cầm đầu."
"Nếu vậy thì tôi sẽ chấp nhận thỏa thuận."
"Anh có chắc không?"
"Ngay cả khi tôi từ chối, Casey cũng sẽ nhận lời. Tôi không yên tâm để cô ấy hành động một mình."
Xét đến tính cách của Casey Selmore, cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ chị gái. Quan tâm là một chuyện, nhưng mặt khác, Casey Selmore tuyệt đối sẽ không cho phép những tên t·ội p·hạm nguy hiểm hoạt động bên trong chính quê hương của mình.
Marias Selmore mỉm cười như thể đã biết trước câu trả lời của đối phương.
"Vậy thì chúc hai người thuận lợi!"
Đây thực chất cũng là một phép thử cô ta dành cho Rudger. Nếu ban nãy Rudger chỉ cần có một chút do dự, Marias Selmore sẽ phán định hắn không hợp cách ngay lập tức.
Rudger ở phía đối diện tất nhiên không thể nào biết được tính toán của đối phương. Hắn còn đang bận suy nghĩ về thù lao Marias Selmore sẽ đáp ứng.
Tuy nhiên, vẫn còn một số điều không chắc chắn.
Marias Selmore nhỡ đâu không biết về khung cảnh hắn yêu cầu thì sao?
Không thể loại trừ khả năng đó. Hắn cần phải kiểm tra trước.
"Có một điều tôi muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
Marias Selmore nheo mắt lại. Khi nhận ra Rudger có vẻ muốn hỏi điều gì đó quan trọng, Marias Selmore bấm nhẹ ngón tay. Một bức tường băng màu trắng ngay lập tức hình thành xung quanh hai người. Bức tường tuy mỏng nhưng có thể ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Casey Selmore đứng cạnh cũng giật mình khi chị gái có hành động bất ngờ như thế.
"Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Có một nơi tôi đang tìm kiếm."
Rudger miêu tả lại khung cảnh bản thân đã nhìn thấy cùng với mảnh Thánh vật. Một khu rừng kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy trước đây. Mặc dù trông giống như một khu rừng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số tàn tích ở đâu đó và bầu trời là sự kết hợp màu sắc đa dạng một cách kỳ lạ.
"Cô có biết một nơi nào trông như vậy không?"
Marias Selmore trầm ngâm một lúc.
"Ít nhất ta có thể hỏi tại sao anh lại tìm một nơi như vậy được không?"
"Địa điểm đó liên quan đến nghiên cứu của tôi."
Tất nhiên, câu trả lời đã được Rudger chuẩn bị sẵn.
Theo tin tức Marias Selmore thu được, đúng là Rudger Chelici đang trong quá trình hoàn thiện một đề tài nghiên cứu ma thuật. Vì vậy, cô ta không nghi ngờ gì nhiều.
"Khó đấy. Từ khung cảnh mà anh miêu tả, nếu đúng là thật... ... ."
Marias Selmore lẩm bẩm, cuối cùng cô ta cũng nói ra một số thông tin.
"Ta biết có một nơi tương tự."
"Thật sao?"
"Phải. Nhưng nơi anh tìm kiếm có chính xác là nơi đó không? Anh không nhìn nhầm chứ?"
Đôi mắt nheo nheo của Marias Selmore nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì đó là nơi mà người bình thường không bao giờ có thể đến được."