Chương 486: Ra mắt (1)
Một câu hỏi cực kỳ bất ngờ.
Phụt.
Khụ. Khụ. Khụ.
Casey Selmore đang uống dở cốc trà ngay lập tức bị sặc, trà trên tách bắn tung tóe lên bàn.
Marias Selmore nhẹ nhàng khiển trách.
"Cái tính hậu đậu của em vẫn không thay đổi gì cả."
"Khụ khụ....Chứ không phải do chị đột nhiên hỏi câu bất ngờ đó à?"
"Ta không nghĩ câu hỏi vừa rồi có gì bất thường. Hay là em có tật giật mình?"
Marias Selmore hỏi một cách thờ ơ như thể không hiểu sao đối phương lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Rudger ngồi bên cạnh, suy nghĩ một chút liền rút chiếc khăn tay từ trong túi ra.
"Để tôi."
"Hả?"
Casey Selmore chưa kịp nói gì thì Rudger đã dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước trà vương trên miệng cô ấy.
Sự đụng chạm thực sự rất tinh tế và mềm mại, giống như đang đối xử với người thương vậy.
Casey Selmore không kịp phản ứng, cô ngây người một chỗ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Phải mất một lúc sau, Casey Selmore mới muộn màng nhận ra tên ngốc kia đang làm cái gì. Hai má cô ấy nóng lên, cả khuôn mặt của Casey ửng đỏ như một đoá hoa đang nở rộ.
"Anh đang làm gì vậy?"
Casey Selmore ghé đầu sát vào mặt Rudger hỏi nhỏ, âm lượng đủ để chỉ hai người có thể nghe thấy.
"Ý cô là gì?"
"Hành động vừa rồi có hơi thân mật quá không?"
"Dù sao thì chúng ta cũng đang trong quan hệ là người yêu, làm vậy cũng để tránh cho chị của cô nghi ngờ."
"Tôi cảm thấy ngay cả người yêu thật sự cũng không cần làm đến mức đó."
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
"Vậy à?......Được rồi."
Casey Selmore sau đó hắng giọng, cho rằng bản thân đã nghĩ hơi nhiều và chấp nhận hành động thân mật của Rudger.
Marias Selmore đưa tay lên miệng và cười lớn khi nhìn cảnh tượng phía trước.
"Ôi trời! Tình tứ thật đấy. Ta có nên tránh mặt nhường lại không gian cho hai người không?"
"Ồn ào."
Casey trừng mắt nhìn Marias Selmore với khuôn mặt đỏ bừng. Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, cô ngay lập tức làm bay hơi toàn bộ trà đen đổ trên sàn.
Marias Selmore vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, tay phải nhẹ nhàng khuấy tách trà đen bằng chiếc thìa nhỏ.
"Vậy hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi?"
Marias Selmore nhẹ nhàng lấy thêm đường bỏ vào trà. Tuy nhiên, thay vì chỉ thêm một viên, cô ta đã thêm nhiều đến mức trà tràn ra cả ngoài tách. Một lượng đường nhiều đến mức khiến Rudger phải rùng mình.
Sao cô ta có thể thản nhiên uống thẳng trực tiếp cốc trà đó vậy?
Người này không sợ bị tiểu đường sao?
Rudger không khỏi cảm thấy sởn gai ốc trước tính cách lập dị của Marias Selmore.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Rudger, Marias Selmore chậm rãi lên tiếng giải thích.
"Do tính chất công việc nên ta thường xuyên phải bổ sung thêm đường. Mong anh hiểu cho."
"... ... À, vâng."
Rudger ngập ngừng gật đầu. Một lần nữa, hắn có thể hiểu được một chút tại sao Casey Selmore lại gọi chị gái mình là đồ ngốc.
"Vậy hai người gặp mặt lần đầu khi nào?"
"Đầu năm nay, tôi đã đến Leathervelk và tình cờ gặp anh ấy ở đó."
Rudger ở bên cạnh gật đầu đồng ý.
"Vậy sao? Nhưng theo như ta biết thì dạo này em đâu có thời gian rảnh gặp ai?"
