Chương 483: Lời mời của Selmore (1)
Một lúc sau, khi mọi cảm xúc dần lắng xuống, Walter Rosen nhẹ nhàng dặn dò Sedina vài lời rồi rời đi. Có lẽ ông ấy muốn tìm một nơi yên tĩnh chậm rãi suy nghĩ về mọi việc, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là đi giải quyết các công việc còn tồn đọng.
Rudger đứng ở bên ngoài cuối cùng cũng nhìn thấy cái đầu nhỏ nhắn của Sedina ló ra từ đằng sau cánh cửa.
"Mọi chuyện ổn chứ?"
Sedina im lặng gật đầu.
Cuối cùng, Sedina đã chấp nhận lời xin lỗi của Walter Rosen. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là quan hệ giữa hai người họ có thể trở nên hòa thuận ngay lập tức. Mọi thứ cần thời gian. Trong tương lai, mối quan hệ của hai cha con bọn họ sẽ dần thay đổi tùy thuộc vào việc Walter Rosen đối xử với Sedina như thế nào. Phá bỏ một thứ gì đó thì dễ nhưng việc xây dựng lại nó đòi hỏi sự nhẫn nại và cần rất nhiều thời gian. Walter Rosen cũng biết điều đó nên không vội vàng.
Sedina sau một hồi im lặng liền lặng lẽ nói.
"Giáo sư."
"Sao vậy?"
"Tôi nghĩ tôi sẽ quay trở lại Vương quốc yêu tinh."
"... ... ."
Rudger nhìn Sedina với ánh mắt nghiêm túc.
"Cô đã cân nhắc kỹ càng chưa?"
Sedina gật đầu.
"Đừng vội vàng đưa ra quyết định để về sau phải hối hận."
"Giáo sư, từ trước tới giờ chỉ có một mình tôi là luôn bị động nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi chưa từng báo đáp được cho ai cả."
"Cô không cần thiết phải cảm thấy mắc nợ. Mọi người làm như vậy bởi vì họ quan tâm đến cô."
Sedina nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
"Tôi cũng quan tâm đến bọn họ."
"... ... ."
"Tôi cũng muốn bản thân có thể làm được điều gì đó. Vì vậy, tôi sẽ trở lại Vương quốc yêu tinh và giúp đỡ xây dựng lại nơi đó."
"Sedina."
"Tôi muốn gắn kết quan hệ giữa con người và tộc yêu tinh."
"Không cần thiết phải bức bách bản thân. Cô không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải làm như vậy."
"Chẳng phải tôi là người có khả năng gần gũi với Cây Thế Giới nhất sao?"
"Đó chỉ là sức mạnh thôi. Việc cô muốn sử dụng nó như thế nào không phụ thuộc vào chờ mong hay ký thác của người khác."
"Đúng vậy, thưa giáo sư. Lựa chọn này hoàn toàn là tôi tự nguyện."
"Tôi có thể hỏi lý do được không?"
Đáp lại câu hỏi của Rudger, Sedina chỉ mỉm cười.
"Bởi vì tôi không thể cứ mãi mãi là một đứa trẻ được."
Sedina đã sống một cuộc đời mông lung và không lý tưởng suốt bao năm qua. Hàng loạt những sự cố vừa rồi đã khiến Sedina trưởng thành và chín chắn hơn không ít. Hiện tại, cô ấy không muốn bản thân cứ mãi đắm chìm trong bóng tối của quá khứ nữa.
Rudger cảm thấy lo lắng cho con đường sắp tới của đứa trẻ trước mặt, nhưng đồng thời dưới tư cách là một giáo sư, hắn cũng cảm thấy tự hào khi học trò của mình đã hoàn toàn vượt qua được bóng ma tâm lý.
"Giáo sư không cần lo lắng. Hết kỳ nghỉ này tôi sẽ trở lại. Vị trí trợ lý của giáo sư, tôi vẫn chưa muốn nhường nó cho người khác."
Rudger lúc này chỉ biết lắc đầu cười.
"Được rồi. Dù sao hiện tại cũng đang là kỳ nghỉ. Tôi cũng không thể cấm học sinh trở về nhà."
Rudger nhìn Sedina và hỏi.
"Cô nắm chắc có thể giải quyết mọi thứ một mình chứ?"
"Vâng."
