Chương 485: Lời mời của Selmore (3)
Rudger ngẫm nghĩ một lúc. Dù sao bây giờ hắn cũng khá rảnh. Sự vụ ở Vương quốc Yêu tinh đã có người lo liệu. Vấn đề của gia tộc Rosen, bọn họ sẽ liên lạc lại với hắn sau, hắn chỉ cần chờ hồi âm là được.
Điều duy nhất làm Rudger khó chịu là việc phải gặp trực tiếp Luthus Wardot. Có vẻ như hắn cần có một cuộc gặp riêng với Eileen.
Xem xét tất cả mọi thứ, có vẻ như việc đáp ứng yêu cầu của Casey Selmore cũng không phải quá tệ. Rudger cũng tò mò không biết chị gái của Casey Selmore là người như thế nào. Nếu đấy là một người nguy hiểm, hắn cần cảnh báo Hans để ý hơn.
Marias Selmore.
Những gì Rudger biết về cô ta là một người giống như Casey Selmore, một pháp sư với danh hiệu đơn nguyên tố.
Tính cách, nơi ở, thói quen, sở thích...
Tất cả những thứ này vẫn còn là ẩn số.
Nhìn hành động và giọng điệu của Casey Selmore, khó có thể lay chuyển được cảm giác cô ấy đang bị chị gái quản thúc khá chặt.
Hắn cần gặp mặt người này một lần.
"Tốt. Tôi chấp nhận lời đề nghị."
"Thật sao? Không có yêu cầu gì khác?"
Casey Selmore sửng sốt. Việc Rudger đồng ý lời đề nghị một cách dễ dàng như vậy không nằm trong dự tính của cô ấy. Trước khi đến đây, Casey Selmore đã chuẩn bị rất nhiều phương án xử lý các tình huống có thể xảy ra nhằm thuyết phục Rudger.
Ai mà ngờ tên này lại thoải mái đồng ý như thế?
Tên ngốc kia từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
"Chẳng lẽ cô muốn tôi đổi ý?"
"À, không phải. Chỉ là tôi có chút không quen lắm."
"Vậy khi nào chúng ta sẽ đi?"
"Càng sớm càng tốt. Dù việc này không khẩn cấp lắm nhưng nếu càng trì hoãn, chị gái tôi sẽ càng nghi ngờ."
Casey Selmore dùng mũi giày cọ xuống đất như thể cô ấy hơi khó chịu khi nghĩ về chị gái mình.
"Chị gái của cô là người như thế nào?"
"Sao đột nhiên anh lại hỏi thế?"
"Tôi sắp gặp đối phương, ít nhất cũng cần chuẩn bị gì đó phải không?"
"Anh thích nghi với thân phận mới nhanh thật đấy."
"Không phải là hôn phu giả sao? Thông thường thì cũng phải tạo cho đối phương một ấn tượng tốt thì mới dễ qua ải hơn chứ."
Casey Selmore mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên trước hành động của Rudger nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cẩn thận về câu trả lời cho câu hỏi ban nãy.
"Ừm. Chị gái của tôi......nếu phải nhận xét thì là......một kẻ ngốc?"
"Cái gì?"
"Kẻ ngốc vĩ đại nhất thế giới."
"Đó là một lời khen hay một sự xúc phạm đấy?"
"Là cảm giác của tôi thôi."
Rudger thở dài.
"Có thật hai người là chị em không vậy?"
"Có vấn đề gì?"
"Là chị em mà cô còn không biết tính cách chị gái mình sao?"
"Đừng nhầm lẫn. Tôi chắc chắn đánh giá đúng."
"Ngoài những điều đó ra, có thông tin nào về sở thích của chị gái cô không?"
"Cái đó... ... ."
Casey Selmore lại chìm vào suy nghĩ. Lần này sự im lặng kéo dài hơn lần trước rất nhiều. Rudger kiên nhẫn chờ đối phương mở miệng. Nhưng những gì Casey Selmore nói sau đó khá bất ngờ.
"Tôi không biết."
"... ... Cô không biết?"