"Chị cũng biết là số người hâm mộ của tôi đâu có ít..."
"Không cần nói mấy lời vô nghĩa."
Marias Selmore cắt ngang. Vai Casey Selmore vô tình run lên trước giọng nói kiên quyết của đối phương. Cô ấy không khỏi cảm thấy lo lắng khi nhất cử nhất động của mình đều bị chị gái theo dõi.
"Là như vậy."
Rudger lúc này chợt lên tiếng nói đỡ.
"Chúng tôi đã gặp nhau ở nhà đấu giá Kunst. Lúc đó tôi vô tình vướng vào vụ t·ấn c·ông ở đó, là Casey đã giúp đỡ tôi. Hai chúng tôi sau đó mới chính thức tìm hiểu nhau."
Sự cố nhà đấu giá Kunst.
Rudger cố tình nói thông tin này ra một cách nửa vời.
"... ... ."
Marias Selmore chăm chú nhìn Rudger như thể đang cố xác định xem đó có phải là lời nói dối hay không. Rất tiếc là cô ta không đọc được bất kỳ thứ gì từ khuôn mặt của người đối diện.
Tất nhiên Marias Selmore biết có một vụ t·ấn c·ông ở nhà đấu giá Kunst và trùng hợp là Casey cũng có mặt ở đó. Cô ta hiện tại không có thời gian kiểm chứng xem chính xác chuyện gì đã phát sinh giữa hai người này. Bởi vì khi đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào con quái vật Jevaudan.
Marias Selmore đương nhiên không thể phán đoán ra những gì Rudger nói có đúng hay không vì thực sự Rudger không nói dối. Hắn chỉ không nói ra những điểm mấu chốt mà thôi.
Marias Selmore không có lựa chọn nào khác ngoài gạt bỏ nghi ngờ của mình sang một bên vì lời nói của Rudger và những thông tin cô ta nhận được hoàn toàn khớp nhau.
"Anh rất thành thật."
Những lời này có hàm ý khá nặng nề nhưng Rudger quyết định coi đó là một lời khen.
"Tôi là một giáo sư. Đây là những đức tính tối thiểu cần có khi dạy học sinh."
"Chà, ta nghĩ học sinh Theon đều rất hứng thú với các lớp học của giáo sư Rudger."
"Tôi không chắc về điều đó."
"Không cần lo lắng. Giáo sư Rudger sẽ nhận được điểm đánh giá cao nhất thôi."
"Làm sao cô chắc chắn về chuyện đó được? Kết quả đánh giá hiện tại vẫn chưa được công bố."
"Ta nghe được một số tin đồn."
"Vậy sao?"
Điều đó thật buồn cười.
Tin đồn nội bộ Theon lan truyền kiểu gì đến tận Vương quốc Seville được?
Marias Selmore chỉ đang cố tình nói bóng gió về việc đã điều tra mọi thứ về Rudger mà thôi. Đó vừa là một màn phô trương thanh thế, đồng thời vừa là một lời đe dọa.
Rudger nhấp nhẹ ngụm trà đen trong tách của mình.
Đã bao lâu rồi hắn mới trò chuyện với một đối tượng thích đeo mặt nạ như thế này?
Thức ăn đã chuẩn bị nguội dần nhưng Rudger vẫn cảm thấy không có khẩu vị. Thay vì hoàn toàn nghi ngờ hắn, đối phương có vẻ cảnh giác hơn với việc có kẻ khốn nạn nào đó đang theo đuổi em gái của bản thân hơn.
Từ những hành động theo dõi nhất cử nhất động của em gái mình, Rudger có thể đoán ra Marias Selmore là một người có tính cách bảo bọc người thân hơi quá mức. Ngay cả Eileen dù rất quan tâm đến Erendir cũng không làm tới mức này. Rudger quả thực không biết nên đánh giá hành động này là tốt hay xấu.
Bất chợt, Marias Selmore tươi cười và hỏi.