Sedina không nói những lời như kiểu 'Tôi sẽ cố gắng' hay 'Có thể sẽ có khó khăn' mà chỉ thốt ra một từ khẳng định, tự tin bản thân chắc chắn làm được. Với Rudger, thế là đủ.
"Tôi hiểu rồi. Tôi tin tưởng cô có thể xử lý tốt mọi chuyện."
"Cảm ơn giáo sư."
"Cô không nói với cha mình tin tức về người đó sao?"
Đối tượng Rudger ám chỉ đến tất nhiên là Ella Plante. Mặc dù hiện tại, linh hồn của Ella Plante chỉ có thể tồn tại bên trong Cây Thế Giới nhưng ít nhất Rudger nghĩ để cho Walter Rosen biết tin tức người bạn đời của mình vẫn còn ở trên thế giới này vẫn tốt hơn là không biết gì.
"Tôi nghĩ hiện tại chưa phải là lúc thích hợp."
Sedina dừng lại một chút rồi tiếp tục.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được cách cho phép con người tiếp cận được với Cây Thế Giới. Ngày đó cũng sẽ là ngày gia đình chúng tôi đoàn tụ."
Rudger lúc này mới nhận ra Sedina đang muốn làm gì. Có vẻ như đó cũng là lý do lớn nhất khiến đứa trẻ này muốn quay trở lại khu rừng yêu tinh.
"Hy vọng mọi chuyện có thể thuận buồm xuôi gió."
Một khoảng lặng dài đột nhiên trùng xuống ở giữa hai người. Sedina có chút tiếc nuối khi phải nói lời chia tay bởi vì cô ấy sẽ không thể gặp giáo sư cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc.
Cuối cùng, Sedina rũ bỏ tất cả những do dự của mình, cô ngước nhìn người đối diện, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Tôi sẽ trở lại."
Rudger mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ trước mặt.
"Tôi sẽ chờ."
* * *
Ba người Rudger, Alex và Hans sau đó đã quay trở lại trụ sở ở Leathervelk.
Dù chỉ mới qua vài ngày nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Cảm giác của bọn họ khi được quay trở về như thể thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
"Thủ lĩnh, Belaruna không trở về cùng chúng ta sao?"
"Tôi nghĩ cô ấy sẽ là trợ thủ đắc lực cho Sedina. Dù sao thì cô ấy cũng muốn tiếp xúc với Cây Thế Giới nhiều hơn, cứ để cô ấy trở lại vương quốc yêu tinh cũng được."
Alex có phần suy nghĩ.
"Anh không sợ cô ấy sẽ không muốn trở lại sao?"
"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."
"Hả? Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?"
Không hiểu sao trong đầu Rudger lại xẹt qua cái tên Chris Bennimore. Hắn lắc đầu.
"Cứ cho là tôi tin vào tình yêu đi."
"... ... ???"
"Được rồi. Bỏ qua chuyện đó đi. Chúng ta cần rà soát lại an ninh trong khu phố. Rất có thể đã có rắc rối phát sinh lúc chúng ta vắng mặt."
Điều làm Rudger khó chịu nhất tất nhiên là Giáo hội Lumensis. Đám người đó đã can thiệp trong lần Sedina b·ị b·ắt cóc. Rudger không biết mục đích của đối phương là gì nhưng hắn có thể chắc chắn đó không phải là dấu hiệu tốt.
"Ơn Chúa là không có chuyện gì xảy ra, thậm chí khu phố còn trở nên đông đúc hơn thường lệ khi chúng ta đi vắng."
Hans nhanh chóng liếc qua đống giấy tờ báo cáo trên tay, đôi mắt cậu ta trợn to.
"Có vụ gì sao, Hans?"
"Có một lượng tiền lớn đã được rót vào tài trợ khi chúng ta đi vắng."
"Chà, đối phương hành động nhanh gọn và dứt khoát đấy chứ?"
"Đúng là phong cách của nhà Rosen."
Hans mệt mỏi vì phải xem hết đống tài liệu cùng một lúc nhưng giọng của cậu ta vẫn hồ hởi hơn bao giờ hết.
"Bây giờ chúng ta đang cộng tác với tập đoàn Rosen, tin đồn đã sớm lan rộng và sẽ ngày càng có nhiều người đến đây hơn. Có thể nói không ngoa, chúng ta sắp sửa soán ngôi của khu Center Pod rồi."
"Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Rudger đang ngồi chợt đứng dậy.
"Anh đi đâu vậy, anh trai?"