"Tôi biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ. Tôi có thể nói thông tin cho anh nhưng tôi không chắc chúng là thật đâu."
"... ....Chị của cô giả bộ với cả người nhà sao?"
"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao tôi gọi chị ấy là đồ ngốc. Có ai trên đời hành động như vậy chứ, che giấu cảm xúc thật của mình không chỉ với người ngoài mà còn cả với gia đình?"
"........."
"... ... Dẫu sao thì......"
Casey Selmore tuyên bố với Rudger rằng chuyện đó không quan trọng.
"Anh chỉ cần đi cùng tôi ra mắt người trong nhà là được. Tôi sẽ chủ động đối phó với chị gái."
"Được rồi, nếu cô đã nói như thế. Nhớ thù lao của tôi đấy."
"Anh muốn thứ gì?"
"Có một nơi tôi muốn tìm. Không biết chị gái của cô có biết nơi đó không?"
"Anh đang tìm kiếm cái gì sao?"
"Một thứ đặc thù, tôi có nói thì cô cũng không biết. Nó có thể ở một nơi huyền bí nào đấy."
"Ờ, thế thì khả năng chị gái tôi có manh mối. Vậy khi nào anh rảnh?"
Hiện tại, Rudger đang trong kỳ nghỉ, hắn không cần lên lớp. Casey Selmore đã lên kế hoạch cho chuyến đi trong khoảng ba ngày. Cô ấy cần xác nhận lại với đối phương.
"Thời gian này tôi không bận gì cả. Chúng ta có thể xuất phát luôn."
"... ... Hả?"
* * *
Cuối cùng, cả hai người quyết định sẽ gặp nhau ở ga xe lửa vào sáng hôm sau.
"Điểm đến là Vương quốc Seville à?"
Vương quốc Seville nằm ở phía Tây Nam của Vương quốc Utah. Đó là một đất nước khá nhỏ, quy mô tương đương với Queoden. Tài nguyên thiên nhiên không dồi dào, thế lực quốc gia cũng không mạnh.
Tuy nhiên, Vương quốc Seville vẫn rất nổi tiếng vì đây là đất nước sản sinh ra nhiều nhân tài kiệt xuất. Nơi này chú trọng vào giáo dục. Một đất nước không sản xuất ra những sản phẩm nổi bật mà thay vào đó là nuôi dưỡng những con người tài năng. Vì vậy, Vương quốc Seville có số lượng lớn người có thu nhập lớn hơn so với bình quân dân số trên đại lục và tỷ lệ pháp sư ở nơi này rất cao.
"Chà, đó là một đất nước không có gì thú vị cả trừ ngành du lịch."
Tàu khởi hành.
Hai người lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
Cuộc hành trình sẽ mất ít nhất vài giờ nên Rudger lấy tài liệu mang theo ra và bắt đầu đọc chúng. Casey Selmore đang buồn chán vì không có việc gì để làm, nhìn vào tài liệu mà Rudger lấy ra với vẻ thích thú.
"Gì vậy?"
"Dữ liệu tôi thu thập về chị gái của cô."
"Thật à? Mạng tin tức của anh cũng nhanh đấy chứ?"
Tài liệu trên tay Rudger phải lên đến năm mươi trang. Rudger nhanh chóng lướt qua nội dung, hắn trông có vẻ không hài lòng lắm.
"Chỉ toàn là những hình ảnh cố ý tiết lộ cho công chúng. Không có nhiều giá trị."
"Thì tôi đã bảo anh trước rồi còn gì."
Tuy nhiên, vẫn tốt hơn là không kiểm tra gì cả, vì vậy Rudger đã đọc kỹ mọi thông tin bản thân hiện có.
Chuyến tàu tốc hành chạy không ngừng nhanh chóng vào ga Tartenon, thủ đô của Vương quốc Seville. Rudger và Casey Selmore thu dọn hành lý và xuống tàu. Hai người ngay lập tức được người đang đợi chào đón.
"Chào mừng cô Selmore trở về cùng vị hôn phu. Tôi là Frederick, người phụ trách đón hai người."