"Ta có chút tò mò về quá trình phát triển tình cảm của cả hai. Tất nhiên, nhìn từ bên ngoài, hai người trông rất hợp nhau. Nhưng thứ quan trọng hơn vẫn là sự tương đồng về tính cách, không phải sao?"
"Tôi đã giải thích rồi còn gì? Chúng tôi đã phát triển quan hệ sau sự cố ở nhà đấu giá."
"Ai là người tỏ tình trước?"
Rudger và Casey đồng thời trả lời câu hỏi như thể chẳng có gì to tát cả.
"Tất nhiên là anh ấy rồi."
"Là cô ấy."
Hai người ngay lập tức quay sang nhìn nhau.
"Không phải là anh sao?"
"Tôi tưởng là em ngỏ lời trước?"
"Cái gì?"
Mắt Casey lóe lên ánh sáng thách thức.
Rudger cũng không chịu thua, hắn yên lặng đấu mắt với đối phương.
Đúng là hắn đã đồng ý đóng giả làm vị hôn phu của cô nàng bên cạnh, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ thỏa hiệp cả vấn đề này.
Marias Selmore ở phía đối diện rất ngạc nhiên.
"Ừm, vậy rốt cuộc ai là người ngỏ lời trước?"
Hai con người kia vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nhau, theo phản xạ đồng thanh.
"Là anh ấy."
"Là cô ấy."
"... ... Hừ, thế hả?"
"Tôi không biết sao em lại không chịu thừa nhận. Không phải em là người đầu tiên đến tìm tôi sao?"
"... ... Cái này....."
Casey cứng họng, bởi vì những lời của Rudger nói không sai. Đúng là lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người là cô ấy chủ động. Nhưng Casey sao có thể chịu thua, cô ấy ngay lập tức đáp trả.
"Vậy thì người nào đã có m·ưu đ·ồ bất chính khi cố tình chọc tức tôi hả?"
Casey Selmore đang nói đến những gì đã xảy ra ở Vương quốc Delica.
"Có giỏi thì anh thử phủ nhận xem?"
"Tôi không phủ nhận. Nhưng chuyện đó chỉ là một dịp tình cờ mà thôi."
"Cái cớ vụng về như thế mà anh cũng nói ra được à? Không có chút thuyết phục nào hết."
Rudger nhìn lại Marias Selmore, nhún vai tỏ vẻ bất lực.
"Có vẻ như cô ấy khá xấu hổ khi phải thừa nhận chuyện đó. Tôi có thể hiểu được."
"Nói cái gì thế hả?"
Thái độ của Rudger và Casey hiện tại rất có thể sẽ khiến mối quan hệ giả tạo của họ bị phá vỡ. Nhưng không biết là may mắn hay xui xẻo, từ cái cách đấu khẩu của Rudger và Casey, Marias Selmore có thể tinh tế nhận ra một vài thứ mà chỉ có các cặp đôi mới thường làm với nhau.
"Hai người thực sự rất hợp nhau đấy."
Lúc đầu, Marias Selmore còn khá giễu cợt khi nghe tin em gái mình sẽ dẫn theo vị hôn phu về nhà.
Hôn phu? Con bé ư?
Việc yêu tinh kết hôn với người lùn còn đáng tin cậy hơn.
Marias Selmore biết rõ Casey là người như thế nào. Em gái cô ta là một đứa trẻ kiêu ngạo. Tài năng của con bé khiến cho nó luôn luôn thuận lợi từ nhỏ, chưa bao giờ phải nếm trải vị đắng cuộc đời.
Mặc dù đã trưởng thành hơn sau sự cố ở Vương quốc Delica vài năm trước nhưng trong mắt Marias Selmore, Casey vẫn chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ không biết gì về thế giới, tự hào tuyên bố rằng bản thân thà độc thân đến già chứ nhất quyết không chịu hẹn hò với đàn ông.
Người như vậy đột nhiên dẫn theo hôn phu về nhà?
Chẳng lẽ lá thư của cô ta khiến con bé sợ hãi đến mức phải kiếm bừa một tên đàn ông sao?