"Tôi muốn ra ngoài tuần tra một lúc. Bên trong hơi ngột ngạt."
* * *
Sau khi xác nhận Rudger đã rời đi, Alex mới ngả người xuống ghế sofa, liếc nhìn Hans bên cạnh, muốn nói gì đó lại thôi.
"Gì thế? Anh muốn hỏi gì?"
Nghe Hans nói vậy, Alex mới nói ra thắc mắc bấy lâu nay của mình.
"Này, tôi hỏi chuyện này có lẽ không phải cho lắm. Có phải thủ lĩnh có rất nhiều tiền không?"
"Tiền công của anh dạo này ít đi à?"
"Không. Ý tôi không phải vậy. Thủ lĩnh trả cho tôi nhiều lắm. Điều tôi tò mò là số tiền anh ấy kiếm được rốt cuộc lớn chừng nào?"
"Số tiền đó à... ... .Tất cả doanh thu trên con phố này. Ngoài ra, còn có các tài sản chiếm đoạt được từ việc nuốt chửng các công ty khác nhau. Lần này chúng ta còn được nhà Rosen tài trợ nữa."
Xem xét tất cả những điều đó. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu Rudger có thể trở thành một trong số ít người giàu có nhất đại lục.
"Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Số tiền đó không chỉ đủ trang trải cho một cuộc sống xa hoa đến cuối đời mà còn có thể làm lay động căn cơ của cả một đất nước. Nhưng thủ lĩnh lại vẫn cứ tiếp tục kiếm tiền. Đừng có bảo với tôi là anh ta nghiện việc kiếm tiền đấy nhé?"
"Có lẽ là không. Alex, anh hẳn không biết việc này. Anh trai đã tái đầu tư lợi nhuận của mình vào các khoản kinh doanh khác. Đồng thời, anh ấy còn có một quỹ học bổng thường xuyên quyên góp những khoản tiền lớn cho các trại trẻ mồ côi và các trường học khó khăn trên đại lục."
"... ... Từ khi nào thế? Sao tôi không biết?"
"Bắt đầu từ khi con phố này trở nên sinh lời. Người đảm nhận phân phối dòng tiền là tôi, Violetta và vài người khác."
"Chà, thủ lĩnh sẵn sàng quyên góp một số tiền lớn sau khi đã vất vả kiếm được như vậy hay sao?"
"Đừng lo lắng. Ngay cả khi chúng ta đã quyên góp lượng tiền đó, số còn lại vẫn rất lớn."
Hans lật qua các tài liệu trên tay và sắp xếp chúng ngay ngắn lên bàn.
"Thật ra tôi không biết mục đích thực sự của anh trai là gì. Tôi chỉ có thể mơ hồ đoán được một ít manh mối."
"Cậu không phải là cánh tay phải của thủ lĩnh sao?"
"Đừng nói linh tinh. Tôi thậm chí còn không biết anh trai đang mưu tính chuyện gì."
"Thật khó tin!"
"Tôi chỉ đi theo anh trai lâu hơn mọi người mà thôi."
"Vậy cậu có suy đoán nào về đích đến của khối tài sản kia không? Tôi chắc chắn dù cậu không biết chi tiết nhưng cũng phải biết chút gì đó, đúng chứ?"
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Hans dừng lại một nhịp trước nhận xét tinh tế của Alex. Đôi mắt của Hans quay sang người bên cạnh. Sau đó, cậu ta chỉ lặng lẽ nói ra một cái tên.
"Là Tòa Tháp Mới."
Alex chợt bật dậy khỏi ghế sofa.
"Cái gì?"
* * *
Rudger đang đi dọc con phố yên tĩnh của công viên thì dừng lại.
"Ra đây đi. Không phải cô muốn gặp tôi sao?"
Ngay từ lúc ở bên trong trụ sở U.N Owens, Rudger đã lờ mờ cảm nhận được một nguồn năng lượng xao động nhè nhẹ trong không khí dường như có ý nhắm vào hắn. Chỉ là tia năng lượng này quá nhỏ bé, không giống như có ý định làm hại bản thân nên Rudger đã chủ động ra ngoài. Hắn tin rằng đối phương làm như vậy là muốn gặp mặt riêng.
Rudger vừa dứt lời, không khí bên cạnh chợt chấn động rồi tách ra như một tấm màn mỏng được vén lên, lộ ra người đang ở bên trong.
Người xuất hiện là Casey Selmore.