Khi Rudger quan sát ông lão đang lịch sự chào mình, Casey Selmore ở bên cạnh lên tiếng.
"Ít nhất ông cũng nên báo trước cho tôi biết là ông sẽ đến chứ?"
"Gia chủ cho rằng nếu thông báo cho cô chủ sẽ muộn nên đã bảo tôi đến đón hai người từ sáng sớm."
Động thái này cho thấy Marias Selmore biết rõ mọi hành động của Casey Selmore. Điều đó có nghĩa là Rudger, người đi cùng, cũng đang bị mạng lưới thông tin của đối phương theo dõi. Hành động này như thể muốn nói rằng đối phương biết mọi thứ về hắn.
"Từ chối thì thật bất lịch sự. Cảm ơn ông vì đã đến tận đây đón chúng tôi."
Rudger thản nhiên nói và liếc nhìn Frederick.
"Đó là công việc của tôi, thưa ngài."
Người hầu đón tiếp trịnh trọng cúi đầu, vẻ mặt không đổi. Hành động của ông ta chuẩn mực đến mức không có gì chê trách.
Frederick mở cửa chiếc xe đã đợi sẵn từ trước.
Rudger nhẹ nhàng lách người sang một bên nhường đường cho Casey Selmore lên trước, tay hắn tiện thể vòng sang cầm lấy túi hành lý trên tay đối phương.
Casey Selmore khựng lại một chút trước hành động của người bên cạnh, nhưng khi chạm mắt với Rudger, cô ấy nhẹ gật đầu rồi bước lên xe. Động tác có chút cứng nhắc nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên, không có chút bối rối nào.
Đích đến mà chiếc xe hướng tới là một dinh thự lớn. Dinh thự của gia đình Selmore, nơi Casey Selmore sinh ra và lớn lên.
Casey Selmore trở về nhà sau một thời gian dài, cảm xúc của cô ấy có chút phức tạp. Xen lẫn chút nhớ nhung là vẻ lo lắng, bồn chồn. Đương nhiên thứ cảm xúc phía sau sẽ chiếm phần lớn hơn vì lần này cô ấy còn dẫn theo cả 'vị hôn phu' về ra mắt chị gái. Nếu nói Casey Selmore không lo lắng thì là nói dối.
Ngay cả thời tiết cũng khiến bầu trời trở nên nặng nề. Dù đang là ban ngày nhưng bầu trời đầy mây xám u ám tạo nên bầu không khí có phần hoang vắng.
Cuối cùng, khi Casey Selmore và Rudger bước vào dinh thự, một số người hầu đã đứng đợi sẵn cúi đầu chào hai người.
"So với quy mô của dinh thự thì số lượng người ở bên trong khá ít."
"Bởi vì gia đình chúng tôi không có thói quen tiếp khách bên ngoài."
"Tại sao?"
"Anh hiểu mà, càng tiếp xúc ít người, thông tin rò rỉ ra bên ngoài càng nhỏ."
Điều này có nghĩa là gia tộc Selmore chú trọng đến việc giữ bí mật nội bộ. Tất nhiên, chị gái của Casey, Marias Selmore, là người quyết định điều đó.
"Gia chủ đang đợi hai vị."
Điều ngạc nhiên là nơi Frederick dẫn Casey và Rudger đến lại là phòng ăn chứ không phải phòng tiếp khách.
Khi hai người bước vào trong, đập vào mắt họ là những món ăn bày biện sẵn trên bàn như thể đã được chuẩn bị từ trước. Mọi thứ đều b·ốc k·hói chứng tỏ mới được nấu xong.
Rudger có chút nổi da gà. Mọi thứ xảy ra như thể đối phương có thể tính toán chính xác khi nào bọn họ đến vậy. Rudger bắt đầu có cảm giác bản thân đã bước chân vào hang cọp. Ánh mắt của hắn chuyển sang người phụ nữ ngồi ở cuối bàn.