Thế là Marias Selmore quyết tâm vạch trần kế hoạch ngớ ngẩn của đứa em mình. Tuy nhiên, trái với suy nghĩ ban đầu của cô ta, người đi cùng con bé cũng không phải hạng đầu đường xó chợ. Anh chàng này xử sự rất khéo léo, tác phong quý ông chuẩn mực. Một người điềm tĩnh khác hẳn với đứa em thích nổi loạn của cô ta.
Ban đầu, Marias Selmore còn cho rằng đối phương hẳn là một tay lão làng giàu kinh nghiệm, có chuẩn bị mà đến. Cô ta đã nghĩ như vậy, cho đến khi Marias Selmore chứng kiến cảnh tượng Rudger và Casey đấu khẩu.
Marias Selmore biết rõ tính cách của em gái mình.
Nếu là người ngoài, khi chứng kiến thái độ của Casey đối với Rudger hiện tại, họ có thể sẽ nghĩ Casey rất ghét người bên cạnh. Nhưng Marias biết, chỉ khi coi người đàn ông kia cực kỳ thân thiết thì Casey mới nói chuyện như vậy.
Đến lúc này, Marias Selmore có chút không chắc chắn liệu hai người trước mặt có thực sự là một đôi hay không. Nhưng có một điều cô ta có thể khẳng định, cả hai người kia đều ít nhiều có tình cảm đặc biệt với đối phương.
Cô ta có nên chúc mừng em gái của mình cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ của bản thân không nhỉ?
Nhưng Marias Selmore vẫn có chút bận tâm về người tên Rudger Chelici kia. Cô ta không đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ đối phương. Nếu tình cảm đứa em gái của cô ta là đơn phương thì đấy không phải là chuyện Marias Selmore muốn chứng kiến. Với tư cách là chị gái, Marias Selmore cần xác nhận suy nghĩ của Rudger với Casey.
Marias Selmore nhìn chằm chằm vào Rudger với thái độ nghiêm túc hơn.
Rùng mình.
Rudger bất giác run rẩy, sống lưng hắn lạnh toát.
Chuyện gì vậy?
Hắn nhìn xem cái lạnh đến từ đâu thì chợt phát hiện ra chúng đến từ Marias Selmore.
Đối phương vẫn còn nghi ngờ?
Có lẽ hắn và Casey Selmore đã cãi nhau hơi quá đà.
Thế là Rudger nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Casey Selmore dưới gầm bàn ra hiệu. Casey lúc này mới chú ý tới ánh mắt của Marias Selmore, cô ấy ngay lập tức dừng lời đang định nói và chỉnh lại tư thế.
"... ... ."
"... ... ."
"... ... ."
Một bầu không khí im lặng kỳ lạ tràn ngập căn phòng.
Casey Selmore một lúc sau mới mỉm cười ngượng nghịu.
"Hai người có muốn dùng bữa không?"
* * *
Sau bữa ăn, Marias Selmore bảo Rudger và Casey nghỉ ngơi vì chắc hẳn họ đã mệt. Rudger và Casey gật đầu, cả hai lần lượt đi theo người hầu chỉ đường.
Tuy nhiên, có một vấn đề mới phát sinh.
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Anh đang nói cái gì vậy? Đây là phòng của tôi."
"Đây là phòng người hầu dẫn tôi vào."
"Cái gì?"
Casey Selmore nhíu mày. Rudger lúc này mới nhận ra tình huống xấu hổ hiện tại. Có vẻ như Marias Selmore chỉ định một phòng cho hai người bọn họ.
"... ... Chị gái c·hết tiệt!"
Casey cũng nhận ra chuyện này là do Marias Selmore làm.
"Làm sao bây giờ? Dù sao đây cũng là nhà của cô, sao cô không về phòng cũ của mình?"
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Casey Selmore nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. Nhưng đập vào mắt Casey là Marias Selmore đã đứng sẵn ở đó từ lúc nào. Cô ta mỉm cười.
"Hai người có thích căn phòng này không?"