Tóc của cô ta màu xanh nhạt, giống với Casey Selmore. Tuy nhiên, mái tóc có phần trắng và sáng hơn một chút. Họ là chị em nhưng sự khác biệt nhỏ về màu tóc này có lẽ là do bản chất sức mạnh ma thuật mà hai người sở hữu khác nhau.
"Chào mừng hai người."
Marias Selmore mỉm cười rạng rỡ, nhìn Casey Selmore bằng đôi mắt dài nheo nheo. Khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tương đồng là bằng chứng cho thấy cô ta và Casey Selmore là chị em.
Rudger tự hỏi liệu Casey Selmore có trông giống như vậy sau vài năm nữa không. Casey Selmore có khuôn mặt sắc sảo và buông thả, vẻ ngoài của Casey Selmore khiến ấn tượng của mọi người với cô ấy như một chú cừu ngây thơ. Trái ngược hoàn toàn với người em của mình, Marias Selmore có mái tóc dài đến thắt lưng và vẻ ngoài khá điềm tĩnh.
"Em gái đáng yêu cuối cùng cũng chịu trở về rồi."
"Chị có thể ngừng nói những thứ như vậy không?"
Casey Selmore lắc đầu, tỏ rõ vẻ không thích khi nghe những lời này.
Đó là hành vi khá thô lỗ nhưng Marias Selmore không tỏ ra khó chịu. Có lẽ hành động như vậy thường xuyên xảy ra giữa hai bọn họ. Tuy nhiên, Rudger có thể cảm nhận được bầu không khí của đối phương đang dần áp đảo Casey Selmore. Có cảm giác như Marias Selmore đang từ từ s·iết c·ổ người khác trong một bầu không khí tinh tế, thay vì chỉ đơn giản là dập tắt họ bằng sức mạnh to lớn.
Cuối cùng, ánh mắt của Marias Selmore chuyển sang Rudger đứng bên cạnh.
"Rất vui được gặp anh, giáo sư Rudger Chelici."
Dù chưa tự giới thiệu nhưng Marias Selmore đã gọi thẳng tên Rudger như thể đã biết rõ thân phận của đối phương.
"Giáo sư của Theon. Một thiên tài đã tạo ra phép thuật mới. Anh cũng là một cựu quân nhân và được cho là đã đóng một vai trò quan trọng trong vụ khủng bố ở thủ đô của Đế quốc Exilion. Ồ, ta cũng đã nghe về bài thuyết trình ở Hội trường Arcane rồi. Nó khá thú vị."
Những thông tin của Rudger lần lượt tuôn ra từ miệng Marias Selmore. Người phụ nữ nở một nụ cười cuốn hút nhưng điều đó không thể ngăn cản cảm giác nổi da gà cho những người đối diện cô ta.
Rudger nhẹ nhàng cúi đầu, mặt không thay đổi biểu cảm.
"Tôi rất vinh hạnh khi được gia chủ nhà Selmore đánh giá cao như vậy."
Nụ cười của Marias Selmore càng rạng rỡ hơn.
"Ta đã rất lo lắng khi Casey nói đã quen một người đàn ông. Nhưng có vẻ lần này người con bé nhìn trúng không tệ chút nào."
"Cô quá khen rồi."
"Vậy sao?"
"Này, dừng lại đi. Chị đang hỏi cung anh ấy đấy à?"
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Casey Selmore vang lên.
"Đừng nói thế. Ta chỉ tò mò về vị hôn phu của em nên nói có chút hơi nhiều thôi. Ngồi xuống đi. Hẳn hai người vẫn chưa ăn gì."
Nói thì nói như vậy, nhưng ngay từ đầu, Marias Selmore đã chuẩn bị sẵn bữa tối như thế này vì cô ta biết rằng Casey và Rudger vẫn chưa ăn gì trên tàu. Cả hai người đều biết nhưng không chỉ ra hành vi này của Marias Selmore.
Từ lúc họ bước vào dinh thự, một cuộc chiến vô hình đã bắt đầu.
Trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, Marias Selmore là người đầu tiên đặt câu hỏi.
"Vậy khi nào hai người tổ chức đám cưới?"